Không Phụ Thê Duyên

chương 165

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Hoắc Thù khống chế được Phượng Dương quận chúa, kêu người trói nàng lại

Đôi tay Phượng Dương quận chúa bị trói, đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Hoắc Thù, nhìn không chớp mắt.

Hoắc Thù không để ý nàng, thương lương cùng Giang Vọng: “Hiện nay có Phượng Dương quận chúa, ngươi nói bắt nàng mang qua đó, có thể làm bọn người bên trong thả người không?”

Giang Vọng trầm ngâm nói: “Ta thấy không có khả năng, ngươi biết bên trong còn có ai không?”

“Ai?”

“Vân Hải đại sư.”

Hoắc Thù nga một tiếng, vuốt cằm tự hỏi: “Chẳng lẽ, Vân Hải đại sư kia là người của Trung Nghĩa Vương?” Nói, nàng nhìn về phía Phượng Dương quận chúa.

“Cái này ta cũng không biết.” Giang Vọng nói, “Lúc trước biết được tin tức, trụ trì Tướng Quốc Tự cùng các vị đại sư đều bị Vân Hải đại sư bắt cóc, đêm nay Tướng Quốc Tự có thể đổ dược nhiều tăng nhân như vậy, cũng là do Vân Hải đại sư ra tay.”

Thanh danh Vân Hải đại sư quá lớn, cộng thêm hành sự của hắn mấy năm nay đã làm người khác không có phòng bị, thế cho nên đêm nay đa số tăng nhân Tướng Quốc Tự đều không phản ứng lại, ngay cả trụ trì cũng đối với hắn tin cậy có thừa, mới không có phòng bị hắn. Hoắc Thù rốt cuộc đã hiểu, vì sao lúc nãy tăng nhân gặp được trên đường, ngoại trừ tăng nhân giả, còn có tăng nhân Tướng Quốc Tự, phỏng chừng đều là người của Vân Hải đại sư

Hai người thương lượng một lát, Giang Vọng cuối cùng nói: “Không bằng ta và ngươi cùng vào đó thôi, cũng có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau.” Hắn nói, đưa lưng về phía Phượng Dương quận chúa, nhìn nàng ra dấu tay

Hoắc Thù thực nhanh đã hiểu ám chỉ của hắn, liền không có cự tuyệt, tự mình đi bắt Phượng Dương quận chúa, cười tủm tỉm nhìn nàng nói: “Quận chúa, đắc tội.”

Phượng Dương quận chúa nhìn nàng không chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Hai năm trước, người ở Ích Châu thành, có phải là ngươi hay không?”

Hoắc Thù liếc nhìn nàng một cái, không có trả lời.

Cho dù nàng không trả lời, nhưng trong lòng Phượng Dương quận chúa đã có đáp án. Từ lúc vừa rồi Hoắc Thù ra tay, thấy bộ dáng của nàng hoàn toàn khác biệt với hình ảnh nữ tử tràn ngập kiều nhu phong tình lúc ban ngày, giữa mày ẩn ẩn thêm vài phần anh khí cùng kiên nghị, thân thủ lưu loát khi gϊếŧ người, hoàn toàn không giống một quý nữ dưỡng nơi khuê phòng

Càng giống thiếu niên lang tuấn tiếu ra tay cứu nàng năm đó ở Ích Châu Thành

Trong lòng Phượng Dương quận chúa đã có chút phức tạp lại còn tức giận.

Nàng vậy mà nhớ nhung không quên một nam nhân giả suốt hai năm, thậm chí vì để tìm “Hắn” còn đi theo huynh trưởng tới kinh thành, nào biết người nàng vẫn luôn tìm kiếm lại ở ngay trước mắt, hơn nữa còn là một nữ nhân.

“Ngươi lúc trước vì sao lại cứu ta……” Phượng Dương quận chúa không cam lòng nói, nếu không có ân cứu mạng, nàng cũng không đến mức nhớ mãi không quên một tên nam nhân giả, thậm chí vì yêu “Hắn”, còn cự tuyệt thanh niên tài tuấn huynh trưởng chọn cho nàng, chỉ luôn hy vọng tìm được “Hắn”, sau đó gả cho “Hắn”.

Hoắc Thù đẩy nàng đi về phía trước, sâu kín nói: “Ta không thể thấy chết mà không cứu, đúng không?”

Nếu đã gặp, nếu năng lực có thể thực hiện, tự nhiên sẽ cứu, nhìn chung cũng không thể nhìn một cô nương đang sống sờ sờ chết thảm dưới vó ngựa

Nàng cũng không biết người lúc trước mình cứu chính là Phượng Dương quận chúa được chứ? Nếu biết…… cũng vẫn sẽ cứu, chỉ là nàng không hiểu, vì sao mình cứu nàng, hiện tại bộ dạng nàng giống như không mấy vui vẻ

Nghi hoặc trên mặt Hoắc Thù bị Phượng Dương quận chúa nhìn thấy rõ ràng, cơ hồ nhịn không được muốn hộc máu, ai có thể vui vẻ được? Nàng tình nguyện không biết chân tướng, vẫn luôn cho rằng người lúc ấy cứu nàng là một thiếu niên lang phong lưu tuấn tiếu, để nàng còn có vài phần hy vọng, mà không phải bị hiện thực tàn nhẫn này đánh vỡ mộng tưởng.

Nếu không phải hiện tại đã bị bắt được, nàng nhất định phải chém nữ nhân này ngàn đao vạn đao để rửa mối hận trong lòng!

Có thể do đả kích quá lớn, thần sắc Phượng Dương quận chúa tối tăm, không nói chuyện nữa.

Giang Vọng vừa nhìn điệu bộ những thị vệ ẩn núp nơi tối tăm, vừa nhịn không được nhìn về phía hai nữ nhân này, cũng không quá hiểu rõ hai người này làm trò bí hiểm gì, giống như hai nàng này đã biết nhau từ trước

Dù sao, mặc kệ Vệ Quốc Công thế tử phu nhân làm ra chuyện gì, hắn dường như cũng không kỳ quái.

Hoắc Thù cùng Giang Vọng dẫn theo mấy đại nội thị vệ đã bại lộ tung tích, áp giải Phượng Dương quận chúa cùng nhau đi vào đại điện đèn đuốc sáng trưng, chỗ tối chung quanh, còn ẩn núp một ít đại nội thị vệ, theo Hoắc Thù cảm giác được, số người này tuy rằng không tính là ít, nhưng nếu muốn vọt vào trong đại điện cứu người, vẫn là quá ít, chỉ có thể kéo dài thời gian chờ cứu viện.

Giang Hoàng Hậu và tiểu hoàng tử hiện tại hẳn là đã rời khỏi Tướng Quốc Tự đi.

Trước khi vào đại điện, liền nhìn thấy mấy tăng nhân giả cầm trường đao canh giữ ở nơi đó, nhìn thấy bọn họ, đám tăng nhân giả hung thần ác sát xông lên muốn bắt bọn họ.

Hoắc Thù ném Phượng Dương quận chúa cho Giang Vọng, tiến lên đá một chân tới, làm một tăng nhân đằng trước bị đá bay đi, từ đài cao hai trượng ngã quỵ xuống, rớt trên đá tảng cứng rắn, phát ra một trận tiếng trầm đục.

Tiếp theo roi trong tay cũng được phóng qua, thực nhanh đã giải quyết xong mấy tăng nhân giả đang canh giữ ngoài cửa đến không sai biệt lắm, dẫn theo đám người Giang Vọng bước vào trong đại điện

Giang Vọng cùng mấy thị vệ có chút dại ra, cảm thấy vị thế tử phu nhân này thật sự quá hung hãn.

Phượng Dương quận chúa lại nhịn không được lộ ra nụ cười, chỉ là khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt diễm lệ động lòng người cùng bộ ngực cao ngất đặc thù tượng trưng cho nữ nhân của Hoắc Thù, nụ cười lại tắt mất, chỉ còn lại oán hận cùng tức giận.

Trước kia có bao nhiêu thích, hiện tại liền có bấy nhiêu chán ghét tên nam nhân giả này

Một đám người Hoắc Thù cứ như vậy quang minh chính đại đi vào đại điện, khiến cho mọi người trong điện chú ý, những nữ quyến tông thất không bị hôn mê đó khi nhìn thấy nàng, vẻ mặt đều dại ra.

Tận cùng bên trong đại điện, là một hòa thượng trung niên gương mặt hiền từ, hắn ngồi ngay ngắn trên một cái đệm hương bồ, bên dưới tượng Phật cao lớn, mặc bộ áo cà sa to rộng, mặt mày thanh tuấn, khóe mắt có nếp nhăn mờ mờ, càng thêm có vài phần từ bi, một thân khí chất xuất trần thoát tục, nghiễm nhiên là một vị không thuộc về thế tục, làm người khác không dám tùy ý khinh nhờn.

Bên người hắn còn có mấy đại hòa thượng hộ pháp, hộ vệ hắn, nhìn thấy có người tiến vào, cảnh giác đứng lên.

Hoắc Thù nhìn một cái, liền biết người này là Vân Hải đại sư kia, nhìn vẫn còn trẻ, hơn nữa bộ dáng còn khá đẹp, nếu không phải khí chất không nhiễm khói bụi nhân gian đặc có của người xuất gia kia thì sẽ làm người nhịn không được nhìn chằm chằm mặt hắn mặt

“Tố Tố!” Vinh Thân Vương phi khẽ gọi một tiếng.

Hoắc Thù nhìn qua người bên trong đại điện, phát hiện bộ dáng các nữ quyến tông thất tuy rằng chật vật nhưng cũng không chịu ủy khuất gì, chỉ là bị ném ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, trâm cài hỗn độn. Trong đó có cả đám người Tam công chúa, Ý Ninh trưởng công chúa, Hứa Điềm, Vĩnh Quận Vương phi, mà An Dương quận chúa được Vinh Thân Vương phi ôm, thoạt nhìn tinh thần có chút không tốt lắm, nhưng thần sắc trên mặt ngược lại cũng không có thống khổ gì

Hoắc Thù thấy thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, biết Trung Nghĩa Vương cho người khống chế các nữ quyến tông thất này, nhưng tạm thời không có ý gϊếŧ bọn họ, bất quá nếu bên phía hoàng đế xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, phỏng chừng những người này cùng những nữ quyến trong các viện kia liền phải chịu khổ theo

Ý Ninh trưởng công chúa nôn nóng nhìn nàng, thấy Hoắc Thù lại đây, nàng quả thực không thể tin được, một nữ nhân như nàng lại đây làm cái gì?

Hứa Điềm tránh ở phía sau mẫu thân, nhìn thấy Hoắc Thù cũng ngây ngẩn cả người.

“Phượng Dương quận chúa ở chỗ này, các ngươi mau thả các nàng ra.” Giang Vọng nói.

Những nữ quyến nghe được lời này, tức khắc đều kích động lên, mà tăng nhân trong điện lại cảnh giác nhìn bọn họ, đồng thời nhìn về phía Vân Hải đại sư.

Vân Hải đại sư vốn đang nhắm mắt lại vê Phật châu trong tay, nghe được lời này, chậm rãi mở to mắt nhìn qua.

Hắn nhìn thấy đám người Giang Vọng, ánh mắt hơi lóe, niệm một tiếng Phật hiệu, nói: “Không biết vị nữ thí chủ này là ai?”

Hoắc Thù thấy hắn nhìn mình, biết hắn hẳn đang hỏi mình, liền cười nói: “Tín nữ là Vệ Quốc Công phủ tức phụ, đại sư có lễ.”

Vân Hải đại sư sau khi nghe xong, nói: “Thì ra là ngươi.” Sau đó tựa hồ nghĩ đến cái gì, thở dài: “Nhiếp phu nhân bản lĩnh tốt thật, có thể đi vào nơi này, nói vậy hiện nay Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử đã không còn ở Tướng Quốc Tự rồi”

Trong lòng Hoắc Thù hơi kinh, trên mặt vẫn cười hì hì như cũ, nói: “Đại sư là người xuất gia, luôn theo đạo từ bi, hà tất trợ Trụ vi ngược, tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy? Không bằng phóng hạ đồ đao, thả những người này ra.”

Vân Hải đại sư niệm một câu Phật hiệu, nói: “Nữ thí chủ không cần nhiều lời, ta biết mình nghiệp chướng nặng nề, đã không còn đường rút lui.” Hắn đứng dậy, gương mặt vốn từ bi đã có thêm vài phần sát khí, “Nữ thí chủ vẫn nên thả Phượng Dương quận chúa ra trước đi.”

“Không thả, trừ phi ngươi thả các nàng ra.” Hoắc Thù ngang ngược vô lý địa đạo.

Vân Hải đại sư nhìn Phượng Dương quận chúa một cái, sau một lúc lâu nói: “Thôi, năm đó lão nạp đã ước định cùng lão Trung Nghĩa Vương, chỉ cần bảo vệ huyết mạch đích truyền của Trung Nghĩa Vương, các chuyện khác đều là mệnh số, A Di Đà Phật.”

Sau khi Hoắc Thù nghe được ý hắn, nhịn không được nhìn về phía Giang Vọng.

Thần sắc Giang Vọng có chút âm trầm, không ngờ hòa thượng này có thể vứt bỏ Phượng Dương quận chúa.

Lập tức nói với hắn: “Đại sư là người xuất gia, vốn không nên dính líu vào chuyện hồng trần tục sự này, cho dù ngươi muốn bảo vệ Trung Nghĩa Vương, nhưng chỉ sợ hiện tại đã là dữ nhiều lành ít.”

Vân Hải đại sư đột nhiên nhìn qua, tiếp theo ánh mắt lại nhìn về phía núi rừng bên ngoài đại điện cách đó không xa đã cháy đỏ nửa bầu trời, nhanh chóng ra hiệu cho hòa thượng bên cạnh

Hòa thượng kia đi ra ngoài thực nhanh, đám người Hoắc Thù cũng không để ý đến hắn, để mặc cho hắn đi.

Chỉ mất nửa khắc thời gian, hòa thượng kia đã trở về, mặt đổ đầy mồ hôi nói: “Sư phụ, đồ nhi không cách nào liên hệ được với người Trung Nghĩa Vương, thế lửa sau núi thật sự hung mãnh, chỉ sợ……”

Vẻ mặt Vân Hải đại sư nghiêm lại, khi sắp phải đi ra ngoài, đột nhiên Hoắc Thù đẩy Phượng Dương quận chúa về phía trước, roi dài trong tay vứt ra.

Giang Vọng phát ra một tiếng quát chói tai, cùng ra tay, các thị vệ cũng ra tay ngăn các hòa thượng khác lại

Nháy mắt, trong đại điện đã loạn lên, từ bên trong lại nhảy ra thêm mười mấy tên hòa thượng, xông tới đánh bọn họ. Mà bên ngoài đại điện, cũng có một đám đại nội thị vệ ùa vào, một nhóm người tiến lên ngăn những hòa thượng đó lại, một nhóm người đi về chỗ các nữ quyến tông thất, che chở các nàng trốn đi, để tránh bị thương.

Sau khi giao thủ cùng Vân Hải đại sư, Hoắc Thù liền phát hiện hòa thượng này rất mạnh, nếu không phải nàng dựa vào sức lớn, căn bản đã không có cách tiếp chiêu của hắn. Hoắc Thù dứt khoát hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, dựa vào sức lực của mình trực tiếp quất roi, lấy cứng đối cứng, dùng roi trói hòa thượng này lại, chế trụ mạch máu của hắn, hét lớn một tiếng, “Dừng tay hết cho ta, nếu không đừng trách ta vô tình!”

Những hòa thượng đó thấy Hoắc Thù chế trụ cổ Vân Hải đại sư, vội kêu một tiếng “Đừng thương tổn hắn”, nháo nhào dừng tay, thúc thủ chịu trói.

Những người khác thấy một màn như vậy, đều có chút ngây người, cứ như vậy đã kết thúc?

Hoắc Thù sợ Vân Hải đại sư có hậu chiêu, không dám buông tay, cho đến lúc đại nội thị vệ lấy ra một loại dây thừng đặc chế trói hắn lại

Vân Hải đại sư đảo mắt đã biến thành tù nhân, bất quá hắn chưa bởi vậy mà xin khoan dung, vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, giống như một người xuất gia không để ý đến chuyện trần tục, không để ý đến chuyện sinh tử

Các hòa thượng khác không thể bình tĩnh như hắn, hiển nhiên bởi vì cảnh ngộ Vân Hải đại sư gặp phải, đều thập phần kích động, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thù hết sức oán hận, rất khó chịu Hoắc Thù đối xử với Vân Hải đại sư như vậy

Những nữ quyến đó nhìn thấy Hoắc Thù có thể chế phục những người này, đều có chút không thể tưởng tượng, nhưng đại đa số đều nhẹ nhàng thở ra.

Thật tốt quá, hiện nay rốt cuộc đã an toàn.

Hứa Điềm vẫn luôn đi theo bên cạnh mẫu thân, khi bị người Phượng Dương quận chúa bắt lại đây, bởi vì tính tình ngang ngược nên đã chịu một ít khổ sở, hiện nay nhìn thấy Hoắc Thù đại phát thần uy, nghĩ đến thái độ mình đối xử với nàng trước kia, trong lòng cũng chút thấp thỏm cùng hổ thẹn.

Hoắc Thù không để ý đến những người khác, nàng lung lay tay, vừa rồi khi giao thủ cùng Vân Hải đại sư, xương tay nàng đã bị đụng thương, vô cùng đau, làm nàng ý thức được công phu của Vân Hải đại sư không giống người thường nhân, nàng cũng không dám có ý khinh thường

“Đại sư, ngươi là người ngoài thế tục, tội gì dính líu đến loại chuyện này? Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ mang đến nguy hiểm cho Tướng Quốc Tự, nếu Hoàng Thượng trách tội xuống, tăng nhân Tướng Quốc Tự cũng không thể thoát tội. Tăng nhân Tướng Quốc Tự vô tội nhường nào, bọn họ cái gì cũng chưa làm, lại bởi vì chuyện đêm nay phải bị Hoàng Thượng trách tội, chỉ có một đường chết, bọn họ đều bởi vì ngươi mà chết, ngươi nhẫn tâm sao?” Hoắc Thù vừa thổi thổi cánh tay bị đau, nhịn không được lắm miệng hỏi.

Thần sắc Vân Hải đại sư có chút thẫn thờ, nói: “Người xuất gia không nói dối, năm đó lão nạp tu hành còn thấp, nhìn không ra hồng trần, bị người khác làm hại, sau đó may mắn được Thất hoàng tử của tiên đế cứu giúp, liền đáp ứng giúp hắn một việc. Lão nạp tự biết nghiệp chướng nặng nề, đối với chuyện này, liền lấy cái chết tạ tội.”

Nghe được lời này, mọi người đều hiểu ý hắn, mặc kệ Trung Nghĩa Vương thành công hay không, hắn đều quyết định lấy chết tạ tội.

Hoắc Thù tức khắc có chút không phục nói: “Lời này của đại sư thật không có lý, ngươi tạo nhiều sát nghiệt như vậy, làm uổng mạng vô số người vô tội, lại cho rằng mình chết là xong hết mọi chuyện, hoàn toàn không màng đến những người khác, ngươi như vậy là ích kỷ, Phật Tổ có thể thu nhận ngươi không? Ngươi nhìn đi, Phật Tổ đang nhìn ngươi đó”

Nàng chỉ vào tượng Phật trong đại điện

Vân Hải đại sư im lặng, nhưng hiển nhiên lời Hoắc Thù nói đã đánh động vào hắn không ít.

Vân Hải đại sư cả đời hướng Phật, đáng tiếc thời điểm tuổi trẻ, đạo hạnh còn thấp, khi vào đời lại bị người làm hại, sau đó may mắn được Thất hoàng tử thời tiên đế ra tay tương trợ, do đó nợ Thất hoàng tử một lời hứa hẹn. Lời hứa hẹn này chưa trả thì cả đời hắn đều không phá được tâm ma, càng không nói đến tu hành thành Phật.

Cho nên, khi hậu nhân của Thất hoàng tử là Trung Nghĩa Vương âm thầm tìm hắn, Vân Hải đại sư cho dù không muốn, cũng không thể vi phạm lời thề năm đó

Hoắc Thù nhìn thoáng qua những nữ quyến cách đó không xa, đôi mắt xoay chuyển, tò mò hỏi, “Đúng rồi, đại sư, nghe nói năm đó ngươi từng phê mệnh cho ta, có việc này không?”

Vân Hải đại sư rút đi sát khí trên mặt, thần sắc ảm đạm, thở dài: “Xác thực có, nữ thí chủ lúc sinh ra trong mệnh đã mang sát, bổn mạng khắc lục thân, nhưng mà…… Trời cao có đức hiếu sinh, trong chủ mệnh của nữ thí chủ có quý nhân tương trợ, nếu ngươi có thể một lòng hướng thiện, hóa giải sát khí, liền có thể xoay chuyển, sát tinh chuyển thành phúc tinh, nếu có thể đối xử tử tế với mọi người, nhất định có thể hóa nguy thành an, cả đời bình an.”

Hoắc Thù chớp đôi mắt, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng xán lạn, cao hứng nói: “Ta biết ngay, ta là người có phúc khí mà.” Mà quý nhân này, tuy không biết là bà ngoại hay là Nhiếp Ngật hoặc là người khác, nhưng dù sao là ai cũng tốt.

Lời đối thoại của Vân Hải đại sư cùng Hoắc Thù, đám nữ quyến cách đó không xa cũng nghe thấy, không ngờ sẽ là như thế này, đều ngây ngẩn cả người.

Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy

Truyện Chữ Hay