Ngô lão bản bừng bừng ý chí mà chạy về nhà, chỉ sợ làm cho Dư Chúc phải đợi lâu, sau khi anh leo hết ba tầng lầu mồ hôi cũng đầm đìa hết cả ra, nhưng lại phát hiện trước cửa nhà mình không có ai cả, cảm giác đầu tiên chính là: Xong rồi xong rồi xong rồi, Dư Chúc đi rồi.
Khi anh đanh chán nản định lấy chìa khóa mở cửa nhà ra, thì phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy ghi chú, trên đó viết: Lười đợi, anh về đến nhà thì bấm chuông cửa nhà em.
……
Ngay đến cả tên cũng lười viết, chữ cũng viết ngoáy hết cả lên, Ngô Lương Phàm nghĩ thầm làm giống như là em không đợi anh vậy a, mà cho dù thế nào thì cũng cảm thấy sự tức giận trong các chữ viết này thế nhỉ?
“ Leng keng……”
“…..”
“ Leng keng……”
“…..”
“ Leng keng leng keng……”
“…..”
“ Leng keng Leng keng Leng keng ……!”
“… Làm sao lại gửi nhầm thức ăn nhanh nữa à!” Dư Chúc tức giận mở cửa ra, Ngô lão bản ba một tiếng, trực tiếp đập lên cửa.
“….Dư Chúc…” Ngô Lương Phàm vuốt vuốt cái trán sung đỏ của mình, vô cùng đáng thương kêu lên.
“….”
“ Dư Chúc?”
“ Vào đi.” Dư Chúc không có chút ý tứ nào là tỏ ra đau lòng, nhìn Ngô lão bản mà hất cằm một cái, vào phòng.
Ngô Lương Phàm phát hiện nhà của Dư Chúc rất sạch sẽ, đúng chuẩn là văn phòng của thương nhân, có vẻ như là căn phòng này nếu để quá nhiều đồ sẽ thành lãng phí, nếu như so với nhà mình thì, chỗ này cực kỳ trống trải, Ngô Lương Phàm đột nhiên rất muốn la to một tiếng: A ~ đúng là một thảo nguyên rộng lớn ~ Nhà của tôi a ~
Dư Chúc ngồi ở trên ghế sô pha cầm tách trà, chính là cái dáng vẻ như đang nói bọn nô tài kia mau quỳ xuống cho ta, thỉnh thoảng còn nhíu mày liếc Ngô Lương Phàm mấy cái, mà mấy cái ánh mắt kia đã bao gồm rất nhiều hàm nghĩa xấu xa trong đó, cái gì mà khinh bỉ khinh thường ngạo mạn khinh miệt ghét bỏ tất cả đều bao hàm bên trong đó, Ngô Lương Phàm liền cảm nhận được cảm giác tê dại bên trong, cảm giác, giống như bị người ta nhìn thấu vậy.
“ Dư Chúc, em tìm anh có chuyện gì sao?” Ngô lão bản đứng đối diện với Dư Chúc, niềm nở mà bày ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
“… Hừ, làm.” Dư Chúc ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng thân thể cũng không hề dịch chuyển tí nào.
“ Làm… Làm cái gì?!” Ngô lão bản cản thấy chắc chắn là hai mắt mình bây giờ đã sang đến mức có thể phát ra ánh sang luôn rồi.
“… Em nói, ngồi.” Dư Chúc không kiên nhẫn mà vươn tay ra, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
Ở đây chữ “ làm và ngồi” trong tiếng trung có cách phát âm giống nhau nên Ngô Lương Phàm nhầm thành từ làm.
“… A.” Ngô lão bản không ngờ là mình nghĩ nhiều quá rồi, liền ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh, chờ Dư Chúc, ra lệnh? Sai khiến? Thẩm vấn hay là phán quyết?
Im lặng một lúc, Dư Chúc mở miệng: “ Anh thầm mến em ư?”
Đại não Ngô lão bản không vận hành kịp nên hỏi lại: “ Không phải là em thầm mến anh sao?”
Dư Chúc im lặng, lầm bầm ở chỗ nào mà anh lại cảm thấy là em thầm mến anh chứ hả? Nhiều lắm là chỉ có một chút, em có khuynh hướng thích tàn bạo, còn anh lại thích bị ngược, trời đất tạo nên, không sai không sai.
Ngô lão bản tiếp tực đưa ra nghi vấn: “ Dư Chúc, anh đã sớm cảm giác được là em thầm mến anh.”
Tay cầm chén trà của Dư Chúc run nhẹ lên một cái, nếu không phải do tay của cậu đang bận thì, nhất định cậu đã thưởng cho anh mấy chưởng rồi.
“ Em mà còn cần tới việc thầm mến này sao?”
Ngô lão bản hớn hở, mắt híp lại: “ Vậy chẳng lẽ là yêu sao?”
Dư Chúc nghẹn ngào: “…..”
“ Dư Chúc, anh thích em.” Ngô lão bản không được tự nhiên mà tỏ tình, đầu cúi có chút thấp.
“ A? Em biết.” Dư Chúc trả lời như lẽ đương nhiên.
“ Vậy khẳng định là em cũng thầm mến anh, anh đã sớm biết, không có việc gì không có việc gì, anh chủ động một chút trong mối quan hệ cũng được.” Hai bên tai của Ngô lão bản có chút đỏ, Dư Chúc nhìn thấy giống như là đang có một thiếu nữ đang e thẹn ngồi bên cạnh mình vậy, cộng thêm vài cái chữ to tướng rất rõ ràng: Người ta xấu hổ người ta xấu hổ người ta xấu hổ.
“ Gần đây anh, cùng với tiểu muội muội rất thân thiết a.” Dư Chúc bỏ mặc sự khẳng định của Ngô lão bản, hỏi vào vấn đề quan trọng.
“ A? Có sao?” Vẻ mặt của Ngô lão bản giống như là cái gì anh cũng không biết a.
“ Có, còn là rất thân thiết đấy, anh có phải là thích con gái không?”
“ Dư Chúc, anh thích đàn ông.” Ngô lão bản khẳng định nói.
“ A? Trong nhà toàn là hình thiếu nữ ôm trang sức mà anh cũng có tư cách nói như vậy sao?”
“ Kia, kia, em hiểu lầm….”
“ Hiểu lầm cái gì? Chẵng lẽ lại là, anh đem mấy bộ nữ trang kia về đeo sao?’
“ Anh làm sao mà đeo được!”
“ Vậy anh dự trữ làm nệm cho mùa đông à.”
“….”
Dư Chúc đợi cả nửa ngày mà cũng không nghe thấy dối phương trả lời, đặt chén trà uống, đang muốn hảo hảo mà chế giễu đối phương, lại cảm thấy gương mặt của người nào đó lại nhanh chóng phóng đại trước mặt mình, sau đó, liền dán lên trên mặt mình.
“ ….Ngô, uy…” Dư Chúc bất mãn, muốn đẩy đối phương ra, thì lại phát hiện sức của Ngô Lương Phàm lại rất lớn.
Ngô lão bản vụng về mà hướng thẳng đến đầu lưỡi của Dư Chúc mà mân mê, làm cho Dư Chúc cũng không kịp nuốt nước bọt vì thế mà cứ theo khóe miệng mà chạy xuống, thở một chút cũng không được, đến lúc Ngô lão bản làm cho cả hai đều ngạt thở, mới buông Dư Chúc ra, Dư Chúc sặc vài tiếng, hô hấp không ổn định, thở hổn hển mấy ngụm lớn, mới bất giác lấy tay lau miệng, mặt ửng đỏ mắng, “ Anh làm cái gì thế hả?”
“ Dư Chúc, anh thích em, cái này….là bằng chứng.”
Tôi cũng không yêu cầu anh cho tôi xem bằng chứng! Anh cho đây là vụ, án, bí, mật, giết, người, sao? Còn bằng chứng nữa chứ, có muốn em cho anh thêm cả vân tay không?
“ Em đâu có nói là em không biết?”
“ Nhưng em cũng chưa nói, có phải là em cũng thích anh hay không.” Ngô lão bản ủy khuất giải thích, giống như là cái người vừa cầm thú khi nãy hoàn toàn không phải là anh vậy.
“ Có ý tứ gì, không phải là anh nói em thầm mến anh rồi sao?”
“ Thầm mến không nhất định chính là thích!” Ngô lão bản cố chấp nói.
Cái lý do nát gì thế này! Thích ăn dưa leo mà còn quan tâm đến chuyện đắp mặt hay sao? Vân vân, dưa leo, tại sao lại cảm thấy cái ví dụ này thế nào cũng có chút kì quái.
“ Vậy, em phải thế nào, thì anh mới tin là em thích anh?”
“ Vậy em thích anh thật sao?”
“ Thích thích.”
“ Sao mà cứ qua loa như vậy chứ…”
Vậy mà anh còn ghét bỏ tôi? Anh con mẹ nó tôi đã nói ra rồi mà anh còn ghét bỏ tôi nói tôi nói cho có lệ, Dư Chúc đen mặt mà trừng đối phương một cái, chẵng lẽ lại còn bắt cậu phải chạy xuống dưới lầu rồi mua một cái nhẫn đính hôn, nói: Bạn học Ngô Lương Phàm, em thật tâm yêu anh, em thích anh, chúng ta ở cùng với nhau đi. Gia hỏa này so với mẹ cậu còn khó hầu hạ hơn!
Dư Chúc nhíu mày, Ngô Lương Phàm thấy cậu không được vui, lại ngoắt ngoắt cái đuôi nhích gần tới, tựa vào cổ của Dư Chúc, mập mờ ám muội nói: Dư Chúc, anh thích em.
Dư Chúc bất đắc dĩ đáp, biết rồi biết rồi.
….. Tại sao em lại thích anh chứ?
….. Bởi vì em thầm mến anh.
….. Đây không phải là một lý do tốt để nói thích đối phương.
….. Lấy cớ tất cả đều lấy cớ, trước tiên là thích sau đó mới thầm mến.
….. Làm sao thích a?
…… Lâu ngày sinh tình, lâu ngày sinh tình.
…… Cắt, thật buồn nôn, sinh cái gì tình.
Giống như vào lúc anh nói thích em, em liền trả lời là biết, cái này chẵng lẽ không được coi như là đã lưỡng tình tương duyệt sao?
Tình yêu của chúng ta không có vĩ đại như vậy, nhưng lúc em cần anh sẽ luôn ở bên em, em không cần anh vẫn quấn lấy không rời.
Đánh đổi tất cả mọi thứ vì một người. Liệu có đángkhông? ….. Không ai biết được.
HOÀN