Trong khoảnh khắc cửa thang máy sắp khép lại thì đột nhiên mở ra.
Tưởng Dao vốn đang đứng trong góc thang máy, hơi sững người, lúc này cũng ngẩng đầu theo phản xạ, nhìn ra cửa. Tần Duệ mặc chiếc áo khoác xanh thẫm được cắt may theo số đo, cầm theo cặp tài liệu, mặt thản nhiên đi vào. Anh ta nhìn cô, hơi giật mình, nhưng nhanh chóng gật đầu với cô, sau đó xoay lưng về phía cô.
Tưởng Dao chớp mắt, điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng làm cho tất cả vẫn giống như cũ.
Anh ta đứng trước mặt cô, còn chưa cách đến nửa mét. Tầm mắt cô dừng trên cổ anh ta, có một nốt ruồi nâu ở phía sau, bên dưới là mạch máu hơi xanh, điều này khiến cô nhớ tới Tần Duệ của nhiều năm về trước. Khi đó anh ta sẽ tranh đấu đến cùng vì một quyết định không công bằng của sếp, máu nóng toàn thân sôi trào. Chỉ là hiện tại… anh ta đứng trước mặt cô, nhưng thỉnh thoảng cô cảm thấy mình cách anh ta ngày càng xa.
Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?
Đây là câu hỏi mà mỗi lần Tưởng Dao nghĩ đến Tần Duệ. Anh ta không chỉ đơn giản là một đồng nghiệp, cô coi anh ta như bạn, chỉ là người bạn này… ngoài làm cho cô cảm thấy thưởng thức, cũng làm cô cảm thấy sợ hãi. Anh ta là người xác định được mục tiêu rõ ràng, hơn nữa để đạt được mục tiêu sẽ dốc hết toàn lực. Thực ra không có gì là xấu cả, nhưng mà… khi anh ta sử dụng thủ đoạn sẽ khiến người ta cảm thấy hơi vô tình.
Còn cô thì sao? Cho dù làm một công việc cần lý trí và logic, nhưng dù sao cô cũng là một người phụ nữ, nên vẫn mang theo cảm tính.
Có lẽ đây là nguyên nhân dẫn đến khoảng cách giữa họ ngày càng xa. Hơn nữa, cô chưa từng nghĩ tới làm thế nào để rút ngắn khoảng cách này lại.
Thang máy phát ra một tiếng “Đinh”, Tần Duệ bước ra ngoài. Lúc này Tưởng Dao mới lấy lại tinh thần, bước nhanh theo. Trong văn phòng vẫn bận rộn ồn ào, cô nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy mình đã quay về thế giới thực.
Cả ngày, tâm trạng Tưởng Dao đều thấp thỏm không yên. Cô cảm thấy mình lại bắt đầu muốn trốn tránh sự thật… nhưng đã rất lâu rồi cô tự nhủ lòng mình đừng làm như vậy, càng trốn tránh sẽ càng khiến sự việc thêm hỏng bét.
Cho nên khi cả ngày bận rộn sắp kết thúc, Tần Duệ xuất hiện ở cửa văn phòng, gõ cửa, cô nhìn anh ta, khẽ thở phào.
“Có thời gian không?” Anh ta không đợi cô trả lời, nói luôn: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tưởng Dao nhìn thấy khuôn mặt anh ta hơi tái nhợt, đột nhiên phát hiện hóa ra Tần Duệ cũng đã bắt đầu già rồi, nhưng mà có ai không trở nên già cơ chứ, có ai ở trên đỉnh cao mà không từ từ tụt xuống?
Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại bất an. Tối qua đột nhiên xảy ra nụ hôn kia, không khỏi khiến cô lúng túng.
Tần Duệ đóng cửa lại, bình tĩnh đi về chiếc ghế đối diện cô ngồi xuống. Sau đó, anh ta thường có thói quen vắt chéo chân, nhưng lúc này thái độ của anh ta khác thường, cơ thể hơi nhích về phía trước, hai tay đặt lên đùi, giống như… anh ta suy nghĩ đã lâu mới quyết định cuộc nói chuyện này:
“Xin lỗi.”
“…” Tưởng Dao nhìn thấy sự chân thành trong mắt Tần Duệ, chỉ là khi nghĩ đến nụ hôn kia, trong lòng cô vẫn không được thoải mái, nhưng cô vẫn cụp mắt, nhận lời xin lỗi của anh ta.
“Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu…” Anh ta gục đầu xuống, người đàn ông luôn kiêu ngạo hất cằm lúc này lại trở nên bình dị gần gũi, “Tôi nên xin lỗi vì hôm qua có thể do tôi đã uống quá nhiều nên hơi xúc động…”
“…”
“Hình ảnh tối qua ở trong thang máy thực sự khiến tôi sợ hãi.” Anh ta ngước mắt nhìn cô, “Tôi, tôi không phải nói về cậu ta, mà là lúc ấy nhìn cô như sắp hấp hối… Tôi đột nhiên có cảm giác mãnh liệt, nếu như cậu ta không xuất hiện, có lẽ cô thực sự đã qua đời, tôi sẽ mất đi cô…”
Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh ta, từ lúc quen biết Tần Duệ đến giờ, hình như… anh ta chưa bao giờ nói những lời cảm tính như vậy..”
“Hơn nữa cậu ta…” Anh ta dường như không muốn nói ra tên của Chúc Gia Dịch, “Lúc ấy tôi hơi mất khống chế…”
Thực ra Tưởng Dao đã không còn nhớ chuyện này, lúc ấy cô hít thuốc, Chúc Gia Dịch ôm chặt lấy cô, sau đó xảy ra chuyện gì thì cô chịu. Cô chỉ nhớ mình dần dần cảm thấy dễ chịu hơn, có thể thở lại, sống lại rồi. Cô thậm chí còn chả nhớ cửa thang máy mở ra từ lúc nào, nhưng hiện tại nghĩ lại, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt Tần Duệ, cô nghĩ nhất định là anh ta vô cùng kinh ngạc mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Anh không cần nói nữa.” Cô khẽ ngắt lời anh ta, “Tôi tha thứ cho anh.”
Tần Duệ nhìn cô, khẽ nhíu mày, như là muốn nhìn ra được điều gì đó trong mắt cô.
“Thật đấy.” Cô bổ sung thêm.
Anh ta vẫn nhìn cô rất lâu, sau đó đột nhiên nói: “Tôi rất ngốc, đúng không?”
“?” Cô cũng nhíu mày, không rõ đột nhiên tại sao anh ta lại hỏi vậy.
Anh ta hít sâu một hơi, cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, qua một lúc, anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Tôi hơi bị… tức đến phát điên rồi.”
“…”
“Thực ra tôi vốn không có lý do…” Khi nói lời này, anh ta giống như đang lẩm bẩm.
“?”
“Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy với cô.” Anh ta cụp mắt, “Chỉ là khi người đàn ông khác tiếp cận cô, tôi rất tức giận…”
“… Tần Duệ!” Tưởng Dao đột nhiên đứng lên, bước đến bên cửa sổ, nhìn thành phố vừa mới lên đèn, “Đừng nói nữa!”
Trời đã hoàn toàn tối đen, trên kính cửa ánh lên ảnh ngược của người đàn ông phía sau cô đã quen nhiều năm, nhưng luôn cảm thấy mình chả hiểu gì về anh ta hết.
Anh ta vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô không nói gì, anh ta cũng vậy, văn phòng trở nên yên tĩnh dị thường, so với bên ngoài bận rộn ồn ào, trong này quả thực như thế giới một người.
“Rốt cuộc cô đang trốn tránh điều gì?” Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tần Duệ mới lên tiếng, “Cô sẽ không biết được tôi phải cố gắng thế nào mới dám nói ra với cô những lời đó…”
Tưởng Dao nhìn thấy ánh mắt anh ta qua cửa kính, nhưng ảnh ngược hơi mơ hồ, mấy cái bóng chồng chéo lên nhau, chỉ là cô không đoán được trong mắt anh ta lại có sự thành thật và bức thiết.
Chỉ là cô không có cách nào để đáp lại anh ta, cô dường như… không thể nói nên lời.
Tần Duệ là người thông minh, còn là một người đàn ông thông minh, bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt của cô là anh ta đã biết cô muốn nói gì, hơn nữa cô còn im lặng lâu như vậy.
“Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến đúng không?” Anh ta đột nhiên cười gượng.
Tưởng Dao cụp mắt, cam chịu gật đầu.
Tần Duệ thở dài, tựa lưng vào ghế: “Cô biết không, tôi vẫn luôn tự tin cho rằng chỉ cần đúng thời điểm, cô điều chỉnh tốt tâm trạng, tiếp nhận tôi không phải là chuyện khó.”
“…”
“Nhưng thỉnh thoảng, tôi có cảm giác kì lạ.” Anh ta nói, “Tôi luôn cảm thấy người trong lòng cô là Vương Trí Vĩ, nhưng hiện tại…”
Lần này đến lượt Tưởng Dao cười gượng, anh ta đúng là người sắc bén.
Lại qua một lúc lâu, anh ta dường như vẫn còn chưa cam tâm hỏi: “Vậy… rốt cuộc là đã có chuyện gì với người đàn ông tên Chúc Gia Dịch kia? Cô thích cậu ta?”
Tưởng Dao đứng trước cửa sổ, hít sâu một hơi, lắc đầu: “Đã là chuyện quá khứ rồi, hiện tại chúng tôi không có quan hệ gì hết.”
Tần Duệ nghe thấy cô nói vậy, híp mắt theo phản xạ, dường như không tin lời cô nói.
“Vậy thì tại sao…” Anh ta nhìn cô, đột nhiên lại biến thành Tần Duệ muốn gây sự, “Nếu cô không còn yêu ai, tại sao không thể chấp nhận tôi?”
Tưởng Dao hơi dở khóc dở cười: “Không phải vấn đề này.”
“Vậy thì vấn đề gì?” Anh ta không muốn buông tha cho cô, một khi đã thắc mắc, anh ta sẽ phải truy lùng đến cùng, “Tôi có điểm nào không tốt chứ?”
“… Không, anh rất tốt.” Cô hơi bị chọc giận.
“Vậy tại sao không đồng ý với tôi?” Anh ta không hề có ý nhượng bộ.”
Tưởng Dao hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn Tần Duệ: “Cũng không phải anh tốt thì tôi sẽ yêu anh.”
Anh ta đột nhiên đứng dậy, chỉ mất hai bước đã đi đến trước mặt cô, hai tay chống lên cửa kính, vây lấy cô. Cô hơi hoảng sợ, nhưng ngoài việc tựa lưng vào khung cửa kính lạnh như băng thì cô không còn cách nào khác.
“Vậy cô nói cho tôi biết là tại sao đi?” Anh ta cúi đầu nhìn cô, chỉ cách mặt cô có mấy cen-ti-mét mà thôi.
Tưởng Dao kinh ngạc phát hiện Tần Duệ thực sự nghiêm túc, anh ta còn dường như rất phẫn nộ.
Cô đột nhiên cảm thấy chuyện này thật buồn cười, không ngờ anh ta lại giống như một đứa trẻ không có lý lẽ, cứ khăng khăng ép cô giải thích chuyện vốn không thể nói rõ được. Là bởi vì anh ta cảm thấy cô đang nói dối sao? Hay là anh ta vốn dĩ không chịu nhận thua?
Nghĩ vậy, khóe miệng Tưởng Dao chợt hiện lên tia cười khổ, sau đó, cô nói bằng giọng bình tĩnh:
“Bởi vì trước giờ anh vốn không phải là loại người tôi muốn.”
“?” Anh ta cau mày, như là đang suy nghĩ về sự chân thực trong lời nói của cô.
Vì thế cô cụp mắt, nói tiếp: “Chuyện Lawrence… không phải là do một tay anh đạo diễn sao?”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Dao nhìn thấy Tần Duệ kinh ngạc đến thế, phần lớn thời gian anh ta là người khó biểu hiện sự buồn vui, cho dù là ở trước mặt người bạn đã quen nhiều năm như cô, nhiều nhất cũng chỉ là càu nhàu, hơi đùa giỡn như đứa trẻ, nhưng anh ta chưa bao giờ… kinh ngạc đến sững người như vậy.
Cánh tay anh ta vốn để trên bả vai cô, dường như hoàn toàn bị đánh bại.
Lưng Tưởng Dao vẫn dựa vào kính lạnh như băng, cô nghiêng đầu nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh sáng này hòa cùng với bóng của Tần Duệ khiến cô không nhìn thấy rõ đôi mắt anh ta, không thấy rõ được rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ gì.
“Cô… làm sao biết được?” Sau khi im lặng khá lâu, anh ta dường như không hề có ý phủ nhận.
Tưởng Dao cắn môi, nói thẳng: “Lúc ở Cục cảnh sát tôi nhìn lén hồ sơ vụ án, nhất là bức thư báo án kia.”
“?”
“Trên giấy viết thư bị xén bớt đi.” Cô nói, “Tôi đoán phần đó ghi tên người nhận trong công ty… nhưng nó cũng chả thể hiện được điều gì, sở dĩ tôi cho rằng là anh bởi vì tôi nhìn thấy ở góc giấy có dính vết ố từ cà phê.”
Anh ta nhíu mày nhìn cô, như thể không hiểu cô đang nói gì.
“Có lẽ anh không nhớ rõ,” Cô nói, “Nhưng tôi nhớ rất rõ. Có một buổi sáng tôi vào văn phòng anh, không cẩn thận làm đổ cà phê lên tập giấy viết thư, anh bảo không sao, chỉ là dính một chút, vẫn có thể dùng được.”
“…”
“Đương nhiên điều đó cũng không chứng minh được lá thư là do anh viết.” Giọng nói của cô trầm thấp mà đanh thép, như thể đang kể một câu chuyện đã bị phủ bụi theo thời gian, “Chỉ là suy nghĩ kĩ một chút, nội dung trên lá thư, chi tiết, thời gian, địa điểm, nhân vật, người có thể biết được rõ như vậy trong công ty chỉ có mấy người thôi…”
“…” Anh ta nhìn cô, dường như đột nhiên lúc này mới phát hiện ra chỗ đáng sợ của cô.
Vẻ mặt Tưởng Dao vẫn thản nhiên: “Tôi từng ôm suy nghĩ ăn may, có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm, hoặc là có người hãm hại anh… nhưng hiện tại tôi biết mình đã đoán đúng rồi.”
Tần Duệ hít sâu một hơi, sau đó thở ra, do dự nói: “Cô có…”
Tưởng Dao nhìn anh ta, cười khổ: “Không, tôi chưa từng nói cho bất cứ ai hết. Vừa rồi tôi đã nói đến giờ nó mới chỉ là suy đoán của tôi thôi.”
Anh ta đứng yên rất lâu, cuối cùng hơi chán nản quay về ghế ngồi, giọng nói hơi thấp xuống: “Tôi đã làm cô thất vọng rồi đúng không?”
Cô nhìn gương mặt nghiêng của anh ta, còn cả đôi mắt lanh lợi, trong chớp mắt cô hơi đồng tình với anh ta. Cô không biết là tại sao, chỉ là cô có cảm giác như vậy thôi:
“Không, Tần Duệ, đến giờ anh vẫn còn chưa hiểu sao?”
“?” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt mang theo sự khó hiểu và hoang mang.
“Làm bạn bè, cho dù anh làm bất cứ chuyện gì thì đó là lựa chọn của anh. Dưới góc độ của anh, lúc ấy Lawrence làm mọi chuyện đều nhắm vào anh, anh ta muốn đạp anh khỏi vị trí này, thay bằng người của mình, anh thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ bỏ…. Nếu anh không đạp anh ta xuống, có lẽ người phải rời đi sẽ là anh. Cho dù thủ đoạn của anh hơi đê tiện, nhưng là sự lựa chọn của anh. Đối với tôi mà nói đừng nhắc tới có thất vọng hay không. Chỉ là chuyện này giúp tôi thấy rõ ràng hơn một chút mà thôi…”
“?”
“Anh không phải là người tôi muốn.” Cô nói, “Trước kia, hiện tại, thậm chí có lẽ là tương lai… đều không phải.”
Đồng hồ điện tử trên bàn kêu mấy tiếng báo đã đến giờ tan tầm.
Cửa phòng bị gõ mấy cái, lúc này Tưởng Dao mới lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại suy nghĩ, lên tiếng: “Mởi vào.”
Trợ lý thăm dò đi vào hỏi cô còn có chuyện gì không, có thể tan tầm chưa. Tưởng Dao nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, hôm nay là đêm Giáng sinh, có lẽ phần lớn mọi người đều tổ chức tiệc hoặc tụ tập. Vì thế cô mỉm cười đáp: “Không có việc gì, tan làm đi.”
Trợ lý đi rồi, Tưởng Dao lại ngồi một mình trong văn phòng. Trước mặt cô là đống hợp đồng dày, đến cuối tuần họp phải giao nộp xét duyệt ý kiến, thời gian gấp rút, nhưng cô lại chả có chút tâm trạng nào để xử lý.
Một năm nay cô đã cho rằng mình đã thoát khỏi sương mù trong quá khứ, cho rằng mình đã rất tốt, đã có thể đối mặt với tất cả mọi chuyện. Sự đau khổ trong quá khứ là một liều thuốc độc nhưng cũng là liều thuốc tốt, sau khi trải qua tất cả, cô đã không còn là con người cũ nữa, cô đã trở nên chín chắn, cơ trí, mạnh mẽ hơn.
Song sự thay đổi ấy của cô dường như đã biến thành làn sương, biến mất không còn thấy bóng dáng chỉ trong một đêm.
Ánh đèn lóe lên ngoài cửa sổ, nhìn xuống từ góc này khắp nơi đều trang trí cho ngày Giáng sinh, dường như ngày này đều rất quan trọng với mọi người. Tưởng Dao cầm lấy di động trên bàn, mở danh bạ, do dự rất lâu, ngón cái không ngừng trượt trên màn hình, đã đến điểm cuối trong danh bạ, không có cách nào trượt tiếp nữa. Cái tên cuối cùng trong danh bạ là chữ cái”Z” in hoa
Ngón cái cô trở nên cứng ngắc, như thể nhấn vào chữ “Z” là một chuyện vô cùng khó khăn với cô. Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn ấn xuống, hình ảnh trên màn hình thay đổi, xuất hiện khuôn mặt tươi cười, trẻ tuổi, anh tuấn.
Cô hoảng sợ, kinh ngạc nhìn màn hình di động, không dám tin. Cô nghĩ mình đã xóa hết mọi thứ về Chúc Gia Dịch trong di động, nhưng không nghĩ rằng vẫn còn ảnh chụp trong danh bạ. Hơn nữa cô cũng không còn nhớ mình đặt tấm ảnh đó lúc nào, cô nhìn khuôn mặt kia, phát hiện hình như là ở Hokkaido. Khi đó cậu ta có biết cô chụp trộm không?
Màn hình đột nhiên thay đổi, xuất hiện con số bấm giây, cả người cô sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm như thế nào.
Tuy vậy cô đã nhanh chóng tìm được lý trí, cầm lấy di động, đặt bên tai: “A lô?”
Bên đầu kia vẫn không có tiếng gì, Tưởng Dao thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc thì có kết nối được không. Ngay khi cô do dự muốn cúp máy, giọng Chúc Gia Dịch lại giống như trong mơ xuất hiện bên tai cô: “Chuyện gì?”
Tưởng Dao cắn môi, cố lấy dũng khí:
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”