Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

chương 19: sự thật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cổng bệnh viện:

-Không ra!!!Mãi mãi không ra đâu!

-Tôi đếm tới mà cậu không ra thì.....tôi sẽ bế cậu từ trong xe vào bệnh viện để mọi người " chiêm ngưỡng" đấy.

Tử linh dùng hết sức bám vào cửa xe không chịu mở để bước ra, mặc kệ Thế Anh có đe dọa thế nào cô cũng nhất định ở lì trong này. Từ nhỏ tới lớn cô ghét nhất là đi bệnh viện, thật tức chết người mà. Cái tên đáng ghét này lại cứ nằng nặc bắt cô vào!! Đã nói là không đi rồi á.

-một.

......im lặng

-Hai.

......im lặng

-Ba

......im lặng

-Được, là cậu muốn đấy!

Chưa kịp hành động chống trả gì thì giờ cô đã nằm gọn trong tay Thế Anh. Lúc này mới hoàn hồn, cô quyết liệt:

-NÀY!!Thả tôi xuống .

-Không.

-Tôi vào là được chứ gì , để tôi xuống đi. Mọi người nhìn kìa!

Khó lắm cô mới chịu xuống nước cầu xin Thế Anh vậy mà:

-Cậu nghĩ sao?

Cô xấu hổ nói:

-Nghĩ...nghĩ gì cơ?

-Chúng ta như vậy...mới giống người yêu làm sao!

-À...Hả? Đồ điên!!Thả xuống!!!

Nhìn Tử Linh càng ngày càng xấu hổ mà mặt đỏ ửng lên. Khóe môi Thế Anh khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.

´ sau, phòng khám:

-Bác sĩ, sao rồi?

Thế Anh lo lắng hỏi.

-Haizz, may là tới kịp nếu không....có lẽ cái chân này sẽ không chữa lành được đâu!

-gì chứ?-Tử Linh giờ mới lên tiếng.

-Vậy, cháu như vậy từ khi nào?t

Tử Linh liếc xéo qua chỗ Thế Anh rồi nói:

-Là tối qua .Nhưng đã được giúp rồi ạ. Cái này là tại cháu bất cẩn nên bị ngã lần nữa thôi chứ đâu có nghiêm trọng? Bác sĩ kì thật!

Hả??Tối qua???Sao...sao mình không biết?Thế Anh nhăn mày.

Bỗng nhiên có một giọng nói khác từ ngoài vọng vào:

-Đó là tại hai vết thương đều xảy ra cùng một chỗ. Xương cứ thế mà gãy dần . Vì vậy sẽ rất nghiêm trọng khi không chữa ngay.

Lúc này cả ba cặp mắt bắt đầu hướng về nơi phát ra tiếng nói thì không khỏi ngạc nhiên:

-Là anh?/Bác sĩ Hàn?

Thế Anh và người bác sĩ kia đồng thanh.Rồi bác sĩ liền xin ra ngoài trước để lại ba người này nói chuyện. Chỉ riêng Tử Linh thì còn phải định hình lại.

s

...

s

-A! Là anh ta, là anh ta đã giúp cháu á!

Hắn ta bước tới chỗ cô nói:

-Rất vui khi gặp lại em.

Tử Linh cười ngây ngốc:

-Aha, em là Tử Linh. Còn anh?

Trên bộ y phục của bác sĩ, và chiều cao m cùng khuôn mặt điển trai xen chút gì đó lạnh lùng thì đã góp phần cuốn hút người khác qua ngoại hình rồi vậy mà người này còn nở nụ cười hiếm gặp nữa. Chắc....Sẽ khiến hàng ngàn cô gái mất máu luôn quá!

-Hàn Quân.

-Hàn....Hàn Quân? Anh....là anh trai của Hương Diễm?

Hắn ta không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu. Ôi không, thật là anh ấy sao? Người luôn che chở bao bọc cho nó cả tuổi thơ.

Và rồi cô không kiểm soát được mà.......

-Ya! Hàn Quân à~

????

-Cái gì thế? Thế Anh có chút hoảng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực mình khi thấy cô tự dưng lao đến ôm tên bác sĩ Hàn gì gì đó

-Hụ...hụ..e...m..ôm ....a...nh chặt quá!!!!

-A, xin lỗi.Nhớ anh quá!

Thế Anh bước tới chỗ cô kéo cô lại với mình rồi nói:

-Đừng thấy trai đẹp là xán vào!!

-tôi thế này.....cậu thì không chắc?-Tử Linh ánh mắt xen chút buồn nhìn Thế Anh rồi quay ra nhìn Hàn Quân.

- Đừng có nói vu khống!

-Cậu thấy tôi có rảnh không?

Hàn Quân thấy họ như vậy liền nói:

-Chào cậu-Người yêu Tử Linh.

-Ai ?Tử Linh trợn mắt

-Cậu ta. Có gì sao?

-Anh...anh này! Không....không có đâu.-Tử Linh hơi đỏ mặt, câu nói cũng theo đó mà ấp úng. Tự dưng có người nói cô là người yêu Thế Anh, cô vui lắm nhưng có vẻ người đó sẽ không thích chuyện này thì phải.

Hàn Quân hơi khó hiểu:

-Là sao?

Cô bặm môi không muốn giải thích vì cô thực sự rất muốn làm người người yêu Thế Anh mà. Cô thích được mọi người hiểu nhầm thế này . Nhưng.....hiểu nhầm cũng chỉ là hiểu nhầm,, ấm lòng người ta một chút rồi nó sẽ khiến ta đau gấp đôi.

-Em.....ừm...và cậu ta.... Chỉ là...b...a...n..

-Nhưng.... cậu ta nói em là người yêu.

- À, đó.....đó là......

Thế Anh chen vào:

-Đúng, cũng chỉ trong ngày hôm qua thôi. Giờ thì công việc đã xong, là bạn .

Thế Anh cuối cùng cũng lên tiếng phản đối rồi, cô cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Chưa kịp để ai nói thì Thế Anh đã tiếp tục:

-Cho vui thôi, xời , thấy một người tính khí nổi nóng, lời nói thì cộc cằn chẳng giống con gái như cậu mà lại có anh chàng đẹp trai kia đưa về nên định phá hai người chút thôi. Sao hả, nghĩ thật à? KHÔNG BAO GIỜ!

Thế Anh không cần suy nghĩ mà tuôn ra một tràng khiến trái tim của Tử Linh như ngừng đập. Nhất là ba từ cuối khi Thế Anh cố nhấn mạnh. Cô không hiểu được tại sao cậu ta lại nói ra những lời này ngay trước mặt cô? Nếu không yêu cô thì lúc trước đáng lẽ đừng cố tỏ ra để cô hiểu nhầm cậu ta yêu cô chứ

-T..ô..i...cậu....đánh giá tôi là con người như vậy sao?

Giọng của Tử Linh đã có chút thay đổi, khuôn mặt cũng biến sắc. Sao cậu ta cứ muốn chọc giận, lợi dụng cô thế nhỉ?

-Có lẽ vậy.

Lời này của Thế Anh như sét đánh ngang tai, nó khẳng định với cậu ta nghĩ cô chỉ là đứa chẳng gì tốt cả.

-Chắc....không cần có lẽ nữa. Cậu...nói như thế nào thì....t..ô..i là như vậy , phải không?

Vừa nói cô vừa cúi nhẹ xuống, không được rồi. Cô sắp khóc, làm sao đây? Không thể khóc trước mặt tên đáng ghét này.Phải kiềm chế, nghĩ tới việc vui nhất đi nào. Không được......

giọt...

giọt....

Và....

-Tùy cậu nghĩ thôi.Tôi về trước. Lát nữa chắc cũng có người đưa cậu về nhỉ?-Thế Anh nói với giọng hơi châm biếm.

Cô không trả lời mà chỉ cúi đầu gật nhẹ một cái bởi nếu trả lời thì cô sẽ khóc nấc lên thôi.

Thế Anh liền bỏ đi, trong lòng càng lúc càng bực mình. Nhưng những lời vừa nãy có phải cậu quá đáng lắm không? Thật ra Tử Linh đôi khi cũng rất nữ tính, rất tốt, ăn nói cũng sẽ không cộc cằn nếu như cậu không chọc tức cô trước tiên. Chẳng qua lúc đó, cậu phóng đại lên thôi , mà cũng một phần vì khó chịu ,có thể gọi là ghen chẳng hạn.

Thế Anh vừa ra khỏi cửa, Hàn Quân liền quay sang nhìn Tử Linh. Cô gái này hình như đang khóc. Sao cái tên kia lại nói như vậy được chứ. Hắn đặt nhẹ tay lên vai Tử Linh:

-Con gái khóc thì xấu lắm.

Lúc này cô mới ngẩng mặt lên, giương đôi mắt đang đẫm lệ nhìn người trước mặt rồi liền ôm lấy như đã tìm thấy một chỗ dựa vững chắc ngay bây giờ.

-Em .....hức...muốn ăn kem....hức.

-À, hả?

-Lúc nhỏ anh luôn mua kem cho em lúc em khóc cơ mà, sao giờ anh quên rồi sao?hic.hic..hức...ực...

-Không, nhưng đang trong bệnh viện nên.....

Cô liền đẩy Hàn Quân ra mà giận dỗi:

-Ghét anh!!!>ㅁ

Truyện Chữ Hay