Từ khi Khả Hoan có một chút dao động, Kì Lạc càng tỏ ra chăm sóc ân cần hơn nữa. Tuy vậy Khả Hoan cũng chỉ cho phép hắn ôm cô phía ngoài chứ không cho phép hành động nào gần gũi hơn, đương nhiên là bởi bì trong tim của cô vẫn tồn tại hình bóng của Tạp Trát Nhân. Hàng đêm nằm ôm bộ quần áo của em bé, Khả Hoan vẫn rơi nước mắt nhớ thương anh, không biết em bé trong bụng là con trai hay con gái, sẽ giống cô hay giống anh. Tính cách có bá đạo và nóng nảy như anh không?…
Đến khi Khả Hoan mang thai tháng thứ , Kì Lạc từ bỏ hi vọng được gần gũi về mặt thể xác với cô, hắn đành an ủi bản thân là vì sự an toàn của cô và em bé và cũng là để cô có thêm thời gian thích ứng nên hắn tiếp tục nhẫn nhịn. Khả Hoan thì ngược lại, cô rất lo lắng cho những ngày sắp tới, hiện tại cô còn có lý do chính đáng để bảo trì khoảng cách với hắn, nhưng khi em bé sinh ra rồi, liệu cô còn có thể?
Thời gian này cô và Kì Lạc cùng gần như bị giam lỏng trong thôn nên không biết gì thế sự bên ngoài. Bọn họ không hề biết sau khi nội chiến xảy ra, đến nay đã qua gần tháng mà quân chính phủ và liên quân vẫn chưa giành được thắng lợi hoàn toàn.
Lãnh tụ phía phản quân hiện vẫn mất tích không rõ lý do, các tướng lĩnh cấp cao cũng bặt vô âm tín. Điều này làm quân chính phủ vô cùng căm tức và đó cúng trở thành nỗi mất mặt của liên quân châu Âu. Tại khu vực Trung Phi mà nói tình hình càng bất lợi với chính phủ lâm thời bởi các nước trong khu vực đều thấy rõ chính phủ Z quốc chẳng qua đang cõng rắn cắn gà nhà, dựa vào quân châu Âu mà đàn áp thế lực phản loạn, vô hình trung đe dọa tới an ninh của các nước trong khu vực. Do đó các nước âm thầm ủng hộ quân phản chính phủ hơn.
Hậu quả nhãn tiền là việc nước láng giềng S quốc công khai việc ủng hộ gia tộc Cáp lặc, cho phép quân phản chính phủ được đóng quân tại vùng biên giới với họ và thậm chí còn cung cấp cả lương thực vũ khí để củng cố lực lượng cho đội quân này.
Nói về phần Ba Lạp, ông cùng gia quyến trong gia tộc trà trộn vào dân thường lữ hành tới vùng biên giới S quốc, cuối cùng cũng an toàn đến nơi. Ở nơi ở mới mọi người cùng đồng tâm hiệp lực xây dựng lại mọi cái từ đầu. Bọn họ xây dựng nhà cửa mới, ruộng vườn mới như lúc ở trang viên. Tất cả bọn họ đều đồng lòng, không ai oán giận hay ca thán gì, kỳ thực trong lòng họ đều có một niềm tin mãnh liệt đó là chỉ cần bọn họ sống sót, sẽ có ngày bọn họ sẽ trở về lại trang viên, đó mới là nhà của họ.
La Y đến nơi ở mới sau một chút, hắn những tưởng sẽ gặp bác mình ở đó nhưng không phải, ngay cả Ba Lạp cũng không biết tin tức của ba cha con Đức Lí Tư.
Trên thực tế, lúc này ba cha con Đức Lí Tư cũng không ở cùng một chỗ. Trát Phi mang theo vài thủ hạ thân tín bí mật xuyên qua biên giới đi tới S quốc để tìm kiếm viện trợ. Còn Đức Lí Tư thì mang theo quan quân còn lại giả trang thành dân thường hội họp cùng các thân tín thất lạc trong trận chiến.
Riêng Tạp Trát Nhân vì chưa khôi phục hẳn đôi chân nên phải ở lại căn cứ để làm vật lý trị liệu. Đức Lí Tư và Trát Phi trong thời gian này cực kỳ bận rộn, ông lo đứng ra lo việc bí mật cùng S quốc bàn bạc việc viện trợ lương thực và vũ khí cho nghĩa quân còn Trát Phi lo chiêu binh mãi mã ở S quốc nhằm xây dựng lực lượng quân đội mới.
Phải mất mấy tháng gian khổ trị liệu Tạp Trát Nhân mới có thể bình phục và đi lại bằng chính hai chân của mình. Vừa bình phục hắn đã vội cùng binh lính rời đi đến nơi hội họp với cha và anh trai.
La Y đương nhiên không biết những thông tin này, hắn ngày nào cũng hỏi đi hỏi lại Ba Lạp mấy câu hỏi cũ rích là có tin tức gì của bác và các anh em họ không, sao hắn mong mỏi được gặp bọn họ đến thế không biết? Đời hắn còn gì hả hê hơn việc thông báo cái tin sét đánh đó cho thằng em họ quý hóa ấy chứ?
Ba Lạp không biết thông tin gì mới nên chỉ có thể nói: “La Y thiếu gia à, bọn họ sẽ trở lại sớm thôi”
Rốt cuộc hôm nay Ba Lạp cũng nhận được tin tức mới, hai ngày sao lão gia sẽ trở về, vui hơn nữa là Trát Phi thiếu gia cùng vài chục người nữa cũng đang trên đường về.
Hai hôm sau Đức Lí Tư và Trát Phi trở về. Mọi người vừa trải qua sinh li tử biệt mới gặp lại nhau nên mừng mừng tủi tủi ôm hôn thắm thiết, đến gần đêm thì tiệc tẩy trần mới kết thúc. Đợi cho mọi người rời đi hết La Y mới mở miệng nói: “Bác à, cháu có việc này cứ giữ trong lòng mãi nhưng vì có quan hệ tới danh dự gia tộc nên hôm nay cháu hi vọng bác sớm biết việc này để còn mau chóng giải quyết”
Hai cha con Đức Lí Tư ngừng hẳn nụ cười trên mặt. Trát Phi nói: “Có việc gì mà nghiêm trọng vậy, chú từ từ nói xem nào”
La Y đem sự việc liên quan tới Khả Hoan kể lại tỉ mỉ, hắn không quên thêm thắt chút mắm muối cho câu chuyện thêm sinh động, cuối cùng nói: “Theo cháu tính toán thì chỉ trong tháng này thôi tiện nhân kia sẽ sinh hạ cái đồ nghiệt chủng. Đợi khi sinh xong rồi thì gia tộc ta còn gì là thể diện nữa”
Hai cha con Đức Lí Tư đều kinh ngạc, Trát Phi nói: “Lời đồn này ở đâu mà ra? Cô gái kia không phải đã về nước rồi sao?”
La Y cả kinh, đầu óc tính toán rất nhanh nói: “Không phải là lời đồn đâu, là thủ hạ của em trực tiếp nhìn thấy”
Trát Phi theo dõi vẻ mặt của hắn: “Thủ hạ của chú đi thủ đô làm gì? Tại sao lại nhìn thấy cô ta?”
La Y nói: “Lúc ấy em nghe nói bác và các anh bị bắt nên em bảo chúng đi thủ đô nghe ngóng tin tức về báo cáo. Ai ngờ bọn chúng vừa đến thủ đô thì đã nghe nói bác và anh bị quân chính phủ bắt đi rồi. Bọn chúng còn bỏ tiền ra để mua tin tức liên quan tới bác và anh nữa nhưng ngờ đâu không mua được tin tức về bác mà lại nghe được tin tức về cô gái kia. Em cũng ngạc nhiên tột đột khi biết được thầy thuốc Kì Lạc đã dùng cả gia sản để chuộc tự do cho cô ta. Nếu cô ta không phải mang thai con của ông ấy thì làm sao ông ấy có thể mạo hiểm đến như vậy? Huống chi cô ta chính mồm thừa nhận điều đó”
Đức Lí Tư trầm mặc không nói gì. Trát Phi đành mở miệng: “La Y à, việc này chưa điều tra rõ ràng, lại liên quan tới thanh danh gia tộc nên trước khi điều tra ra chân tướng chú không nên kể cho bất kỳ ai”
La Y vội la lên: “Em đương nhiên sẽ kín mồm kín miệng rồi nhưng mà thủ hạ của em đều tận mắt nhìn thấy điều đó. Chẳng lẽ lại là giả ư? Cô gái kia cũng sắp sinh rồi, nếu không sớm tìm được cô ta và ép cô ta bỏ cái nghiệt chủng kia đi thì chúng ta còn gì là thể diện?”
Đức Lí Tư nhíu mày: “Đủ rồi, La Y, hôm nay muộn rồi, cháu về trước đi”
La Y nhìn thấy vẻ mặt của ông bác đang biến sang màu đen hắn cũng không dám nói gì thêm đành chào từ biệt rồi rời đi. Mới đầu hắn những tưởng sau khi tung tin đó ra bác hắn sẽ đùng đùng nổi giận hạ lệnh cho người đi lôi cổ cô gái kia về trừng phạt, ai ngờ một người luôn tôn trọng danh dự gia tộc như bác hắn lại có ngày lạnh lùng thờ ơ trước một sự việc động trời như vậy.
Hắn không khỏi cảm thấy thất vọng trong lòng.
Đức Lí Tư nói thêm: “Gọi Ba Lạp đến đây”
Ba Lạp ngay lập tức chạy đến, lão tưởng lão gia sẽ cần phục vụ gì ai dè lão gia chỉ bảo lão kể lão chi tiết những gì xảy ra ở trang viên sau khi Tạp Trát Nhân rời đi. Ba Lạp đem tòan bộ sự tình kể lại tường tận. Trát Phi nghe xong quay sang hỏi: “A Mạn Đạt đâu? Bà ta sao rồi?”
Ba Lạp thở dài lắc đầu: “Lúc chạy loạn ở biên giới, bà ấy không nghe lời tôi cứ cố tình đi đỡ đẻ cho một phụ nữ gần đấy nên bị đạn lạc bắn trúng nên…..chết rồi”
Trát Phi hỏi: “Lão khẳng định là mỗi lần Khả Khả đi thăm bệnh đều có A Mạn Đạt đi cùng sao? Nghĩa là một phút đồng hồ cũng không rời sao?”
Ba Lạp nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi hoàn toàn chắc chắn, có điều nếu cô Khả Khả có sai bảo bà ấy đi lấy đồ gì đó thì bà ấy cũng rời đi một lát”
Hai cha con Đức Lí Tư liếc nhìn nhau, như vậy Kì Lạc vẫn có cơ hội.
Đức Lí Tư ngưng trọng nói: “Gia đình Kì Lạc bao đời nay ta đâu có xa lạ gì. Hắn cũng không phải là kẻ không có đạo đức nhưng vì cái gì mà phải dùng toàn bộ gia snả đổi lấy tính mệnh của cô ta?”
Đức Lí Tư ánh mắt trở lên sắc bén thẳng tắp nhìn Trát Phi. Trát Phi chỉ nhìn qua ánh mắt của cha lúc này đã hiều phần là cha hắn đã bắt đầu tin lời nói của La Y. Dù sao bọn họ cũng là đàn ông Ả rập, đều rất quan trọng trinh tiết thê tử cũng như sự trong sạch của giống nòi. Nếu không phải cốt nhục của người đàn ông đó thì dù có chết hắn cũng không bao giờ nuôi con giúp thằng đàn ông khác, hắn lập tức sẽ bị mọi người nhạo báng khinh bỉ.
Trát Phi nhất thời cũng không biết nói gì bởi chính bản thân hắn cũng không thể giải thích được vì sao Kì Lạc tự nhiên lại hành động như thế. Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: “Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng, không bằng thừa cơ hội Tạp chưa có trở lại và chưa biết chuyện, con sẽ về nước tìm kia và Kì Lạc để hỏi cho rõ ràng. Nếu đó là sự thật con sẽ bí mật xử lý bọn họ để bưng bít vĩnh viễn sự thật này”
Đức Lí Tư lắc đầu: “Không được, hiện tại quay về thủ đô rất nguy hiểm, hơn nữa nơi bọn họ trú ẩn lại là nhà của Tát Lí Phu – cựu bộ trưởng quốc phòng, nhà hắn ắt có thủ vệ canh gác”
Trát Phi nói: “Thế phải làm sao bây giờ? Nếu Tạp biết chú ấy hẳn sẽ liều chết trở về tìm cô gái kia. Từ khi biết được địa chỉ của cô ta ở Trung Quốc mà chú ấy đã hạ quyết tâm đi tìm rồi. Ba cứ yên tâm giao cho con, con sẽ cải trang kỹ càng để tìm hiểu thông tin chính xác. Con cũng không thể giao việc hệ trọng này cho ai cả, không thể nào an tâm được”
Đức Lí Tư trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Vậy con phải cực kỳ cẩn thận. Đêm mai con hãy đi luôn đi, đi sớm còn về sớm”