Không phải mình, cũng không phải nhà họ Hạ, Đường Diệc Thiên rất tò mò, rốt cuộc Hàn Niệm tìm ai giúp đỡ. Không phải anh tự kiêu là mình có thể một tay che trời, nhưng anh không nghĩ ra ngoài Hạ Đông Ngôn, hiện nay còn ai vì Hàn Niệm mà đối nghịch với mình.
Đường Diệc Thiên không muốn vợ mình đi ra ngoài cầu xin người khác. Cô kiêu ngạo trước mặt mình, lại hạ mình ở chỗ người khác, người anh nâng niu như công chúa, lại cúi đầu với người khác, chuyện này làm anh cảm thấy không thoải mái.
Đường Diệc Thiên thà rằng người giúp đỡ Hàn Niệm là Hạ Đông Ngôn, ít nhất ở chỗ Hạ Đông Ngôn Hàn Niệm sẽ không cần hạ mình, mà Hạ Đông Ngôn cũng sẽ không lấy điểm yếu ra chiếm lợi của Hàn Niệm.
Tiếc là Hạ Đông Ngôn không có khả năng đó, cho nên Đường Diệc Thiên chỉ có thể buồn phiền.
Thực sự rất bực, ngay cả Diệu Linh anh cũng không thể gặp.
Lâm Thư Văn gõ nhẹ lên cửa mấy cái, ngắt ngang suy nghĩ của anh.
"Đã điều tra qua Phương Lượng, tư liệu trong tay ông ta nói về một trận thảm họa sạt lỡ đất lớn ở phía tây nam hai mươi năm trước. Lúc đó Phương Lượng làm việc ở huyện chỗ tai nạn, huyện trưởng là Hàn Phục Chu. Sau đó vì Hàn Phục Chu mở hoạt động cứu tế bà con, lên chức thị trưởng của thành phố M."
Thành phố M là thành phố nhỏ mà Hàn Niệm lớn lên, ở phía tây nam Vân Nam giáp với Miến Điện. Đường Diệc Thiên từng nghe Hàn Niệm nói về rất nhiều chuyện thú vị ở đó, ớt ở đó ngon đến cỡ nào, nói không khí nơi đó mát mẻ đến cỡ nào, người nơi đó nhiệt tình ra sao. Nhưng cuộc sống lúc cô nhỏ hơn nữa, đặc biệt là cô chưa từng đề cập đến vụ thảm họa sạt lỡ đất đó, hình như Hàn Phục Chu cũng chưa bao giờ nói tới.
Lâm Thư Văn báo cáo, vụ sạt lỡ đất đó xảy ra vào hai mươi năm trước, là do thân núi dốc gặp mưa to mấy ngày liền gây thiên tai nghiêm trọng, khiến một số lượng lớn nhà cửa và ruộng đồng ở dưới chân núi bị phá huỷ, người gặp nạn, người mất tích.
Thảm khốc hơn là, lúc đó trường tiểu học tổ chức hoạt động leo núi, trong người gặp nạn, có hơn phân nửa là học sinh, nhỏ nhất là sáu tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười hai tuổi.
"Ý anh nói trong đợt thiên tai này có ẩn tình sao?" Đường Diệc Thiên hỏi.
"Trước mắt thì chưa biết. Nhưng bây giờ xem ra, tám mươi chín phần trăm không phải là một trận thiên tai đơn giản." Lâm Thư Văn nói, "Nếu không Phương Lượng cũng không cần lấy cái này ra làm lợi thế."
Thảm họa sạt lỡ đất đặc biệt lớn của hai mươi năm trước, một khi nội tình được làm sáng tỏ, cả nước sẽ chấn động, nếu có dính líu tới Hàn Phục Chu và cộng thêm tội bây giờ, chắc chắn sẽ chết, cho nên Hàn Niệm mới cuống cuồng như vậy.
"Việc này có liên quan gì với Tô Hải Mai?" Đường Diệc Thiên nhíu mày, "Bà ta đã đồng ý không can dự vào chuyện của tôi và Hàn Niệm, lại lén gặp Phương Lượng, bà ta cho rằng chuyện giữa tôi và Hàn Niệm, với chuyện bà ta đi tìm Phương Lượng là hai chuyện hoàn toàn không liên quan đến nhau. Có thể nói, bà ta không biết Hàn Niệm muốn tìm Phương Lương, chỉ đơn giản là, bà ta cũng muốn tìm Phương Lượng."
"Phương Lượng không phải là một nhân vật lớn, nhưng thật nổi tiếng, phần tư liệu này là thứ có giá trị nhất trong tay ông ta." Lâm Thư Văn nói, "Mục đích của Tô Hải Mai chắc chắn cũng giống thế."
Đường Diệc Thiên ngẫm nghĩ, "Tô Hải Mai gả cho Hạ Quan Đào, cũng được hai mươi năm rồi."
"Vâng, đúng vậy, chính xác là hai mươi năm." Lâm Thư Văn suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Trong cuộc họp hằng năm năm nay của NSJ, Hạ Quan Đào đã chính miệng nói muốn mở tiệc kỷ niệm năm kết hôn của mình và phu nhân."
"Vụ sạt lỡ đất là hai mươi năm, tái hôn cũng được hai mươi năm, đều là hai mươi năm, xem ra việc này không đơn giản là trùng hợp." Đường Diệc Thiên ngẫm nghĩ một lát, tạm thời không tìm thấy tính chất gì liên quan. Anh nâng tay xem giờ, sau hai giờ rưỡi trưa, Hàn Niệm sẽ đi từ nhà đến nhà trẻ đón Diệu Linh tan học. Anh cầm điện thoại và chìa khóa xe đi ra ngoài, "Tôi ra ngoài một chuyến."
Mùa xuân của thành phố J luôn đến rất nhanh, sau mấy ngày trời đẹp, nhiệt độ giữa trưa lên đến độ. Diệu Linh chơi điên cuồng với các bạn trong lớp thể dục, quần áo trên người ngấm mồ hôi ướt sủng. Hàn Niệm sợ thằng bé bị cảm lạnh, chạy nhanh đến siêu thị gần trường mua hai cái khăn lông mới nhét vào lưng thằng bé, ngăn ra với quần áo ướt.
"Mẹ, khó chịu quá." Diệu Linh giống như con cá chạch nhỏ vặn vẹo người, kháng cự lại việc mẹ nhét khăn lông vào trên người thằng bé.
"Không thoải mái cũng không còn cách nào khác." Hàn Niệm xụ mặt nói, "Chơi ướt quần áo, bị bệnh nữa phải làm sai? Con có muốn chích không?"
Bị bệnh chích thuốc còn đáng sợ hơn mẹ, Diệu Linh vội vàng lắc đầu, "Không muốn chích, không muốn chích..."
Hàn Niệm vuốt thẳng quần áo cho thằng bé, nắm tay dắt thằng bé về nhà. Mới đi hai bước, một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô, bóp kèn, cô vừa nhìn thấy, thì nhíu mày.
"Trí nhớ của Đường tiên sinh gần đây không tốt phải không?" Hàn Niệm nhìn vào mặt Đường Diệc Thiên, vô thức nắm chặt Diệu Linh hơn, "Những lời nói tuần trước, vẫn chưa tới mấy ngày, đã quên rồi sao?"
Diệu Linh nhìn thấy ba, cặp mắt sáng lên. Hai ngày gần đây ba không đến nhà trẻ chơi với nó! Tiếc là có mẹ bên cạnh nó, nó chỉ dám đứng sau lưng mẹ thò đầu ra nhìn trộm ba, ngầm trao đổi ánh mắt với Đường Diệc Thiên: Ba! Con rất nhớ ba!
Đường Diệc Thiên cười với thằng bé, sau đó nói với Hàn Niệm, "Tôi định đến nhà tìm em, nhưng tôi nghĩ chắc Hạ Đông Ngôn đang ở chỗ của em. Có lẽ văn kiện trên tay Phương Lượng cũng có liên quan đến Tô Hải Mai, cho nên có Hạ Đông Ngôn ở đó tôi không tiện nói."
Tuy lý do của anh rất có lý, nhưng thực ra không phải không có lòng riêng, thứ nhất là Đường Diệc Thiên không muốn nhìn thấy Hạ Đông Ngôn, thứ hai là đến đây chặn đường Hàn Niệm không phải còn có thể nhìn thấy con trai sao!
Hàn Niệm nhìn anh, nắm tay Diệu Linh tiếp tục đi về phía trước, Đường Diệc Thiên thả lỏng thắng xe, để xe đi từ từ theo cô, "Tôi không biết em tìm ai giúp đỡ, nhưng em có chắc chắn người kia đáng tin cậy không?"
"Dù sao thì không có ai muốn ông ấy chết hơn anh cả." Hàn Niệm vừa đi vừa lạnh lùng trả lời.