Không Thể Không Yêu - Vu Triết

chương 8: bây giờ bắt đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lạc Hiên, tớ...", Từ Tiếu Thiên không nói ra lời.

Những lời Lạc Hiên nhẹ nhàng nói làm cậu thật sự có chút không chịu được, dứt khoát đứng lên, ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Tớ muốn hút thuốc."

"Hút đi", Lạc Hiên ngổi dựa vào sô-pha, xoay xaoy cây bút trong tay.

Từ Tiếu Thiên đứng trước cửa số, lấy thuốc ra châm.

Cậu không dám nghiêm túc nghĩ, năm ấy vì sao mình lại vì sợ hãi mà quỳ gối trước bố mẹ nói "Con không thích con trai" rốt cuộc gây ra cho người một mình gánh chịu áp lực như lh bao nhiêu tổn thương.

Cậu thậm chí còn không dám nhìn mặt Lạc Hiên tới mấy năm, không gọi điện, không lên QQ, cậu nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ Lạc Hiên lại bình tĩnh nói ra điều ấy khiến lòng cậu rối như tơ vò.

Lạc Hiên có lẽ đã buông tay, hay là tuyệt vọng, hay là cảm xúc khi ấy đã không còn.

Từ Tiếu Thiên thấy như mình mua phải thuốc giả, cháy sạch con mẹ nó rõ nhanh.

Hút hai điếu thuốc đến khói cũng chẳng còn, cậu đi ra thùng rác bỏ tàn thuốc.

"Lạc Hiên", Từ Tiếu Thiên xoay người, nhìn Lạc Hiên đang tâp trung quay bút, đi đến trước mặt cậu.

"Ừ?", Lạc Hiên ngẩng đầu nhìn cậu.

"Tớ đã nói xin lỗi với cậu một lần", Từ Tiếu Thiên nhìn mắt cậu, "Nhưng rồi tớ mới phát hiện ra xin lỗi cũng chỉ là lời nói, một đồng cũng không..."

"À", Lạc Hiên buông bút, "Tớ khiến cậu có cảm giác vậy sao?"

"Không phải đâu, là cảm xúc của tớ thôi."

"Cậu muốn rút câu "Thật xin lỗi" à?"

"Không", Từ Tiếu Thiên cúi xuống, tay chống ở lưng ghế, đem Lạc Hiên giam ở bên trong, "Tớ là muốn, bắt đầu một lần nữa."

Lông mi Lạc Hiên khẽ động, ngước lên nhìn Từ Tiếu Thiên, như là không nghe rõ cậu nói gì, vẻ mặt có chút mê man: "Cái gì?"

"Bắt đầu một lần nữa", Từ Tiếu Thiên bị cậu hỏi lại, suýt chút nữa không đủ dũng khí mà nói, bốn chữ này có sức nặng, trong nháy mặt cậu cảm thấy, có lẽ đây là bốn chữ cần nhiều dũng khí nhất đời.

Câu trả lời của Lạc Hiên lại làm cậu ngây ngẩn.

"Bọn mình chưa từng bắt đầu", Lạc Hiên nhẹ nhàng nói, bờ mi che đi đôi mắt, Từ Tiếu Thiên không thấy rõ ánh mắt cậu, "Chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, không phải sao?"

Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm mạnh vào Từ Tiếu Thiên.

Đầu cậu choáng váng, mất một lúc lâu vẫn không sắp xếp lại được.

Câu trả lời của Lạc Hiên lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán, nhưng cậu không nghĩ sẽ từ bỏ, cậu khẽ cắn môi: "Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu."

Có lẽ đây cũng là câu trả lời Lạc Hiên không ngờ tới.

Cậu sửng sốt một chút, yên lặng nhìn Từ Tiếu Thiên rồi bỗng nhiên cười.

Cậu đưa tay chạm lên mặt Từ Tiếu Thiên nhẹ nhàng xoa xoa, nụ cười dần ảm đạm: "Cậu thay đổi."

"Vậy à?", giọng nói Từ Tiếu Thiên có hơi nghẹn lại, cầm tay Lạc Hiên dừng trên mặt, "Cậu không thích tớ như vậy?"

"Thích"

Từ Tiếu Thiên đã rất lâu không nhìn Lạc Hiên ở khoảng cách gần như thế, thiếu đi vài phần trẻ con trong trí nhớ, nhiều lên vài phần trưởng thành, cũng càng có sức hút với cậu.

Cậu chợt thấy khó thở.

Độ ấm trong bàn tay của Lạc Hiên khiến tim cậu đập nhanh, không kịp nghĩ nhiều, cậu cúi đầu xuống, hôn.

Bốn năm trước cậu với Lạc Hiên từng có nửa nụ hôn, chỉ là môi chạm nhẹ môi, trong bóng tối hai hơi thở quấn quýt nhau.

Chớp mắt ấy nửa nụ hôn bỗng mở màn cho một hồi ác mộng, khiến Từ Tiếu Thiên hối hận bốn năm vì khi đó lùi bước.

Bây giờ cậu lại được chạm đôi môi của Lạc Hiên lần nữa, vẫn xinh đẹp ấm áp như năm xưa.

Cậu quỳ trên sô-pha, tay vuốt ve mặt Lạc Hiên, hôn thật sâu, lúc này đây, sẽ không giống với bất cứ điều gì trong quá khứ nữa.

Nụ hôn này, cậu toàn tâm toàn ý nguyện trả giá.

Hơi thở của Lạc Hiên bao vây cậu, cậu dường như nghe thấy vô số mùi hương vấn vương trong ký ức.

Cậu có thể cảm giác được đầu lưỡi Lạc Hiên khẽ run, nhẹ nhàng đáp lại thăm dò của cậu.

Cậu thấy mình có chút mất khống chế, từ từ ép tới, hai người ngã xuống sô-pha.

Không chờ cậu có thêm động tác, Lạc Hiên nhẹ cắn đầu lưỡi cậu một cái.

"Ha...", Từ Tiếu Thiên nhíu mày, buông môi Lạc Hiên, nắm lấy cằm cậu khẽ nhéo: "Cắn tớ làm gì?"

"Cậu làm gì?", Lạc Hiên nằm trên sô-pha, lẳng lặng mà nhìn cậu, trong mắt có chút hơi sương mờ mịt.

"A? Chơi trò lưu manh?"

Lạc Hiên cười cười, khẽ đẩy cậu: "Nhìn ra rồi...Tiếu Thiên, cho tớ chút thời gian."

Từ Tiếu Thiên nằm trên người Lạc Hiên không nhúc nhích, cậu chôn mặt trên ngực Lạc Hiên, có thể cảm nhận nhịp tim của Lạc Hiên.

"Đươc", cậu nói.

"Dậy, đè chết tớ, cả người toàn mùi thuốc", Lạc Hiên giật giật tóc cậu.

Từ Tiếu Thiên có chút ngượng ngùng cười cười, ngồi dậy.

Lạc Hiên vẫn nằm yên trên sô-pha, nhìn Từ Tiếu Thiên ngẩn người nhìn TV, lấy ngón tay chọc chọc đùi cậu: "Cậu thật sự thay đổi rất nhiều."

"Ý cậu là cái gì?", Từ Tiếu Thiên bắt lấy tay cậu.

"Không biết nữa.

Dù sao cũng rất khác với trước kia, nhưng không thể nói là khác gì", Lạc Hiên cẩn thận nhìn cậu.

"Trở nên đẹp trai?"

"Ngày trước đã rất đẹp trai, bây giờ vẫn thế."

"Hay là vì tớ đây ngày càng có khí chất?"

"À, khí chất lưu manh sắp đạt level max rồi"

"Tớ đệt, cái quái gì chứ, cậu nếu không thích cứ nói ra, tớ sẽ biến về như cũ"

"Khá ổn, không cần biến về lại đâu", Lạc Hiên cười, "Chắc là vì không cạo râu?"

Từ Tiếu Thiên sờ cằm, vui vè: "Đệt, hai ngày không sờ, có phải lúc nãy chọc cằm cậu không?"

"Nuôi râu dê đi", Lạc Hiên khoa tay múa chân, "Nuôi dài nửa thước kiểu này này..."

"Đó là mấy người làm nghệ thuật như các cậu nuôi", Từ Tiếu Thiên đứng lên, tìm dao cạo râu trong vali, "Tớ có chuyện này vẫn luôn nghĩ không ra, cậu nói xem, cái loại râu dê nửa thước này, lúc đi ngủ râu sẽ để ở ngoài chăn hay trong chăn?"

Lạc Hiên sưng người, nhịn không được cười thành tiếng, Từ Tiếu Thiên nghĩ lại cũng thấy mình hơi ngu, cũng cười theo, hai người cười nửa ngày mới dừng lại.

"Cười mệt thật", Lạc Hiên ngồi dậy, xoa xoa mặt.

Từ Tiếu Thiên nhìn cậu, kiểu cười đến ngu người thế này, đã rất lâu rồi chưa có, cậu dường như trở lại năm đó, hai người dưới nắng trò chuyện vẩn vơ trên trời dưới biển đến quên cả thời gian.

Mũi bỗng nhiên chua xót, cậu quay vội người đối diện gương mà cạo râu.

Trong tiếng kêu ong ong của máy cạo, cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là nhạc chuông Doraemon, có chút bất ngờ, nghe Lạc Hiên ở phía sau tiếp điện thoại: "Xin chào."

Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên chỉnh nhỏ âm thanh, cậu đóng dao cạo lại, nghe được trong điện thoại là giọng của một người đàn ông, giọng không phải ở mức bình thường.

Lạc Hiên không thèm để điện thoại sát tai, tùy ý cầm trên tay cách tai ít nhất phải mười xăng-ti-mét.

"Anh nói rằng em nhận lời rồi, không phải chỉ là chụp một bộ ảnh thôi à, cũng đâu phải không trả tiền cho em", bên kia nói như là hét.

"Không", Lạc Hiên không chút nể tình.

"Nhóc em đừng chảnh mà.

Em có tiền rồi vẫn phải kiếm chứ, họ muốn em chụp giúp...", người đàn ông hét tiếp.

Từ Tiếu Thiên không nghe rõ lắm phía sau có gì, túm lại hình như có ai muốn Lạc Hiên chụp ảnh giúp.

"Em mà chảnh thật đã chẳng chơi chung với anh rồi", Lạc Hiên vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm nhưng rất quyết đoán từ chối, "Em chỉ không muốn chụp kiểu ảnh đó thôi.

Ai chụp kiểu đó cũng chuyên nghiệp hơn em hết."

Bên kia còn đang cố khuyên, Lạc Hiên đã cúp thẳng điện thoại, ném lên trên ghế.

Từ Tiếu Thiên tiếp tục cạo râu, nhìn Lạc Hiên qua gương.

Trong ấn tượng của cậu, Lạc Hiên mãi mãi ôn hòa, nói chuyện từ tốn, trên mặt luôn treo nụ cười.

Trước nay cậu chưa từng thấy Lạc Hiên nói như vậy, trong lạnh nhạt còn có không kiên nhẫn.

Lạc Hiên bảo cậu thay đổi, cậu lại không biết Lạc Hiên cũng đã thay đổi, cậu chưa đủ hiểu Lạc Hiên.

"Hóa ra cũng có lúc cậu thế này à", Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên qua gương.

"Phiền chết mất", Lạc Hiên gác chân lên bàn trà, "Có người muốn chụp ngoại cảnh biệt thự, tớ chưa chụp bao giờ, lại cứ gọi đi."

"Bây giờ cậu..", Từ Tiếu Thiên vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, nhưng không biết phải mở miệng thế nào mới được.

Lạc Hiên bởi vì chuyện kia, cấp đã bỏ học, sau đó có chuyện gì, cậu hoàn toàn không biết.

Cảm giác tội lỗi nặng nề làm cậu không dám hỏi Lạc Hiên khoảng thời gian ấy cậu đã trải qua thế nào.

"Ừ?"

"Làm việc gì?", Từ Tiếu Thiên khẽ cắn môi, quyết hỏi.

"Vẽ tranh, chụp ảnh, không phải bảo cậu rồi à", Lạc Hiên nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, "Tiền bao nhiêu cũng được, lúc nào hết tiền thì làm, có tiền thì nghỉ."

Từ Tiếu Thiên trầm mặc, tay cầm dao cạo râu đưa lên đưa xuống trên cằm.

"Cằm cũng bị gọt nhọn rồi", Lạc Hiên cười.

Từ Tiếu Thiên tắt dao cạo râu, ném vào vali.

"Tiếu Thiên"

"Ừ?"

"Lại đây", Lạc Hiên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Từ Tiếu Thiên đi qua ngồi xuống, mắt nhìn TV không có tiếng.

"Có chuyện muốn giải thích với cậu một chút, vẫn luôn không có cơ hội nói rõ ràng", Lạc Hiên nghiêng mình nhìn cậu, "Việc ngày trước, tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng mà không có nghiêm trọng như cậu nghỉ."

"Gì cơ?", Từ Tiếu Thiên sửng sốt, không nghĩ Lạc Hiên sẽ nói thẳng như thế.

"Có người lúc nào cũng thấy có lỗi với tớ, cảm giác này chẳng dễ chịu gì...!Không ai nợ ai gì cả", Lạc Hiên đưa tay lên nhéo vai cậu, "Chỉ cần tớ chọn thừa nhận, việc xảy ra sau đó chắc chắn giống nhau, dù lúc ấy cậu nói gì làm gì, đối với tớ kết quả vẫn thế."

Tay Từ Tiếu Thiên có chút run rẩy.

Lạc Hiên lật lại quá khứ, bày ra trước mắt cậu.

Nửa nụ hôn trong phòng học, sự hỗn loạn khi đèn sáng lên, thầy cô khiếp sợ, bố mẹ giận dữ, tất cả như sóng lớn xô đến.

Cậu nhắm mắt lại, tưởng như lại cảm nhận được cái đau đến thấu xương khi quỳ xuống.

Mày nợ cậu ấy cả đời cũng không trả hết.

Những lời nói của bạn bè như thuốc độc ám ảnh cậu suốt bốn năm, bây giờ lời nói của Lạc Hiên làm cậu sụp đổ, Lạc Hiên không cần sự hối lỗi của cậu, có lẽ ngay từ đầu cậu đã có thể chọn cùng gánh chịu...!

"Tớ hối hận lúc đó không ở bên cậu, tớ chưa từng nghĩ mình sẽ né tránh như thế", Từ Tiếu Thiên thở dài.

Lúc bắt đầu, cậu không dám nhìn Lạc Hiên, cậu sợ mình sẽ khóc kiềm được mà khóc, "Tớ không biết sao đó cậu sống ra sao, vì thế tớ cũng không dám nghĩ."

"Tốt hơn tớ nghĩ rất nhiều", Lạc Hiên cười.

"Cậu hận tớ không?", Từ Tiếu Thiên nhịn không được hỏi một câu, Lạc Hiên dửng dưng khiến cậu có chút bối rối.

"Đương nhiên rồi, hận tới nỗi chỉ muốn đến nhà kéo cậu ra chém vài đao", Lạc Hiên khua tay múa chân giả vở trên cổ cậu mấy cái, "Sau lai thấy chém chết cậu tớ sẽ đau lòng, thế là không đến nữa."

Từ Tiếu Thiên quay người nhìn Lạc Hiên, thực nghiêm túc mà nói: "Lần này tớ thật sự sẽ không trốn nữa.

Tớ trốn tránh bốn năm, vậy là đủ rồi.

Có ngốc đến đâu cũng nên biết phải cố gắng hơn mọi người...!Cậu muốn thời gian, tớ cho cậu thời gian, một năm, hai năm, năm năm, mười năm, cho dù là cả đời..."

"Tớ sẽ mãi mãi ở phía sau cậu.

Chỉ cần cậu quay lại là có thể thấy tớ", Từ Tiếu Thiên nói.

- -------------------------

thước ~cm, nửa thước ~ .cm.

Truyện Chữ Hay