Từ năm năm trước khi Giang thị bắt đầu nổi lên, Giang Vũ Thần đã bắt tay vào đối phó Ngôn thị. Giờ đây có Hoa Độ và Đường thịnh ở sau lưng cung cấp tài chính không ngừng, Giang Vũ Thần đương nhiên có thể thả tay đánh cược một lần, đánh một quyền thật nặng vào Ngôn thị.
Khi Ngôn Bá Ước còn đang nhức đầu về "Đơn ly hôn" của Quý Tĩnh, thư ký của anh ta gọi tới: "Tiền mặt lưu động của chúng ta gặp tình trạng gián đoạn." Anh ta không thể tạm thời bỏ chuyện nhà sang một bên, chạy đến Ngôn thị xử lý tình huống đột nhiên xảy ra.
Anh ta biết Giang Phỉ lại đối phó với anh ta, chẳng qua không ngờ là do Giang Vũ Thần đứng ra, thế công còn rất mạnh mẽ. Dĩ nhiên, Giang Vũ Thần mưu đồ đã lâu, nay kẻ đầu sỏ thiếu chút nữa hại chết em gái rơi vào tay anh, làm sao anh có thể buông tha dễ dàng.
Trong thời gian ba tháng, Ngôn thị xuất hiện nguy cơ trái quyền [], Hoa Độ công khai từ chối cấp vốn, những công ty khác nghe tiếng đều ào ào từ chối. Tình hình tài vụ của Ngôn thị bại lộ, càng đẩy nhanh tốc độ suy bại, Đường thịnh liền đưa ra ý thu mua Ngôn thị. Một tháng sau, Ngôn thị xin phá sản.
[] Trái quyền là quyền của một người, được phép yêu cầu một người khác thực hiện một nghĩa vụ tài sản đối với mình. Đó có thể là nghĩa vụ làm hoặc không làm một việc hoặc chuyển quyền sở hữu tài sản.
Trong ngôi nhà của nhà họ Ngôn, bà Ngôn như phát điên thu lượm trang sức quý báo và áo lông áo khoác da, lấy cái này bỏ cái kia, cuối cùng, bà ta không thể không gục xuống đất ôm chặt hộp chứa nữ trang trong tay. Tài liệu rơi lung tung trong phòng khách, đâu đâu cũng là những tờ giấy trắng ghi định giá của nhân viên ngân hàng, chuẩn bị đem bán đấu giá đền bù món nợ của họ.
Ngôn Bá Ước đứng bên cửa sổ hút thuốc, chạy vạy mấy tháng nay khiến anh ta mệt rã rời, kết quả trước mắt đã nằm trong dự liệu, tính sai duy nhất một điều, có lẽ là Giang Phỉ thật sự hạ quyết tâm đối phó với anh ta!
Cũng may Quý Tĩnh đã đi khỏi, trước khi phá sản, cầm lấy những thứ thuộc về cô.
Sau lưng vang lên tiếng thét chói tai của mẹ, bà ta ôm chặt cái hộp không cho người khác chạm vào. Ngôn Bá Ước chán ghét quay đầu lại, nếu không phải bà ấy, nếu không phải bà ấy...
Bất kể trong lòng căm ghét cỡ nào, bà ấy vẫn là mẹ mình!
Anh ta đi qua, khuyên nhủ: "Mẹ, buông tay đi."
Bà Ngôn điên loạn gào thét: "Những thứ này là của mẹ, bọn họ dựa vào cái gì mang đi? Dựa vào cái gì?"
Dựa vào cái gì?
Ha ha, chỉ bằng việc con trai mẹ hiện giờ đã hai bàn tay trắng!
Nhân viên ngân hàng nhìn hai người, gỡ từng ngón tay của bà Ngôn, ôm cái hộp nặng trịch đi.
Người phá sản đã thấy nhiều, nhưng chưa thấy ai cần tiền không cần mạng thế này!
Trong một căn phòng hội sở, những người đàn ông ngồi một vòng tròn tổ chức ăn mừng.
"Cụng ly!" Quý Vân Khai uống cạn ly rượu, những giọt rượu rơi ra ngoài chảy xuống sô pha, nở nụ cười thỏa mãn.
"Trừ đi cái đinh trong mắt, cuộc sống sau này thật là thoải mái, chỉ một từ thôi, sướng!"
Khác biệt với bộ dạng vô lại của anh, dáng vẻ của hai người Đường, Giang đều tao nhã trầm ổn, nhìn sang nhau, đều cảm thấy tên này tốt số, cưới được một cô gái giỏi giang làm vợ! Sau này anh đúng là sướng, hai người họ còn phải cật lực phấn đấu cả đời!
Quý Vân Khai quá đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực, chọc vào Đường Cạnh Nghiêu: "Này, chỉ mấy người chúng ta uống rượu thôi thì chán ngắt, gọi thêm mấy cô em tới đi! Không phải ở đây anh có một nhân tình đó sao?"
Đường Cạnh Nghiêu đột nhiên nhìn ra cửa, gật đầu nói: "Giang Phỉ em đến rồi."
Quý Vân Khai sợ tới mức ném cái ly xuống đất, quỳ mọp xuống, la lên: "Anh chưa nói gì cả, bọn anh chỉ uống rượu thôi!"
Nhắm hai mắt run rẩy hồi lâu, Quý Vân Khai ngẩng lên lại phát hiện Đường Cạnh Nghiêu đang nhịn cười, Giang Vũ Thần bên cạnh đã không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, vai rung rung. Anh quay đầu nhìn, đâu có Giang Phỉ, rõ ràng là lừa anh!
Thời điểm anh phản ứng kịp, xung quanh đã phát ra tiếng cười vang, Hứa Nhị và Diêu Diệp nghĩ đến mình cũng không dám cười quá mức, Trần Vệ Đông thì ôm bụng cười không kiềm chế được, ngay cả người nghiêm túc như Lưu Kiểm cũng cười nghiêng ngả.
"Tên nhóc này được lắm!" Quý Vân Khai nhảy dựng lên, chỉ vào Đường Cạnh Nghiêu mắng.
Đường Cạnh Nghiêu than thở: "Ban đầu tôi còn chưa tin, không ngờ cái tên Giang Phỉ này sử dụng tốt như thế, sắp vượt qua vũ khí hạt nhân rồi."
Quý Vân Khai nghẹn lời, đầu xoay chuyển, cười khẩy hai tiếng, nói: "Bà xã em là vũ khí hạt nhân, thế thì Hàng Ngữ Mạt chính là bom nguyên tử! Cũng chỉ là bạn gái trước..." Mắt thấy sắc mặt Đường Cạnh Nghiêu trầm xuống, anh cũng không sợ, tiếp tục nói: "Em biết vì sao anh hỗ trợ đối phó với Ngôn thị, không phải vì muốn Ngôn gia xảy ra chuyện, Ngôn Trọng Tốn sẽ trở về sao! Anh ta về không chừng sẽ đưa cả Hàng Ngữ Mạt về, đáng tiếc! Người ta đang mặn nồng với nhau bên Mỹ, không thèm đến cái chim anh!"
Khí thế thô bạo của Đường Cạnh Nghiêu bộc phát, ném ly rượu tới, Quý Vân Khai vội vàng né đi, nhìn hai anh em đuổi đánh nhau như thế, đám người Giang Vũ Thần đang nghĩ có nên tránh khỏi chiến trường hay không. Quý Vân Khai vội vàng ôm chân anh vợ nói không thể thấy chết mà không cứu được, Giang Vũ Thần chẳng có rảnh mà để ý đến anh, nói: "Tôi bảo vũ khí hạt nhân đến cứu cậu."
Quý Vân Khai rên rỉ: "Thế thà để lão Đường đánh chết em đi!" Giang Phỉ mà đến, Đường Cạnh Nghiêu không phải sẽ nói chuyện vừa rồi cho cô biết sao! Đến lúc đó chết còn thảm hơn!
Giang Vũ Thần cười lắc đầu, nói với Đường Cạnh Nghiêu: "Cho cậu ta chết thoải mái chút."
"Không có vấn đề", Đường Cạnh Nghiêu nở nụ cười lạnh lùng với Quý Vân Khai.
Trong lúc bọn họ đang vui vẻ ầm ĩ, Giang Phỉ cũng đang tiếp khách, vị khách này không phải người ngoài, chính là Quý Tĩnh.
Đối với mọi chuyện Ngôn Thị gặp phải, Quý Tĩnh từ đầu đến cuối đều thờ ơ, thúc đẩy cô ấy cư xử tuyệt tình nhẫn tâm như thế, có lẽ là khi bà Ngôn trông thấy đơn ly hôn của họ!
"Chia tay! Chia tay với cô ta! Chia tay nó chúng ta sẽ tìm người tốt hơn, dù sao cô ta cũng không có giá trị lợi dụng nữa rồi, ban đầu đáng ra không nên cưới cô ta!"
Còn Ngôn Bá Ước thì sao? Như mọi ngày bình thường khác, trừ nhíu mày ra không hề có hành động giải thích cho cô ấy.
Trái tim cô ấy trở nên lạnh lẽo.
Khi Quý Tĩnh nói ra những điều này với Giang Phỉ, Giang Phỉ chỉ cười nhạt: "Anh ta chính là loại đàn ông nhu nhược thế đấy, hồi trước gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, không trốn tránh được thì khuất phục."
Quý Tĩnh thở dài: "May là em đã sớm nhận rõ anh ta."
Giang Phỉ nhìn cô ấy nói: "Bây giờ chị thấy rõ cũng không muộn, bố..."
Quý Tĩnh gật đầu: "Bố cũng nói với chị, chị có thể quay đầu lại, chắc chắn ông cũng vui mừng."
Giang Phỉ bưng cốc cà phê lên uống một ngụm, hỏi: "Tiếp theo chị có tính toán gì không? Dù thế nào, Hoa Độ đều có một vị trí cho chị."
Quý Tĩnh cười lắc đầu, cố ra vẻ thoải mái: "Chị không có hứng thú gì với việc kinh doanh, muốn ra ngoài đi đó đây! Biết đâu, trên chặng đường đó còn có thể gặp được Mr Right của chị!"
Hai người nhìn nhau cười.
Một nụ cười hóa giải thù oán.
Không, người đàn ông đó không đáng để các cô biến thành kẻ thù, nụ cười này phải là tiêu tan những khúc mắc ngày trước.
Những ngày tiếp theo quả thực là trời xanh thăm thẳm, hoa nở thơm ngát, như lời Quý Vân Khai đã nói: thoải mái!
Đào Nhiên đã kết hôn vào ngày tháng năm ngoái, Tiểu Cầm cũng kết hôn với Trần Dương vào tháng , Tiểu Cầm vừa gả đi, "Dao Trì" như được Nguyệt Lão buộc dây tơ hồng, người này tiếp nối người kia lập gia đình, Giang Phỉ nhận thiệp đỏ hết lần này đến lần khác, lần lượt đưa phong bì, nhưng đó là việc vui, cô đưa cũng rất vui.
Việc vui kéo dài liên tục đến cuối năm, trong thời gian này cứ mỗi tháng lại nhận được một tấm bưu thiếp của Quý Độ và Cố Hoa gửi về từ nước ngoài, không ngờ giữa đường Quý Tĩnh gặp được họ, ba người trên ảnh cười vô cùng vui vẻ. Điều đáng tiếc chính là, Quý Tĩnh vẫn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của cô.
Cuối tháng sáu, Đào Nhiên truyền ra tin vui: Cô ấy có thai!
Quý Vân Khai nhìn khuôn mặt đắc ý của Diêu Diệp không phục lắm, tối về nhà ôm Giang Phỉ tiếp tục lăn lộn, Giang Phỉ bị giày vò đến mức đau lưng, đưa ra mệnh lệnh cấm: "Chuyện sinh con phải thuận theo tự nhiên, anh cứ hành hạ như thế đúc lúc đó con chưa có, cơ thể đã bị hủy hoại rồi."
"Làm sao có thể không được, hỏa lực của anh mạnh như thế!" Quý Vân Khai cảm thấy sầu não, nhưng hai người quả thật không hề làm dùng biện pháp an toàn, chẳng lẽ là do trước kia quá hoang đường, dẫn đến chất lượng hiện tại giảm xuống?
Nghĩ vậy Quý quan càng buồn bực hơn, giấu giếm Giang Phỉ lén lút đến bệnh viện kiểm tra, bệnh viện của Hoa Độ không dám đi, đến chỗ bệnh viện của Tống Tam - bà xã Hứa Nhị. Cũng may mọi thứ kiểm tra đều bình thường, bằng không anh sẽ hối hận muốn chết.
Chủ nhiệm Quách đầu hói bên cạnh cười an ủi: "Thanh niên không nên nóng vội! Có những việc càng nóng vội càng không được, quan trọng nhất là tâm trạng! Cậu xem chồng của bác sĩ Tống đó, trước kia lúc kết hôn với bác sĩ Tống cũng hoài nghi mình không được, bây giờ cậu xem, con cái họ cũng biết đi mua xì dầu rồi!"
"Còn có chuyện như vậy?" Quý quan tỏ ra rất hóng hớt, nghe chuyện của người khác, vết thương lòng của mình cũng không coi vào đâu.
Chắc là do quá nôn nóng, ừ, tâm trạng, tâm trạng phải thoải mái, nói không chừng tối nay kiềm chế vừa phải thì sẽ có thai!
Cứ kiềm chế vừa phải như vậy, đến tận khi Quý Độ và Cố Hoa đi du lịch quay về, cuối hè đầu thu, khí trời không tệ...
Cố Hoa càm ràm: "Không biết có phải đã đến thời kỳ mãn kinh rồi không, gần đây cứ thấy ngủ không ngon, mai mình phải đến chỗ bác sĩ Đông y xem sao. Ôi, phụ nữ mà, một khi cái đó ngừng, tuổi già sẽ đến rất nhanh!"
Giang Phỉ ngắm nghía đồ lưu niệm trên tay bỗng dừng lại, cái đó của cô, hình như lâu rồi chưa tới...
Cố Hoa đi gặp bác sĩ Đông y, Giang Phỉ cũng đi theo, sau khi trở về, Cố Hoa công bố một tin tốt và một tin xấu.
"Bố con mấy người muốn nghe tin nào trước?" Cố Hoa hỏi Quý Độ và Quý Vân Khai.
"Nghe tin tốt trước!" Quý Độ nói.
Quý Vân Khai vội vàng nói: "Không được, dựa theo định luật, nghe tin tốt trước thì tin xấu sau sẽ khiến tin tốt càng xấu hơn, vẫn nên nghe tin xấu trước đã!" Quý Độ nghĩ một hồi, cũng đúng, vậy nghe tin xấu đi!
Cố Hoa thở dài: "Tin xấu chính là, bác sĩ nói tôi quả thật đã đến thời kỳ mãn kinh."
Hai bố con thầm nhìn nhau, đây là hiện tượng bình thường mà, không coi là tin xấu. Xem chừng, tin tốt tiếp theo cũng không phải tin tốt lành gì.
"Tin tốt chính là..." Cố Hoa kéo Giang Phỉ qua, cười to hai tiếng, "Chúng ta sắp được ôm cháu rồi! Con trai, chúc mừng con, con sắp 'đổ vỏ' rồi!" Bà mới học thêm được từ mới trên mạng, không ngờ lại dùng nhanh như thế.
Trên mặt Quý Vân Khai hiện lên vệt đen: "Cái gì mà 'đổ vỏ', lão Vương hàng xóm sát vách cũng không còn ở đây nữa!" Sau đó, anh liền ngây ra, khó tin nhìn về phía Giang Phỉ, giọng run run, "Bà xã, thật... thật sao?"
Giang Phỉ mỉm cười gật đầu, Quý Vân Khai hét to, ôm lấy cô xoay hai vòng, dương dương đắc ý nói: "Anh đã nói hỏa lực của anh mạnh như thế, không thể nào nghi ngờ không được!"
Giang Phỉ đỏ mặt đẩy anh hai cái, Quý Độ và Cố Hoa coi như không nghe thấy, đều cười không ngậm miệng được.
Quý Vân Khai cẩn thận từng li từng tí đặt Giang Phỉ xuống, thâm tình nhìn cô, hôn lên trán cô, thở dài: "Bà xã, cám ơn em."
Giang Phỉ cũng nhìn anh, nhu tình mật ý nói: "Ông xã, khổ cực rồi."