“Tôi đã gặp cậu, ba năm trước”. Du Duy Thu đột nhiên mở miệng.
“A?”
“Thi đấu giữa các trường cao đẳng đại học toàn quốc, chúng ta từng đối đầu, trường tôi sáu phần là thua. Cậu liên tiếp lấn tôi ba lần, ấn tượng khắc sâu”. Du Duy Thu cười nói.
“Thiệt hay giả?” Lôi Khiếu kinh hãi.
“Trong bốn trường trung học thực hành VS Phổ Giang, trường các cậu cuối cùng đạt á quân, cậu được bầu là tiền đạo xuất sắc nhất, cậu quên rồi?”
“Nga nga! Lão tử đích xác có thời phong quang vô hạn như vậy, ha ha ha…” Lôi Khiếu cào cào tóc, cười toe toét.
“Là đã từng”. Du Duy Thu nhấn mạnh.
“Thiết..” Lôi Khiếu liếc xéo cậu, “Bất quá, tôi đối với cậu lại hoàn toàn không ấn tượng, nhất định là khi đó cậu quá yếu đi”.
“Nếu không phải lưng tôi có thương tích, há có thể để cậu kiêu ngạo đến bây giờ?” Du Duy Thu hừ một tiếng.
Chú ý tới Lôi Khiếu, chính là từ một trận đấu kia bắt đầu.
Lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, mắt cao hơn đỉnh, cũng là sau khi gặp đả kích, mới ý thức được sơn ngoại hữu sơn.
Vì tai nạn bị thương ở lưng, không lâu sau thì cậu vắng bóng, nhưng nhiệt tình đối với môn thể thao này chưa từng giảm sút. Mặc dù mình không được, nhưng hy vọng người nào đó có thể, hy vọng người ấy có thể luôn luôn kiên trì.
Vì thế, cứ như vậy một đường nhìn chăm chú vào hắn đi tới.
Người này chắc chắn không biết, thân ảnh hắn tự do chạy băng băng trên sân, đối với nội tâm màu đen tuyệt vọng của mình lúc ấy, là an ủi cùng cổ vũ biết bao.
“Tôi biết rồi, hóa ra cậu ghi hận từ hồi đó tới bây giờ, cho nên mới luôn khoét góc nhà tôi, đúng không?” Lôi Khiếu vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
“Tục ngữ không phải nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn sao không?” Du Duy Thu tự tiếu phi tiếu.
“Kháo, Du Duy Thu, đừng quên cậu còn phải dựa vào tôi về phòng!”
“Tôi lại không bảo cậu dìu”.
“Rồi rồi, là tôi không tự trọng, được rồi chứ?”
Dìu Du Duy Thu về phòng ngủ nằm nghỉ xong, Lôi Khiếu ba lượt hỏi có muốn đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút không, Du Duy Thu đều cười lắc đầu, năm lần bảy lượt cam đoan mình không sao, Lôi Khiếu cũng không kiên trì nữa.
Quay về phòng thì đã gần khuya, Lôi Khiếu vội vàng tắm rửa một cái, liền nằm xuống.
Cũng không biết vì sao, bình thường hắn vừa đặt đầu xuống gối là có thể vù vù ngủ say, lại trăn trở trằn trọc, đầy đầu đều là khuôn mặt nhịn đau tái nhợt của cậu…
Lôi Khiếu rốt cuộc không cách nào nhẫn nại nữa, nghiêng người ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ, lấy ra cái gì, rồi vọt ra cửa, chạy hướng phòng của Du Duy Thu.
Nhìn thấy là hắn, Du Duy Thu rõ ràng rất kinh ngạc, “Lôi Khiếu, cậu tới làm gì?”
Cậu hình như cũng vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt, trên cổ mắc một cái khăn trắng, có một loại cảm giác mềm mại thanh sạch khác.
“Còn có thể làm gì?”
Lôi Khiếu tức giận nói, quét mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên cười xấu xa, “Cởi sạch quần áo, lão tử muốn thượng cậu!”
“A…”
“Ân…”
“Ngô…”
“Đau đau đau… Giết người…”
Lôi Khiếu phát hỏa, “Cậu kêu quỷ a, chẳng qua cho cậu một ‘mã gà gô’ nho nhỏ một chút, có cần phải kêu kinh thiên động địa như vậy không?”
Đêm đã khuya, ba người bạn cùng phòng khác đều đã ngủ, khung cảnh bốn phía yên tĩnh.
Một mảnh ánh trăng thuần khiết xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, soi vào một màn ái muội bên trong.
Du Duy Thu nửa thân trên trần trụi, nằm sấp trên giường, Lôi Khiếu giang hai chân, cưỡi trên lưng cậu (o__O), vừa thoa dầu mát xa lên tấm lưng trần của cậu, vừa dùng sức mát xa.
“Lực tay cậu lớn quá!”
Du Duy Thu quay sang, đôi mi thanh tú nhăn thành một đoàn, “Vốn dĩ vết thương lưng tôi chỉ có ba phần, hiện tại bị cậu giày vò như vậy, biến thành bảy phần!”
“Cậu biết cái gì, mát xa chính là phải dùng lực tay. Không thấy đau, sẽ không hết, cố chịu một chút, qua một hồi cậu sẽ cảm giác được hiệu quả”.
Tay Lôi Khiếu dao động từng tấc một trên lưng cậu, năm ngón như ngắt bông, xoa nắn gân cốt cậu, đồng thời dùng lòng bàn tay chậm rãi ma sát…
Sau khi nhịn qua cơn đau lúc đầu, Du Duy Thu phát giác, cảm giác đau đớn trên lưng quả thực thuyên giảm rất nhiều.
Trong lòng có hơi hơi cảm động.
Mình đối với Lôi Khiếu mà nói, xem như tình địch đi, trăm triệu không nghĩ tới, hắn lại chủ động yêu cầu mát xa cho mình, từ trong mắt hắn, có thể đọc được áy náy sâu sắc, mặc dù hắn không nói.
Tên này tuy là cứng miệng, tâm địa lại rất tốt.
“Thủ pháp của cậu rất chuyên nghiệp a, thật nhìn không ra”. Du Duy Thu hết sức thả lỏng mình, hưởng thụ lực đạo mát xa của hắn…
“Hanh hanh, biết sự lợi hại của lão tử chưa?” Lôi Khiếu đắc ý nói: “Cậu hưởng thụ, chính là chuyên gia mát xa tiêu chuẩn chuyên nghiệp, tôi đặc biệt học trong ba tháng”.
“Thật sự?”
“Ân. Bà già tôi có bệnh đau vai, ở nhà, chỉ cần rảnh rỗi, mỗi ngày tôi đều mát xa cho bà”.
“Nhìn không ra, cậu lại là một hiếu tử”. Du Duy Thu cười nói.
“Nói nhảm”.
Lôi Khiếu đưa tay trợt xuống, hai tay bóp thắt lưng cậu, ngón trỏở huyệt đạo hai bên cột sống, nhẹ nhàng nắn…
“A…”
Một cảm giác như tia chớp xộc lên, Du Duy Thu nhịn không được kêu khẽ một tiếng, đột nhiên đỏ bừng mặt, gắt gao cắn chặt răng…
Thật không dám tin…Mình cư nhiên lại phát ra loại thanh âm này…
“Hắc hắc…” Lôi Khiếu phát ra tiếng cười xấu xa, “Kêu đãng như vậy, có cảm giác đi? Rất nhiều người thắt lưng đều là điểm mẫn cảm”.
Phản ứng của cậu khiến hắn rất vui vẻ, Lôi Khiếu vừa trêu chọc cậu, bàn tay còn không an phận nơi nơi dao động trên thắt lưng cậu…
Da cậu thật sự rất được, vừa trơn vừa nhẵn nhụi, hoàn toàn xứng danh cực phẩm. Vì mới tắm, trên người còn truyền đến một làn hương chanh nhàn nhạt, hắn không khỏi sờ ghiền luôn.
“Lôi Khiếu, cậu xuống dưới cho tôi!”
Du Duy Thu thẹn quá hóa giận gầm nhẹ, né tránh ‘ma trảo’ của hắn.
“Tôi còn chưa kết thúc mà”.
Lôi Khiếu còn sờ loạn trên lưng, móng vuốt thậm chí tập kích tới trước ngực cậu…(đại sắc lang thả dê =”=)
Rõ ràng chính là đang đùa giỡn, nhưng thân thể bị bàn tay hắn tiếp xúc, vẫn là nổi lên từng đợt sóng run rẩy kích động, hạ thể bất tri bất giác căng thẳng. (căng và thẳng =))))
Du Duy Thu xấu hổ vạn phần, một phen bắt lấy tay hắn, xoay người lại.
Hai người mặt đối mặt, thân thể trẻ trung chỉ mặc một cái quần đùi, chặt chẽ thiếp hợp cùng một chỗ, thân thể đối phương nổi lên biến hóa gì, căn bản nhìn một chút cũng không sót.
“Cậu, cứng, rồi!”
Lôi Khiếu toét miệng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu.
Biểu tình này có thể nói ngàn năm một thuở!
Liên tục bị cậu chèn ép, cho tới bây giờ, Lôi Khiếu mới có cảm giác ‘hòa nhau một bàn’.
“Bị tôi sờ vài cái đã cứng, còn muốn cướp bồ của tôi? Cậu ngây ngô như vậy, không phải vẫn là xử nam chứ, có muốn tôi tới dạy cậu mấy chiêu hay không?”
Tay Lôi Khiếu dời xuống, đặt ở phần đã cứng lên giữa háng cậu, cười hì hì xoa nắn…
“Lôi Khiếu, buông ra!”
Du Duy Thu liều mạng trốn tránh, nhất thời chật vật không chịu nổi.