Lúc Lâm Đường tỉnh lại, quỷ nam đã không còn ở trong phòng.
Quỷ nam chỉ giúp Lâm Đường lau chân và cơ thể, bên trong lại không hề lau, nên khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy có chất lỏng đang chảy ở phía sau.
Nhưng cậu không để ý lắm, dù sao thì một thời gian nữa, mấy thứ này sẽ bị cơ thể cậu “ăn” hết.
Lâm Đường đã chấp nhận chuyện mình ngày càng không giống người sống rồi.
Lúc làm tình khóc quá nhiều, miệng Lâm Đường hơi khô.
Cậu thò tay ra khỏi chăn, sờ soạng cốc nước để trên tủ đầu giường.
Nhưng cậu còn chưa chạm vào, cái cốc kia đã tự tới bên miệng cậu.
Lâm Đường chậm rãi nâng mắt, nhìn thấy con quỷ trước mặt thì không khỏi tái dại thêm, trong mắt đều là sợ hãi không che giấu nổi, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhưng giây tiếp theo, khi phát hiện con quỷ trước mặt để tóc ngắn, cậu bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Chử Khang Ninh đỡ Lâm Đường, để cậu nâng người dậy.
Lâm Đường uống nước trên tay đối phương rồi bắt đầu ủ rũ.
Ánh mắt Chử Khang Ninh nhìn Lâm Đường chất chứa rất nhiều lo lắng.
Nhận thấy điều này, Lâm Đường bèn phân rõ giới tuyến giữa hắn và quỷ nam.
Cậu uể oải nói: “Cảm ơn anh, anh Chử.”
Chử Khang Ninh do dự: “Cậu… Xin lỗi, tôi không ngờ em trai mình lại biến thành như vậy.” Hắn như hạ quyết tâm: “Nhất định tôi sẽ giúp cậu trốn đi.”
Đồng tử trong mắt Lâm Đường nở to, cậu vội vã lắc đầu như nghe được một chuyện cực kỳ đáng sợ: “Không trốn, không trốn! Tôi không trốn!”
Chử Khang Ninh kinh ngạc há miệng: “Nhưng mà…” Hắn đau lòng nhìn phản ứng của Lâm Đường, vẻ mặt càng thêm kiên định, thậm chí còn xoa đầu cậu: “Tôi sẽ giúp cậu, cậu đừng sợ…”
Lâm Đường né tránh tay Chử Khang Ninh, cuộn tròn trong chăn, chỉ thò nửa cái đầu ra bên ngoài.
Thái dương lấm tấm mồ hôi, cậu nói: “Tôi không trốn đâu, anh Chử, anh không cần phải giúp tôi…”
Dường như không ngờ Lâm Đường sẽ trả lời như vậy, một lúc lâu sau, Chử Khang Ninh mới mở miệng: “Nhưng cậu là người, em trai tôi là quỷ, cậu không trốn, chẳng lẽ muốn ở lại đây à?”
Đôi mắt sát mép chăn long lanh ánh nước, Lâm Đường trông hết sức đáng thương: “Tôi đã thành ra như vậy, còn có thể coi là người ư?” Dứt lời, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má trơn mịn như sứ trắng của cậu: “Chử tiên sinh, hắn thật sự rất đáng sợ… Người biến thành quỷ đều trở nên đáng sợ như vậy sao?”
Chử Khang Ninh mấp máy môi, lát sau mới khẽ cười, đáp: “Sao lại thế, cậu quên sao, tôi cũng là quỷ này.”
Tiếng khóc của Lâm Đường nghẹn lại nơi cổ họng, cậu giương mắt nhìn gương mặt tươi cười của Chử Khang Ninh, không khỏi hoài nghi trong chốc lát.
Khi chắc chắn đối phương vẫn ôn hòa như trước, cậu mới thở phào một hơi: “Anh Chử, xin lỗi, tôi không có ý này… Anh tốt quá, tôi quên mất anh cũng là…”
Chử Khang Ninh gật đầu đầy thông cảm.
Hắn vươn tay vuốt tóc Lâm Đường, lần này người kia không né tránh.
Chử Khang Ninh nhìn cậu bằng ánh mắt đầy bao dung: “Tôi hiểu, cậu sợ quá đấy mà.
Nhưng cậu hãy nghe tôi, dù thế nào cậu cũng phải rời khỏi đây.
Cậu ở lại, nhưng nếu em trai tôi không còn hứng thú với cậu nữa, cậu sẽ phải làm sao?” Quan sát vẻ mặt ngày càng sợ hãi của Lâm Đường, hắn chậm rãi mở miệng: “Nó là ác quỷ, ác quỷ không biết nhớ tình xưa đâu.”
Nghe hết những lời Chử Khang Ninh nói, vẻ mặt mới thả lỏng của Lâm Đường lại căng thẳng như ban đầu.
Có vẻ cậu đã hoàn toàn chấp nhận số phận của mình rồi: “Tôi biết, nhưng anh Chử, có lẽ tôi nên chết từ lâu, có thể sống đến bây giờ đã là quá may mắn.
Tôi…” Lâm Đường ngừng một lát rồi mới tiếp tục nói: “Tôi thường không gặp may, chắc do vận may đều được tích lại cho khoảng thời gian này.”
Cậu bỗng nghĩ đến Dư Tắc, vẻ mặt bàng hoàng thấy rõ: “Có lẽ chết vào sáu ngày trước mới là vận mệnh thực sự của tôi.”
Chử Khang Ninh chậm rãi rút tay về, nhìn Lâm Đường, hỏi: “Sao lại thế?”
Lâm Đường lắc đầu, không kể chuyện của Dư Tắc cho hắn nghe: “Anh Chử, anh không cần giúp tôi.
Giờ anh còn rất yếu, anh cứ tự bảo vệ mình đi.”
Chử Khang Ninh im lặng nhìn người nọ trong chốc lát, cuối cùng, thân hình hắn chậm rãi tan biến vào hư không.
Lâm Đường nhìn vào nơi Chử Khang Ninh vừa biến mất, vùi đầu vào chăn mà khóc: Hu hu… tôi rất sợ, rất rất sợ… Làm sao đây… Không thể bỏ trốn… Phải nghe lời…