Con dao nhỏ sắc bén đâm xuống giữa hai ngón tay của Tôn thiếu.
Cả phòng im lặng, Tôn thiếu nằm sấp run rẩy.
Cố Diệc Cư chống một tay lên bàn bida, cúi xuống, mặt không biểu tình hỏi Tôn thiếu: "Mày còn chạm vào chỗ nào nữa?"
Tôn thiếu căn bản không thể thốt lên lời, cả trán lấm tấm mồ hôi, lưỡi dao cắm trước mặt, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến anh ta hoa mắt.
Ở Hải thị kiêu ngạo nhiêu năm nay, mười mấy tuổi đã biết đùa giỡn nữ sinh, tán tỉnh nữ sắc, cao trung cũng là kẻ bắt nạt có tiếng, tung hoành ngang ngược. Hơn nữa địa vị của Tôn gia ở Hải thị giúp hắn chưa bao giờ phải cúi đầu, từ trước đến nay chỉ có anh ta cho người khác nhìn sắc mặt, chưa từng có ai dám ở trước mặt anh ta lớn tiếng.
Tình cảnh hiện tại thật là cống ngầm phiên thuyền. *
*đổi chủ.
"Hả? Sao không trả lời?" Cố Diệc Cư cầm lên một ngón tay của anh ta, thong thả ấn vào phía lưỡi dao, khí lạnh từ kim loại ập vào mặt.
Tôn thiếu điên rồi, cả mặt lộ vẻ sợ hãi, lắc đầu: "Không có không có, chỉ dạy cô ấy đánh bida từ phía sau, thật sự chỉ có như vậy.."
Thật sự chỉ như vậy mà thôi.
May mắn lúc đấy anh ta có chút kiên nhẫn, không lập tức động vào cô.
Cố Diệc Cư một tay ôm eo Trần Diệu, tay khác bóp tay Tôn thiếu, nghiêng đầu nhìn Trần Diệu.
Hốc mắt ẩm ướt của Trần Diệu đã giảm đi hơn phân nửa, cả người bị khóa trong áo tây trang, dáng người nhỏ xinh, nhưng cô không hề sợ hãi cảnh tượng trước mắt, cô chớp chớp mắt, mím môi gật đầu với Cố Diệc Cư: "Đúng vậy."
Cố Diệc Cư đứng dậy, vòng qua Trần Diệu, từ phía sau ôm cô, nhặt lên cây cơ bên cạnh, cúi đầu hỏi Trần Diệu: "Là như thế này sao?"
Cằm của Tôn thiếu bị người khác cưỡng chế nâng lên, tầm mắt đáp thẳng xuống nhất cử nhất động của Cố Diệc Cư.
Tôn thiếu muốn nhắm mắt lại, muốn đập đầu xuống bàn chết cho xong.
Cô gái này nguy hiểm như vậy.
Ai cấp thông tin?
Trần Diệu chỉ là một cô gái bình thường?
Cô mẹ nó là phụ nữ của Cố gia độc ác!
Dựa!
Tôn thiếu lập tức xin tha: "Cố gia, Cố gia, cái gì cũng từ từ.."
Cố Diệc Cư ôm Trần Diệu, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô, nhắm mắt lại, giơ tay ra hiệu với Triệu Nghĩa.
Sau đó anh buông Trần Diệu ra, nắm lấy tay cô, xoay người rời khỏi phòng bao.
Liễu Anh cũng vội vàng đi theo, ba người vừa mới rời khỏi phòng bao, bên trong lại truyền đến tiếng mắng của Tôn thiếu, tình cảnh hiện giờ khả năng nghiêm trọng thật.
Liễu Anh vừa ra khỏi cửa chân liền mềm nhũn, thiếu chút tê liệt nữa đã ngã xuống đất.
Trần Diệu vươn tay đỡ cô.
Cố Diệc Cư ngừng động tác, quay đầu nhìn Trần Diệu và Liễu Anh, ngữ khí so với khi nãy ôn hòa hơn một ít: "Tôi đưa các em về."
Trần Diệu ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hẹp dài của Cố Diệc Cư, dừng một chút: "Cảm ơn."
Cố Diệc Cư cong môi, dùng sức kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: "Không cần khách sáo, nhớ kỹ lời tôi vừa nói."
Trần Diệu ngẩn người.
Cố Diệc Cư híp mắt nhìn cô một lúc.
Lúc này mới nắm tay cô đi xuống lầu, dưới lầu là một đống hỗn độn.
Liễu Anh sợ tới mức không thể ngừng che mắt lại, vừa xuống dưới lầu, chiếc Land Rover màu đen đột nhiên dừng trước cửa, Giang Vũ từ trong xe nhảy ra đi thẳng đến.
Cố Diệc Cư thấy người tới, sắc mặt trầm xuống vài phần, anh quay đầu lấp kín môi Trần Diệu.
Buộc cô phải ngẩng cao đầu tiếp nhận.
Bước chân Giang Vũ đột nhiên dừng lại.
Những người còn lại xung quanh đều tập trung ánh mắt vào hai người họ.
Cố Diệc Cư đưa tay vu/ốt ve vành tai của Trần Diệu, nhẹ nhàng xoa n/ắn. Trần Diệu cố ý tránh né, nhưng Cố Diệc Cư không cho, anh mở nửa mắt mang theo d/ụ/c vọng nhìn về phía Giang Vũ.
Trong lòng Giang Vũ âm thầm chửi một tiếng, siết chặt nắm tay.Ước chừng năm phút sau, Trần Diệu thở hổn hển, ôm chặt lấy cánh tay của Liễu Anh.
Cố Diệc Cư ôm bả vai cô, nhìn Giang Vũ, ánh mắt lạnh lùng: "Cô gái đuổi theo cậu đến Mỹ là người trong lòng của Tôn Cùng, cậu cho rằng theo đuổi Trần Diệu thì cậu ta sẽ cho cậu mặt mũi, thực tế lại thêm nguy hiểm cho Trần Diệu, đây là cách làm việc của Giang thiếu?"
Giang Vũ ngẩn ra.
Ngay cả Trần Diệu cũng sửng sốt, cô nhìn Giang Vũ.
Giang Vũ bắt gặp đôi mắt của Trần Diệu, có chút chột dạ, cắn chặt răng, nói: "Tôi thật sự thích Trần Diệu."
Cố Diệc Cư cười khẩy: "Phải không? Còn mặt mũi để nói lời này?"
Giang Vũ: "..."
Lúc này, xe của Cố Diệc Cư chạy đến, đỗ bên cạnh chiếc Land Rover, Cố Diệc Cư ngừng vô nghĩa với Giang Vũ, dẫn Trần Diệu lên xe.
Liễu Anh vội vàng chạy theo.
Giờ phút này chỉ có người đàn ông mặc áo sơ mi đen mới khiến người ta có cảm giác an toàn, ngay cả Liễu Anh cũng có cảm giác này.
Nhiều đàn ông như vậy.
Chỉ có Cố Diệc Cư mới bảo vệ họ.
Vốn dĩ Liễu Anh có rất nhiều oán niệm với Cố Diệc Cư, nhưng lúc này, tất cả đều biến mất.
OH SHOOT.
Cố gia chính là Cố gia.
Những gì anh cho, người khác không thể cho.
Cố Diệc Cư mở cửa xe, che chở cho Trần Diệu ngồi vào. Liễu Anh tự giác đi đến ghế phụ lái, Cố Diệc Cư khom người ngồi vào ghế sau cùng Trần Diệu. Cửa xe chuẩn bị đóng, Giang Vũ lại chạy tới, anh ta có chút không cam lòng nói: "Chuyện này còn có một người nữa tham gia, Trần Hân, chị gái của Trần Diệu."
Cửa định đóng lại.
Cố Diệc Cư lại đẩy ra, lạnh lùng nhìn Giang Vũ.
Mà Trần Diệu đang ôm tây trang cũng đột nhiên nhìn Giang Vũ, Giang Vũ nhìn sang Trần Diệu, trái tim nhảy thình thịch nhưng không dám nhìn thêm nữa. Anh thấp giọng nói ngày đó ở quán bar gặp Trần Hân và Tôn thiếu, vốn dĩ Tôn thiếu không biết Trần Diệu, nhưng do Trần Hân nói thêm một câu.
Giang Vũ nhìn Cố Diệc Cư: "Rõ ràng cô ta cố ý."
Hồi lâu trầm mặc.
Bàn tay siết áo của Trần Diệu trắng bệch.
Liễu Anh ở đằng trước đã sớm nhảy dựng lên: "Chị câu bị sao thế? Có bệnh à?"
Ngữ khí của Cố Diệc Cư lại bình tĩnh, nói với Giang Vũ: "Đã biết."
Cạch- một tiếng, cửa đóng lại.
Theo sau là tiếng xe nổ.
Trong xe an tĩnh.
Trần Diệu nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt của Trần Hân, thậm chí cô còn tưởng tượng được biểu cảm của Trần Hân như thế nào khi nói cho Tôn thiếu biết tên cô và nơi cô làm việc, nếu Giang Vũ không theo đuổi cô, Tôn thiếu sẽ đến tìm cô sớm hơn?
Nghĩ vậy, Trần Diệu thấy trong lòng có chút ớn lạnh.
Cố Diệc Cư đặt tay lên đầu gối nhìn sườn mặt cô.
Một lúc sau, Cố Diệc Cư đến gần thì thầm vào tai cô: "Có lẽ cuộc hội ngộ của chúng ta hơi đột ngột, có nhiều điều tôi chưa biết, em có muốn nói với tôi không?"
Thanh âm của anh quanh quẩn bên tai, mang theo luồng khí ấm áp. Nhưng anh như vậy, Trần Diệu lại cảm thấy kỳ quặc, bởi vì anh như vậy, chỗ nào cũng lộ ra chút nguy hiểm.
Cố Diệc Cư không thấy cô trả lời, cười nhẹ: "Bé con?"
Trần Diệu quay đầu nhìn anh, hai người thật sự rất gần.
Cô dừng một chút, nói: "Tôi muốn về nhà nghỉ trước, chuyện này.. lúc khác nói?"
Cố Diệc Cư cong môi, cười nghiền ngẫm: "Được."
"Nhưng nhớ kỹ, đừng tìm người đàn ông khác, tôi không nhịn nổi."
Trần Diệu: "..."
*
Sau một buổi tối binh hoang mã loạn, Trần Diệu và Liễu Anh thật sự không muốn ở bên ngoài thêm nữa. Chiếc Mercedes đen chậm rãi dừng trước cửa chung cư Ngọc Lan, Liễu Anh vội vàng mở cửa xuống nghe, cô cần về nhà nghỉ ngơi. Trần Diệu cởi áo khoác trên vai đưa cho Cố Diệc Cư, nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Cố Diệc Cư nhướng mày nhìn cô.
Trần Diệu nhìn anh vài giây, thanh âm trở lên khàn khàn: "Cảm ơn."
Năm thứ hai trung học anh ở sân băng trút giận thay cô, đánh đám người khinh bạc cô, để lại vết sẹo trên cằm.
Bây giờ anh lại thu thập vị Tôn thiếu kia, cứu cô khỏi anh ta.
Hai tình huống nguy nan làm cô chân tay luống cuống, đều là anh xuất hiện che chở cô.
Cô đã từng thích người đàn ông này, phong thái đẹp trai này.
Cố Diệc Cư chỉnh cổ áo sơ mi, nghiêng người về phía cô, cụp mắt cười nói: "Cảm ơn có ích không?"
Trần Diệu dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ bờ vai anh: "Mời anh ăn cơm."
Cố Diệc Cư khịt mũi: "Em biết tôi muốn gì."
Trần Diệu không trả lời.
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở kính chắn gió đằng trước. Cả tài xế và Liễu Anh đều rời khỏi xe, chỉ còn cô và Cố Diệc Cư trong xe.
Sau đêm nay, Trần Diệu cũng thấy rõ.
Giang thiếu, Chu Lục, Tôn thiếu, những người này không phải là đối thủ của Cố Diệc Cư.
Cô không nghĩ mình sẽ tiếp tục tìm một người khác không bao giờ bỏ rơi cô, mà Cố Diệc Cư.. chỉ cần giấu sâu trong lòng.
Trần Diệu bẻ tay nắm cửa, đẩy cửa ra, xuống xe.
Cố Diệc Cư vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, nhìn cô xuống xe.
Trần Diệu cúi xuống nói với Cố Diệc Cư: "Thật sự cảm ơn anh, Cố gia, năm đó tôi thật sự từng thích anh."
"Thời trẻ khờ ngại, cả tâm đều là anh, lúc đó anh muốn làm gì tôi có thể tự đưa đến cửa."
Cố Diệc Cư: "..."
"Giờ thì sao?"
Trần Diệu cười nhạt: "Bây giờ, thuận theo tự nhiên đi."
Nói xong, Trần Diệu đóng cửa xe.
Xoay người kéo Liễu Anh đi đến cửa chung cư.
Một chân Cố Diệc Cư đá văng cửa xe, chân dài đáp xuống đất, dựa vào cửa, đôi mắt sâu không thấy đáy lạnh lùng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Trần Diệu.
Cô bé đã đủ cứng cáp.
A.
Tốt.
*
Về đến nhà, Trần Diệu và Liễu Anh giống như bóng bay xì hơi ngồi trên sofa, Liễu Anh một tay chống trán nói: "May là Cố gia đến, thật là.."
Trần Diệu dựa vào tay vịn, bưng nước uống.
Liễu Anh: "Vẫn là Cố gia đáng tin cậy, Giang thiếu thì là thứ gì chứ?"
Đang nói chuyện, Liễu Anh đột nhiên từ ghế sofa đứng dậy, nhìn Trần Diệu nói: "Mà này, chị cậu thì sao? Đánh cô ta một trận?"
Cầm ly nước, Trần Diệu nhìn cô nói: "Cậu nghĩ mình còn nhỏ à?"
"Vậy cậu có tính toán gì không?" Liễu Anh là một người tâm tư đơn thuần, không có bất kì sáng kiến nào, chỉ nghĩ tìm Trần Hân đòi công đạo.
Trần Diệu cụp mắt xuống, mân mê thìa: "Không. Để tớ nghĩ thêm"
Liễu Anh ừ một tiếng, ngay sau đó lại hỏi Trần Diệu: "Thế Cố gia thì sao?"
Hai người này hôn tới hôn lui, một màn anh hùng cứu mỹ nhân như vậy chắc hẳn Trần Diệu sẽ cảm động? Cảm động là có thể ở bên nhau.
Trần Diệu ngẩng đầu cười một cái, nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
"Cậu nói thuận theo tự nhiên là có ý gì?" Liễu Anh có chút tò mò.
Trần Diệu buông ly nước, lười nhác vươn vai: "Xem thành ý của anh ấy."
Liễu Anh: "..."
Chậc chậc.
Tớ hiểu.
Diệu Diệu, cậu cũng là một tên cáo.
*
Ngày hôm sau là Chủ Nhật.
Trần Diệu và Liễu Anh ngủ nướng đến tận 12: 30 trưa, Trần Diệu mới lười biếng bò dậy đi làm cơm trưa. Những cuộc hẹn với Giang Vũ trước đó cũng bị huỷ bỏ.
Sau khi huỷ bỏ, Trần Diệu thở phào nhẹ nhõm, buông bỏ mấy cái suy nghĩ tìm đàn ông không bao giờ bỏ rơi cô, cả người thư thái.
Không phải vất vả làm thân với họ nữa, hay cố gắng lấy lòng đối phương.
Cũng không cần phải nghĩ là có thích họ hay không, thật ra thích ai đó chẳng có một khuôn mẫu nào, càng không nói đến lý trí.
Thích là thích.
Giống như khi trước thích Cố Diệc Cư, tuy rằng đau đớn nhưng cũng có những giây phút ngọt ngào.
Cái loại cảm giác chua xót này, cả đời cũng không quên được.
Cái loại thích này, không cần lý do, cũng không cần lý trí.
Hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời nói.
Ăn cơm qua trưa.
Trần Diệu và Liễu Anh ngồi trong phòng khách, mỗi người cầm một chiếc máy tính bảng xem phim.
Khoảng chừng 3 giờ chiều.
Điện thoại di động của Trần Diệu vang lại, một tin nhắn WeChat.
Liễu Anh đã nhìn trước Trần Diệu.
Thấy người gửi là Cố Diệc Cư, Liễu Anh cố ý va vào Trần Diệu cười cười.
"Cố gia!"
Trần Diệu trừng Liễu Anh, trách Liễu Anh hiểu cô quá rõ ràng, cái gì cũng bị cô nhìn thấu.
Trần Diệu nhấp vào WeChat.
Cố Diệc Cư: "Tối nay anh đón em đi ăn tối, nhân tiện cho em một bất ngờ."
Liễu Anh tặc lưỡi: "Bất ngờ gì?"
Trần Diệu: "..."
Liễu Anh: "Mau đồng ý."
Trần Diệu: "..."
Có thể ngậm miệng không?
Vốn dĩ thấy bình thường, giờ cả mặt bị làm đỏ lên.
Trần Diệu trốn tránh ánh mắt dò xét của Liễu Anh, trả lời tin nhắn của Cố Diệc Cư, thập phần rụt rè: "Được."
Rất nhanh.
Cố Diệc Cư trả lời: "Ngoan vậy sao?"
Trần Diệu: "..."