Tựa hồ như cảm giác được ánh mắt nàng, thiếu niên trong đình ngẩng đầu nhìn qua, dưới ánh đèn nhu hòa, trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc từ từ lộ ra một nụ cười
Trong nháy mắt kia, phảng phất như toàn bộ thế giới đều yên lặng
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại thiếu niên trong đình này, sáng rực như cũ, phong hoa tuyệt đại
Hoắc Thù một chút cũng không nhịn được, liền xách theo váy chạy chậm đi qua, khoảng cách đường mấy chục trượng, chính là bị nàng dùng thời gian vô cùng ngắn chạy tới, một chút cũng không thục nữ, còn có thể nói là quá mức hoạt bát
Ngải Thảo thiếu chút nữa nhịn không được che mặt
Nguyên Võ cùng Lạc Nhã cúi đầu nín cười, tuy rằng đã sớm biết vị thế tử phu nhân tương lai này cùng các quý nữ trong kinh khác nhau, rất hoạt bát, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn làm bọn họ buồn cười như cũ
Tiểu cô nương hưng phấn chạy tới hai mắt sáng lấp lánh, mặt mày như họa, tinh xảo mỹ lệ. Bởi vì kinh hỉ mà hai mắt trừng lớn trắng đen rõ ràng, thu hết toàn bộ hình ảnh thiếu niên đang đứng trước mặt, bộ dạng vô cùng hớn hở, làm cho người đứng trước mặt nàng có một ảo giác, phảng phất như trong thế giới của nàng, mình là người rất quan trọng
Sau đó nàng cười, đôi mắt xinh đẹp kia lại cong thành trăng non mới nhú, trong không khí dường như phiêu lãng một loại hơi thở khiến tâm người nhộn nhạo, làm cho lòng người nổi lên từng gợn sóng
Thật là một cô nương bất cứ lúc nào, chỉ cần nhìn đến sẽ khiến tâm tình tốt lên
Nhiếp Ngật trong lòng nóng lên, âm thanh phát ra thành thục khàn khàn mang theo vài phần nam tính: "Hoắc cô nương, nàng gần đây có tốt không?"
"Khá tốt, chỉ là vẫn luôn không nghe nói tin tức của huynh, huynh lại rời kinh?" Hoắc Thù hướng hắn cười nói
Nhiếp Ngật gật đầu, cũng không thấy lạ nàng có thể đoán được. Nhìn tiểu cô nương trước mặt, chỉ cần nghĩ đã là vị hôn thê của hắn, cũng không cần lạ lùng như thế, lại hỏi: "Nàng đói bụng không?"
Hoắc Thù trầm mặt, bởi vì cao hứng nên có chút váng đầu, bình tĩnh lại nhìn hắn nói: "Kỳ thực ấn tượng của ta trong lòng huynh, là một người ham ăn đúng không?"
"Không thể nào, ăn được là có phúc". Nhiếp Ngật nghĩ nghĩ, lại nói: "Nàng có b.ộ dạng gì, khi mới gặp ta đã biết, ta cảm thấy thật tốt"
Hoắc Thù cho rằng hắn chính là nói đến bên ngoài Vân Châu Thành lần đó, sự tình nàng nữ giả nam trang cầm roi đánh giặc cỏ, dưới xấu hổ, nàng thật nhanh cao hứng lại
Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy có cái gì không tốt, nhưng nàng nghe bà ngoại nói, bà ngoại hy vọng nào trở thành một cô nương hiền lương thục đức, vì vậy nàng phải cố gắng học, nỗ lực biến mình thành bộ dạng bà ngoại cao hứng, chỉ là tuy học nhiều, cũng không thể thay đổi bản tính của nàng
Nàng thích Nhiếp Ngật, có thể định thân cùng Nhiếp Ngật nàng vô cùng cao hứng, về sau thiếu niên này chính là tướng công nàng, bọn họ sẽ sống bên nhau thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi bọn họ đều biến thành lão t hái gia lão thái thái, hắn đã biết tổng đức hạnh của nàng là gì, vì thế nàng cũng không nguyện ý làm bộ làm tịch trước mặt hắn để lấy niềm vui của hắn
"Cảm ơn Nhiếp thế tử, huynh thật tốt" Nàng nói từ đáy lòng, địa vị của thiếu niên này trong lòng nàng, trong lặng yên lại một lần nữa phát sinh chuyển biến
Hai người nói với nhau một lát, trong lúc nhất thời nhìn đối phương, tựa hồ như không biết nói gì
Mấy tháng không gặp, khi gặp lại, hai người đã là vị hôn phu hôn thê, không cần lại tránh người trộm gặp nhau, có thể quang minh chánh đại đứng chung một chỗ, nhưng nói chuyện thì lại không có phần tự tại như trước kia
Bất quá Hoắc Thất cô nương ở trước mặt người mình thích, luôn luôn không phải là người có thể trầm ổn, nàng lại ngẩng đầu đánh giá thiếu niên mấy tháng không gặp, phát hiện tựa hồ hắn cao hơn không ít, bộ dáng khuôn mặt vốn mang theo vài phần thiếu niên non nớt, nay dần dần có thêm phần nam nhân mới lớn, bất quá vẫn rất đẹp như cũ
"Nhiếp công tử, dường như huynh cao hơn"
Nhiếp Ngật sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, mặt mày tuấn lệ nhiễm tươi cười, thanh âm càng thêm ôn hòa, "Nàng cũng vậy"
Trên mặt Hoắc Thù có chút hồng, lắp bắp nói: "A, đúng không?" Thì ra hắn cũng chú ý đến mình
Nhiếp Ngật rũ mắt xuống giấu đi ngượng ngùng
Bởi vì trước kia không muốn làm hỏng thanh danh nàng, cho nên mỗi lần gặp mặt, đều là hắn âm thầm trộm quan sát nàng, mỗi một lần xem, liền cảm thấy cô nương này tựa hồ lớn hơn không ít, nhìn khiến người thật thích, liền cho dù bộ dạng nam trang, dáng vẻ tùy ý ngồi trên lưng ngựa quất roi đánh người, vẫn dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của người như cũ
Hoắc Thù đối với sự trầm mặt của hắn cũng không để ý, nàng đỏ mặt một lát, lại nói: "Là huynh làm hoàng thượng tứ hôn phải không? Nghe nói hoàng thượng rất thương huynh ...." Nói tới đây, nàng dùng mũi chân nhẹ nhàng nghiền đất, đây là biểu hiện bất an của nàng
Kỳ thật không phải nàng muốn hỏi cái này, mà là muốn hỏi vì sao trưởng bối nhà hắn đến Tĩnh An Hầu phủ cầu hôn với cha nàng, bởi vì quá mức đột ngột, nên lúc đó nàng chỉ lo cao hứng không nghĩ nhiều, cao hứng qua đi, mới không nhịn được suy nghĩ ngọn nguồn của hôn sự này, mà hắn bên trong lại đảm nhận vai gì, hôn sự này có phải hắn cũng nguyện ý hay không
"Là tự mình cữu cữu muốn tứ hôn" Nhiếp Ngật giải thích nói, "Trước cũng do ta muốn cưới nàng"
Trong nháy mắt trên mặt liền nóng, Hoắc Thù cảm thấy mình cũng không cần hỏi lại
Qua một lát, Nhiếp Ngật lại hỏi: "Muốn đi xem hoa đăng không?"
Hoăc Thù đã khôi phục lại, cười tủm tỉm đáp, "Được a!"
Nhiếp Cẩn trộm liếc mắt nhìn nàng, thấy tiểu cô nương tự nhiên hào phóng, ánh sáng lờ mờ thoảng qua trên gương mặt bạch sứ mỹ lệ của nàng, khiến nàng xinh đẹp như ảo mộng. Cổ họng hơi khô khốc, khống chế du͙ƈ vọиɠ trong lòng như dã thú muốn thoát ra khỏi lồng, trên mặt tươi cười nhợt nhạt, ra khỏi đình cùng nàng
Hai người đi phía trước, Nguyên Võ và Ngải Thảo cùng các thị vệ đi phía sau, ẩn trong đám người còn một ít ẩn vệ đi theo bảo hộ Vệ Quốc Công thế tử, thời thời khắc khắc chú ý an toàn xung quanh
Nói là xem hoa đăng, nhưng Nhiếp Ngật lại không thích nơi có nhiều người, đặc biệt là những nơi người chen người, cho nên mang nàng hướng về nơi có ít người hơn một chút. Hoắc Thù không có ý kiến, nhịn không được xem hoa đăng một chút, rồi lại nhìn thiếu niên bên cạnh một chút, đến cuối cùng, phát hiện bộ dạng vị hôn phu còn đẹp hơn hoa đăng nhiều, nếu không phải sợ bị nói không đủ rụt rè, nàng đã muốn nhìn hắn chằm chằm không rời
Nghĩ đến mấy tháng trước, nàng còn nghĩ phải đoạt hắn như thế nào, lúc này đây, bọn họ đã định danh phận hôn phu hôn thê, thật đúng là kỳ diệu
Nghĩ đến đây, tâm tình Hoắc Thù lại vui sướng
Hoắc Thất cô nương tâm tình vui sướng thực mau lại đói bụng, đôi mắt xoay tròn mà nhìn quầy bán hàng rong hai bên đường
Nhiếp Ngật tuy rằng có hiểu biết về nàng, nhưng biểu tình nàng cực nhỏ lại cố ý che giấu, nhưng mà cho dù như thế, mặt mày kia lưu chuyển các loại thần thái, người lơ đãng nhìn đến đều phải phát ngốc, đến chính mình muốn làm gì đều quên, nơi nào còn chú ý cô nương này chỉ là đói bụng, nhìn các loại thức ăn trên đường phố thêm vài lần thôi.
Nhiếp Ngật liếc mắt nhìn Nguyên Võ một cái
Nguyên Võ này mấy tháng nay ở kinh thành phụ trách nghiên cứu địa hình đưa thế tử phu nhân tương lai đi ăn thức ăn ngon, nên đối với các loại thức ăn ngon tại kinh thành đều thập phần hiểu biết, thực mau liền ở đâu đem về rất nhiều thức ăn
Chỉ là trên đường cái này không có quý nữ nào vừa đi vừa ăn cái gì, rất bất nhã
Nhiếp Ngật nhìn nhìn, đưa vị hôn thê đến ngồi tại một nhà bán hoành thánh ven đường
Nha hoàn dùng khăn lau qua ghế một lần, mới để cho hai chủ tử ngồi xuống
Sau khi chủ quán bưng hoành thánh đã nấu tốt lên, Nhiếp Ngật nhìn cô nương ngồi bên người nói: "Hoành thánh nhà này không tồi, nàng có thể nếm thử". Sau đó lại nhận một gói bao dầu Nguyên Võ đưa tới, bên trong là một cái đùi gà còn nóng, thịt đã lọc xương, đẩy đến trước mặt Hoắc Thù
Hoắc Thất cô nương hai mắt sáng lấp lánh, nhấp miệng nhìn hắn nói một tiếng cảm ơn
Mới vừa ăn uống no đủ, liền nghe từ nơi xa truyền đến một trận âm thanh tiếng chiêng trống náo nhiệt, tiếp theo thấy rất nhiều người xung quanh hướng về nơi phát ra tiếng chiêng trống đi tới
"Hiện tại đang làm cái gì?" Lần đầu tiên tham gia Tết Thượng Nguyên tại kinh thành, Hoắc Thù hứng thú hỏi
Nguyên Võ giải thích nói: "Là đèn lâu các nơi muốn bắt đầu cử hành hoạt động bình chọn đèn vương, nơi đó có mấy vạn cái hoa đăng tham gia bình chọn, được mọi người nhất nhất bày ra, từ trong đó chọn ra một cái hoa đăng tốt nhất làm đèn vương. Sau khi tiết mục bình chọn đèn Vương kết thúc, conn sẽ có một ít hoạt động của bá tánh, người thắng có thể lấy được phần thưởng đặc chế của đèn lâu. Đương nhiên, còn đứng đầu là hoạt động rút thăm trúng thưởng, nếu có thể may mắn trong số đó rút ra đèn vương đã được chọn, là có thể không tốn một phân một hào mà vẫn có được đèn vương năm nay..."
Hoắc Thù càng cảm thấy hứng thú, Nhiếp Ngật thấy thế, liền nói: "Chúng ta đi xem"
Địa điểm tổ chức bình chọn đèn vương là trên một bãi đất trống, chỗ đó ghép một cái đài cao, xung quanh treo đầy hoa đăng đủ loại kiểu dáng, toàn bộ kinh thành giống như một tòa Bất Dạ Thành, sáng như ban ngày
tòa thành không có ban đêm
Tửu lâu xung quanh có rất nhiều sương phòng có tầm nhìn không tồi, không cần ở dưới chen chúc cùng bá tánh, lại có thể nhìn rõ tình huống bên trên đài, một ít phủ có kinh nghiệm đã sớm cho hạ nhân đi đặt tốt một sương phòng, từ những cửa sổ mở ra ở các sương phòng, có thể nhìn thấy rất nhiều thân ảnh các cô nương đến xem
Nguyên Võ đã sớm cho người đặt sương phòng có tầm nhìn tốt nhất, lúc này rốt cuộc đã có tác dụng
Hai vị hôn phu hôn thê vừa đến bên dưới một gian tửu lâu, liền cùng đám người oan gia ngõ hẹp gặp mặt
"Biểu ca"
Tiếng "biểu ca" trăm miệng một lời là từ Tứ công chúa và Tân Dương quận chúa Cao Quân phát ra, khi hai nàng nhìn thấy hắn, trong mắt cũng chỉ có hắn, đã xem nhẹ Hoắc Thù bên cạnh hắn
An Dương quận chúa mang theo các cô nương Hoắc gia đến đây xem tiết mục bình chọn đèn Vương, vừa vặn nghe được hai tiếng biểu ca, vì vậy nàng cũng kêu theo một tiếng: "Tố Tố, biểu ca!"
Hoặc Thù nhìn thấy nàng đến thật cao hứng, An Dương quận chúa làm lơ tầm mắt hai người kia, nhìn Nhiếp Ngật đi tới, vừa lúc liền ở giữa che Nhiếp Ngật với tầm mắt hai người kia, cười tủm tỉm nhìn nhìn hai người này, nói: "Quả nhiên là nam mạo nữ mới, duyên trời tác hợp"
Nhiếp Ngật nhìn nàng một cái
Hoắc Nghiên ấp úng nói: ".... nói sai phải không?" Không phải trai tài gái sắc mới đúng sao?
An Dương quận chúa đáng yêu nhíu nhíu mũi, "Biểu ca có mạo, Tố Tố có tài, sai chỗ nào?"
Một đoạn này, liền làm Tứ công chúa cùng Tân Dương quận chúa tức giận muốn chết, đáng tiếc Nhiếp Ngật ngay cả mắt cũng không nâng một cái, chờ sau khi chào hỏi lẫn nhau, hắn liền mang theo Hoắc Thù đi lên sương phòng trên lầu, cúi đầu nhắc nhở vị hôn thê phía trước có bậc thang linh tinh, người khác cũng chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt hắn, thế nhưng không lãnh đạm như trước, mà phảng phất có vài phần ôn nhu
"Biểu ca, chờ ta"
Tứ công chúa kêu lên, đuổi theo đi qua, vẻ mặt không còn kiêu căng như khi giằng co cùng Tân Dương quận chúa khi nãy
Ở đây còn có một ít cô nương phủ đệ huân quý tại kinh thành, nhìn thấy Vệ Quốc Công thế tử cứ như vậy làm lơ công chúa cùng quận chúa mà đi, nhưng mà hai người kia cũng không sinh khí, liền hiểu rõ vị trí Vệ Quốc Công thế tử ở trong lòng hoàng đế
Mẹ ruột Tứ công chúa là An Phi, An Phi mỹ mạo, đã từng một lần sủng quan hậu cung. Chỉ tiếc cho dù nữ tử mỹ mạo, dung nhan cũng có một ngày suy tàn vì tuổi tác. Mấy năm nay An Phi đã không còn thừa sủng, nhưng Tứ công chúa do nàng sinh ra được hoàng đế sủng ái cực kỳ, trong đông đảo các công chúa trong cung, phong cảnh thập phần đắc ý
Chỉ tiếc, cho dù hoàng tử công chúa có phong cảnh tốt đến đâu, khi so với Nhiếp Ngật, chỉ thấy hoàng đế có vẻ bất công quá mức
Tứ công chúa dù kiêu ngạo, cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Nhiếp Ngật, đây là do khi nàng từng đưa ra ý kiến muốn chiêu Nhiếp Ngật làm phò mã, chọc đến hoàng đế rất không vui, sau đó là một trận giáo huấn thảm thương. Từ đó đến tận bây giờ, Tứ công chúa đối với Nhiếp Ngật trở nên vô cùng ôn nhu săn sóc, nghiễm nhiên chính là một muội muội đáng yêu, thái độ đối với hắn cùng các hoàng huynh là giống nhau
Tứ công chúa đuổi theo, nhấp miệng cười nói: "Biểu ca tới lúc nào? Vừa rồi ngươi cùng biểu tẩu tương lai đi nơi nào?" Nói, nhìn Hoắc Thù lộ ra một nụ cười tươi
Hoắc Thù tươi cười trả về một cái
Tứ công chúa không khỏi sửng sốt
Tứ công chúa được di truyền dung mạo An Phi, là một mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là tại đây dưới ánh đèn nhu hòa, lại có thêm vài phần tinh xảo, làm người vừa thấy liền quên thế tục. Chỉ là hai mỹ nhân đứng dưới hoa đăng, người khác vẫn chú ý đến Hoắc Thù như cũ, loại mỹ lệ cùng tinh thần phấn chấn làm cho người kinh diễm lưu luyến
Tứ công chúa là người thông minh, thật nhanh liền ý thức được chỗ khác biệt giữa mình và Hoắc Thù, thần sắc nàng ngưng trệ, nhanh chóng liền áp xuống, ánh mắt đầy ý cười nhìn về phía Nhiếp Ngật
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, đi đến chỗ trước cửa một gian sương phòng, trước mời vị hôn thê đi vào, sau đó nhìn Tứ công chúa nói: "Tứ biểu muội các ngươi tùy ý"
Nụ cười Tứ công chúa ngưng trệ, sau đó thật mau lại lộ ra tươi cười nói: "Đã biết, biểu ca hôm nay chỉ muốn đi chơi cùng biểu tẩu tương lai, ta hiểu" Nói, liền tiếp đón các cô nương xung quanh, đi đến gian phòng bên cạnh, thuận tay kéo Tân Dương quận chúa Cao Quân đi theo
Cao Quân quả thật muốn cắn chết nàng, phẫn hận nói: "Ngươi buông ta ra!"
Tứ công chúa ghét bỏ nói: "Ngươi nghĩ ta muốn quản ngươi? Nếu không phải sợ ngươi xảy ra chuyện gì, tổ mẫu phải thương tâm, ta mới lười phản ứng đến ngươi" Nói xong, kiêu căng nhìn nàng một cái, rồi dưới sự vây quanh của cung nữ đi mất
Sắc mặt Cao Quân âm trầm, nếu nói trên đời này người nàng ghét nhất chính là người chiếm vị trí hôn thê của Nhiếp Ngật - Hoắc Thất, thì người thứ hai chính là Tứ công chúa
Một người là quận chúa Thái Hậu sủng ái, một người là công chúa được hoàng đế sủng ái, lẫn nhau có thắng cũng có thua
Tân Dương quận chúa quay đầu nhìn thoáng qua sương phòng của Nhiếp Ngật, nghĩ đến lúc này hắn đang ở cùng với người được gọi là vị hôn thê kia, ngũ tạng lục phủ đều như bị thiêu, bỏng đến độ đôi mắt nàng đều đỏ
Chỉ là, hiện tại cái gì nàng cũng không thể làm
Nàng hít sâu một hơi, thấy người xung quanh đang nhìn, trừng mắt liếc họ một cái rồi mới xoay người rời đi
Những người khác thấy một màn như vậy, đều biết tính tình Tân Dương quận chúa, không dám lại xem, vội vàng rời đi