Tiểu Nhu không còn kiềm chế được nữa, giọng lắp bắp "Thần...anh...anh"
Vũ Thần nhìn thẳng vào Tiểu Nhu, khiến cô im bặt, hắn lại mỉm cười, nói "Sao? Em quan tâm người bắt cóc em?"
Tiểu Nhu vội khua tay "Không! Em không có, chỉ là em thấy như thế thật tàn nhẫn!"
"Hại chết một đứa bé còn tàn nhẫn hơn!"
Lời nói của Vũ Thần có ý nghĩa sâu xa, khiến Tiểu Nhu không dám nhìn vào mắt hắn, vội lái sang chuyện khác "Hôm nay em biết A Mẫn xuất viện, nên em đã đến đây để nấu đồ ăn, hai người không phiền chứ?"
Vũ Thần nhìn sang Đinh Tiểu Mẫn, thấy cô im lặng không nói gì, nên nói với Tiểu Nhu "Đừng làm món cá!"
Tiểu Nhu cười gượng đi vào bếp, một tiếng sau cũng làm xong, quả nhiên trên bàn chỉ toàn là những món thịt đủ loại chế biến, nhưng chẳng có một món cá nào.
Vũ Thần từ tốn gắp từng miếng thịt vào bát Đinh Tiểu Mẫn, dịu dàng nói "Em ăn nhiều một chút!"
Tiểu Nhu cũng cười nói "Phải đó! A Mẫn ăn nhiều một chút, điều là những món em thích!"
Đột nhiên Vũ Thần nhớ ra điều gì, nên hỏi Tiểu Nhu "Sao em lại vào đây được?"
Tiểu Nhu mỉm cười nói "Lần trước anh bỏ chìa khóa ở chỗ em!"
Vũ Thần chợt quay sang nhìn Đinh Tiểu Mẫn, thấy cô vẫn lạnh nhạt ăn cơm, như chuyện không liên quan tới mình, có chút không vui, nên quay sang nhìn Tiểu Nhu "Đưa chìa khóa lại cho anh!"
Đôi đũa sắp đưa đến miệng, bỗng khựng lại, Tiểu Nhu nhìn Vũ Thần hỏi "Em không xài chìa khóa của anh được sao?"
Vũ Thần nói "Anh chỉ không muốn em lại tự tiện vào nhà anh!"
Tiểu Nhu tức giận nhìn Vũ Thần "Thần! Bây giờ anh còn phân biệt nhà anh, nhà em luôn sao?" Rồi rơi nước mắt nói "Anh quên anh đã hứa những gì với em sao?"
Vũ Thần trầm mặc một lúc lâu, rồi nói "Không cần nữa, em cứ lấy đi!"
Khóe môi Đinh Tiểu Mẫn bỗng nhếch cao, đây mới là hắn chứ, chỉ cần nước mắt của chị cô rơi một chút, thì có bắt hắn giết cô, có khi hắn cũng làm ấy chứ.
Sự dịu dàng của hắn mấy ngày qua, rốt cuộc cũng chỉ là áy náy, chỉ cần một thời gian nữa, khi hắn cảm thấy sự áy náy đã bù đắp đủ, tất nhiên hắn sẽ không tốt với cô nữa.
Không gian đột nhiên trở nên thật im lặng, không ai nói với ai câu nào, đột nhiên Đinh Tiểu Mẫn đứng dậy, định đi lên phòng, thì tay bị Vũ Thần giữ lại, hỏi "Sao lại ăn ít thế? Như vậy không tốt cho sức khỏe đâu!"
Đinh Tiểu Mẫn lạnh nhạt gỡ từng ngón tay của hắn ra, không nói lời nào, bỏ lên phòng.
Bàn tay Vũ Thần ở giữa không trung, bỗng nhiên siết chặt, hắn phải làm sao với cô bây giờ? Làm sao mới có thể quay lại như trước đây? Sự lạnh nhạt của cô, thật sự bức hắn tới phát điên mà.
Tiểu Nhu kiềm chế tức giận, bước đến tay nắm tay áo Vũ Thần, nhẹ giọng "Thần! Đừng như vậy, A Mẫn chỉ đang giận thôi!
Vũ Thần buộc miệng "Không phải giận, mà là hận!"
Tiểu Nhu có chút ngạc nhiên khi Vũ Thần nói như vậy, nhưng vẫn dịu dàng nói "Không có đâu! A Mẫn yêu anh như vậy, sẽ không hận anh!"
Vũ Thần ngồi xuống, cười khổ nói "Vì yêu nên mới hận!"
Tiểu Nhu cũng ngồi xuống, bỗng nghiêm túc hỏi "Thần! Có phải anh thích A Mẫn rồi không?
Vũ Thần bị giật mình trước câu hỏi của Tiểu Nhu, hắn không biết hắn có thích cô không, nhưng khi nhìn thấy cô được đưa từ trên xe xuống, toàn thân đầy máu, lúc đó tim hắn như bị ai xé nát vậy, khi cô lạnh nhạt với hắn, hắn thật sự rất khó chịu.
Thấy Vũ Thần im lặng, Tiểu Nhu nói "Thần! Anh không được thích A Mẫn, anh không được quên lời hứa của mình!"
Câu nói này của Tiểu Nhu, khiến hắn như bị tạt gáo nước lạnh vào vậy, hắn đã hứa sẽ yêu một mình Tiểu Nhu, sẽ yêu cô gái khiến tim hắn rung động từ cái nhìn đầu tiên đó, hắn không thể làm trái lời hứa của mình được.
Bỗng nhiên hắn nhớ lại lần trước trong thôn làng của Adun ở Thái Lan, Trưởng Thôn đã nói, nếu như làm trái lời thề trước Thần Lửa, thì tình yêu của người đó sẽ không có kết cuộc tốt, và lần đó hắn đã gọi tên Tiểu Nhu, nên vì thế hắn không thể thích cô được.
Cho nên Vũ Thần mỉm cười nhìn Tiểu Nhu "Em yên tâm đi! Anh sẽ không quên đâu!"
Ps. Có ai thấy nội tâm Vũ Thần giống như bị đa nhân cách không? Thỏ hông biết Thỏ viết như thế nào, mà ra được thằng nam chính hãm vậy luôn.:)))))