Edit: Rùa
Ngoài cửa nhà ăn, có một chiếc xe phân khối lớn đỗ ở đó, là xe Đỗ Hằng mới mua.
Từ Kính Dư dựa trên xe máy hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá, cũng ít khi hút, hơn nữa hút thuốc không tốt cho cơ thể, thường ngày anh rất hạn chế, nếu là lúc trước tuyệt đối sẽ không hút.
Lúc này thật sự bị nha đầu Ứng Hoan kia làm túc giận rồi, vốn dĩ anh tưởng hai người, ai biết......
Ứng Hoan không quay về ghế lô, cô cảm thấy bản thân hình như đã chọc tức Từ Kính Dư rồi, do dự một chút, vẫn đi tìm anh. Cô không thấy anh ở quầy bar, đi ra ngoài mới thấy anh đang dựa vào xe hút thuốc, cô đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng: "Từ Kính Dư, tại sao anh không đi vào?"
Từ Kính Dư phun ra một hơi khói, Ứng Hoan nhăn mũi, anh liền quay mặt đi, dập tắt thuốc, rũ mắt liếc cô: "Tại sao không nói cho tôi biết là bạn cô mời khách?"
Ứng Hoan sửng sốt một chút, hỏi anh: "Khác biệt rất lớn sao?"
Lúc trước cô cũng đã nghĩ có nên kêu Ứng Trì đến không, hai nam sinh tương đối tốt, nhưng nghĩ đến Ứng Trì và Từ Kính Dư vừa thấy mặt liền muốn xù lông, ngồi ăn cơm cùng bàn sắc mặt cũng không tốt, ý tưởng này cứ thế mà chết từ trong trứng nước.
Đến nỗi bọn Thạch Lỗi...
Khương Manh không muốn kết giao, cho nên cô cũng không miễn cưỡng.
Từ Kính Dư: "......."
Anh nên đánh cô một cái hay nên hôn cô đây?
Đều rất muốn.
Từ Kính Dư nhìn cô, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Khác biệt rất lớn, cô muốn nghe sao?"
"Cái gì?"
Anh vừa muốn nói chuyện, di động lại vang lên.
Là Chu Bách Hạo gọi tới.
"Ở đâu? Hạ Trì và An Tình Nhượng gọi cậu đi uống một chén."
"Không rảnh."
Chu Bách Hạo không tin: "Không thi đấu không huấn luyện thì bận cái gì? Không rảnh, cậu lừa ai chứ, nhanh lại đây đi."
Từ Kính Dư liếc nhìn Ứng Hoan, cà lơ phất phơ nói: "Hẹn hò, cúp đây."
Nói xong, trực tiếp cắt điện thoại.
Hẹn hò?
Ứng Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt đen nhánh của anh, tim bỗng nhiên lỡ nửa nhịp.
Đầu bên kia, Chu Bách Hạo trừng mắt nhìn điện thoại, nhíu mày nói: "Hẹn hò? Với ai?"
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, lại gọi điện thoại qua.
Từ Kính Dư trực tiếp tắt máy, không thèm để ý đến anh ta.
"Mẹ nó." Chu Bách Hạo chửi nhỏ một câu, không phải là Ứng Hoan chứ?
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn thời gian, sắp quá mười phút rồi, vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Thạch Lỗi, Dương Cảnh Thành từ bên đường chạy tới.
Đi cũng rất nhanh.
Anh hướng đường cái đối diện hếch cằm: "Người tới rồi, chuẩn bị đi thôi."
Ứng Hoan nhìn theo ánh mắt anh, thân hình cao to của Triệu Tĩnh Trung thực sự quá dễ thấy, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh ta, bên cạnh có Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành, còn có một nam sinh không phải người của câu lạc bộ, chắc là bạn học.
Cô ngơ ngác quay đầu lại nhìn Từ Kính Dư: "Anh gọi bọn họ tới."
Từ Kính Dư đứng thẳng dậy, cho tay vào túi quần, ánh mắt chuyển đến người cô: "Không được sao? Cô mang bạn cùng phòng đến tôi liền mang anh em của tôi đến, vừa lúc cho bọn họ kết giao, đám người kia vẫn luôn muốn yêu đương."
Ứng Hoan: "...."
Cô dừng một chút, nhíu mày nói: "Sao anh không nói cho tôi biết một tiếng."
Từ Kính Dư liếc cô một cái: "Không phải cô cũng chưa nói sao?"
Ứng Hoan nghẹn, một câu phản bác cũng không nói được.
Mấy người Thạch Lỗi đã chạy đến, ăn mặc rất có tinh thần, rõ ràng chú ý hơn ngày thường. Thạch Lỗi cười hì hì nhìn Ứng Hoan: "Bác sĩ nhỏ, cô thật tốt, không nghĩ tới thật sự liên hoan làm quen."
Ứng Hoan ngoài cười nhưng trong không cười: "Ừ... nếu tới rồi thì vào thôi, ở phòng bao cuối cùng."
Cô cúi đầu, nhắn cho Chung Vi Vi, thông báo cho cô ấy biết.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành rất hưng phấn mà đi phía trước, còn đứng trước gương ngắm nghía lại bản thân.
Từ Kính Dư chậm chạp đi sau cô, lúc sắp đến ghế không chút để ý nói: "Ứng Tiều Hoan, cô có biết lúc trước cô mang bạn cùng phòng đến đây ăn cơm với tôi giống cái gì không?"
Ứng Hoan nhắn tin xong, Chung Vi Vi đã trả lười lại một câu dài: "A a a a a a a a! Kết giao hữu nghị? Tại sao đột nhiên lại biến thành kết giao hữu nghị???"
Việc cũng đã thành như vậy, cô chỉ có thể giả ngu, cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư: "Cái gì?"
"Mang bạn trai đi gặp bạn cùng phòng." Anh đứng yên, như cười như không nhìn cô, "Không biết đại học có cái quy định bất thành văn sao? Trong phòng ngủ có người nói chuyện yêu đương thì đều phải mời bạn cùng phòng một bữa cơm."
Ứng Hoan sửng sốt: "Biết..."
Cái này cô biết, nhưng cô và Từ Kính Dư lại không phải người yêu, lý do mời khách cũng không phải như vậy.
Từ Kính Dư vỗ vỗ ót cô, bỗng nhiên tâm tình rất tốt.
Cô nàng này có độc, còn chưa biết thế nào đã khiến cho người khác phải nghĩ ngợi lung tung, về sau chẳng phải càng khó sống hơn sao...
"Vào thôi, Ứng Tiểu Hoan."
Từ Kính Dư ném xuống một câu, bước đi trước cô, Ứng Hoan sửng sốt vài giây, nơi nào đó dưới đáy lòng dâng lên cảm xúc kích động không tên, tay khẽ vuốt tóc, cô còn chưa làm cho tóc gọn gàng lại thì Chung Vi Vi đã gọi: "Ứng Tiểu Hoan, mau tiến vào!"
Chung Vi Vi cho rằng Ứng Hoan muốn để cho các cô làm quen trước nên không tiến vào.
Ứng Hoan quay đầu nhìn bọn họ, cười cười: "Ừ."
Phòng bao không lớn, mấy nam sinh tiến vào, đặc biệt là Triệu Tĩnh Trung, đầu của anh ta đã sắp chạm vào đèn treo trên trần nhà, hơn nữa lại thêm Từ Kính Dư cao hơn m, nháy mắt liền cảm thấy chật chội.
Khương Manh và Lâm Tư Vũ đều có chút lúng túng nhìn mấy người con trai đi vào, phục hồi lại tinh thần, nhíu nhíu mày.
Từ Kính Dư đi đến bên cạnh Chung Vi Vi, kéo ghế ra trực tiếp ngồi xuống, anh nhìn Lâm Tư Vũ, khóe miệng hơi cong: "Tôi mang bạn đến đây, không ngại chứ?"
Ứng Hoan bị Chung Vi Vi lôi kéo ngồi xuống giữa cô ấy và Từ Kính Dư, Chung Vi Vi cười tủm tỉm: "Không ngại, nhiều người sẽ càng thêm náo nhiệt."
Mấy người Thạch Lỗi đều sửng sốt, nhất loạt nhìn về phía Từ Kính Dư.
Không phải đến kết giao hữu nghị sao? Nghe lời này thấy thế nào cũng không phải ý đấy.
Trong lúc nhất thời, mấy đại nam sinh đều có chút câu nệ.
Từ Kính Dư kêu người phục vụ mang thực đơn tới, anh đưa thực đơn cho Chung Vi Vi, "Nữ sinh chọn món trước."
Chung Vi Vi không khách khí, trực tiếp gọi hai món mình thích nhất, Ứng Hoan chọn món đậu hũ Nhật Bản liền đưa thực đơn cho Lâm Tư Vũ, Lâm Tư Vũ và Khương Manh chọn xong rồi, Khương Manh ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, cười hỏi: "Kính Vương anh muốn ăn gì, tôi gọi giúp anh."
Từ Kính Dư dừng một chút, dựa vào lưng ghế cười cười: "Gọi cá hấp."
Ứng Hoan quay đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư nhướng mày: "Nhìn cái gì, không phải mẹ tôi đã nói cô phải ăn nhiều cá sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn bọn họ, Khương Manh như bị điểm huyệt, trong phòng chỉ có Chung Vi Vi biết chuyện này. Ứng Hoan đỏ mặt, cúi đầu giải thích: "Mẹ anh ấy là nha sĩ của tôi."
Thạch Lỗi bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là như thế, đúng rồi, bác sĩ nhỏ, tôi vẫn luôn muốn hỏi cô, cô phải đeo niềng răng trong bao lâu?"
Ứng Hoan nghĩ nghĩ nói: "Sang tháng sáu năm sau hoặc tháng chín."
"Lâu như vậy?"
"Hai năm đi, phải lâu như vậy mới có hiệu quả tốt nhất."
Khương Manh đưa thực đơn cho Triệu Tĩnh Trung bên cạnh, Triệu Tĩnh Trung khá nhát, đối mặt với nữ sinh đều sẽ thẹn thùng, anh ta ngượng ngùng nói câu "cảm ơn". thực đơn trên tay đã bị Thạch Lỗi lấy mất.
Thạch Lỗi nói: "Để tôi chọn."
Anh nhanh chóng gọi mấy món thịt, đều là thịt dê và thịt bò, gọi xong rồi thì đưa lại cho người phục vụ, thúc giục: "Mang đồ ăn nhanh lên chút."
Tất cả mọi người đều không thân, cũng may Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đều là người nói nhiều, rất nhanh đã làm bầu không khí sôi động lên, Dương Cảnh Thành nói: "Các cô đều học ngành Y sao? Ngành này phát triển rất tốt."
Lâm Tư Vũ cười cười: "Ở quốc gia chúng ta không được coi trọng như vậy, phương Tây phát triển tốt hơn, có điều kiện ra nước ngoài học thì càng tốt."
Từ Kính Dư kêu người phục vụ mang cá hấp đến trước mặt Ứng Hoan, Ứng Hoan gắp một miếng cá bỏ vào bát, biểu cảm hai người tự nhiên, Chung Vi Vi bất động thanh sắc nhìn hai người, không biết hành động của Từ Kính Dư do thân sĩ, hay là...
Hay là đối xử với Ứng Hoan có chút đặc biệt?
Chung Vi Vi học cùng Ứng Hoan từ cấp hai, năm bọn họ đang học cấp hai thì Ứng Hải Sinh phát hiện bản thân bị mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu, mặc dù bệnh này không lập tức mất mạng, nhưng khi mắc phải thì sức khỏe sẽ bị suy giảm, khi còn nhỏ, Ứng Trì đánh nhau, Ứng Hoan còn có thể vác gậy đi hỗ trợ.
Sau khi Ứng Hải Sinh bị bệnh, tính tình của cô trở nên mềm hơn rất nhiều, đối với chuyện tình cảm, cô ấy không giống Ứng Trì, Ứng Trì là thật sự trì độn, không thông suốt...
Ứng Hoan thì quá ít suy nghĩ đến nó, cô ấy sợ có một ngày Ứng Trì phải hiến thận cho Ứng Hải Sinh, ảnh hưởng sức khỏe, ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ấy, cho nên cô ấy cứ như thế, luôn dỗ dành Ứng Trì, đối với nam sinh căn bản không có phản ứng.
Hơn nữa sau khi đeo niềng răng, càng ít nghĩ đến chuyện yêu đương.
Chung Vi Vi nghĩ đến Ứng Trì, có chút thất thần, lắc đầu mạnh để tỉnh táo lại, ánh mắt đồng tình nhìn Từ Kính Dư.
Thạch Lỗi cười hì hì: "Sợ cái gì, về sau làm việc ở mấy câu lạc bộ cũng tốt, tự do hơn ở bệnh viện."
Khương Manh dừng một chút, nhìn anh ta, mỉm cười: "Phải không? Vậy khi nào câu lạc bộ của anh lại tuyển người? Thật ra tôi rất muốn làm ở đấy..."
Lâm Tư Vũ nghiêng đầu nhìn một cái, cười khẽ: "Không phải chứ Khương Manh, ba cậu là phó viện trưởng của một trong ba bệnh viện hàng đầu, cậu còn sợ sau này không tìm được chỗ làm tốt sao?"
Khương Manh tức giận liếc nhìn cô ấy: "Chuyện này không giống nhau, hiện tại là làm thêm."
"Câu lạc bộ bọn tôi....." Thạch Lỗi có chút do dự, bởi vì anh ta cũng không biết có tuyển hay không, trước kia mỗi năm tuyển thêm thành viên cho câu lạc bộ đều sẽ tuyển người làm thêm cho bộ phận y tế, nhưng rất ít khi tuyển sinh viên năm hai, ít nhất cũng là thực tập sinh, Ứng Hoan là ngoại lệ.
Nhưng mà, đây là ông chủ tuyển vào, hơn nữa tất cả mọi người đều thích cô ấy, chuyện này liền khác.
Anh ta nhìn Từ Kính Dư.
Từ Kính Dư rót ly trà, thuận tiện rót thêm trà cho Ứng Hoan, đặt ấm trà xuống, nhàn nhạt nói: "Không tuyển, có bác sĩ Hàn và Ứng Hoan là đủ rồi."
Sắc mặt Khương Manh cứng đờ, ngượng ngùng cười: "Như vậy sao...."
Từ Kính Dư cười cười: "Phải, xin lỗi."
Khương Manh nhấp môi: "Không có việc gì."
Lâm Tư Vũ yên lặng trợn trắng mắt.
Ứng Hoan cũng khẽ nhíu mày, cô đã nói với Khương Manh không nhận thêm người, không biết tại sao cô ấy còn muốn hỏi lại, cho rằng cô đang gạt người sao?
Cơm nước xong, Thạch Lỗi làm bộ làm tịch mà lấy di động ra, nhìn Lâm Tư Vũ, thử hỏi: "Cái kia, thêm wechat được chứ?"
Lâm Tư Vũ:.... Được."
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ hoàn toàn là vì lịch sự mà trao đổi wechat với mấy nam sinh, thế nhưng không ai đi hỏi Khương Manh, chỉ có đứa trẻ thật thà Triệu Tĩnh Trung đi hỏi, sắc mặt Khương Manh xấu hổ đồng ý.
Đi ra nhà ăn, Từ Kính Dư nhìn Ứng Hoan, "Muốn tôi đưa về không?"
Ứng Hoan còn đeo ba lô nặng trĩu, lắc đầu nói: "Không cần, tôi đi về cùng bọn họ, tiêu thực."
Đêm nay ăn cá rất ngon, cô ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, hiện tại bụng có chút căng.
Từ Kính Dư gật đầu, "Được, gặp lại ở câu lạc bộ."
Ứng Hoan: "Được."
Cô vẫy tay, đeo ba lô đến chỗ Chung Vi Vi.
Đi được vài bước, quay đầu nhìn thoáng qua, Từ Kính Dư còn đứng tại chỗ nhìn cô, Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đang cúi đầu nhìn di động, nhìn anh càng thêm cao lớn, tuấn khí tiêu sai.
Cô bỗng nhiên buông tay Chung Vi Vi ra, "Chờ tớ một chút."
Chạy qua lại.
Ứng Hoan chạy đến trước mặt Từ Kính Dư, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Từ Kính Dư, lần sau tôi vẽ một bức tranh cho anh nhé."
Từ Kính Dư nhướng mày: "Dỗ tôi sao?"
Ứng Hoan gật đầu: "Bồi tội."
Cô đều đã nghĩ nên vẽ cái gì, đột nhiên rất muốn vẽ cho anh một bức.
Anh nhìn về phía trước, khóe miệng nâng lên, lại nói, anh còn chưa thấy cô vẽ lần nào. Trước kia ở câu lạc bộ thấy cô vẽ gì đó, không cần nhìn cũng biết đang vẽ Ứng Trì.
Từ Kính Dư rũ mắt nhìn cô: "Vẽ đẹp một chút, bằng không phạt cô vẽ lại một trăm bức."
Ứng Hoan: "......"
Cô trừng anh: "Đừng có được một tấc lại muốn thêm một thước."
Nói xong, chạy nhanh như thỏ đi mất.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đã xem một vòng bạn bè của Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ, Triệu Tĩnh Trung gãi đầu, hỏi: "Sao các cậu không thêm wechat của Khương Manh?"
Thạch Lỗi liếc nhìn anh ta, cười nhạo: "Không phát hiện trên người cô ấy đều là hàng hiệu sao? Vừa nhìn đã biết mắt cao hơn đầu."Thạch Lỗi nhìn trên dưới Triệu Tĩnh Trung một lần, vỗ vỗ vai anh ta, "Anh em, nghe tôi một câu, chờ sau khi cậu thi đấu chuyên nghiệp, phí lên sân khấu là đô một lần, cô ấy sẽ liếc cậu một cái. Hoặc là cậu phải có cái túi da giống Kính Vương mới được, hơn nữa Kính Vương của chúng ta không chỉ có túi da mà còn có gia thế, muốn so sánh cũng không thể so nổi, đừng nghĩ."
Triệu Tĩnh Trung: "...."
Dương Cảnh Thành: "Trở về chơi game đi."
Thạch Lỗi nhún vai: "Tiếp tục cày game lên cấp."
Anh ta nhìn Từ Kính Dư: "Kính Vương, không về ký túc xá sao?"
Từ Kính Dư ở chung cư gần câu lạc bộ, anh ngại ký túc ồn ào, thỉnh thoảng sẽ trở về chung cư vài lần, anh quay đầu nhìn Thạch Lỗi: "Không về."
Thạch Lỗi tò mò: "Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì thế? Cái gì mà kết giao bạn bè, cậu lừa bọn tôi phải không?"
Từ Kính Dư liếc anh ta, cười nhạo nói: "Tôi đã có túi da còn có gia thế, các cậu không thể so sánh với tôi, bị người ta chướng mắt, các cậu còn trách tôi?"
Anh hừ lạnh, xoay người rời đi.
Thạch Lỗi: "...."
Con mẹ nói!
.......
Ứng Hoan cùng mọi người trở về ký túc xá, suốt đường đi sắc mặt Khương Manh đều không tốt, có lẽ bị chọc tức.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ thấy nhưng không nói, nói tính Khương Manh không tốt sao? Cũng không phải, bình thường không có gì thì ở chung rất tốt, hơn nữa người cũng hào phóng. Nhưng khi gặp gỡ nam sinh thì lòng tự ái lại lớn hơn bình thường, có chút tính tình đại tiểu thư, cảm thấy nam sinh đều phải chiều cô ấy, nghe theo cô ta, coi cô ta như tiểu công chúa.
Cho nên, không có gì đáng nói.
Trở lại ký túc xá, Ứng Hoan ra ban công rửa tay.
Khương Manh đứng ở cửa, nhìn Lâm Tư Vũ, do dự một chút, nói thẳng: "Tư Vũ, cậu chắc không thích Từ Kính Dư phải không?"
Lâm Tư Vũ không thể hiểu được, buồn cười nói: "Cậu cảm thấy tớ thích Từ Kính Dư? Làm ơn.... Tớ đối với trai đẹp chỉ đơn thuần là thưởng thức." Cô dừng một chút, kỳ quái nhìn Khương Manh, "Cho nên, lúc trước cậu vẫn luôn ngượng ngùng xoắn xuýt là vì cho rằng tớ thích Từ Kính Dư?"
Khương Manh cúi đầu: "Ừ, bởi vì lúc xem thi đấu, chỉ có cậu là hứng thú nhất, cùng tớ nói muốn ngủ với anh ấy."
Lâm Tư Vũ nhìn một cái, có chút xem thường, "Tiểu thư, tớ còn nói muốn ngủ với Hồ Ca, muốn sinh khỉ con cho anh ấy, cậu không nhớ rõ sao?"
Khương Manh: "....."
Ứng Hoan rửa tay xong đi vào, nghe được bọn họ nói chuyện, hơi nhíu mày.
Khương Manh giống như suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Ứng Hoan, tớ muốn theo đuổi Từ Kính Dư, cậu giúp tớ được không."
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn cô ta, trầm mặc vài giây.
Cô.... Không muốn giúp.
Không tại sao cả, thanh âm dưới đáy lòng chính là không muốn giúp.
Cô cảm thấy tính cách của Khương Manh không hợp Từ Kính Dư, Từ Kính Dư cũng sẽ không thích cô như vậy.
Chung Vi Vi cười: "Sao cậu không hỏi xem Ứng Hoan có thích Từ Kính Dư hay không?"
Ứng Hoan: "...."
Khương Manh sửng sốt, nhìn về phía Ứng Hoan: "Ứng Hoan đeo niềng răng...Không phải, ý tớ là Ứng Hoan đã nói cậu ấy đeo niềng răng nên không muốn yêu đương."
Ngụ ý, Ứng Hoan đeo niềng răng nên không xinh đẹp, Từ Kính Dư không thích.
Hơn nữa Ứng Hoan làm việc rất tự giác và có kế hoạch, đặc biệt là việc học, so với các cô đều nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Cô nói không yêu đương....
Chắc là sẽ không đi?
Ứng Hoan nghe ra ý tứ của Khương Manh, đáy lòng có chút không thoải mái, cũng không thích Khương Manh nói chuyện này tùy tiện như vậy, cô dừng một chút, nhớ tới lời Thạch Lỗi, nói thẳng: "Từ Kính Dư không thích người khác theo đuổi."
Khương Manh nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu làm sao biết được, cậu cũng không phải anh ấy."
Thái độ của Ứng Hoan cũng lạnh xuống: "Tớ làm ở đội y tế, cùng anh ấy ăn cơm, đi thi đấu phòng anh ấy bên cạnh phòng tớ, chúng tớ rất quen thuộc. Hơn nữa anh ấy nhiều đồng đội như vậy, sẽ có người nói ra, chuyện này tớ cũng không cần phải lừa cậu đi?"
Khương Manh bị nghẹn đến nói không ra lời.
Lâm Tư Vũ quay đầu cười, "Tại sao không thích người khác theo đuổi? Có người theo đuổi không phải chuyện tốt sao?"
Ứng Hoan dựa vào khung cửa, mặt không biểu cảm,: "Khả năng người đẹp một chút đều thích ép buộc."
装逼/ ép buộc
Khương Manh: "???"
Lâm Tư Vũ và Chung Vi Vi sửng sốt, đồng thời cười to: "Ha ha ha ha ha!"
Thật mẹ nó thích ép buộc!