Âu Khắc đang quỳ bò trên giường, Điền Nghị vẫn đang đâm rút, điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, nhìn màn hình thì là mẹ vợ. Điền Nghị vỗ thứ tròn trịa của Âu Khắc một cái bảo y đừng kêu nữa.
Lực của động tác của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn. Âu Khắc không "vung tay múa chân" nữa.
"Tiểu Nghị à, dì và cha của A Khắc nói chuyện muốn gặp cha của cháu. Cháu xem thử xem ba cháu có thể ra ngoài cùng ăn một bữa cơm không?" - Vừa nhận điện thoại thì bên kia đã gọi một tiếng thân thiết là Tiểu Nghị, đây đúng thực là một vị fan não tàn...
Cha của Âu Khắc vẫn đối xử với Điền Nghị khá lạnh nhạt, chỉ là thái độ không quá đáng quá nữa.
Dù sao ván đã đóng thuyền, cũng đã lên giường với nhau rồi, chẳng lẽ ông lại có thể mang con mình đi thiến chắc?
Lời bộc bạch: Người bị làm là con trai của ông đó, ông thiến con trai của ông là tự tìm đường chết đó!!
Hai bên gặp mặt gì gì có lẽ là sự thỏa hiệp của chú rồi? Điền Nghị nghĩ, vội vàng đáp lại.
Mẹ Âu không dễ gì mới khuyên được cha Âu đồng ý gặp mặt với "thông gia", còn đang muốn nói với Điền Nghị về những chi tiết nhỏ trong truyện mới.
Lần đó Điền Nghị và Âu Khắc xác lập mối quan hệ chính thức thì chuyện đầu tiên sau khi về nhà chính là xóa bộ truyện H kia đi, sau đó nói xin lỗi với độc giả rồi bắt đầu bắt tay vào viết bộ "Trọng sinh chi hướng vãn" mà mẹ Âu muốn xem.
Nhân vật chính có bàn tay vàng là nhạc mẫu làm mẹ ruột, các tình huống máu chó đúng là cứ thế đổ ra từng chậu rồi lại từng chậu.
Sống lại trở về lúc còn nhỏ → hàng xóm đột nhiên chuyển tới một bạn nam trở thành trúc má → hai người tương thân tương ai cùng nhau trưởng thành và làm giàu → gặp lại Đường Tĩnh, không động lòng với hắn nữa thì lại bị Đường Nghị quấn lấy không tha → sống chết bám lấy Đường Nghị để lấy lợi dụng
Mẹ Âu hoàn toàn hài lòng, tuy rằng không có chi tiết đàn ông sinh con với nhau.
Nếu không phải Đông Tử là thụ thì chắc mẹ Âu nhất định sẽ bảo Điền Nghị để Đông Tử làm người song tính...
Công là người song tính thực ra khi viết cũng rất có cảm xúc...
Bên phía mẹ Âu còn đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "Ưm..."
Ồ, hình như gọi điện thoại không đúng lúc thì phải?
Nhưng tiếng kia nghe thế nào cũng giống giọng của A Khắc?
Không đợi bà nghĩ cặn kẽ thì đã nghe thấy tiếng Điền Nghị nói, "Dì à, A Khắc gọi cháu, vậy cháu ngắt máy đây, lát nữa gọi lại cho dì nhé."
Sau khi ngắt điện thoại, bà nghĩ không ra thì không thèm nghĩ nữa, rồi lại tiếp tục đi xem "Trọng sinh chi hướng vãn" của bà.
Truyện này từ đầu tới cuối đều là do bà chỉ điểm. Bởi vì cái kết BE mấy năm trước mà không ít độc giả đều quay lại xem đều phải hô một tiếng sảng khoái. Thế nhưng cũng có người nói, người kia chết rồi thì mới làm cho người khác phải ghi lòng tạc dạ, nhớ mãi không quên.
Đối với chuyện này, mẹ Âu cười không nói gì...
"Sao? Anh không phải muốn nghe tôi kêu sao? Vừa hưởng thụ sự yêu mến của fan cứng vừa đặt con trai bà ở dưới người có phải rất sướng không hả?"
Âu Khắc vừa phát ra một tiếng "ưm..." thì đã bị Điền Nghị che miệng lại.
"..." - Tuy rằng tôi rất muốn nghe cậu kêu không sai, nhưng thời điểm không đúng mà!! Trong lòng Điền Nghị thầm ai oán nhưng không dám nói ra.
Từ sau khi hai người kết giao thì liền ở với nhau. Hắn cũng dần dần hiểu rõ Âu Khắc.
Đối với Âu Khắc nhất định phải mềm mỏng, tuyệt đối không được động tới vảy ngược của y.
Điểm mấu chốt nhất chính là hắn hoài nghi Âu Khắc tuổi con rồng, êm gái nó chứ cả người toàn là vảy ngược.
Sau khi hẹn chỗ thật tổ ở khách sạn để phụ huynh hai nhà gặp mặt, Âu Khắc và Điền Nghị đều vô cùng căng thẳng, luôn có cảm giác chuẩn bị gả (lấy).
Điền Nghị đã rất lâu rồi chưa gặp cha. Từ khi hắn tốt nghiệp đại học thì cha giống như đã bỏ đi trọng trách, đi du lịch khắp nơi. Hắn rất hổ thẹn với cha mình. Từ khi hai người bọn họ ly hôn thì cha vẫn chưa từng đề cập tới chuyện tái hôn, vẫn cứ một mình nuôi hắn lớn.
Hắn vẫn rất hiểu chuyện, trước giờ chưa từng gây rắc rối. Người vẫn rất hiểu chuyện là hắn lại gây ra một đòn trí mạng với cha hắn.
Đồng tính luyến ái, khi cha hắn nghe hắn thú nhận xong thì mê muội cả người.
Trước giờ, đứa con trai không phải lo của ông, đứa con trai mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo lại là đồng tính. Lúc đó tâm tình ông không khác gì bị một thiên lôi đánh trúng.
Ý nghĩ lúc đó của ba Điền chính là, đều là do khi thằng bé con nhỏ mà mình lại ly hôn với vợ làm cho thằng bé bị ám ảnh. Khi đó ông bị đội cho một cái nón xanh, vợ và bạn trai cũ tình cũ trỗi dậy, vất chồng bỏ con. Năm đó, sau khi hai người ly hôn, vợ muốn giành quyền nuôi dưỡng con nhưng không được nên ngày nào cũng tới tìm đứa nhỏ khóc lóc. (đội nón xanh: nghĩa là bị phản bội, lừa gạt trong hôn nhân)
Thằng bé đã phải chịu đả kích lớn như vậy, chuyện ly hôn có thể nói là vô cùng chóng vánh, kiên quyết không để vợ mang con trai đi chính là điều duy nhất ông kiên trì làm. Tính tình ông vẫn luôn yếu đuối, vợ ông cho rằng chỉ cần nắm được ông, chỉ cần con trai không muốn ở bên cạnh ông thì ông sẽ chẳng thể nào tranh được.
Ông ngầm đồng ý cho vợ đi tìm con trai, lúc đó, sau khi bị phản bội, ông đã đặt hết hy vọng lên người con trai. Nếu như con trai lại theo mẹ của nó...
May mà, con trai quyết tâm ở với ông.
Chỉ là không ngờ rằng, lúc đó chỉ là hành động nhất thời theo cảm tính muốn chứng minh gì đó lại làm hại con trai có ám ảnh đối với phụ nữ.
Con đường đồng tính luyến ái này khó đi như vậy, ông thật sự không nỡ lòng nào để con trai đi trên con đường này. Thế nhưng, tính cách của con trai ông cũng biết, thế nên, ngoại trừ việc thấu hiểu, ủng hộ và hổ thẹn thì ông không thể làm gì cả.
Đã bao nhiêu năm như vậy, con trai vẫn độc thân, ông cũng không phải không vội, hãy còn tốt, lần này đã tìm được người mình thích rồi.
"Cha, đây là bạn trai của con, Âu Khắc. Âu Khắc, đây là cha của tôi." - Điền Nghị và Âu Khắc tới khách sạn đã hẹn thì cha Điền đã ngồi chờ ở trong. Đầu tiên Điền Nghị giới thiệu Âu Khắc với cha rồi lại giới thiệu với Âu Khắc nhạc phụ của y.
"Chào chú, cháu là bạn trai của Điền Nghị, Âu Khắc. Lần trước gọi điện thoại cho chú muộn như vậy thật có lỗi." - Âu Khắc lễ phép lên tiếng chào hỏi rồi lại xin lỗi vì chuyện lần trước.
"Không sao không sao. Hai thằng đàn ông ở với nhau cũng không dễ dàng gì. Sau này các con phải sống cho tốt. Tính tình Tiểu Nghị tuy rằng khá chất phác nhưng lại là con người nó rất tốt. Nếu các con gặp chuyện gì trắc trở thì hai đứa phải bao dung lẫn nhau đó." - Cha Điền đối với đứa con dâu vừa gặp này vô cùng vừa lòng, nói chuyện cũng ôn hòa như khi nói chuyện với Điền Nghị.
Rất nhanh cha Âu và mẹ Âu cũng tới. Trên bàn cơm, ngoại trừ cha Âu thì ai cũng đều rất vui vẻ.
"Ông thông gia, mặc dù hai người đàn ông thì không thể làm rượu mừng gì đó được, nhưng chúng là bậc làm cha làm mẹ, đều hy vọng con cái mình được tốt. Con đường này vốn dĩ đã khó đi, chúng ta làm cha mẹ không thể chia sẻ sẽ làm con cái càng đau khổ." - Cha Điền thấy sắc mặt cha Âu vẫn luôn không tốt thì muốn khai sáng cho cha Âu.
"Cái thứ không ra gì, đàn ông với đàn ông ở cùng nhau thì có tiền đồ gì chứ." - Cha Âu vốn dĩ đang khó chịu, kết quả là khi cha Điền gọi ông là thông gia, đều là do bố không biết dạy con, tự mình dạy con thành cong rồi giờ lại gieo vạ cho con trai của ông, cũng uốn cong con trai của ông luôn rồi.
"Đúng đúng, nhưng cũng không ngăn được sở thích của mấy đứa nhỏ. Chúng ta cũng đã dẫn dắt chúng tới lúc lớn như thế này rồi. Hiện giờ cuộc đời của chúng nó thì cứ nhìn chúng nó tự lựa chọn đi." - Cha Điền không ngờ "ông thông gia" lại phản đối như vậy.
Bọn họ một khuyên nhủ, một phản đối, cha Điền vẫn cố gắng động viên tâm trạng của cha Âu. Mẹ Âu ngồi một bên mà há hốc mồm ngạc nhiên.
Cái loại cảm giác thụ xù lông x công chiều chuộng này là cái thể loại gì đây...