Trời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản.
Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn.
Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết.Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ.
Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không.
Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ.
Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy.
Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ.
Tôi ghét thể loại người này nhất!