Tĩnh An Hầu phu nhân tựa vào gối, nhắm mắt lại suy tư mục đích hôm nay vì sao Hoắc Thù tới đây
Hoắc Thù là nữ nhi đã xuất giá, về nhà mẹ đẻ cũng không có gì kỳ quái, nghe nói lão phu nhân Vệ Quốc Công phủ là một người phúc hậu, chưa từng nghe nói qua bà can thiệp vào việc tức phụ thường xuyên về nhà mẹ đẻ hay không. Nhưng hôm nay nàng đột nhiên tới cửa, lại còn có Nhiếp Ngật đi cùng khiến cho người ta nhịn không được mà nghĩ nhiều một chút.
Chỉ là khi đang suy tư, đột nhiên nghe được tiếng động
Tĩnh An Hầu phu nhân mở to mắt, liền nhìn thấy tiểu nữ nhi đang được hai nha hoàn ôm đỡ tiến vào, rốt cuộc không thể ngồi bật dậy tức khắc, cho nên khi vừa xuống giường được, tiểu nữ nhi đã bổ nhào qua đây, ôm nàng khóc ngất cho đến nấc lên.
Tĩnh An Hầu phu nhân chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cắt, vì sao nữ nhi tốt đẹp này của nàng phải chịu thương tổn đến như vậy?
“Nương…… Con không muốn gả vào Vĩnh Quận Vương phủ, con không muốn gả cho tỷ phu……” Hoắc Nghiên khóc đến khàn cả giọng.
Tĩnh An Hầu phu nhân bị nàng khóc làm cho tim đau nhói, chỉ có thể liên tục nói: "Được được được, chúng ta không gả, Nghiên nhi con đừng khóc……”
Hoắc Nghiên nấc cục nói, “Nương, nương để con chết đi, con chết rồi thì không cần phải gả cho……”
“Nói bậy!” Tĩnh An Hầu phu nhân cho rằng nữ nhi lại quyết tâm tìm chết, sắc mặt đều thay đổi, tức giận mắng: “Ngươi hôm qua đã nói với nương, ngươi không muốn chết, chẳng lẽ ngươi gạt nương?”
“Không phải…… [Nấc], con không muốn chết, chỉ là con không muốn gả qua đó…… Con không muốn, con chỉ tình nguyện cho dù chết đi cũng không muốn gả, nương, người để con cắt tóc làm ni cô đi, con không muốn lại nhìn thấy những người đó……” Nàng lẩm bẩm, vừa khóc vừa nấc
Tĩnh An Hầu phu nhân lúc này mới chú ý tới ý tứ trong lời nói của nữ nhi, thần sắc hơi hơi thay đổi, trong nháy mắt có một ý tưởng xẹt qua trong đầu, ý tưởng kia một khi đã đột nhiên nảy mầm, liền trưởng thành trong nháy mắt, không cách nào nhổ bỏ được.
Hoắc Nghiên khóc lóc xong cuối cùng mệt ngủ thiếp đi.
Tĩnh An Hầu phu nhân tự mình dịch nàng vào phía bên trong giường, kéo chăn qua đắp lại trên người nàng, lại kêu nha hoàn giặt khăn sạch lau mặt cho nàng, sau đó ngồi ngây ngốc ở bên cạnh nhìn khuôn mặt tiểu nữ nhi gầy ốm tái nhợt.
Sau một lúc lâu, nàng cắn chặt răng, rốt cuộc cũng đưa ra một quyết định, gọi nha hoàn kêu trưởng tử qua đây
Hoắc Thừa Giác thực nhanh chạy tới đây
Trên thực tế, từ sau khi biết chuyện phát sinh trên người tiểu muội muội, trong lòng hắn liền chất chứa một cơn tức giận, khiến cho hắn trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã nhanh chóng trưởng thành. Tâm hắn càng lo lắng cho mẫu thân cùng muội muội đang sinh bệnh, sợ lại xảy ra chuyện gì, vì vậy mấy ngày nay vẫn luôn xin nghỉ ở nhà hầu bệnh, cho nên khi nghe mẫu thân gọi hắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà đi tới
Tĩnh An Hầu phu nhân cho tất cả bà tử nha hoàn lui xuống hết, nhìn trưởng tử trầm giọng nói: “Giác nhi, nương không muốn để Nghiên Nhi gả vào Vĩnh Quận Vương phủ.”
Hoắc Thừa Giác ngạc nhiên nhìn mẫu thân, chần chờ nói: “Chỉ là muội muội nàng……” Nàng đã không còn trong sạch, ngoại trừ gả vào Vĩnh Quận Vương phủ làm kế thê, đã không còn con đường thứ hai để lựa chọn, trừ phi muội muội thật sự đi làm ni cô.
Một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, thân làm người nhà, sao có thể đành lòng để nàng đi làm ni cô được?
Tĩnh An Hầu phu nhân cười lạnh nói: “Chẳng lẽ nữ nhân không còn trong sạch, liền phải đi tìm cái chết? Hay là ngươi cảm thấy muội muội ngươi phát sinh thảm sự đến mức này, không gả được ra ngoài nên phải đi tìm chết để chứng minh trong sạch?”
Nói xong, hai mắt nàng sắc bén mà trừng mắt trưởng tử.
“Đương nhiên không phải!” Hoắc Thừa Giác vội phản bác, đối với chuyện này, nếu nói người nào vô tội nhất, thì đó chính là muội muội, muội muội có làm gì sai? Hắn làm sao có thể nhẫn tâm nhìn muội muội đi tìm cái chết?
Người cần tìm chết hẳn phải là Vĩnh Quận Vương thế tử người đã khi dễ muội muội mới đúng, đáng giận hắn thân làm huynh trưởng, thế nhưng không có cách nào vì muội muội mà rửa đi nỗi hận này, trong lòng hắn đã cực kỳ tự trách.
Hoắc Thừa Giác thấy mẫu thân lạnh lùng nhìn chính mình, biết trong lòng nàng khó chịu, liền cho dù trong lúc nhất thời đầu óc nghĩ không ra, cũng sẽ không nghĩ đến loại ý tưởng nhẫn tâm này
Hoắc Thừa Giác chỉ là do dự một lát, lại hỏi: “Nương, người muốn làm như thế nào? Muốn nhi tử làm cái gì?”
Tĩnh An Hầu phu nhân cười lạnh nói: “Tất nhiên là làm cho muội muội con chết bệnh, đến lúc đó, tổ mẫu con thích đưa cô nương nào qua đó thì cứ việc đưa, không liên quan đến chúng ta, cũng không liên quan đến Nghiên nhi, Nghiên nhi của ta còn có một chuỗi thanh xuân tươi đẹp cần phải hưởng, hà tất gì phải chịu thua thiệt?"
Hoắc Thừa Giác khiếp sợ nhìn mẫu thân, vội la lên: “Nương, không phải người đã nói……” Cho rằng mẫu thân thay đổi chủ ý, tình nguyện để muội muội đi tìm chết, cũng không để nàng bước chân vào cái hố Vĩnh Quận Vương phủ này.
Tĩnh An Hầu phu nhân khinh miệt nói: “Nghiên Nhi tự nhiên sẽ sống được rất tốt”
Sau khi nghe xong, Hoắc Thừa Giác liền hiểu rõ ý mẫu thân, muốn để muội muội giả chết bệnh, lấy cớ thoát khỏi việc hôn nhân này.
Sau đó, Tĩnh An Hầu phu nhân lại bổ sung nói: “Đương nhiên, đây chỉ là kế hạ sách, để ta suy nghĩ lại, ta nhất định sẽ không để Nghiên Nhi gả qua đó.” Nói tới đây, nàng lại phẫn hận nói: “Tổ mẫu cùng Đình Nhi thật tàn nhẫn, vậy mà có thể tính kế Nghiên nhi, hủy hoại trong sạch cả đời nàng, làm nàng không thể không gả qua, cho rằng như thế là có thể……”
Nàng cười lạnh liên tục.
Hoắc Thừa Giác trầm mặc mà đứng ở trước giường, trong lòng nặng trĩu.
Mỗi một lần nghe thấy, hắn đều khó chịu vô cùng, không cách nào tưởng tượng được, người có thể dùng kế ngoan độc như vậy để hủy hoại một cô nương, lại chính là vị trưởng tỷ luôn ôn nhu đoan trang kia, và vị tổ mẫu luôn thương yêu bọn họ. Trưởng tỷ sợ ba hài tử nàng lưu lại chịu khổ, vậy tiểu muội muội vô tội đến như vậy vì sao lại phải mang cả cuộc đời mình bồi đắp vào nơi đó?
Tĩnh An Hầu phu nhân thực mau đã bình tĩnh lại, nàng liếc mắt nhìn trưởng tử một cái, thở dài, nói: “Ta biết, sự tình đã biến thành như vậy, tổ mẫu cùng phụ thân con nhất định sẽ không đồng ý! Cho nên, Thừa Giác, nương yêu cầu con trợ giúp. Nếu việc này không thành công, Nghiên nhi sẽ chết. Nàng nói, nàng cho dù có chết cũng sẽ không gả qua đó"
Nói tới đây, Tĩnh An Hầu phu nhân dùng khăn che miệng, nhỏ giọng mà nức nở.
Tấm lòng yêu thương của nàng đối với đại nữ nhi không hề giả, đối với bệnh tình của nàng cực kỳ thương tâm, cũng thực thương tiếc ba đứa cháu ngoại từ nay không còn mẹ. Nhưng tiểu nữ nhi cũng là miếng thịt trên người nàng rớt xuống, được nuôi dưỡng lớn đến như vậy ở trước mặt nàng, là sinh mạng của nàng, nàng càng thương yêu tiểu nữ nhi hơn
Nàng vẫn luôn nỗ lực làm một hầu phu nhân thật tốt, trả giá vì cái nhà này mà không hề oán than không hề hối hận, đặt lợi ích gia tộc lên đầu, cho dù bị ủy khuất cũng chịu đựng. Nhưng lần này, nàng không muốn nhịn nữa, không muốn quản cái Tĩnh An Hầu phủ này, cũng không muốn quan tâm lợi ích gì đó của Hoắc gia, nàng chỉ muốn nghĩ cách cứu tiểu nữ nhi đáng thương của mình, cho dù vì thế nàng sẽ mất đi hết tất cả, nhưng nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Cả đời chạy theo khuôn phép cũ, sắp già rồi, nàng mới có thể tỉnh ngộ
Hoắc Thừa Giác nhìn thấy mẫu thân như thế, hốc mắt cũng đỏ, nghẹn giọng nói: “Nương, người yên tâm, nhi tử sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh người”
Tĩnh An Hầu phu nhân không khóc mà cười, ôn nhu nói: “Hài tử ngoan, trong lòng nương thật cao hứng, mạng muội muội liền giao cho con”
Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com/tac-gia/nhamy
Hoắc Thù sau khi thăm xong Hoắc Nghiên, liền muốn trực tiếp rời khỏi Tĩnh An Hầu phủ.
Bất quá khi mới vừa ra khỏi sân viện của Hoắc Nghiên, đột nhiên nghĩ đến mình về nhà mẹ đẻ, nhưng không đi thỉnh an tổ mẫu, việc này nếu là truyền ra ngoài, thanh danh thật sẽ không dễ nghe, chỉ đành phải nhấc chân đi đến Xuân Huy Đường
Tới Xuân Huy Đường, theo thường lệ là nha hoàn ra truyền lời, thân thể lão phu nhân không khoẻ, đang tịnh dưỡng, không nên gặp người.
Trong lòng Hoắc Thù thật cao hứng không cần đi thỉnh an, thuận miệng hỏi vài câu linh tinh rồi vô cùng cao hứng rời đi, hội hợp cùng Nhiếp Ngật, sau đó hai người cùng nhau lên xe rời khỏi Tĩnh An Hầu phủ.
Nhiếp Ngật dựa vào vách xe ngựa, mắt phượng lơ đãng lướt qua tiểu cô nương bên cạnh, phát hiện tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều, bất quá tựa hồ như nàng lại có thêm nỗi buồn mới
Hắn cũng không vội vã lên tiếng dò hỏi, cứ như vậy nhìn nàng cho đến khi trở lại Vệ Quốc Công phủ.
Hoắc Thù buồn rầu suốt cả đoạn đường, cho đến khi nàng lấy lại tinh thần thì phát hiện đã trở về Lăng Vân viện, tự nàng không biết mình từ khi nào đã ngồi trên giường đất sát cửa sổ xoa xoa hai con hồ ly đáng thương, còn Nhiếp Ngật ngồi ở bên cạnh tựa vào gối dựa màu xanh lá thêu hoa cỏ, trong tay cầm một quyển y thư đang lật xem chăm chú.
Nàng ngây ngốc nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, lúc này mới buông hai con hồ ly đáng thương kia ra, tiến đến bên người hắn, tựa mặt vào vai hắn
Nhiếp Ngật đạm nhiên lật qua một trang sách, tiếp tục lướt nhanh như gió mà đọc sách.
Ánh mắt Hoắc Xu Thù dừng trên trang sách kia, nhìn một lát liền không có hứng thú.
Nàng phát hiện gần đây tựa hồ như hắn rất có hứng thú nghiên cứu y thư, ngay cả các y thư điển tích trân quý do Thái Y viện cất trữ đều bị hắn ôm về nhà nghiên cứu, nếu người không hiểu rõ sẽ còn tưởng rằng hắn muốn đổi nghề làm thái y
Hoắc Thù dựa vào bờ vai của hắn, đã quên mất chuyện người này tối hôm qua còn tức giận với nàng, nói: “Thế Cẩn, ta rất buồn”
Nhiếp Ngật ngừng tay, biết tiểu cô nương muốn thổ lộ với hắn một ít lời trong lòng, đây là việc cực kỳ khó có được, nhưng hắn biểu hiện vẫn chưa quá mức rõ ràng, bất động thanh sắc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Là chuyện Bát muội” Hoắc Thù nói.
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, “Hôm nay nàng riêng đến Tĩnh An Hầu phủ một chuyến là để thăm nàng ấy đúng không?”
Hoắc Thù ai một tiếng, tiếp tục buồn rầu nói: “Ta muốn giúp Bát muội, nhưng ta không biết giúp như thế nào” Nói, nàng có chút buồn rầu mà gặm đầu ngón tay
Nhiếp Ngật khép quyển sách trên tay lại, đặt xuống trên án kỷ bên cạnh, duỗi tay kéo tay nàng kéo, lấy khăn lau ngón tay giúp nàng, ngăn lại loại hành vi vô cùng trẻ con này của nàng.
Hắn phát hiện, nếu tiểu cô nương này có chuyện thực sự phiền não, nàng sẽ nhịn không được cắn móng tay. Vốn tưởng rằng đây bất quá chỉ là thói xấu khi nàng còn nhỏ, nào biết sau khi lớn lên, thói quen này tựa hồ vẫn còn
“Nàng muốn giúp như thế nào?” Nhiếp Ngật vô cùng phối hợp mà dò hỏi.
Hoắc Thù ngẩng đầu nhìn lọng che hoa văn màu phía trên, nói: “Nếu người khi dễ Bát muội là những người khác, ta có thể đi đánh bọn họ một trận, bắt bọn họ đến nhận lỗi cùng Bát muội, cho đến khi Bát muội đồng ý tha thứ bọn họ. Nhưng mà ……”
Nàng có thể đánh tổ mẫu ruột cùng Vĩnh Quận Vương thế tử một trận được không chứ?
Đối với vị tổ mẫu này, Hoắc Thù đúng là chịu phục, thật không dám tin trên thế gian này lại có một lão thái bà bất công như vậy, bà ngoại nàng cho dù có thiên vị nàng, cũng sẽ không mang các biểu tỷ muội như Ngu Thiến ra để phụ trợ nàng, hi sinh các nàng để thành toàn cho hạnh phúc của cháu ngoại gái
Nàng thấy mình vô cùng may mắn khi mấy năm nay nàng lớn lên bên cạnh bà ngoại, không cần phải trải qua những chuyện sốt ruột như vậy
Còn vị Vĩnh Quận Vương thế tử kia mặc kệ hắn có phải cũng bị tính kế hay không, nhưng hắn là nam nhân, thương tổn mà hắn phải chịu nhìn chung không thể bằng nữ nhân, hơn nữa nàng cũng không biết vị đại tỷ phu này có trong sạch hay không đâu, nên chưa thể kết luận trước
Nhiếp Ngật nghe được lời này, nhịn không được liền muốn cười.
Đây thật sự là phương thức hành sự phù hợp với tính tình tiểu cô nương, thích giải quyết bằng bạo lực, giải quyết không được chỉ có thể tự mình phiền não. Nhưng mà lần này nàng chịu dò hỏi hắn, có nghĩa là nàng tin tưởng hắn, điều này làm cho tâm tình Nhiếp Ngật tốt lên rất nhiều
Tuy rằng Nhiếp Ngật đã đoán sự việc xảy ra không sai lệch lắm, nhưng khó mà nói rõ ra, chỉ có thể tỏ vẻ không biết nói: “Giải quyết bằng bạo lực chỉ có thể thống khoái nhất thời, mà lại không dùng được ở chỗ này, có lẽ nàng có thể nói cho ta biết một chút, ta giúp nàng đưa ra chủ ý.”
Hoắc Thù nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, khóe môi hắn hơi hơi giơ lên, cho người ta một loại cảm giác ôn nhu dễ gần
Hoắc Thù nghĩ cờ nghệ của hắn xuất sắc, giống như tam biểu ca Ngu Tòng Tín, đều là người có cờ nghệ siêu quần. Nghe nói người chơi cờ đến nhuần nhuyễn đều là người thông minh đến nỗi nghĩ ra ý nghĩ xấu gì cũng không bị người phát hiện, nói vậy hắn nhất định là người thông minh, hẳn là có thể đưa cho nàng chủ ý gì đó
Sau một lát suy nghĩ, Hoắc Thù liền nói: “Trước khi đại tỷ chết bệnh, muốn tìm người chiếu cố ba hài tử nên mới thương lượng cùng tổ mẫu, lựa chọn Bát muội. Chỉ là trong lòng Bát muội, đại tỷ phu chính là tỷ phu, nàng nhất quyết không muốn gả qua đó, nhưng mà... tổ mẫu không phải nàng thì không thể. Chàng nói xem, có cách nào để Bát muội không phải gả qua đó hay không?" Dùng một lát, nàng lại tiếp tục bổ sung: "Dường như Vĩnh Quận Vương phủ cũng đồng ý rồi, hai nhà đã thương lượng xong, không còn cách nào từ hôn cả”
Nhiếp Ngật sau khi lẳng lặng nghe xong, suy tư một lát, mới nói: “Muốn từ hôn, xác thật rất khó! Đầu tiên, Hoắc lão phu nhân sẽ không đồng ý”
Hoắc Thù gật đầu, chưa nói đến Hoắc Nghiên đã không còn trong sạch, đơn giản chỉ nói về vị tổ mẫu kia, từ đoạn thời gian gần đây Hoắc Thù hồi phủ, năm lần bảy lượt bị ngăn ở cửa Xuân Huy Đường, liền biết bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp thay đổi chủ ý.
“Bất quá, cũng không phải không có biện pháp” Nhiếp Ngật lại nói.
“Thật sao?” Hoắc Thù cao hứng nói.
Nhiếp Ngật mỉm cười gật đầu, đem nàng kéo đến ôm trong lòng ngực, vỗ về khuôn mặt kinh hỉ của nàng, nói: “Nếu nàng yên tâm giao cho ta, ta có thể giúp việc này một chút. Hơn nữa, việc này cũng không thể nóng vội được, rốt cuộc còn phải xem ý tứ Tĩnh An Hầu phu nhân nữa”
Giúp đỡ người khác cũng không có gì, nếu có thể làm nàng cao hứng, Nhiếp Ngật có rất nhiều loại biện pháp có thể giúp được Hoắc Nghiên, nhưng mà hắn không muốn nàng giúp người, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị người oán trách, cho nên, việc này còn cần phải mưu tính cẩn thận một chút.
Hoắc Thù lập tức nói: “Tất nhiên là như thế, ta tuy rằng hy vọng có thể giúp được Bát muội, nhưng cũng không thể bỏ người thân của Bát muội qua một bên được. Bất quá ta cảm thấy đại bá mẫu yêu thương Bát muội như vậy, nhất định nàng cũng sẽ đáp ứng Bát muội”
Còn đại bá phụ, Hoắc Thù thật không thể khẳng định được
Đại bá phụ cũng là người hiếu thuận, liền cho dù trong lòng hắn có thẹn với thê nữ, nhưng chuyện do mẫu thân quyết định, hắn cho dù có áy náy cũng sẽ không phản đối, như vậy thì thật đáng thương cho đại bá mẫu cùng Bát muội.
Một lần nữa Hoắc Thù lại cảm thấy may mắn khi mình lớn lên ở Ngu gia, mà không phải cái nơi ô trọc như Tĩnh An Hầu phủ, bằng không nàng cũng không thể bảo đảm mình sẽ biến thành bộ dáng gì, có khi nào còn làm người chán ghét hơn cả Cửu muội muội Hoắc Diệu hay không, nói không chừng đến Nhiếp Ngật căn bản cũng chướng mắt khi nàng biến thành như vậy
Nghĩ đến đây, Hoắc Thù nhịn không được duỗi tay ôm cổ Nhiếp Ngật, hôn một cái trên mặt hắn, đột nhiên nói một tiếng thực xin lỗi.
Nhiếp Ngật bị phản ứng này của nàng làm cho có chút kỳ quái, “Vì sao xin lỗi?”
Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi vì chuyện ta chọc tức chàng” Tuy rằng nàng vẫn là không hiểu vì sao hắn đột nhiên sinh khí.
Nhiếp Ngật là kiểu người khôn khéo, liếc mắt một cái là có thể nhìn hiểu được ý tứ nàng biểu đạt trên mặt, không khỏi có chút dở khóc dở cười, câu nói “Thực xin lỗi” này của nàng thật là làm cho hắn không biết phải nói gì mới tốt đây nữa
Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com/tac-gia/nhamy