Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biết được hôm nay Vệ Quốc Công thế tử hồi kinh, hoàng thượng liền chờ tại nơi đó trong cung từ trưa đến giờ.
Cho đến khi nhìn thấy thiếu niên thanh tuấn như ngọc đi vào từ cửa, đôi mắt tinh nhuệ của hoàng thượng sáng ngời, thật mau trong ánh mắt lại lộ ra một chút ý cười. Nhìn ra được một ít biến hóa trên thần sắc của hoàng thượng, đại tổng quản Càn Thanh cung Liên Thanh hiểu được hiện tại tâm tình của hoàng thượng không tồi
Mọi người trong cung đều biết khi hoàng thượng nhìn thấy Vệ Quốc công thế tử tâm tình luôn luôn tốt
Nhiếp Ngật đi đến trước ngự án, sau khi thỉnh an xong liền bị hoàng thượng kéo đứng dậy
Kháng Nguyên đế cẩn thận đánh giá thiếu niên, nhịn không được cười nói: "Nửa năm không gặp, Thế Cẩn lại cao hơn rồi"
Nhiếp Ngật ngước mắt nhìn hắn, so sánh chiều cao của hai người, khẳng định gật đầu nói, "Ta thật nhanh sẽ cao bằng cữu cữu"
Kháng Nguyên đế nghe được lời này, long nhan đại duyệt, híp mắt cười nói: "Cao bằng trẫm thì được cái gì? Cao hơn nữa thì cũng là hài tử"
Nhiếp Ngật nhấp môi không nói lời nào
Nhìn bộ dạng này của hắn, Khánh Nguyên đế không những không vui mà còn chỉ vào hắn cười ha hả nói: "Đây là không cao hứng? Ngươi vì sao không cao hứng? Lần trước không phải chính ngươi nói sao? Người nói chính mình vẫn là hài tử nên không nhận các cung nhân trẫm ban cho ngươi..."
"Cữu cữu!" Nhiếp Ngật đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Người là không biết ta không thích những cái đó..."
Thấy hắn muốn bực, Khánh Nguyên đế không lại chọc hắn, đỡ cho hắn thực sự sinh khí
Không sao hết, hài tử cần từ từ dạy dỗ, cũng giống như các hài tử không nghe lời khác của hắn, từ từ dạy dỗ, cuối cùng cũng dạy thành bộ dáng hắn hài lòng
Nhiếp Ngật từ trong ngực lấy ra một đồ vật dùng vải bọc lại, trình lên hoàng thượng, cúi đầu nói, "Thần làm việc không thành, thỉnh Hoàng thượng trách phạt"
Khánh Nguyên đế tiếp nhận, cũng không vội mở, dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve đồ vật, nghe cháu trai bẩm báo
"Thần chỉ tìm được một nửa bản đồ, một nữa còn lại đã bị người khác cướp đi, bất quá thần có thể xác định người cướp bản đồ đúng là người năm đó Trung Nghĩa Vương lưu lại" Nhiếp Ngật trầm giọng nói
Khánh Nguyên đế nghe xong, nhịn không được cười một cái, ý vị không rõ nói: "Trẫm đã biết sẽ không đơn giản như vậy. Trung Nghĩa Vương.... hay cho một cái Trung Nghĩa Vương"
Nghe trong thanh âm đế vương ngầm có ý tức giận, đại tổng quản Liên Thanh đứng hầu hạ một bên cố gắng cúi đầu thật sâu, dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua Vệ Quốc Công thế tử đứng bất động ở đó, thấy thần sắt hắn không chút thay đổi, trong lòng không khỏi cảm khái
Khánh Nguyên đế ném bản đồ bọc bằng vải lên trên ngự án, gương mặt anh tuấn thực mau lộ ra tươi cười, vỗ vỗ vai cháu ngoại trai, thấy hắn vẫn bộ dạng chờ lĩnh tội, cười mắng, "Được rồi, đừng bày bộ dạng này ra với trẫm nữa, nếu nương ngươi biết, không thiếu được sinh khí với trẫm"
Ý Ninh trưởng công chúa cùng Khánh Nguyên đế vốn là huynh muội ruột thịt, đều là long tử phượng nữ do nguyên hậu của tiên đế sinh ra, Thái hậu bây giờ chỉ là kế hậu. Tình cảm huynh muội bọn họ từ nhỏ đã vô cùng tốt, Khánh Nguyên đế yêu ai yêu cả đường đi, hơn nữa Vệ Quốc Công thế tử năm đó cứu giá bỏ mạng nên đối với cháu ngoại trai này có thêm nhiều phần sủng ái, ngay các hoàng tử cũng đều không bằng
Nghe được lời này, thần sắc Nhiếp Ngật vẫn chưa thay đổi
Khánh Nguyên đế nhìn đến, làm sao không biết khúc mắc trong lòng hắn, nói thẳng: "Lần này vất vả Thế Cẩn, thời gian này nương ngươi thường xuyên nhắc đến ngươi, lần này trở lại kinh thành thì ở lâu thêm mấy ngày đi"
Nhiếp Ngật nhàn nhạt gật đầu, thấy không có sự tình gì liền cáo lui
Sau khi nhìn hắn rời đi, Khánh Nguyên đế nghĩ đến việc gì liền nói với Liên Thanh: "Đi tra vị cô nương Tĩnh An Hầu phủ lần này hồi kinh cùng Thế Cẩn"
Liên Thanh hiểu rõ ý tứ hoàng đế, vội lên tiếng dạ, khi đang muốn lui xuống phân phó lại bị hoàng đế gọi lại
"Thôi, vẫn là đừng điều tra, đỡ cho Thế Cẩn không cao hứng"
Hoàng đế thở dài, một bộ dạng sợ cháu ngoại trai tức giận
Nhiếp Ngật mới ra khỏi Càn Thanh cung liền thấy Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử ở phía đối diện đi tới.
Khi hai vị hoàng tử nhìn thấy Nhiếp Ngật đều có chút kinh ngạc, bất quá thật mau thu liễm thần sắc, bước nhanh tới chào hỏi cùng hắn
Tam hoàng tử đánh giá Nhiếp Ngật, trêu ghẹo nói: "Một thời gian dài không gặp, hình như Thế Cẩn lại tuấn tú hơn nhiều rồi, chẳng trách các quý nữ kinh thành phàm đã gặp qua Thế Cẩn, đều là một lòng mong nhớ, không phải quân không gả"
Ngũ hoàng tử cũng cười nói theo: "Tam hoàng huynh chẳng lẽ chưa từng nghe qua, trong kinh có một lời đồn, vừa thấy Thế Cẩn nhầm chung thân! Có thể thấy được giá thị trường của Thế Cẩn biểu ca thật sự cao, quả khiến người ta ghen tị. Aiz, ta nghe nói Ý Ninh cô mẫu đang định chọn một vị thục nữ đính hôn với biểu ca, đến lúc đó không biết vị quý nữ nào có thể lọt vào tuệ nhãn cô mẫu đây"
Nhiếp Ngật hành lễ hai vị hoàng tử, đối với giễu cợt thân mật của hai bọn họ cũng không biến sắc, chỉ nói: "Phải không? Ta còn chưa nghe nói"
Ngũ hoàng tử thấy hắn không nói tiếp, trên mặt có chút xấu hổ, trong mắt lóe lên tức giận
Tam hoàng tử thấy vậy vội nói: "Nghe nói khoảng thời gian này Thế Cẩn ra khỏi kinh du lịch, đi những nơi nào, có thu hoạch gì không?"
Tam hoàng tử ngữ khí ôn hòa, nét mặt ôn nhuận, có tố chất hiền vương, trong triều quan hệ cực tốt. Đối với vị biểu đệ được hưởng đế sủng này, tam hoàng tử tự nhiên giao hảo tốt, mỗi lần gặp mặt, đều là lấy lễ đối đãi. Đến nỗi Nhiếp Ngật có cậy sủng sinh kiêu, hành sự bừa bãi hay không, còn phải xem phụ hoàng của bọn họ thấy thế nào nữa
Ngũ hoàng tử đứng một bên nhìn Nhiếp Ngật, trong mắt lộ ra vài phần u ám
Tuổi tác Ngũ hoàng tử tương đối nhỏ hơn Nhiếp Ngật, năm nay vừa đến tuổi vấn tóc, hắn cùng Tam hoàng tử đều là con đẻ của Tào Quý phi, hành sự xưa nay đều theo cảm tính, trong các vị hoàng tử cũng xem như được sủng ái, nhưng nếu so với Nhiếp Ngật thì cũng chỉ đứng bên lề
Có thể nói, toàn bộ long tử phượng nữ trong cung này đều không thể so sánh với địa vị Nhiếp Ngật trong lòng hoàng đế
"Bất quá chỉ đi vài địa phương, không đáng nhắc đến" Nhiếp Ngật đạm thanh nói, sau đó liền không cho hai vị hoàng tử hỏi, liền nói: "Ta còn có việc đi trước, thỉnh hai vị điện hạ tự nhiên, trước cáo từ"
Dứt lời liền bước đi
Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử nhìn hắn rời đi, cho đến khi không còn bóng dáng, Ngũ hoàng tử a một tiếng, nghiêng đầu về phía Tam hoàng tử nói: "Tam ca, vị biểu ca này của chúng ta đúng hưởng được thánh tâm, nghe nói hôm nay phụ hoàng biết hắn hồi kinh, từ sáng sớm liền chờ riêng hắn, thật làm cho người khác ngưỡng mộ"
Tam hoàng tử mỉm cười, mắt phượng hới nhíu, nhẹ giọng nói: "Thế Cẩn là trưởng tử của Ý Ninh cô mẫu, phụ hoàng thiên vị một chút cũng bình thường thôi"
Ngũ hoàng tử lại không thích nghe lời này, năm đó nếu không phải phụ thân Nhiếp Ngật cứu giá bỏ mạng, hoàng thượng cũng sẽ không nhìn Nhiếp Ngật bằng con mắt khác. Cháu trai ngoại cho dù có tốt, cũng đâu thể so sánh với nhi tử của mình được chứ? Có thể nói, phần thánh sủng này của Nhiếp Ngật hoàn toàn là do bậc cha chú để lại, bằng không chỉ dựa vào tình cảm huynh muội của hoàng thượng cùng Ý Ninh trưởng công chúa thì làm sao có thể đối xử hơn cả hoàng tử?
Trong lòng Ngũ hoàng tử không phục, nhưng không phục thì làm được cái gì, nếu bọn họ muốn ra tay thật sự, người thứ nhất không tha cho bọn họ chính là vị phụ hoàng kia của bọn họ
Nhiếp Ngật không để ý tới tâm tư hai vị hoàng tử kia, trong mắt thế nhân, trước nay hắn đều làm theo ý mình, cho dù là hoàng tử công chúa, hắn cũng chưa bao giờ cùng người nào thân cận, đều là nhàn nhạt
Mới ra khỏi cửa cung, xe ngựa Vệ Quốc Công phủ đang chờ ở đằng kia, khi Nhiếp Ngật đang muốn lên xe ngựa, liền thấy Trường Lại phủ Ý Ninh trưởng công chúa lau mồ hôi ân cần lại đây
Trường Lại làm cái lễ, tha thiết mà cung kính nói: "Công chúa nghe thế tử hồi kinh, sáng sớm liền sai thuộc hạ đứng đây chờ thế tử"
Nhiếp Ngật xoay mặt nhìn hắn, tuấn nhan không biểu cảm, cặp mắt phượng giống hoàng đế mang theo chút sắc bén
Khi Trường Lại bị hắn nhìn đến hai chân run rẩy, sắp sửa quỳ xuống thì nghe được Vệ Quốc Công thế tử nói một câu "Đi đi", trong lòng nhẹ nhàng thở ra
Xa giá Vệ Quốc Công thế tử quay đầu hướng về phủ công chúa mà đi, Trường Lại đi theo ở bên, âm thầm lau mồ hôi
Hắn thật lo lắng sẽ bị công chúa trách phạt nếu như không có biện pháp thỉnh vị thế tử này đến phủ công chúa, phải biết rằng, quan hệ giữa Ý Ninh trưởng công chúa và vị thế tử này cũng không hòa thuận như thế nhân tưởng tượng, rõ ràng là mẫu tử nhưng lại như người xa lạ, đối xử với nhau đều là nhàn nhạc. Nhưng không thể phủ nhận, Ý Ninh trưởng công chúa là quan tâm nhi tử này, bằng không, nghe nói thế tử hồi kinh, cũng sẽ không vội vàng phái người đến đây đưa thế tử về phủ công chúa trước
Xe ngựa vào phủ công chúa, Nhiếp Ngật còn chưa xuống xe liền nghe được một hồi âm thanh thanh thúy vui sướng
"Đại ca, ngươi đã về rồi!"
Nhiếp Ngật từ xe ngựa xuống dưới, liền nhìn thấy thiếu nữ vấn song nha kế, mặc bối tử trăm điệp xuyên hoa đỏ rực, vẻ mặt hân hoan nhìn mình. Thiếu nữ chừng mười hai mười ba tuổi, vẻ mặt có vài phần tương tự hắn, tính cách có vài phần thiên chân ngây thơ cùng sắc mặt bị nuông chiều kiêu ngạo
Phía sau thiếu nữ, là một mỹ nhân ăn mặc cung trang thêu hoa sen vạn tự đỏ rực. Mỹ nhân ước chừng ba mươi tuổi, ngũ quang minh diễm, mắt phượng vũ mị, trên tóc đen cắm cây trâm phượng tinh xảo, miệng phượng ngậm hồng bảo thạch lớn bằng trứng bồ câu, khóe miệng hàm chứa ý cười, thong thả ung dung đứng đó, cực kỳ tôn quý
Đây là Ý Ninh Công Chúa, trưởng công chúa con nguyên hậu cùng tiên đế
(nhamy: mị thực sự rất kém trong khoản miêu tả nét đẹp mỹ nhân, các bạn đừng kêu mị edit rõ mấy từ Hán Việt ra nữa nhen, tui xỉu ngang )
Song nha kế