Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Kết quả vừa bước xuống lầu, còn chưa kịp giáo huấn bọn họ, Ly Úy đã bị mọi người vây quanh giáo huấn.
“Nhân vật chính đến muộn, phạt ba bình rượu.” Ba bình rượu đế lập tức được bày lên bàn, đều là loại nửa cân.
Ly Úy nhìn ba bình rượu đế, rồi lại nhìn khuôn mặt nóng lòng mong chờ được rót rượu của Lão Lang, ánh mắt không kìm được lại phiêu về phía Chu Dương.
Chu Dương nói: “Em đừng uống, để anh.”
“Ha ha, Chu lão đại, đây là anh tự rước lấy rắc rối rồi. Ba bình này của Ly ca xem như chuyển cho anh, lát nữa cũng đừng nói không tính nha.”
Chu Dương không đáp, bàn tay to lớn duỗi ra, gộp cả ba bình rượu kéo tới trước mặt, thuận tiện cầm lấy một bình, ngửa đầu uống.
Yết hầu kêu ừng ực mấy tiếng, rượu như cột nước không ngừng sảng khoái rót thẳng từ yết hầu xuống dạ dày, ngay cả chút thời gian tạm dừng để thở gấp một hơi cũng không có.
Xung quanh nhất thời không một tiếng động, Ly Úy ngồi nhìn bên cạnh lại càng trợn mắt há mồm.
Chỉ chốc lát sau, giọt rượu cuối cùng trong bình cũng tiến vào miệng Chu Dương dưới ánh mắt trợn trừng của mọi người. Đám Lão Lang đang trong trầm mặc bỗng bạo phát ra một tràng âm thanh reo hò: “Được! Chu lão đại đủ dũng mãnh!”
Ly Úy còn đang há hốc miệng, thấy Chu Dương điềm nhiên như không đặt cái bình rỗng xuống, lại hào khí can vân, lưu loát cầm một bình rượu khác lên vặn mở nắp, vội vàng ngăn cản: “Anh uống hết một bình rồi.”
“Khà khà! Các anh em, Ly ca không đủ nghĩa khí, anh ấy thế nào lại chỉ đau lòng cho Chu lão đại cơ chứ?” Tiểu Bạch Kiểm lập tức ầm ĩ.
Cú Mèo cũng kêu lớn: “Ba bình! Không uống đủ ba bình, đêm nay liền đến phiên Ly ca chúng ta đè Chu lão đại.” Hướng về phía Ly Úy nháy nháy mắt như tranh công.
“Uống đủ ba bình, đêm nay cũng nên đến phiên Ly Ca đè Chu lão đại. Hà hà, mày nhìn những huân chương vinh quang trên người Ly ca kìa, nhất định là sáng nay Chu lão đại đã đem toàn bộ khí lực từ lúc còn bú sữa mẹ ra dùng trên người Ly ca.”
Vi Vi mắng: “Mấy người các anh không biết kính trên nhường dưới gì cả, không được tùy tiện chiếm tiện nghi của anh hai em.” Chạy đến bên cạnh Ly Úy, mỉm cười ngọt ngào với Ly Úy: “Anh à, hôm nay anh không mặc áo thực sự là trông gợi cảm cực kỳ nha, em giúp anh chụp một tấm được không?”
Ly Úy còn chưa kịp đáp, đèn flash đã tanh tách lóe lên mấy hồi, cậu ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy Tiểu Bạch Kiểm đang gian tà lắc lắc chiếc máy ảnh trên tay: “Da dẻ của Ly ca thật là đẹp, xem cái này so với xem đĩa SM của Nhật Bản còn đã ghiền hơn nha.”
Ly Úy bị xấu hổ tại chỗ, cơ hồ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, lồng ngực phập phồng gấp gáp, nhất thời không thốt lên nổi lời nào.
Chu Dương bị đám Đầu Trọc bu quanh làm loạn một hồi, hơi nhếch khóe môi, lại cầm một bình rượu đế lên rồi trút cả vào miệng, khiến Ly Úy kinh hồn bạt vía.
Bao vây xung quanh toàn là âm thanh ồn ã hỗn loạn, mùi rượu cùng mùi thịt nướng trộn lẫn vào nhau.
Vi Vi ở bên tai hét lớn: “Anh, thực sự suốt bảy ngày qua anh đã bị Chu đại ca áp ở trên giường sao?”
Tiếng vỗ tay cùng tiếng trầm trồ ngợi khen chợt dậy lên, inh ỏi đến cửa kính pha lê cũng phải rung rinh. Thì ra lại một bình rượu nữa đã xuống bụng Chu Dương, hắn thật giỏi, buông bình rượu xuống, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không.
“Đừng uống nữa…”
Chu Dương dường như đã uống đến hưng phấn, cười nói: “Cũng không phải trước đây em chưa từng được thấy anh uống rượu, đừng nói ba bình, kể cả có là ba mươi bình cũng không thành vấn đề.”
Tách tách, tiếng đèn flash lại vang lên truyền vào trong tai.
Ly Úy nheo mắt, nhìn thấy Tiểu Bạch Kiểm hưng phấn cầm máy ảnh chạy tới: “Chu lão đại, tới làm chút tiếp xúc kích thích với Ly ca đi, sau này đem ảnh phóng lớn rồi treo ở phòng khách tổng bộ.”
“Treo ở phòng khách tổng bộ, mày xem Ly ca là hồng bài tiểu thư đấy à?”
Chu Dương đặt bình rượu xuống, đưa tay lau miệng, mỉm cười tà khí rồi nói thầm với Ly Úy: “Biểu diễn trước mặt mọi người, em còn lành nghề hơn anh đấy.” Hắn ôm lấy thắt lưng Ly Úy kéo lại.
“Không được…” Ly Úy bối rối đẩy Chu Dương ra, lực đạo làm sao so được với hắn, bị hắn ôm càng chặt hơn.
Chu Dương hung hăng hôn xuống, bao trùm lên môi cậu, nóng đến phát bỏng.
Xung quanh đều là tiếng thét chói tai.
“Ly ca cố lên!”
“Ly ca phản công đi!”
“Ly ca, đem uy phong trước kia của anh xuất ra đi, sờ lại cho Chu lão đại huề vốn luôn!”
Tiếng hô to gọi nhỏ của Vi Vi từ xa truyền tới: “Anh, chờ em một chút, em đi lấy V ra đây quay!”
“Thẳng thắn biểu diễn trước mặt mọi người, lâu lắm rồi không được xem Ly ca biểu diễn trực tiếp nha!”
“Đúng đấy đúng đấy!”
“Biểu diễn, biểu diễn đương trường!”
Ly Úy càng thêm cuống cuồng, Chu Dương đè trên người cậu nặng như một ngọn núi. Ly Úy theo trực giác cảm thấy Chu Dương đã say mất rồi, quang mang không lý trí lập lòe trong đôi mắt.
“Làm một hồi người thật việc thật!”
“Ly ca cố lên! Xử lý Chu lão đại đi!”
Bên tai nghe được giọng nói trầm lắng khiêu gợi của Chu Dương, hắn đang cắn vành tai cậu: “Chúng ta diễn thật một màn trước mặt các anh em nhé?”
“Anh điên rồi…” Ly Úy vừa thẹn vừa sợ, hai chân đá đạp không ngừng.
Chu Dương lại thay đổi một chút góc độ, đè cậu lên mặt bàn.
“Em vẫn thường muốn làm như vậy, em nói như vậy mới đủ kích thích. Ly, hôm nay anh cho em được như nguyện.”
Bàn tay Chu Dương nhẹ nhàng trùm lên quần lót của Ly Úy.
“Dừng lại!” Ly Úy hét rầm trời.
Tiếng hét thê lương vượt hẳn tiếng ầm ĩ tán thưởng của mọi người xung quanh, lượn vòng không chịu tán đi trên bầu trời xanh thẳm, như mũi dao gắng hết sức vạch lên tấm kính, chói tai đến khiến người ta phải nhăn nhó mặt mày.
Tất cả mọi âm thanh, đều dừng lại giữa tiếng hét lớn chân chính xuất phát từ cơn phẫn nộ ấy.
Bốp! Một bạt tai thật mạnh, vang dội trong bầu không gian trầm lặng, Chu Dương bị đánh đến quay mặt đi.
Ly Úy cuối cùng cũng dốc sức đẩy được Chu Dương ra, giận điên người đưa mắt nhìn xung quanh.
“Đừng đi theo tôi.”
Hai tay che lấy lồng ngực trần trụi, chật vật chạy khỏi hiện trường. Lúc tiến vào trong phòng, chân cậu vẫn còn run rẩy, cảm giác nhục nhã nói không nên lời khiến toàn thân cậu cứng đờ.
Rốt cuộc phát điên cái gì, lại tâm huyết dâng trào mà đồng ý phơi bày nửa thân dâm mỹ trước mặt mọi người?
Xuất từ mục đích gì mà đi làm chuyện vừa điên cuồng lại vừa hạ lưu như vậy?
Mình bị mất trí rồi sao!
Cậu rầm rầm chạy lên tầng hai, hung hăng đá văng cửa phòng ra, cam chịu ngồi thụp xuống mặt thảm.
Khốn nạn! Chết tiệt!
“Sao vậy?” Cửa phòng bị đẩy ra.
Chu Dương tiến vào, nhìn Ly Úy đang ngồi trên mặt thảm.
Ly Úy trợn trừng đôi mắt chứa đầy lửa giận, nhìn thẳng vào hắn.
“Ly, sao vậy?” Chu Dương ngồi khuỵu xuống, nâng cằm cậu lên.
Ly Úy quay phắt mặt đi: “Đừng chạm vào tôi, dơ bẩn, hạ lưu, vô sỉ!”
“Em nói ai?” Chu Dương nhíu mày, nhưng lại dịu xuống rất mau: “Ly, bọn anh đùa hơi quá trớn. Đừng tức giận, hôm nay là sinh nhật của em, bọn anh chỉ nghĩ em sẽ thích như vậy.”
“Thích? Sao có thể thích được? Đáng giận, đáng giận!”
“Phải, là anh không tốt, anh đáng giận.”
“Tôi không nói anh, tôi là nói Ly Úy. Ly Úy của quá khứ, dơ bẩn, hạ lưu, vô sỉ!”
Sắc mặt Chu Dương trở nên nghiêm túc, bờ môi mỏng mím lại: “Em nói cái gì?”
Ly Úy bị ánh mắt sắc nhọn của hắn nhìn đến âm thầm phát run, đứng lên xoay người định đi.
Chu Dương từ phía sau kéo giật cậu lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Em muốn nói gì? Em muốn nói em của bây giờ thanh thuần ngại ngùng, ngập tràn cảm giác chính nghĩa? Ha, trước kia anh cũng từng hi vọng em có thể có được một chút bản năng ngại ngùng, bất quá bây giờ anh mới phát hiện, vẫn là em cởi mở đến khiến người ta kinh ngạc có phần đáng yêu hơn.”
Một cỗ lực mạnh ập tới, Ly Úy bị ném bay lên giường.
“Chu Dương, anh cút ngay cho tôi.”
“Em nói gì? Em muốn anh cút ngay?” Chu Dương tách hai chân ra, đè lên người Ly Úy như quân lâm thiên hạ, tà khí cười rộ lên: “Ly, em từng nói chúng ta là do duyên trời tác hợp, em từng nói chúng ta sẽ mãi mãi không phân ly.”
“Đó là Ly Úy của trước kia nói, đừng đổ lên đầu tôi.”
Chu Dương đè lại Ly Úy đang giãy giụa kịch liệt, cúi người xuống cuồng loạn hôn môi.
“Em yêu anh, anh biết em yêu anh mà.” Hắn gấp gáp tham lam truy cầu sự ngọt ngào của Ly Úy, thấp giọng thì thầm: “Hãy nói với anh, chúng ta có thể quay trở về như trước kia.” Dường như bỗng nhiên phát hiện được dấu hiệu dị thường, hắn dừng lại sự nhiệt tình mất khống chế, chầm chậm thẳng người dậy, chăm chú nhìn xuống Ly Úy từ trên cao.
“Hãy nói với anh, Ly…” Trong đôi mắt thâm sâu vẫn luôn ẩn tàng lý trí của Chu Dương lúc này lại lập lòe mộng tưởng, tuấn mỹ đến khiến người ta phải tan nát cõi lòng, hắn chầm chậm nói rõ từng chữ, mê hoặc Ly Úy nói ra đáp án mà hắn mong muốn: “Hãy nói với anh, chúng ta có thể quay trở về như trước kia.”
Bầu không khí trong nháy mắt ấy dường như đã bị rút cạn, Ly Úy cảm thấy tuyệt vọng ngạt thở như đang bị vây khốn trong chân không.
Cậu nhìn đăm đắm vào đôi mắt chờ mong của Chu Dương, dùng một loại khoái ý cùng tàn nhẫn hận không thể hủy diệt tất cả, gằn ra từng chữ: “Chu Dương, tôi không làm được.”
Đáp án vừa ra khỏi miệng, cậu liền thấy nét mặt cứng đờ của Chu Dương. Khoái ý biến mất, chỉ còn lại tàn nhẫn.
Giữa trời và đất, không khí đã ngừng lưu động.
Trái tim như bị tảng đá nặng trịch đè lên, Ly Úy chịu không nổi yết hầu nghẹn cứng, gắng sức giãy giụa như túm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Anh đã nói, chỉ cần tôi yêu anh, vậy là đủ rồi.” Âm giọng khản đi.
Chu Dương tránh né ánh nhìn đăm đắm của cậu, chầm chậm trượt khỏi người cậu, ngồi xuống bên giường.
“Tôi nói dối.” Hắn trầm giọng nói: “Tôi cũng không làm được.”
“Chu Dương…”
“Mặc quần áo vào, rời khỏi đây đi.” Bóng lưng thẳng băng của Chu Dương ngập tràn thống khổ, giọng nói khàn khàn trở nên nghiêm túc chưa từng thấy: “Tôi hiện giờ chỉ muốn giết chết em, hung hăng dùng súng đặt trước ngực em, bắn thẳng viên đạn vào trái tim em.”
Cảnh vật trước mắt đều đang lắc lư chao đảo, cũng như lý trí lúc này.
Cậu cuồng vọng tự kiêu, cậu mưu đồ lấy cắp tất cả mọi thứ của một con người không quen biết.
Nhìn mà xem, cậu đã bị báo ứng rồi.
Ngay từ khi bắt đầu, Chu Dương đã không phải của cậu, ngay cả một phần nghìn cũng không phải của cậu.
Mỗi phần nghìn của Chu Dương, đều thuộc về một Ly Úy khác.
Ly Úy không nhìn được rõ bất cứ thứ gì, cậu lảo đảo đứng dậy, loạng choạng sờ soạng tìm được một bộ quần áo, hồ loạn mặc lên người. Tấm thảm trải sàn vừa dày vừa êm ái, giẫm lên như đang bước trên đám mây.
“Tôi biết, chẳng qua là anh đang làm tình với Ly Úy của quá khứ, nói chuyện với Ly Úy của quá khứ. Lúc anh cười là đang cười với cậu ta, lúc anh nổi giận, là đang nổi giận với tôi.”
Liếc nhìn bóng lưng Chu Dương một lần cuối cùng.
Sống lưng Chu Dương thẳng băng, không có bất kỳ một lời phủ nhận.
Phải, phải, vốn chính là như vậy mà.
Yêu không phải của cậu, hận cùng vũ nhục mới là của cậu.
“Tôi hận không thể giết chết em.”
“Tôi hận không thể bóp gãy cổ em.”
Đây không phải lời nói quá khích của yêu hận triền miên, đây là cảm giác thực sự của Chu Dương đối với cậu. Chỉ vào khoảnh khắc Chu Dương nghiến răng nghiến lợi, cậu mới không còn là bóng dáng của trước đây, cậu mới là một con người độc lập khác.
Ly Úy vịn lên tường, chầm chậm bước ra khỏi cửa.
Trong phòng khách không một bóng người, Vi Vi cùng đám Lão Lang không biết đã chạy đi đằng nào. Bên ngoài phòng khách, thịt nướng vẫn đang tỏa hương, bình rượu ngã trái ngã phải, dưới đất là một đống hỗn độn.
Bất quá mới chỉ một nháy mắt trôi qua, thời gian lại như đã quay hết một vòng.
Ly Úy xê dịch bước chân theo bờ tường, không ai đến ngăn cản cậu, vệ sĩ gác cửa nhìn thấy cậu, gật đầu hỏi: “Ly tiên sinh, ra ngoài?”
Cậu mờ mịt gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Tên vệ sĩ vội vàng cầm bộ đàm lên, ở đằng xa nói nhỏ mấy câu, chạy tới hỏi: “Ly tiên sinh, có cần gọi xe giúp anh không?”
Ly Úy vẫn mờ mịt nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới mất mác động động bờ môi: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Cảm giác mệt mỏi trong lòng cuồn cuộn dâng lên không dứt, thực sự rất mệt.
Nhưng bước chân không thể ngừng lại, chầm chậm, sau một bước, lại là một bước. Vứt hết tổng bộ và Chu Dương ra sau đầu, thật xa thật xa.
“Cho dù anh có thế nào đi nữa, tụi em vẫn là thích anh như vậy.”
Nói dối, đều là lời nói dối khiến người ta động lòng.
Được người ta khát vọng vẫn chỉ là Ly Úy đã biến mất kia, mỗi ánh mắt bên người đều ám thị cậu tự đem mình cải tạo thành Ly Úy đã biến mất ấy.
Cậu bất chấp thể diện, phóng đãng buông mình, rốt cuộc vẫn là cải tạo thất bại, chỉ còn lại một trò cười trống rỗng nhợt nhạt.
“Tôi hận em, tôi hận em thấu xương…” Những lời nói đi kèm với tiết tấu trừu động mãnh liệt mỗi khi tiến sâu vào thân thể, thì ra đều là thật tâm. Bạn đang �
Trên đường lớn người tới kẻ đi, Ly Úy mơ hồ đứng đó, không tìm được phương hướng.
Rời khỏi Chu Dương, thế giới này rộng lớn đến đáng sợ, mỗi gương mặt lướt qua đều xa lạ vô cùng.
Mà những gương mặt quen thuộc trong đầu, không có cái nào chân chính thuộc về cậu.
Cậu đi dọc theo con phố, ngây ngốc nhìn những người lướt qua bên cạnh mình, như một con cá đang bơi ngược dòng.
Từng con phố nối tiếp nhau, chỉ cần xuôi theo nó, bất chấp phương hướng, cứ lẳng lặng mà đi về phía trước.
Nhất định đã cách Chu Dương rất xa.
Cũng cách rất xa, Ly Úy đã biến mất kia.
Ôm ấp, tươi cười, hôn môi, và những lời âu yếm, đều đã cách rất xa rồi.
Rất lâu sau, Ly Úy mới từ ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường, phát hiện ra mình đang rơi lệ.
Dịch thể ấm áp chảy xuôi trên mặt, cậu đưa tay lau lau, hình như lau còn chưa hết.
Sau khi đã mệt đến không nhấc nổi chân, cậu mới ngồi xuống vệ đường, người đi đường vẫn qua qua lại lại, không ai có thể sở hữu ánh mắt chăm chú khiến người ta cảm động như của Chu Dương.
Ly Úy rũ đầu xuống, mặc cho gió thổi nước mắt của cậu tuôn rơi.
Chu Dương, cái tên như bị ma chú, cứ quẩn quanh bên tai.
Lần này tiếp lần khác, mắt thấy sắp rời đi thật xa, rồi lại quay trở về.
Ly?
Ly…
Khó khăn lắm mới chờ được một khắc bình yên, tay không còn run nữa. Ly Úy ngừng rơi lệ, cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện hôm nay, không thể tin mình đã rời khỏi Chu Dương.
Mới buổi sáng bọn họ còn ôm nhau, đùa giỡn hôn môi, làm tất cả những chuyện có thể thân thiết.
Hơi thở hỗn loạn, độ ấm cuồng dã, lời thì thầm âu yếm, cư nhiên đều đã vĩnh biệt cả rồi?
Không! Một cỗ bất cam cường liệt trào lên trong lòng như dung nham, cậu bất chợt đứng phắt dậy, sau đó lại mờ mịt nhìn xung quanh, chầm chậm siết chặt nắm tay.
Chu Dương, tôi đã đáp ứng sẽ mãi mãi không rời xa anh.
Tôi đã đáp ứng.
Ly Úy cắn môi. Suy nghĩ trong đầu quay cuồng như kinh đào hải lãng, rõ ràng nhất chỉ có đôi mắt sắc bén thâm sâu kia. Cậu từng nhìn vào đôi mắt ấy mà nói: Chu Dương, tôi yêu anh, tôi sẽ mãi yêu anh.
Không rời đi, cho dù bị hắn giết cũng không rời đi.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị thoáng ngưng trệ, trước mặt là nơi nào đây? Đường phố đông đúc xa lạ, tựa như lạc tới một thế giới khác, nào còn nhận ra phương hướng về bên Chu Dương.
Ly Úy như bị đả kích, hoảng hốt nhìn ngã tư thênh thang, không thấy được phương xa ấy, nơi có Chu Dương không chào đón mình trở về.
Reng reng reng reng…
Âm thanh êm tai vang lên rất lâu, Ly Úy mới chợt bừng tỉnh nhận ra dị động đến từ túi áo của mình.
Di động của Chu Dương… Lẽ nào vội vội vàng vàng mặc nhầm cả áo Chu Dương?
Do dự một lúc lâu, mới lấy điện thoại ra, ấn phím nhận cuộc gọi.
“Alo…” Khẽ khàng bật âm, ngay cả chính mình cũng không nghe được giọng nói khiếp đảm nhỏ tí ấy.
“Em không thực sự đi xa đấy chứ?” Giọng nói lo lắng của Chu Dương truyền tới.
Trong thoáng chốc, trời đất ngả nghiêng, yết hầu nghẹn ứ lại. Tay thoáng buông lỏng, suýt nữa thì di động rớt xuống đất, Ly Úy vội vàng đưa cả hai tay lên nắm thật chặt, hít hít mũi kề di động bên tai.
“Không phải muốn tôi đi sao?”
“Quay về.”
“Quay về để anh bắn đạn vào tim tôi sao?”
“Em đang ở đâu?”
“Nơi anh không tìm thấy.”
“Ly…”
Hồi lâu sau, Ly Úy mới ứng một tiếng: “Ừm?”
“Cứ đứng yên tại chỗ, đừng bỏ đi đâu.” Chu Dương trầm giọng nói.
Điện thoại ngắt.
Ly Úy muốn đi, nghiến chặt khớp hàm, nghiến đến ruột rà co rút từng cơn đau đớn đòi đi. Nhưng bàn chân lại không xê dịch được, quá mệt mỏi rồi.
Mệt đến chỉ muốn lẳng lặng ngồi ở nơi này, chờ đợi một bả vai có thể tận tình dựa vào thống khổ.
Người đến rất nhanh, ô tô phanh kít lại trước mặt, hai ba gã đàn ông thân thủ nhanh nhẹn đi tới.
“Ly?”
Ly Úy ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nét chấn kinh: “Nhược Thủy?”
“Rốt cuộc cậu cũng thoát ra được rồi.” Trong mắt Nhược Thủy mang ý vui mừng: “Tôi vẫn luôn lo lắng cho cậu, thực sự rất sợ Chu Dương sẽ giết cậu. Chúng tôi vẫn luôn theo dõi động tĩnh ở xung quanh đây, thủ hạ của tôi báo cáo cư nhiên thấy cậu nghênh ngang đi ra từ tổng bộ của Chu Dương. Thiếu gia phân phó phải đem cậu về trước đã, Ly, chúng ta quay về thôi.”
“Nhược Thủy, tôi không quay về.”
“Cậu không quay về?”
“Tôi muốn ở đây đợi một người. Nếu cậu coi tôi là anh em, vậy đừng ngăn cản tôi.”
Nhược Thủy sửng sốt trong chốc lát, lắc đầu, thở dài than: “Quả nhiên là sẽ thế này, Thiếu gia nói chẳng sai chút nào.”
Ly Úy ngạc nhiên, còn định nói gì nữa, chóp mũi chợt ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, tầm mắt bắt đầu chao đảo, biến thành tối sầm.
Chu Dương! Tiếng kêu tê tâm liệt phế nghẹn lại trong cổ họng. Đầu gối Ly Úy bỗng nhiên mềm nhũn, khuỵu xuống chỉ trong tích tắc.
Có người đỡ lấy cậu từ phía sau, không phải Chu Dương.
__Hết__