Không Phụ Thê Duyên

chương 158

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ta?" Hoắc Thù trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu nhìn ngọc bội, thật sự nhớ không nổi mình đã từng có thứ này.

Làm quý nữ một đại gia tộc, đồ vật trong phòng thậm chí là từng đường kim mũi chỉ đều cần phải ghi chép, nàng cũng nhớ không nổi mình lại có thứ này, nếu nói là đánh rơi, cũng sẽ ghi chép lại trong danh sách, để phòng ngừa người có tâm tư lấy đồ vật của nữ tử hậu trạch tới làm bại hoại mất danh thanh.

Hoắc Thù đối với ngọc bội này thật sự không có chút ấn tượng nào, nhịn không được lại nhìn hắn.

Thần sắc Nhiếp Ngật vô cùng nghiêm túc, thấy nàng nhìn qua, nói: "Xác thật là của nàng, phải nói...... là của nàng đeo lúc tuổi"

Hoắc Thù lại a một tiếng, giật mình nhìn hắn.

Ngọc bội này nhìn xác thật giống để tiểu hài tử đeo, nhưng khi nàng tuổi......

Hoắc Thù càng khó hiểu, hỏi: "Thế Cẩn, ta bị chàng làm cho hồ đồ rồi, đồ vật lúc ta tuổi, sao có thể ở chỗ chàng được? Hơn nữa có thật là của ta không? Chàng xác định?"

Trong lòng Hoắc Thù buồn bực, nghĩ nát đầu cũng không thể nhớ được khi nàng tuổi đã đánh rơi thứ gì lại bị hắn nhặt được. Trí nhớ tiểu hài tử không tốt, lúc nàng tuổi, khi đó tựa như giả trang như tiểu tử, lúc đó ở Ngu gia, cả ngày đi theo tập võ cùng cữu cữu và các biểu ca, người không biết rõ, còn kêu nàng một tiếng "Biểu thiếu gia", cho đến sau mười tuổi, nàng khôi phục lại nữ trang, lúc này hạ nhân mới kêu nàng lại thành "Biểu tiểu thư".

Cho nên nàng không hiểu mình đến mười bốn tuổi mới trở lại kinh thành, còn hắn vẫn luôn ở kinh thành, đồ vật khi mình còn nhỏ sao lại ở chỗ hắn

Nhiếp Ngật biết nàng thật sự không nhớ rõ, cho dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng thấy thần sắc nàng hoàn toàn xa lạ, hắn vẫn rất thất vọng như cũ

"Tất nhiên là của nàng, ta rất khẳng định." Nhiếp Ngật kéo tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào ngọc bội kia, nhìn chằm chằm mặt nàng, nói: "Nàng còn nhớ rõ mùa thu năm nàng tuổi, nàng đã từng trải qua việc gì không?"

Hoắc Thù suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ lại cái gì, sắc mặt đổi đổi, đột nhiên cảm thấy vết sẹo trên lưng mười mấy năm cũng chưa biến mất có chút đau. Tuy nói tiểu hài tử không nhớ dai, nhưng năm đó nàng bị thương quá nghiêm trọng, sợ tới mức người Ngu gia liên can đều thất kinh hồn vía, sau đó thường thường lải nhải đôi ba câu, cho dù nàng có quên, kỳ thật cũng từ miệng trưởng bối đại khái biết được chuyện đã phát sinh năm đó.

"Ta nghe người ta nói qua, năm ấy Ngũ cữu cữu dẫn các biểu ca đi săn thú, ta mè nheo muốn đi theo Ngũ cữu cữu bọn họ, Ngũ cữu cữu hết cách với ta, liền gạt bà ngoại, lén dẫn ta theo" Hoắc Thù có chút ngượng ngùng nói, "Nghe nói lúc ấy ta không ngoan, đúng thời điểm ham chơi, thừa dịp bọn họ bận rộn, ta tự mình một người lén đi vào cánh rừng, nào ngờ sau đó gặp phải bầy sói, bị thương rất thảm...... Nhạ, vết thương năm đó vẫn còn đây, ở ngay trên lưng, rất đau."

Hoắc Thù nói xong, có chút không yên tâm nhìn hắn, nói: "Vết thương rất xấu, chàng không được ghét bỏ a."

Thần sắc Nhiếp Ngật vốn có chút nghiêm túc tức khắc biến thành bất đắc dĩ, bảo đảm nói: "Ta sẽ không ghét bỏ, vết thương này của nàng...... Kỳ thật cũng trách ta, nếu lúc ấy ta không liên lụy nàng...... Nàng cũng sẽ không bị chó sói cắn gây thương tích"

"A?" Hoắc Thù trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

Còn có chuyện này?

Nhiếp Ngật giang cánh tay ra ôm nàng vào trong lòng ngực, làm mặt nàng dán ở cổ mình, tay hắn đặt trên vết thương năm đó của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói: "Năm đó ta cũng mới tuổi, có một lần khi ta về Vệ Quốc Công phủ thăm tổ phụ cùng tổ mẫu, không ngờ lại bị bắt cóc, người bắt cóc ta vì né tránh thị vệ truy tìm tung tích nên đoàn người đi về hướng Tây Bắc. Sau đó được nửa đường ta nhân cơ hội đào tẩu, chuyện kế tiếp cũng xảy ra, ta trốn đến đoạn rừng con cháu Ngu gia các người săn thú, không nghĩ tới vừa lúc xông vào trong ổ sói, ngay khi ta nghĩ mình sắp bị sói cắn chết thì nàng xuất hiện, cầm gậy đánh chết một con sói, rồi ôm ta bỏ chạy......"

Nói tới đây, hắn ngừng lại, nâng mặt nàng lên, cúi đầu dùng trán của mình dán lên trán nàng, nhìn nàng nói: "Ta nhớ rõ, nàng lúc ấy dường như nói là muốn đi trộm một con sói con...... Nào ngờ nàng nhìn nhầm ta trở thành con sói con đó."

Hoắc Thù cảnh giác nói: "Ta sao có thể ngốc như vậy."

Con người hay là động vật, nàng vẫn phân biệt rõ ràng được chứ

Nhiếp Ngật thấy nàng phản bác, cũng không tức giận, nói: "Lúc ấy thời tiết rất lạnh, mùa thu ở Tây Bắc cũng đã có tuyết, trên người ta được bọc bởi áo choàng da sói do những tên bắt cóc trộm được, trốn ở một góc, còn nàng thì không nhìn rõ, cho rằng ta là sói con, ôm ta rồi chạy. Lúc ấy ta còn tưởng là thị vệ do cữu cữu phái tới đã tìm được ta, sau đó mới cảm thấy không thích hợp, phát hiện người ôm ta chạy chỉ là một tiểu hài tử còn rất nhỏ, cố tình nàng sức lực lại vô cùng lớn, ôm một hài tử còn lớn hơn nàng rất nhiều nhưng mặt không đỏ khí không suyễn mà còn chạy được, sau đó......"

Nói tới đây, thần sắc hắn có chút tối tăm, trong mắt có thêm vài phần áy náy.

Hoắc Thù đã bị hắn nói đến há hốc mồm, hơn nữa theo hắn thuật lại, những ký ức bởi vì sợ hãi mà cố tình quên đi cũng đã dần dần thức tỉnh, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng mơ hồ nhớ được một ít, xác thật có chuyện như vậy

Nàng theo bản năng hỏi: "Sau đó có chuyện gì vậy?"

Nhiếp Ngật quay mặt đi, không dám nhìn nàng, "Sau đó ta lấy oán trả ơn, đẩy nàng về phía những con sói phía sau đang đuổi theo lại đây, làm hại nàng thiếu chút nữa đã chết......"

Hoắc Thù: "......"

Nhiếp Ngật có chút hoảng loạn, đây là câu chuyện hắn giấu dưới đáy lòng nhiều năm không dám quên, đặc biệt là lúc mười sáu tuổi gặp lại nàng, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng chính là tiểu hài nhi lúc đó, tâm tư đối với nàng liền có chút không giống, thậm chí sau đó lại nhịn không mà thích nàng.

Hắn gấp gáp nói: "Lúc ấy, ta tưởng những người đó phái truy binh tới, không biết một tiểu hài tử sao lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa sức lực nàng lớn như vậy, còn ở nơi này, lại có thể ôm một tiểu hài tử chạy...... Ta phán đoán sai lầm, cho rằng nàng cùng một giuộc với bọn họ, cho nên mới...... Chỉ là, nàng còn tưởng rằng mình tự té ngã, sau khi tránh thoát khỏi nanh sói, lại chạy tới kéo ta trốn......"

Đây là ký ức khó quên nhất trong cuộc đời hắn, nàng tuổi còn nhỏ, không có tâm nhãn gì, không biết hắn âm thầm chơi quỷ kế, còn tưởng rằng mình không cẩn thận bị té ngã. May mắn nàng sức lớn, sau khi tránh thoát mấy con soi đó, một thân đầy máu giãy giụa chạy tới, túm lấy hắn tiếp tục chạy.

Lúc ấy hắn đã chạy trốn vài ngày, vừa đói lại vừa mệt, thân thể phi thường suy yếu, nếu không có nàng, kỳ thật năm ấy tuổi hắn nên chết trong cảnh đào vong kia rồi

Mà hắn cũng may mắn, nàng sức lớn, thật sự không bị sói cắn chết, ngược lại đã tìm được đường sống cho hai người

Sói phía sau vẫn luôn đuổi theo bọn họ, sống đến tuổi, hắn chưa từng tiếp cận cái chết gần như thế, biết chỉ cần chậm một chút, bọn họ có khả năng sẽ bị đám sói đuổi theo không bỏ phía sau cắn chết ăn luôn.

Nhưng thời điểm gian nan như thế, nàng vẫn luôn không buông tay, vẫn luôn nắm lấy hắn, không bỏ lại một mình hắn, bàn tay nắm lấy của hai người đều dính đầy máu của nàng, ẩm ướt nhớp nháp

May mắn thị vệ cữu cữu phái tới cứu hắn đã kịp thời tìm được bọn họ, gϊếŧ chết những con sói đó, cầm máu cho nàng, biết được thân phận của nàng, liền đưa nàng đến chỗ người Ngu gia vẫn luôn tìm kiếm ở trong núi, đồng thời thị vệ cũng đưa hắn đi

Có thể nói, từ lúc bọn họ tương ngộ trong hang sói cho đến khi an toàn thoát đi, thời gian vô cùng ngắn, thậm chí còn chưa đủ nửa canh giờ ngắn ngủi, nhưng lại làm hắn ghi khắc cả đời.

Sau ngày đó, hắn vẫn luôn hối hận.

Hắn hối hận hành vi của mình ngay lúc đó, sợ hãi mình không cẩn thận hại chết nàng, thậm chí ngay lúc đó còn không dám hỏi lại đứa bé kia thế nào, vì thế nhớ nàng mười năm, cho đến lúc trên đường đi Vân Châu Thành gặp được, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.

Sở dĩ có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, cũng là vì hắn đã nhớ nàng đến mức khắc sâu, sâu đến mức khi biết được nàng là hài tử lúc ấy liền không muốn buông tay.

Nàng khi tuổi còn nhỏ, trong lúc nguy cấp đã cứu hắn một mạng.

Trong thời gian chạy trốn ngắn ngủi kia, cho dù nàng gặp phải bầy sói uy hiếp, nàng vẫn không buông tay, không có nghĩ tự mình chạy trốn.

Tay nàng nho nhỏ, dính đầy vết máu, lại ấm áp hơn so với bất luận tay của kẻ nào, làm cho hắn ấm lòng quyến luyến.

"Tố Tố, thực xin lỗi." Hắn thấp giọng nói, không dám nhìn mặt nàng, sợ nàng sẽ lộ ra thần sắc chán ghét cùng tức giận. Hắn thở sâu, tiếp tục nói: "Cho nên, trong lòng ta, nàng không phải là người mang điềm xấu, bởi vì nàng, ta mới nhặt được cái mạng này trở về, nàng là tốt nhất, là phúc tinh của ta."

Hoắc Thù không lên tiếng.

Cho đến khi Nhiếp Ngật bởi vì nàng trầm mặc, đã có chút tâm hoảng ý loạn, lo lắng có phải nàng đang oán hận mình hay không, liền nghe được nàng nói: "Cho nên, kỳ thật từ lúc bắt đầu chàng đã biết sức ta rất lớn?"

Nhiếp Ngật: "......"

Hoắc Thù chu miệng lên, "Mệt cho ta lúc ấy còn muốn biểu hiện thật tốt trước mặt chàng, khi ngắm hoa lê sau núi Bạch Long tự ở Vân Châu Thành, gặp phải giặc cỏ đang chạy trốn tới nơi đó, ta còn thực khắc chế, không dám để cho chàng nhìn thấy ta đánh người đâu."

Nhiếp Ngật nghe được dở khóc dở cười, không nghĩ tới nàng có loại phản ứng này, giống như thật không phù hợp với tưởng tượng của hắn

Hắn có chút không yên tâm hỏi: "Tố Tố rất tốt, ta không chê nàng, sức nàng lớn cũng khá tốt." Tuy rằng buổi tối lúc hoan ái trên giường, khi nàng kích động sức lực khá lớn, xác thật làm hắn rất đau.

"Nàng...... tha thứ cho ta sao?"

Hắn cẩn thận hỏi, Hoắc Thù biết hắn lâu như vậy, còn chưa từng thấy hắn ăn nói khép nép với ai như thế này, thật là không quen.

Nghĩ nghĩ, nàng thản nhiên nói: "Những việc chàng nói, ta đã nhớ không nhiều lắm." Thấy thần sắc hắn ảm đạm, tiếp tục nói: "Ta cũng không so đo, cũng không có gì để so đo hết, rốt cuộc tình huống ngay lúc đó quá nguy cấp, hơn nữa ta tự mình chạy tới đó tìm đường chết, gặp phải bầy sói cũng là ta đáng đời. Huống hồ Ngu gia gia huấn, cứu bá tánh gặp nguy nan là chức trách của người Ngu gia, ta không thể thấy chết không cứu."

Tuy rằng lúc ấy không nhớ rõ mình đã làm cái gì, nhưng Hoắc Thù nghĩ, phát hiện thì ra sói con không phải là sói, mà là con người, nàng tự nhiên không thể thấy chết không cứu, đây là nàng học được ở Ngu gia, làm võ tướng Đại Hạ, bảo hộ bá tánh là chức trách của bọn họ

Cho dù lúc ấy nàng chỉ mới tuổi, nhưng nàng đã hiểu được đạo lý này

Nhiếp Ngật nhấp miệng, ôm nàng vào ngực, trái tim hắn ê ẩm mềm mại, đôi mắt nóng lên, trịnh trọng nói: "Thực xin lỗi, còn có....cảm ơn."

Thực xin lỗi, lúc ấy hắn vì mạng sống mà muốn hại nàng; và cảm ơn nàng vẫn luôn không bỏ rơi hắn, vẫn luôn nắm tay hắn thật chặt

Cô nương như vậy, hắn sao có thể không thích nàng được? Cả đời cũng không đủ.

Hoắc Thù duỗi tay ôm ngược lại hắn, không nhìn thần sắc hắn, cười nói: "Không nghĩ tới chúng ta có duyên phận như vậy, có thể gặp được nhau ở nơi đó." Sau khi nghi vấn trong lòng được cởi bỏ, nàng nhìn ngọc bội trong tay, cười hỏi: "Cho nên, ngọc bội này là do lúc ấy ta làm rớt, để chàng nhặt được?"

Nhiếp Ngật buông ra nàng, thấy đôi mắt đẹp của nàng cong thành trăng non, cười đến vui sướng, không có một tia khói mù, nhịn không được cong môi cười rộ lên, có chút thẹn thùng nói: "Không phải nhặt, là ta cố ý lấy từ trên người của nàng, lúc ấy nàng ngất xỉu do mất máu quá nhiều, cho nên ta liền......"

Lúc ấy ma xui quỷ khiến, hắn nhìn thấy ngọc bội bên hông nàng, liền nhịn không được lấy đi.

Phảng phất như làm vậy, là có thể làm chính mình nhớ rõ nàng.

"Nga, thì ra là như thế." Vẻ mặt Hoắc Thù bừng tỉnh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Chàng cầm ngọc bội của ta, cho nên khi ở chùa Bạch Long, chàng lại trả ta một cái ngọc bội khác?" Sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn, ngó trái ngó phải, trong lòng vui rạo rực, quả nhiên lúc ấy hắn đã thích nàng, thích đến không được.

Nhiếp Ngật tuy rằng không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn nàng cười xinh đẹp như ánh mặt trời, trong lòng cũng vui mừng, khuôn mặt tuấn mỹ càng hiện ôn nhuận nhu hòa, nói: "Không phải như vậy, chỉ là muốn tặng cho nàng, xem như...... Đem nàng định ra."

Thích một cô nương, tự nhiên muốn ra tay trước, Nhiếp Ngật xưa nay đều không thích dây dưa dây cà. Hắn nhớ nàng suốt mười năm, không có cách quên được người này.

Lúc này đến lượt Hoắc Thù ngượng ngùng.

Vì thế, ngày hôm nay, hai vợ chồng đều ở trong phòng, nói những chuyện khi còn nhỏ, nói một ít chi tiết ngay lúc đó, còn có tình huống tương ngộ lần nữa sau khi lớn lên, còn có chuyện quan hệ đến việc nàng khắc thân

Hoắc Thù lòng dạ rộng rãi, cho dù biết được vấn đề sâu xa khi bọn họ còn nhỏ, Nhiếp Ngật nghĩ sai muốn làm hại nàng bị sói cắn, nàng cũng không trách hắn, rốt cuộc hắn mới vừa chạy thoát không lâu, tuổi lại nhỏ như vậy, có phán đoán sai lầm cũng bình thường.

Nàng cũng may mắn cho mình lúc ấy tìm đường chết muốn đi bắt trộm sói con, mới có thể cứu hắn một mạng, bằng không hiện tại sẽ không có nam nhân đẹp như vậy làm hôn phu.

"Ta thật sự không trách chàng, chàng không cần để ở trong lòng." Hoắc Thù cường điệu, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, lúc ấy là ai bắt cóc chàng a?"

Nói tới đây, thần sắc Nhiếp Ngật hơi đạm, nói: "Khi cữu cữu đăng cơ, tuy là chính thống, nhưng rất nhiều người cũng không phục hắn, trong đó có cả mấy hoàng tử của tiên đế. Tuy rằng cữu cữu đoạt quyền lực trong tay bọn họ, giam cầm một ít người ngoan cố, nhưng còn có một ít thế lực trốn chạy ra ngoài, vì trả thù cữu cữu, nên bắt cóc ta đi."

Việc Khánh Nguyên đế thương Nhiếp Ngật, xem cháu ngoại trai này như là nhi tử để nuôi dưỡng, rất nhiều người đều biết, những thế lực hoàng tử còn sót lại của tiên đế vì muốn đả kích Khánh Nguyên đế, liền thừa dịp Nhiếp Ngật về Vệ Quốc Công phủ thăm Nhiếp lão phu nhân bắt cóc hắn rời kinh

"Bất quá khi cữu cữu phái người tìm ta về, cũng nhân cơ hội diệt trừ những thế lực còn sót lại đó, người năm đó bắt cóc ta hiện tại đã trần về trần, thổ về thổ."

Hoắc Thù sau khi nghe xong, vẻ mặt thất vọng.

Nhiếp Ngật có chút muốn cười, sao lại không rõ nàng thất vọng cái gì, có phu nhân luôn muốn che chở hắn, giúp hắn báo thù, xác thật làm lòng hắn ấm áp vô cùng

Hắn cũng không cảm thấy nàng như vậy có cái gì không tốt, cho dù nàng không phù hợp với tiêu chuẩn quý nữ thế gia mà thế nhân đánh giá, nhưng vẫn khắc sâu trong tim hắn, làm hắn thích đến tận xương tủy

Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy

Truyện Chữ Hay