Phương Hòe Ninh lại đến hội khoa học, sau khi giúp nhóm đàn em, hắn lấy điện thoại ra vào nông trường nhỏ.
Gần đây tài khoản của kẻ tham tiền rất nhàm chán, phần lớn nội dung đều là hôm nay mua mấy con heo thỏ, dự định ngày mai lại mua bao nhiêu con heo thỏ, nhưng cũng có tin tức tốt, đó là tần suất xuất hiện của bánh bao nhân rau cũng giảm xuống theo, không biết có phải vì cậu tìm được món ăn khác để tạm bợ hay không. Nghĩ đến đây Phương Hòe Ninh ngầm bực tại sao lần trước quên nhắc với người quản đốc kia vấn đề bữa ăn làm việc.
Hôm nay Lật Đình làm ca chiều, một bên Phương Hòe Ninh tính xem mình có thời gian không buổi tối lại đến tiểu xá Phong Tín Tử một chuyến, một bên mở game ra chơi. Từ sau khi bảng danh sách quả bưởi to bị vua L càn quét, vua F hơi giật mình cũng không vội mà lập tức cướp đầu cướp ghế về, ngược lại hắn vô cùng hưởng thụ niềm vui đuổi theo này, mỗi ngày tiếp cận một chút xíu, cho đến khi khoảng cách là số không.
Đua xe đến chín nghìn chín, Phương Hòe Ninh kết thúc trò chơi, nhìn mười nghìn điểm tích lũy hàng đầu của vua L, vua F vui vẻ nhấn lưu, lại yên lặng mở ra một trò chơi khác tiếp tục ghi chép.
Lúc mấy đàn em ở hội khoa học đi vào nhìn thấy bên cạnh tay át chủ bài của họ đặt một chồng sách nguyên văn thật dày, hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại, đặc biệt tập trung.
Các đàn em tự nhiên coi là hắn đang nghiên cứu học thuật, không dám làm phiền, cho đến khi Phương Hòe Ninh lại quét hai ván thả điện thoại xuống mới có người bước tới xin chỉ bảo.
Là cậu chàng tên Chu Minh Thừa, Phương Hòe Ninh chú ý hôm nay em trai Lật Đình cũng tới, có điều cậu ta không tiến lên, chỉ ngồi ở phía xa hơi cười nhìn mình.
Trong hiệp hội đương nhiên không chỉ có Phương Hòe Ninh là đại lão, có vài sinh viên học thạc sĩ tiến sĩ cũng sẽ đặt thời gian đến giúp đỡ, hôm nay có một đàn anh đến, đến muộn hơn Phương Hòe Ninh, vừa bước vào đã chỉ sách trong tay hắn ngạc nhiên nói: “Ê, cái này… thì ra ở chỗ của cậu, tôi tìm lâu lắm đấy! Cậu đọc đến đâu rồi?”
Phương Hòe Ninh nói: “Sắp đọc hết rồi.”
Tâm tình đàn anh phức tạp: “Cậu mượn lúc nào? Số quyển tôi được mượn đã đầy rồi, trong tay tôi còn vài quyển chưa đọc xong, tôi sợ cậu trả sẽ cho người khác mượn, Hòe Ninh, thương lượng chút, cậu đợi tôi đọc hết quyển này rồi trả lại được không? Tôi đọc rất nhanh.”
Phương Hòe Ninh nghĩ đến nguồn gốc lạ lùng của những quyển sách này, suy tư một lát gật đầu: “Có thể, tôi không vội.”
Mặc dù bây giờ đầy đầu hắn đều là chuyện khác, nhưng cũng không đại biểu hắn đã quên mất vụ này, nếu quả thật chỉ là theo đuổi bình thường hắn sẽ không để ý, nhưng Phương Hòe Ninh có loại trực giác hiếm hoi, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản. Nếu không ai nói cho hắn biết, vậy cũng chỉ có thể tự mình nổi lên.
Một quyển sách sớm nhất là quyển mà người bí ẩn kia đã mượn trước khi nghỉ hè, thời hạn chắc là hơn hai tháng, mà bây giờ đã tháng mười, đã vượt quá thời gian mượn đọc từ lâu, Phương Hòe Ninh không trả sách, kẻ đầu têu kiểu gì cũng sẽ sốt ruột, mà đối phương sốt ruột, chỉ có thể đến tìm mình.
Cho nên…
Đầu ngón tay Phương Hòe Ninh lưu luyến trên mặt sách.
Người có lòng này, rốt cuộc là người nào? Chắc là chẳng mấy chốc sẽ biết được nhỉ.
...
Lúc các nhóm đang thảo luận, Phương Hòe Ninh xuống lầu mua nước, thật ra hắn đã do dự có nên dứt khoát chạy xa chút mua cốc trà sữa pudding về không, có điều trong máy còn có số liệu bất cứ lúc nào cũng có thể chạy xong đợi hắn xử lý, không cho phép hắn chần chừ, cuối cùng Phương Hòe Ninh chỉ có thể đến siêu thị để giải quyết.
Vẫn chưa vào cửa đã lại gặp phải đám Chu Minh Thừa, biết được nhu cầu của át chủ bài, đàn em lanh lợi này quả thực muốn thay chân chạy. Phương Hòe Ninh vốn không muốn, nhưng Lật Hàm cũng mở miệng phụ họa, nhiệt tình thực sự khó từ chối.
Chu Minh Thừa hấp tấp rời đi, để lại Phương Hòe Ninh và Lật Hàm đứng ở bên ngoài. Phương Hòe Ninh sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện, nhiệm vụ mở máy hát đương nhiên rơi xuống đầu Lật Hàm.
Lật Hàm xuất sắc tìm được chủ đề điểm vào: “Chuyện lần trước… em vẫn muốn cảm ơn anh Phương, hôm nay mới có cơ hội.”
Phương Hòe Ninh không hiểu.
Lật Hàm nói: “Lần say rượu ở tiệm cơm đó, cực cho anh đưa em về nhà.”
Ký ức về ngày đó của Phương Hòe Ninh đương nhiên rất sâu sắc, có điều Lật Hàm nói hắn mới nhớ thật ra hết thảy nguyên nhân gây ra đều là vì người em trai này uống say.
“À… là anh trai của cậu đưa cậu về, cậu nên cảm ơn cậu ấy.” Phương Hòe Ninh nói, lại nghĩ tới gì đó, thản nhiên liếc Lật Hàm một cái.
Ngày đó người trước mắt đã được dìu vào phòng trước, không biết có nghe xung đột gia đình xảy ra bên ngoài không, cho dù lúc ấy không biết, nhưng chắc Lật Hàm cũng hiểu rõ quan hệ thật sự của Lật Đình và người trong nhà, thái độ của người em trai này với chuyện này là gì đây?
Biểu cảm của Lật Hàm hơi ngượng ngùng: “Ừm, em biết, em cũng muốn cảm ơn anh ấy, chẳng qua… anh trai em bận quá, em vẫn muốn mời anh ấy ăn cơm anh ấy cũng không rảnh.”
Điều này Phương Hòe Ninh đồng ý: “Cậu ấy rất bận.”
Hắn dùng giọng điệu không có thay đổi gì đặc biệt, nhưng lắng nghe lại có thể cảm nhận được vài phần bất đắc dĩ ẩn chứa bên trong, khâm phục còn có thương tiếc.
Lật Hàm thực tập ở sở nghiên cứu gần hai tháng, lại chạy mấy lần đến hội khoa học, số lần gặp Phương Hòe Ninh mặc dù có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần đối phương đều được mọi người vây quanh tích chữ như vàng, hiếm lắm hôm nay Phương Hòe Ninh đáp lời mình, đồng thời còn có ý tiếp tục trò chuyện, tất nhiên Lật Hàm vui vẻ.
Tiện đà nói: “Ầy, tính tình anh trai em là như vậy, em ngờ vực ảnh có chứng ép buộc tiết kiệm tiền mức độ nặng, nhất định phải bận rộn cả ngày mới yên tâm.”
Thật ra Lật Hàm thuận miệng nói vậy, Phương Hòe Ninh chợt quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Nếu như có thể sống không buồn không lo, ai lại thật sự sẽ thích vất vả bận rộn đây?” Phương Hòe Ninh gằn từng chữ.
Lật Hàm khẽ giật mình, bây giờ đã cảm thấy đối phương không vui, tuy nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng giải thích.
“Em… em không có ý đó, thật ra, thật ra quan hệ giữa em và anh trai em rất tốt, anh ấy cũng đối xử với em đặc biệt tốt. Trước kia lúc anh ấy học trường cấp hai nội trú, xa như thế, em còn cách hai tuần đến thăm anh ấy, chỉ…” Cậu ta vốn định nhấn mạnh một câu chỉ có em đi thăm anh ấy, nhưng nghĩ ngợi lại nuốt câu sau vào.
Lời này quả nhiên dẫn tới sự chú ý của Phương Hòe Ninh: “Cậu ấy học cấp hai ở chỗ rất xa?”
Lật Hàm gật đầu.
“Vậy cấp ba thì sao?”
Lật Hàm nói: “Cấp ba giống em, Nhất trung ở thành phố A.”
Phương Hòe Ninh kinh ngạc, hắn học Tam trung, Tam trung nổi tiếng với tỉ lệ lên lớp, nhưng lại không nổi tiếng được bằng Nhất trung ở thành phố A, bởi vì những người trong nhà có chút địa vị đều muốn nhét con vào đó, Nhất trung không học có rất nhiều, học cũng có rất nhiều, mặc dù phong cách trường học không tốt lắm, nhưng đầu ra học sinh cũng không tệ, học bá thật dựa vào bản lĩnh của mình, học bá giả dựa vào bản lĩnh gia đình. Phương Hòe Ninh vốn cho rằng trường cấp ba Lật Đình học chắc cũng bình thường, không nghĩ tới lại là nơi đó, nhưng cho dù cậu là thật hay giả cũng không nên rơi vào một đại học như thế, trường này không phù hợp với tiêu chuẩn bình quân của Nhất trung. Phương Hòe Ninh không tin Lật Đình không cố gắng đủ, hay là tài năng không giỏi.
Hắn nhìn Lật Hàm, vốn định chạy theo một đáp án, nhưng lời đến khóe miệng lại dừng lại. Hắn không nên nghe ngóng từ người trước mắt, cho dù hắn muốn biết, hắn cảm thấy cũng nên để Lật Đình tự nói cho hắn biết.
Không nghe thấy lời tiếp theo của Phương Hòe Ninh, Lật Hàm chỉ có dàn xếp của mình: “Cấp hai, cấp ba, đại học anh trai em cũng không có nhiều bạn bè, có lẽ tính cách khá độc lập, cho nên em cũng không ngờ quan hệ của anh với anh ấy tốt như vậy…”
Phương Hòe Ninh khẽ mím môi: “Tôi với cậu ấy… cũng chỉ là quan hệ bình thường.”
“Hả? Thật sao?” Lật Hàm mờ mịt, dẻo mồm trực giác nói: “Em còn tưởng là các anh quen biết đã lâu. Lần trước anh giúp đỡ đưa em về nhà như vậy, anh trai em cũng để anh giúp, rõ ràng một mình anh ấy có thể giải quyết em, cho dù quan hệ của các anh bình thường, em nghĩ anh trai em chắc là vô cùng ngưỡng mộ anh Phương, ừm… giống như em.”
Một câu sau là bổ sung, đang nghĩ ngợi có phải trực tiếp quá không, không nghĩ tới Phương Hòe Ninh quay đầu lại còn xác nhận một câu.
“Thật không?”
Lật Hàm tưởng hắn hỏi mình, vội vàng gật mạnh đầu, sau đó cậu ta nhận thấy mây đen tụ lại giữa lông mày Phương Hòe Ninh tản ra không ít, trên mặt cũng tươi đẹp.
Có vẻ như rất vui?
Đang muốn tiếp tục nói chuyện, đầu kia Chu Minh Thừa bưng đồ uống đã trở về. Bởi vì đi rất vội, còn suýt nữa hấp tấp đụng phải những sinh viên khác đi ngang qua, hồng trà trong cốc cũng tung tóe ra.
Nhìn mép tay áo Phương Hòe Ninh bị dính vào mấy giọt hồng nhạt, Chu Minh Thừa sợ hãi vô cùng, cậu ta không hiểu rõ át chủ bài cũng biết hắn sợ bẩn nhất, chẳng lẽ mình muốn lạnh?
Kết quả lại thấy đối phương mặt không biến sắc phủi phủi ống tay áo, nhận lấy hồng trà, thậm chí ôn hòa nói tiếng cảm ơn với mình sau đó cất bước rời đi.
Chu Minh Thừa hốt hoảng: “Anh, anh Phương đối xử với tôi cũng quá tốt rồi nhỉ…”
Lật Hàm: “Tôi cũng cảm thấy…”
A Xương gửi tin nhắn đến nói có thể hái quả rồi, Lật Đình thừa dịp lúc không có ca làm ngồi xe đến đường Thì Di.
A Xương chính là người lần trước bán dưa hấu cho cậu, Lật Đình quen biết anh ta đã lâu, mấy năm nay khi Lật Đình không ở đây, gần như đều là anh ta trông coi những thửa ruộng kia.
Tháng mười thành phố A đã dần trở lạnh, thật ra đã quá mùa vụ gieo hạt dâu tây và thu hoạch từ lâu rồi, nhưng A Xương đã thành thói quen, không giống với chu đáo thập toàn thập mỹ trên những việc khác, đối với mảnh ruộng này, Lật Đình trông coi rất tùy theo lòng mình, anh ta muốn ăn cây gì thì trồng cây đó, có thể thu hoạch được sẽ chia đôi, không thu hoạch được cũng không gò ép, cho dù không ăn được, thưởng thức một chút mạng sống ương ngạnh tiếp tục sống sót trong mùa không nên sinh trưởng cũng rất tốt.
Có điều vừa đến nơi A Xương đã nhíu mày tố cáo với Lật Đình: “Hình như quả bị hái một ít.”
Thật ra nông dân không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này, nhưng gần chỗ này đều là xây công ty lớn, tố chất của nhân viên trong công ty cũng rất cao, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện kiểu này, vả lại từng mảng ruộng đồng tốt cách đó không xa, đi qua hơn mười mét còn có vườn trái cây, ở đây có thể trông thấy quả to mọc bên trên, người trộm này cũng lười quá rồi.
Lật Đình lắng nghe ngồi xổm xuống xem xét tình hình của dâu tây, trộm được cũng không nhiều, nhưng vì quả kết được cũng khá ít, cho nên vết tích mỗi một chùm bị cắt một hoặc hai cuống đều rất dễ thấy.
Lật Đình quét mắt, lại nhìn sang mặt đất bên cạnh, có mấy dấu chân nhàn nhạt lưu lại bên trên, hoa văn đế giày của tên trộm này cũng rất độc đáo, là đôi giày tốt.
Lật Đình thu hồi tầm mắt đứng lên nói: “Không sao, còn lại hái hết đi, để lại cho tôi một ít, phần còn lại các anh lấy đi là được.”
A Xương “À” một tiếng, tay ra sức bắt đầu làm việc, trong lòng thì vẫn đang nghi hoặc…
Rốt cuộc người nào muốn trộm quả khó ăn như vậy? Đến một lần còn đến tiếp? Yên tâm cái gì?