Gió lớn quét vào khung cửa tạo ra tiếng “loảng xoảng”, tuy tiếng vang không lớn, nhưng vẫn khiến người ta hoảng hốt. Tưởng Dao bị đánh thức bởi tiếng động này.
Cô gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng tối om. Rèm cửa kéo ra một nửa, lộ ra khe cửa nhỏ, xuyên qua cửa kính cô nhìn thấy tuyết vẫn bay bay, nhưng nhỏ hơn nhiều so với đêm qua.
Tuyết vẫn còn chưa ngừng rơi, cô nghĩ như vậy. Không biết tối nay có thể bay không, nếu chuyến bay bị hủy thì thật phiền phức. Vậy bọn họ phải ở lại Sapporo một đêm, nếu công ty hàng không sắp xếp chỗ nghỉ thì tốt, còn không phải tự đi tìm.
Đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị chín giờ kém năm phút, khách sạn nơi này quy định trả phòng trước mười giờ, nói cách khác là bọn họ còn một tiếng nữa. Nghĩ đến đó, Tưởng Dao xoay người, muốn nhìn xem Chúc Gia Dịch đã dậy hay chưa.
Nhưng mà bên cạnh cô trống không.
Cô hơi ngớ ra một lúc, nín thở, cho đến khi xác định trong phòng tắm không có chút động tĩnh nào, mới thở ra theo phản xạ. Cô vẫn hơi mơ màng, nhưng cố ép bản thân ngồi dậy. Cô xuống giường, bàn chân dẫm lên sàn nhà hơi ấm mà lại run rẩy. Cô đi đến cửa nhà tắm, cửa mở rộng, liếc một cái có thể quan sát hết toàn bộ không gian bên trong.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện không còn bất cứ thứ đồ đạc gì thuộc về cậu.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng u ám, chỉ có chút ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm chiếu vào. Có một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt trước cửa sổ, lúc này nơi được ánh nắng chiếu đến, lóe lên thứ gì đó. Tưởng Dao hơi do dự một chút mới đi qua, phát hiện hóa ra là một phong thư màu trắng.
Cô đứng im, không nhúc nhích, như thể sức lực toàn thân đã bị hút hết đi. Song cô vẫn cố gắng hạ quyết tâm đi qua, lúc tay cô sờ lên phong thư kia vẫn không ngừng run rẩy. Cô tự nói với bản thân dù thế nào cũng phải nhìn xem trong đó viết gì.
Tưởng Dao mở phong thư ra, phát hiện bên trong là một tờ giấy viết thư. Trên phong thư là cảnh đêm của kênh đào Otaru, đèn được châm đầy nến đốt dọc hai bên bờ sông, trên chụp đèn hình vuông tích một lớp tuyết trắng trong suốt như gạo nếp.
Cô sờ ngón tay, dùng hết sức mới mở được tờ giấy ra. Trên giấy chi chít chữ, cô hiếm khi nhìn thấy chữ viết của cậu, nhưng cô vẫn nhận ra nó thuộc về cậu. Tờ giấy viết thư rất to, nhưng chữ rất nhỏ, dường như không hề có dấu vết tẩy xóa. Điều này chứng tỏ đã có chuẩn bị từ trước. Thậm chí trong đầu cô còn hiện lên hình ảnh cậu thức trắng đêm ngồi trước bàn viết thư.
Tưởng Dao:
Một tuần trước, tôi gọi đến công ty hàng không đổi vé máy bay, tôi vốn tính ở lại đây một tuần, nhưng sau khi gặp lại em, tôi quyết định ở thêm một tuần nữa. Đối với tôi mà nói chuyện này đúng là ngoài dự liệu, nhưng đó cũng là hiển nhiên. Tôi phải đáp chuyến bay đầu tiên vào sáng nay đến Tokyo thì mới bắt kịp chuyến bay buổi trưa đến Boston. Cho nên xin lỗi em vì đã ra đi mà không lời từ biệt.
Ba năm trước, tôi cũng chỉ có một mình mang theo hành lý đơn giản, lưng đeo ba lô lên máy bay. Lúc đó tâm trạng hơi phức tạp, trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, tôi nhìn mặt đất dưới chân, bất giác rơi nước mắt.
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy em là ở trong nhà chị Tố Trân, hôm đó là ngày cuối cùng của năm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có một mình em im lặng ngồi ở sô pha trước cửa sổ. Thực ra tôi đã bị em hấp dẫn từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Nếu em muốn hỏi tôi tại sao chỉ nhìn em thôi mà cũng bị hấp dẫn, chỉ sợ tôi cũng chẳng trả lời được. Em không quá xinh đẹp, không phải dạng phụ nữ biết cách làm cho đàn ông mê muội, thậm chí em còn mang lại cảm giác lạnh lùng cho người ta, không hề dễ dàng tiếp cận. Có lẽ tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên chăng?
Khi tôi quyết định bạo gan theo đuổi em cũng không suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn dựa vào bản năng. Chỉ là dần dần tôi phát hiện, sự hấp dẫn giữa nam và nữ biến thành một thứ gì đó, ít nhất đối với tôi mà nói thì nó đã thay đổi, tôi nhận ra mình yêu em. Trước đó thực ra tôi không hiểu được ý nghĩa của tình yêu, tôi còn quá trẻ, chưa lo nghĩ quá nhiều, tôi chỉ muốn vui vẻ mà thôi. Ở bên cạnh em, tôi vui hơn so với ở bên bất cứ người nào. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt em, ánh mắt của em, tôi đều cảm thấy lòng ấm áp, giống như tự đáy lòng sinh ra một loại cảm giác an toàn, không tự chủ được muốn nhường nhịn em, yêu thương em, chiều chuộng em, còn cả vĩnh viễn muốn được ở bên em.
Chỉ là dần dần tôi phát hiện ngoài sự vui vẻ tăng lên còn song hành một loại cảm xúc nữa không ngừng sản sinh, đó là đau khổ.
Tôi phát hiện mỗi lần nghe chuyện về “anh ta”, tôi cảm thấy rất khó chịu, thậm chí chỉ cần tưởng tượng hai người ở bên nhau, ở chung dưới một mái hiên, cùng nhau ăn cơm uống trà, còn cùng nằm chung giường, tôi cảm thấy phẫn nộ và khó chịu. Sau đótôi hiểu ra sự phẫn nộ và khó chịu này xuất phát từ một loại tội ác nguyên thủy có tên là ghen tị.
Vì thế tôi bắt đầu dùng cách của mình thể hiện sự bất mãn với em, nhưng phản ứng của em không rõ ràng như tôi mong muốn, thậm chí tôi thất vọng phát hiện em không muốn thay đổi hiện trang. Cho dù em luôn miệng nói cục diện hôn nhân của em thật đáng buồn, nhưng em không hề muốn thay đổi.
Đối với sự thật này có một thời gian rất dài, tôi cảm thấy hoang mang uể oải. Tôi nghĩnhất định là do tôi không tốt cho nên em mới không hạ được quyết tâm rời bỏ anh ta. Cho nên tôi càng nhân nhượng em hơn, dù thỉnh thoảng tôi cũng sẽ giả vờ khôn vặt hoặc giận dỗi, nhưng tóm lại tôi là một kẻ tầm thường ở trước mặt em, tôi cảm thấy mình không đáng kể như thếđấy. Em có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào, mà tôi lại trở nên càng ngày càng không thể rời xa em. Đối với tôi mà nói, em đã trở thành thuốc độc, trở thành thuốc phiện, tôi nghiện em đến mức hỏng bét, nhưng không thể cai được.
Mỗi ngày tôi đều chìm trong tâm trạng tự giày vò, cho đến khi chúng ta cùng đến nơi này. Có thể nói chuyến du lịch lần đó là một hồi ức đẹp nhất kể từ khi tôi chào đời đến nay. Chúng ta không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, chúng ta có thể tay trong tay đi dưới ánh mặt trời, tôi có thể hôn em, ôm em. Hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng em là của tôi, chúng ta là tình nhân, thậm chí đến lúc cuối cùng bản thân tôi cũng tin như vậy. Khi tôi nhìn vào mắt em, tôi đã cho rằng em thực sự yêu tôi.
Cho nên sau đó khi em nói với tôi, em quyết định ly hôn với “anh ta”, em không biết được tôi vui đến nhường nào đâu! Loại cảm giác này giống như tôi có được toàn bộ thế giới.
Chỉ là cuối cùng tôi phát hiện, thực ra tôi không có được may mắn như vậy. Tất cả chỉ là giả dối, khi em tuyên bố phải rời khỏi tôi, nó lập tức sụp đổ. Cuối cùng tôi đã biết kết quả mình lo lắng đã tới, nhưng tôi không có cách nào trách em mà chỉ có thể tự trách bản thân. Cuối cùng tôi đã hiểu được sâu sắc bất luận chuyện gì cũng đều phải trả giá, đây là chân lí vĩnh viễn không thay đổi được.
Tinh thần tôi sa sút mất mấy tháng, đối với tôi mà nói đó là giai đoạn đen tối nhất trong cuộc sống. Tôi không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, tôi không quan tâm người khác đang làm gì, rốt cuộc thế giới này trở nên như thế nào. Tôi chỉ biết mình khó chịu muốn chết! Tôi từ chức, từ chối gặp gỡ mọi người, ngay cả cha mẹ tôi. Cả ngày tôi ru rú trong nhà trọ, hiếm khi ăn uống, chỉ khi thực sự đói đến mức không chịu nổi mới nhấm nháp tạm thứ gì đó. TV bật cả ngày, nhưng tôi không biết trên đó phát gì, thậm chí không biết mình đang nghĩ gì. Sau đó có một ngày chị Tố Trân đến mắng tôi, thế là tôi bật khóc. Sau khi chị ấy đi, một mình tôi vẫn ngây người trong nhà trọ, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ mình không thể tiếp tục sống như vậy nữa!
Vì thế tôi xốc lại tinh thần, quyết định chấp nhận “đề nghị” của em đi Boston. Tôi nghĩmình phải thay đổi, tôi phải làm gì đó mới có thể lôi mình ra khỏi “đầm lầy”. Nếu tôi không làm gì thì sẽ không có ai kéo được tôi ra.
Sau đó vào ngày mùng năm đầu năm nào đó, tôi cất bước đi, tất cả giống như trước đó tôi đã nói cho em. Tôi dùng hết sức lực để thích ứng với hoàn cảnh mới, vì thế dần dần thời gian trôi qua, tôi trở nên chẳng còn đau khổ nữa. Tôi nghĩ cuối cùng đã thoát khỏi bóng ma, vượt qua chuyện này rồi. Tôi trở nên chín chắn, rộng lượng hơn. Chỉ là mọi chuyện không hềđơn giản như tôi nghĩ.
Khi tôi bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh mới, sau đó xung quanh tôi xuất hiện rất nhiều phụ nữ, tôi thử qua lại với một người trong số đó. Nửa năm sau cô ấy đề nghị chia tay với tôi, nói chúng tôi vẫn nên làm bạn bè thì hơn, tôi rất bình tĩnh chấp nhận. Sau đótôi lại qua lại thêm với mấy người nữa, nhưng gần như mỗi mối quan hệ chỉ duy trì được vài tháng. Tôi cảm thấy nghi ngờ, vì thế có một lần không nhịn được hỏi một cô gái trong số đó, kết quả cô ấy trả lời, cô ấy cảm thấy tôi không yêu cô ấy, cảm thấy tôi không tập trung cho đoạn tình cảm này, điều đó khiến cô ấy tổn thương. Hơn nữa cô ấy cảm thấy cho dù làm gì cũng không thể thay đổi được, cho nên cô ấy nghĩ chấm dứt thì tốt hơn.
Từ đầu tôi cho rằng chỉ là cô ấy lấy cớ, vì thế tôi cố lấy dũng khí đi hỏi những cô gái trước đó. Có lẽ bởi vì họ đá tôi, nên vẫn đối xử với tôi rất tốt, khi tôi hỏi câu đó, điều khiến tôi chấn động chính là họ cũng trả lời như vậy. Vì thế tôi nhận ra vấn đề nằm ở mình.
Sau đó tôi tự hỏi bản thân, rốt cuộc mình có vấn đề gì, tại sao lại khiến các cô ấy có chung cảm nhận như vậy?
Cuối cùng tôi bình tĩnh suy nghĩ, sau khi trải qua cuộc trò chuyện dông dài với nhóm bạn gái cũ, tôi đã phát hiện hóa ra mình đã thay đổi, trở nên hiểu được phải bảo vệ mình thế nào để tránh khỏi tổn thương, nhưng đồng thời cũng không dám mở rộng lòng đi yêu một người. Hiểu được nguyên do của nó càng khiến tôi bất lực. Hơn nữa có một thời gian dài tôi cũng cho rằng đây không phải là vấn đề lớn. Tôi nghĩ sẽ tốt thôi, một ngày nào đó tôi sẽ gặp được một người phụ nữ mình nhiệt tình yêu thương, lúc đó tất cả vấn đề sẽ biến mất.
Nhưng khi chúng ta gặp lại trên chuyến tàu từ Sapporo đến Otaru, khi tôi nhìn vào ánh mắt em, tôi đột nhiên nhận ra không thể, vấn đề này có lẽ sẽ đeo bám tôi suốt đời.
Mấy hôm trước, em hay nửa đùa nửa giỡn hỏi tôi cô gái trong cửa hàng tiện lợi kia là ai, tôi không trả lời em. Song sự thật là cô ấy là vị hôn thê của tôi, chúng tôi quen nhau ở Boston, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, tính cách cởi mở, vô cùng hợp ý tôi. Chúng tôi có cùng sở thích và sở ghét, chúng tôi còn thường xuyên đồng thanh nói ra một câu nào đó. Rất nhiều lúc chúng tôi không cần giải thích gì với nhau hết, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu. Tất cả những người chúng tôi quen biết đều khen chúng tôi xứng đôi, quả là trời sinh một cặp. Khi bọn họ nghe nói tôi đã cầu hôn với cô ấy, tất cả mọi người đều chúc phúc cho chúng tôi. Nhưng quan trọng nhất là cô ấy yêu tôi và tôi cũng vậy, đây là một sự thật không cần phải tranh cãi, chúng tôi sẽ có tương lai hạnh phúc.
Nhưng từ khi chúng ta gặp lại nhau, từ khoảnh khắc ánh mắt em nhìn tôi, cuối cùng tôi đã nhận ra mình sai rồi. Tôi không có cách nào yêu cô ấy được như đã từng yêu em, thậm chí cả những người khác cũng thế. Tôi cho rằng mình đã quên mất em, cho là đã hoàn toàn chỉ yêu mình cô ấy, nhưng thực ra không có, tôi không hề quên em, cũng không quên được nỗi đau em đã gây ra cho tôi. Tôi nhận ra có những vết thương cả đời không thể xoa dịu được, tôi từng tự tin cho rằng đó là lời nói vô căn cứ, nhưng hiện tại tôi tin rồi. Bởi vì mỗi lần khi tôi nhìn vào mắt em, tôi nhìn thấy rõ được chính mình, nhìn tận sâu vào đáy lòng mình, nhìn thấy tôi từng yêu em như vậy, lại nhìn thấy sự bàng hoàng và sợ sệt của tôi chân thật nhất. Thực ra, tôi sẽ không và cũng không có cách nào yêu một người vô tư như trước, tôi trở nên giống như em, sau khi chịu tổn thương chỉ yêu bản thân mình đã trở thành bản năng.
Sau chuyện xảy ra trong thang máy, hôm sau tôi lập tức từ chức. Tôi tự nhủ với bản thân còn có vị hôn thê, còn có cha mẹ, tôi quyết định quay về Boston. Ban đầu cô ấy cảm thấy khó hiểu, lúc trước tôi là người đề nghị vềđây, hiện tại cũng là tôi nói rời đi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý. Chúng tôi quyết định qua Tết âm lịch sẽ quay về, tôi nói nếu tôi đã từ chức rồi thì nhân dịp này quay về tìm nhà. Vì thế tôi mua vé máy bay, một mình đeo ba lô đi. Song ma xuy quỷ khiến, chuyến bay của tôi lại quá cảnh ở Tokyo, lúc mua vé bọn họ họ tôi có muốn ở lại Nhật chơi vài ngày không, gần như là theo phản xạ, tôi nghĩ trước khi về Boston phải quay lại nơi này một lần, không vì gì hết, chỉ là tôi muốn quay lại xem thôi.
Tôi đã nói gặp lại em ở đây, ở bên em, tất cả đều nằm ngoài tính toán, nhưng cũng là hợp lý. Dù em có tin hay không thì ngay từ đầu tôi đã từng thềđừng trở nên giống như em, nhưng tôi đã thua rồi. Đối với tôi mà nói cho dù quá khứ đã qua bao lâu, cho dù tôi đã trải qua chuyện gì, có được gì, mất đi gì, nhưng em vẫn là em. Em vẫn là liều thuốc độc trí mạng, là loại thuốc phiện không cai được. Tôi không muốn phản bội, làm tổn thương người khác giống như em, song trên thực tế cuối cùng tôi lại làm như vậy.
Lúc ở bên em, tâm trạng của tôi rất phức tạp, vừa áy náy vừa đau khổ, nhưng cũng có cả đam mê và vui vẻ, nhưng tất cả chỉ có một kết quả là chết lặng. Tôi cảm thấy tôi vẫn còn yêu em, người tôi yêu nhất chỉ có mình em, tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng đây là sự thật. Song tôi đã không còn là tôi của ban đầu, tình yêu của tôi không thể còn được vô tư như xưa bao gồm cả em. Cho nên tôi biết chúng ta sẽ không thể vui vẻ được. Có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, chúng ta quả thật đã từng yêu nhau, nhưng thời khắc ấy đã qua rồi, con người không thể tìm lại quá khứ, không ai phủ nhận được điều này.
Tôi không thể ở bên em, tôi phải trở về bên cô ấy. Tôi biết nếu tôi ở bên em, thế giới này sẽ có thêm một người như “tôi” bởi vì chịu tổn thương quá sâu nên không có cách nào hoàn toàn yêu người khác. Tôi không muốn làm như vậy, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, giống như tôi không muốn làm tổn thương em, giống như em luôn miệng nói “Tôi không muốn làm tổn thương cậu” vậy. Tôi chấp nhận lời giải thích và tự trách của em, tôi tin tưởng em, tôi đã không còn hận em nữa. Chỉ là cho dù tôi tin tưởng tất cả lời nói của em, nhưng không thể phủ nhận được sự thật là em từng làm tổn thương tôi. Chỉ sợ không có ai thay đổi được điều này.
Tôi cảm thấy mình làm như vậy thật đê tiện, cũng làm tổn thương cả em nữa. Song tôi muốn nói hiện tại có lẽ tôi giống như em năm đó, trong lòng yêu một người, nhưng vềphương diện khác lại không thể không lựa chọn ở bên người khác. Khi tôi nhận ra điều này, ngoài việc cảm thán số phận trêu ngươi thì không còn cách giải thích nào khác. Em có thể hận tôi, có thể mắng tôi, thậm chí có thể cầu cho tôi trải qua nỗi đau giống em, nỗi đau mà tôi chưa từng hiểu được, chỉ là lúc này, tôi phải làm như vậy.
Tôi không biết sau này chúng ta còn có thể gặp lại hay không, nếu có hy vọng đó là lúc hai ta đã quên lẫn nhau.
Tạm biệt.
Chúc Gia Dịch
Phóng tầm mắt nhìn trên sân ga hầu như toàn là hành khách mang theo hành lý, Tưởng Dao vừa ra tới sảnh sân bay, lập tức nhìn thấy trên màn hình tinh thể lỏng xuất hiện tin tức về tình hình tai nạn giao thông nghiêm trọng trên chuyến tàu cao tốc từ sân bay vào nội thành. Trong loa không ngừng truyền tin nhắc nhở các hành khách lên tàu điện ngầm rời khỏi sân bay. Vì thế cô hơi do dự, nhưng vẫn xách va li đi theo đám người về phía ga tàu điện ngầm.
Đoàn tàu nhanh chóng vào ga, nghe nói để sơ tán hành khách còn tăng thêm số lượng toa tàu. Khi cửa tàu mở ra, cô là người cuối cùng đi vào. Không biết là do hành khách vốn không nhiều hay là nhiều người chưa xem tin tức mà chỗ ngồi đã đầy hết, nhưng trong tàu vẫn có rất nhiều chỗ trống. Cô đi đến một cửa tàu khác, bám vào tay vịn.
Cô vẫn còn hơi hoảng hốt, giống như tất cả đều không phải là sự thật, giống như cô vẫn còn đang ở trong mơ, không có cách nào thoát ra được. Chỉ là mỗi lần nghĩ đến, cô sẽ đút tay vào túi áo khoác kiểm tra, lá thư của Chúc Gia Dịch vẫn còn nằm trong đó, mỗi khi cô chạm vào phong thư lạnh như băng kia, bất giác rùng mình, đồng thời cũng tự nhắc nhở bản thân đây là sự thật không phải mơ.
Cho dù là như thế, song cô vẫn không nhịn được hoảng hốt, dù là cơ thể hay suy nghĩ đều chết lặng.
Đoàn tàu khởi động, bắt đầu chạy vào trong đường hầm, trong toa đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa sổ tối đen. Đoàn tàu đi theo một loại quán tính, cô nhìn bình cứu hỏa màu đỏ đến mức xuất thần, như thể xung quanh không liên quan gì đến cô hết. Cửa tàu không ngừng đóng mở, hành khách lên rồi xuống, quảng cáo TV xen lẫn giữa tin tức, tiếng nói cười, nén giận, cãi cọ… đều nhỏ bé không đáng kể so với sự chết lặng của cô.
Đoàn tàu lại khởi động, cô cảm nhận được lực ly tâm, sau đó đoàn tàu lại đi vào đường hầm sâu hun hút và tối mịt, cho nên cô nhìn thấy bóng mình trong kính, cảm thấy mờ mịt không thấy được tương lai.
Cảm giác quen thuộc bỗng chốc kéo tới, cô cầm chặt tay vịn màu bạc theo phản xạ, tim bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng hơi thở như rơi vào vực sâu, không thể thoát ra được. Cô như người chết đuối há miệng dùng sức hít thở, nhưng cuống phổi như bị người bóp chặt, không có chút khe hở nào.
Cô ngã xuống đất, cảm thấy tim ngày càng đập nhanh hơn. Có người đi tới kéo tay cô, trong nháy mắt trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ, cô nhớ tới khuôn mặt một người, cô mở to hai mắt, cố gắng nhìn người kia, song cô phát hiện không phải là Chúc Gia Dịch mà là một người xa lạ.
Lại có mấy người đi tới dìu cô, hình như bọn họ đang lớn tiếng nói chuyện với cô, bởi vì cô nhìn thấy sự hoảng hốt và lo lắng trên mặt họ, cô hơi muốn bật cười, cô nghĩ lúc này dáng vẻ của mình nhất định rất dọa người, nếu không bọn họ sẽ không có loại vẻ mặt này.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy có một giọng nói: “Cô bị hen à? Có thuốc không, để ở đâu?”
Cô dùng sức vươn tay, muốn đưa ba lô cho người đó, song cô lại thay đổi ý định.
Trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt của Chúc Gia Dịch, cô giống như nhìn thấy cậu đang cười với mình, nhưng khi cô mở to hai mắt nhìn kĩ cậu thì gương mặt cậu lại trở nên mơ hồ. Cô nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng mảnh ghép ký ức nho nhỏ như đèn kéo quân xẹt qua trước mặt cô, cô nhìn vào những mảnh ghép hỗn loạn, đột nhiên nhận ra không phải cậu trở nên mơ hồ mà là cô đã không còn dũng khí để tiếp tục tìm kiếm. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô cũng suy nghĩ về câu nói của cậu trong bức thư. Nếu có một ngày bọn họ gặp lại sẽ như thế nào, nhưng cô không nghĩ ra được. Vậy có phải chứng tỏ bọn họ sẽ không gặp lại nữa chăng?
Nghĩ vậy, Tưởng Dao cuối cùng đã đưa được ra quyết định, cuộn tròn ngón tay, nặng nề hạ cánh tay xuống.
Gần như tất cả mọi người trong toa đều đứng lên, lo lắng nhìn cô, đoàn tàu sắp vào trạm, bởi vì cô nghe thấy giọng nói phát trên loa. Có người yêu cầu dừng tàu khẩn cấp, tiếng chói tai truyền đến, sau đó cơ thể của mọi người đều lắc lư.
Cơ thể cô cũng lắc lư theo, nhưng dần dần tiếng động bên tai biến mất, hình ảnh mơ hồ trước mắt cô biến thành lờ mờ, sau đó biến thành tối mịt.
Cuối cùng cô nhắm mắt lại, cảm thấy mình nhẹ nhàng đứng lên, giống như đang lơ lửng giữa không trung.