Lần này Chử Khang Ninh hành động rất nhanh, Lâm Đường vừa tỉnh táo lại, đứng dậy thăm dò căn hầm ngầm này thì nghe thấy tiếng mở khóa ở bên trên. Cậu nhanh chóng ôm đèn về chỗ, ngồi thụp xuống ngay khi người nọ kéo tấm ván lên.
Chử Khang Ninh xuống cầu thang, nhìn cái đèn đã lệch khỏi vị trí cũ, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Lâm Đường khó chịu nói: “Ở đây tối lắm, tôi không muốn ở đây đâu.”
Lời định nói ra bỗng kẹt trong cuống họng, Chử Khang Ninh ngừng một lát mới trả lời cậu: “Có đèn còn gì? Chỗ này an toàn nhất.” Hắn đi tới, ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, nhanh tay dọn bát đũa ra: “Ăn cơm đi, em đói rồi mà?”
Quỷ nam luôn thích trộn cơm với thức ăn vào một tô to cho Lâm Đường, mà Chử Khang Ninh hiển nhiên lại thích dùng nhiều đĩa nhỏ hơn. Lâm Đường cầm đũa gẩy thức ăn, đang định mở miệng bới bèo ra bọ thì chợt nghe Chử Khang Ninh bình tĩnh hỏi: “Hôm nay em sao vậy?”
Lâm Đường lập tức vã đầy mồ hôi lạnh, không dám sinh sự nữa mà đổi giọng: “… Anh không đút tôi ăn.”
Chử Khang Ninh im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhận lấy đôi đũa trên tay người nọ. Đặt đôi đũa trên bát cơm trắng, hắn quay đầu nhìn Lâm Đường, khẽ mỉm cười: “Đường Đường muốn ăn gì nào?”
Lâm Đường hoài nghi có khi nào Chử Khang Ninh đã nhìn thấu cái gì rồi không. Cậu né tránh ánh mắt hắn, vặn ngón tay, cẩn thận mở miệng: “Gì cũng được.”
“Ừ.” Chử Khang Ninh nhẹ giọng đáp, gắp một ít cơm cùng một ít thức ăn lên thìa, đưa đến bên miệng đối phương: “A…”
Nghe tiếng “a” như bón cơm cho trẻ nhỏ này, Lâm Đường rất mất tự nhiên, nhưng vẫn giữ vững tinh thần mở miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Chử Khang Ninh nhìn dáng vẻ của Lâm Đường, cười hỏi: “Ngon không?”
Lâm Đường ăn quá nhanh, chưa nếm ra vị gì đã vội nuốt vào bụng, đối mặt với câu hỏi của Chử Khang Ninh, cậu chỉ có thể đáp qua loa: “Cũng được.”
Chử Khang Ninh gật đầu, vuốt lưng cậu: “Đừng ăn nhanh như vậy, không tốt cho dạ dày đâu.”
Lâm Đường căng thẳng không nói lên lời. Chử Khang Ninh lại chẳng thèm để ý, lần lượt đút hết cơm cho cậu. Lúc hắn thu dọn bát đĩa, Lâm Đường bỗng kéo góc áo hắn. Chử Khang Ninh quay đầu, thấy người nọ lo lắng hỏi: “Nơi này tối quá, tôi sợ lắm, anh đừng đi được không?”
Dù có u mê hơn nữa thì Chử Khang Ninh cũng nhận ra Lâm Đường có vấn đề, nhưng hắn vẫn mỉm cười, đáp: “Vốn định ở bên em mà, sao tôi có thể để em ở đây một mình được.” Hắn bỏ bát đũa vào một cái hộp gỗ nhỏ, đi tới, ôm Lâm Đường vào lòng, cúi đầu dịu dàng hỏi: “Sợ đến vậy à?”
Thái độ của Chử Khang Ninh càng ôn hòa, Lâm Đường lại càng căng thẳng. Cậu nắm chặt áo người kia, rúc đầu vào ngực hắn vì sợ vẻ mặt mình để lộ sơ hở: “Tôi sợ lắm… Mấy người kia thế nào? Bọn họ còn tới nữa không?”
Chử Khang Ninh nhìn chằm chằm cái gáy Lâm Đường bằng ánh mắt sâu xa, nhưng giọng nói lại cực kỳ ôn hòa và dịu dàng: “Chạy hết rồi, nhưng không sao, tôi sẽ bảo vệ em.” Chử Khang Ninh đặt nhẹ tay lên cổ Lâm Đường: “Chờ xử lý xong phiền toái và đợi tình trạng cơ thể em tốt lên, chúng ta sẽ xuống núi, được không?”
“Xuống núi?” Lâm Đường kinh ngạc ngước nhìn người nọ.
Chử Khang Ninh cong môi: “Đúng, xuống núi.” Hắn chạm môi lên gò má mềm mại của Lâm Đường: “Đường Đường của chúng ta vẫn còn đang đi học mà.”
Chử Khang Ninh dịu dàng vẽ ra tương lai của cậu: “Sau này Đường Đường muốn làm gì? Nghiên cứu, hay buôn bán… gì cũng được. Em là vợ tôi, tôi sẽ bảo vệ em mãi mãi, thực hiện tất cả nguyện vọng của em.”
————