Cầu thang cứ tiếp tục trải dài, đoàn người tiếp tục đi- mãi cho đến khi trước mặt họ là cánh cửa màu xanh lục, không biết bằng chất liệu gì nhưng chắc chắn cứng rắn vô cùng, dù thiết bị hiện đại tiên tiến đến đâu cũng chưa chắc xuyên qua được.
Cùng lúc đó cách mười thước, thanh âm nặng nề vang lên.
“Ầm....”
Đằng sau bỗng xuất hiện đá tảng chặn kín cửa về. Xem ra mật đạo này đã được thiết kế, chỉ cần có người vào sẽ tự động bịt kín lối trở lại. Cái này tựa như thiết bị cảm ứng hiện đại đi! Nhưng ngày xưa có nền văn minh như thế sao?
Lấy cánh cửa xanh lục làm trung tâm, hai phía bên đều có lối đi, chỉ có một màu đen bao phủ. Mạc Tu Nghiêu gật đầu ra hiệu, Hồi Phi chỉ tay vào hai người bất kì nói:
“Cậu và cậu, chia hai hướng đi thăm dò, tuyệt đối ghi nhớ là không được động vào bất kì thứ gì.”
Tim Nhược Băng đập nhanh một nhịp, cô cảm giác có thứ gì rất đáng sợ trong hai lối đi đó, linh cảm của cô thường rất chuẩn xác.
“ Chờ đã, hai người đem theo mặt nạ phòng độc đi.”
Dường như có âm thanh trong đầu điều khiển Nhược Băng làm điều đó. Mạc Tu Nghiêu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, hai người kia nghe lệnh làm theo.
Trong thời gian chờ hai người kia đi thăm dò, Mạc Tu Nghiêu, Nhược Băng, Bạch Thiên Ân chuyên chú tìm cách mở cánh cửa này ra. Tuy nhiên có những hình vẽ, kí hiệu kì quặc, Mạc Tu Nghiêu và Nhược Băng không tài nào dịch nổi- chỉ có người chuyên ngành như Bạch Thiên Ân hiểu. Tuy nhiên cũng phải mất chút ít thời gian để kịp phiên dịch nó.
Bạch Thiên Ân dùng dao cạo cạo một chút lớp ngoài, Nhược Băng biết ý, lấy thêm con dao cùng cạo theo. Những hình vẽ kì lạ dần biến mất, thay vào đó là dòng chữ cổ xưa.
“ Đây là chữ chỉ dành riêng cho quý tộc thời Tần.” Bạch Thiên Ân nói điều này trong vô thức, chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình biết điều đó. Kì lạ cô lại hiểu được những dòng chữ này- dù cô chưa từng nghiên cứu qua...
“ Nơi khởi nguồn của sự sống...
Có ba màu sắc cơ bản: xanh, đỏ, vàng. Chúng kết hợp, bổ sung cho nhau tạo thành thế giới đa màu sắc.
Xanh dương: Nước, màu xanh hài hoà của biển cả, cái nôi sự sống của con người.
Đỏ: Ngọn lửa thiêng bùng cháy, máu, nền tảng của sự sống.
Vàng: Ánh sáng mặt trời, đem đến sự sống.
Hồng: Tình yêu cao cả- làm cho cuộc sống có ý nghĩa.
Nâu: Màu của đất mẹ, nơi sinh sống, che chở cho con người.
Tím: Dải ngân hà vô tận, bao bọc Trái Đất.
Trắng: Ban ngày.
Đen: Ban đêm.
......”
Bạch Thiên Ân đọc lên cho mọi người cùng nghe. Ai nấy sắc mặt đều khó coi.
Hồi Phi xiết chặt tay thành nắm đấm:
“Cái lăng mộ chết tiệt, thách đố người ta à?”
Đôi mắt của ba người Mạc Tu Nghiêu, Nhược Băng, Bạch Thiên Ân đều loé lên tia hứng thú, có thử thách đấy chứ!
Bạch Thiên Ân chỉ vào một vị trí nói: “Chỗ này có các viên đá nhiều màu, ở trung tâm cánh cửa vừa hay có lỗ lọt đủ một viên đá, tức là chúng ta chỉ được chọn một trong bảy màu, sai là game over, mọi người cùng chôn xác nơi đây.”
Cùng lúc đó, phía con đường bên trái, người thanh niên vừa được cử đi đã chạy về. Khuôn mặt anh ta đeo mặt nạ chống độc- cũng không che hết được sắc mặt đang tái mét đi, miệng anh ta lắp bắp:
“Biển thuỷ ngân...”
Anh ta dường như đang hấp hối, cố nói câu chữ cuối cùng:
“ Thuỷ ngân triều....”
Phản ứng của Mạc Tu Nghiêu vô cùng nhạy bén, anh đã nhanh chóng đeo chặt chiếc mặt nạ phòng độc vào khuôn mặt nhỏ bé của Nhược Băng. Hành động bất ngờ của anh làm Nhược Băng suýt chết ngạt.
Mọi người biết điều tự động lấy mặt nạ phòng độc đeo vào.
Trong lòng ai cũng hiểu rõ, người đi phía bên phải kia e là không trở lại được rồi! Người đi phía bên trái chắc may mắn hơn một chút, kịp thời đeo mặt nạ chống độc, nhưng cũng không ăn thua. Thuỷ ngân là gì? Là chất độc siêu mạnh, gây ngộ độc cấp tính, tử vong nếu tiếp xúc nhiều.
Người kia nói “biển thuỷ ngân” còn “thuỷ ngân triều” chắc chắn hai bên đó thông ra con sông thuỷ ngân rộng lớn mà sử sách có ghi chép lại. Thuỷ ngân sẽ dâng lên- vì thế thời gian không còn nhiều, họ phải nhanh chóng giải được dòng chữ kia.
Tạm thời thuỷ ngân dâng lên cũng không lo lắng, đã có mặt nạ chống độc- nhưng không nhanh thuỷ ngân sẽ nhấn chìm bọn họ ấy chứ!!! Thuỷ ngân chỉ cần chạm một lượng nhỏ vào da là tiêu rồi...Nói gì một biển thuỷ ngân? Châu Úc Thành chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Thời gian từng khắc đếm ngược...
Mọi người đều chăm chú suy nghĩ, mãi đến khi một người giật mình hoảng hốt kêu lên:
“Nguy rồi, mọi người nhìn hai phía bên kia, tôi thấy thứ nước màu xanh lục đang dần dâng lên.”
“Tôi cũng thấy, nguy rồi!”
“Phải làm sao bây giờ.”
Tuy hoảng loạn nhưng mọi người vẫn đứng yên không gây rối, bởi lẽ đang có vị tôn đại phật- Mạc lão đại đứng đây, họ sao dám làm càn?
Nhược Băng cũng nhìn sang, cô liệu có hoa mắt không? Thuỷ ngân triều đang dâng lên với một tốc độ khủng khiếp, mắt thường có thể thấy, ước chừng mười năm phút nữa có thể nhấn chìm chỗ họ đang đứng.
Cô đã nắm được mấu chốt vấn đề, nhưng chìa khoá nằm ở đâu?
_________
Chap này hơi kinh dị tưởng tượng nước bình thường nhấn chìm đã đáng sợ biết bao, đây là thuỷ ngân đó nha ~~
Còn một vấn đề nữa chuyện tình của tứ sư muội Bạch Thiên Ân- Tần Cảnh Dật theo đa số ý kiến của
mọi người, mình sẽ viết thành quyển riêng, khi nào ra sẽ thông báo với mọi người ^^
Có thể viết vài chương ngoại truyện nếu mình có thời gian:
chap này mình dành rất nhiều công sức, mong mọi người ủng hộ. Ai đoán đúng màu sắc chap sau ta sẽ tag tên người đó =^^=
Uyenca