Quả thực Đường Diệc Thiên đã tỉnh, đúng là giả bộ ngủ. Một mặt là đau đớn, mặt khác là thất vọng và khổ sở. Hàn Niệm dùng cái chết uy hiếp anh, với anh mà nói, quá mức đau lòng, thậm chí còn đau hơn dao đâm vào ngực anh.
Anh mở mắt nhìn, thấy cô gục bên cạnh mình, tay phải nắm lấy sợi dây truyền dịch, anh muốn kêu cô, nhưng không nói ra miệng. Bởi vì anh không biết sau khi mình tỉnh lại, phải đối mặt với mọi chuyện thế nào. Không phải anh trốn tránh, mà thực sự rất đau đớn, anh muốn nghỉ ngơi đôi phút. Mà trong đôi phút ngắn ngủi này, cô cũng trông coi không rời khỏi anh một phút nào.
Sau hai giờ trưa, Đường Diệc Thiên vẫn nằm im lặng như trước, Hàn Niệm lại đi tìm bác sĩ hỏi lần nữa, tuy nhiên lần này bác sĩ lại nói chỉ là phản ứng bình thường sau khi mất máu, nhưng lòng cô vẫn lo lắng. Đúng lúc thư ký Lâm đến bệnh viện, Hàn Niệm nhờ anh ta có tin tức gì thì thông báo cho mình biết, cô về nhà xem Diệu Linh một chút.
Hàn Niệm đi được một lát, Đường Diệc Thiên mới mở mắt ra. Lâm Thư Văn không thấy lạ với việc anh giả bộ ngủ, nhưng ngày hôm qua Đường Diệc Thiên bị đưa vào bệnh viện anh ta cũng hơi lo sợ.
Thấy ông chủ tỉnh dậy, anh ta làm tròn phận sự hỏi, "Anh muốn uống nước không?"
Nằm một ngày một đêm, hiệu lực của thuốc mê đã hết, ngực của Đường Diệc Thiên đau giống như dao khoét từng nhát, không ngờ sau khi phẫu thuật xong còn đau hơn trước. Luôn chịu đựng trước mặt Hàn Niệm, cũng thật không dễ.
Cả sự việc ở trong mắt thư ký Lâm đều vô cùng ấu trĩ, nhất là hành vi giả bộ ngủ của ông chủ mình, ngoài mặt giống như muốn để Hàn Niệm lo lắng, thực ra là tự mình chịu tội! Chuyện tổn hại này, đúng là hết sức buồn chán. Thư ký Lâm lớn hơn anh tám tuổi, không biết nên nói tuổi trẻ thật khỏe, hay nói bọn họ chơi chưa đủ?
"Đã tìm luật sư Trương rồi, kêu ông ta nói với Hàn Niệm người bệnh là Tô Hải Mai." Lâm Thư Văm nói, "Xem ra Tô Hải Mai thực sự rất hận Hàn Phục Chu."
Đường Diệc Thiên hơi động đậy cơ thể cứng đờ một ngày, nhưng vừa động nỗi đau càng tăng lên gấp đôi, , lúc chịu đựng một dao cũng không hơn thế này. Anh cắn rănh hít vào một hơi, "Hazz...Việc này cũng không có gì lạ, ai không hận chứ?"
Nói tới hận, của anh tuyệt đối không ít hơn Tô Hải Mai, nhưng mà anh hận Hàn Phục Chu, từ đầu đến cuối cũng không có cách nào ra tay.
"Vậy phải làm gì luật sư Trương đó đây?" Lúc trước Tô Hải Mai biết tin, nhưng bà ta sợ bệnh tình sẽ ảnh hưởng đến việc toà án tăng thêm hình phạt cho Hàn Phục Chu, nên kêu luật sư Trương im lặng. Sau này tư liệu trong tay bà ta bị Đường Diệc Thiên lấy đi, bà ta không còn lợi thế, đương nhiên muốn dùng cách khác để Hàn Phục Chu chết đi.
"Ông ta đã dám nói với Hàn Niệm, hiển nhiên cũng sẽ nói với Hàn Phục Chu." Đường Diệc Thiên gian nan nói từng chữ, mỗi câu nói đều tác động đến vết thương ở ngực, "Biết bệnh tình, có trăm điều hại không có điều nào lợi đối với Hàn Phục Chu, chỉ có điều là Tô Hải Mai muốn Hàn Phục Chu chết đi."
"Chúng ta đã từng kêu ông ta ngậm miệng, ông ta vẫn nói." Lâm Thư Văn không nhịn được tắc lưỡi, "Lá gan của ông ta thật lớn."
"Ông ta chỉ khó xử mà thôi." Không biết vì sao, hiếm khi Đường Diệc Thiên mềm lòng với người lạ như vậy, có lẽ là anh hiểu rõ cảm giác khó xử. Cô khó xử, anh cũng khó xử, thế giới này có rất nhiều chuyện khó cả đôi đường, ai cũng không thể đưa ra quyết định dứt khoát.
Lâm Thư Văn nhún vai, "Vậy thì giữ đi, phần lớn thời gian ông ta đều xứng với chức vụ, nếu không phải lúc trước ông ta nghe ngóng tin tức, Hàn tiểu thư cũng không về nhanh như vậy."
Đường Diệc Thiên nhếch miệng, giống như đang cười.
Gần tối, Hàn Niệm chạy tới bệnh viện, mang theo một hộp canh gà giữ nhiệt. Bác sĩ nói chỉ cần Đường Diệc Thiên tỉnh lại sau khi phẫu thuật là có thể ăn uống, sợ anh hôn mê lâu không có khẩu vị, Hàn Niệm hầm canh gà anh thích, đồ lỏng chắc không khó nuốt, dù không muốn ăn thứ gì, uống chút canh cũng tốt.
Lúc quay lại Lâm Thư Văn còn canh ở cạnh giường, trời ngoài cửa sổ đã tối, Hàn Niệm lịch sự mở hộp giữ nhiệt ra, múc cho Lâm Thư Văn một chén canh gà.
Canh gà hầm rất quý, nở nắp ra, mùi thơm toả bốn phía. Lâm Thư Văn nhận lấy cái chén, tầm mắt liếc thoáng qua, nhìn thấy lông mi của Đường Diệc Thiên hơi giật giật. Đói bụng từ tối hôm qua đến giờ, dù sức chịu đựng của anh rất tốt, nhưng một hộp canh nóng đặt ở đầu giường, muốn nhịn cũng khó.
Thư ký Lâm húp một miếng, khen ngợi, "Canh này nấu rất ngon."
"Ngon thì uống nhiều một chút." Hàn Niệm gắp cho anh ta một cái chân gà, "Ăn chân gà đi."
Thư ký Lâm cũng không từ chối, dù tướng ăn nho nhã, nhưng tiếng nhai nghe vô cùng rõ ràng trong phòng bệnh yên tĩnh.
Sáng Đường Diệc Thiên đã đói bụng, nhưng đau đớn cộng thêm mê man làm dạ dày tê dại, lúc này thư ký Lâm mở lớn miệng ngồi ăn bên cạnh anh, dù sự chịu đựng của anh rất tốt, dạ dày cũng không cách nào kiềm chế được sự hấp dẫn.
Ăn xong chân gà, uống cạn chén canh, Lâm Thư Văn đưa chén qua, Hàn Niệm hỏi, "Muốn chén nữa không?"
Lâm Thư Văn chưa trả lời, người nằm trên giường đã trả lời trước, "Ùng ục..."
Thư ký Lâm cười lắc đầu, "Hay là cho anh ta một chén đi, tôi về trước đây."