Tiểu Diệu Linh ủ rủ nằm trên giường bệnh, trên trán dán miếng hạ sốt, đôi mắt vốn sáng long lanh lúc này trống rỗng lại khép hờ một cách vô thần. Vào ban đêm thằng bé ho vô cùng dữ dội, mỗi một tiếng đều khiến lòng Hạ Đông Ngôn lo sợ.
Hàn Niệm rất tức giận, nhưng không phải cô giận Hạ Đông Ngôn, mà giận bản thân mình nhiều hơn, nhưng cô im lặng không nói chuyện, hù Hạ Đông Ngôn sợ muốn chết.
"Chín giờ rồi, anh về trước đi, sáng mai kêu chị Dương tới thay cho em là được." Hàn Niệm lấy nước ấm đến bên giường lau chân cho Diệu Linh, đuổi Hạ Đông Ngôn về.
Nữ hoàng cho anh sắc mặt tốt, Hạ Đông Ngôn xúc động đến rơi nước mắt, tiếp chỉ cút đi.
Chín giờ tối, bên trong khu phòng bệnh của khoa hô hấp gần như đều đã nghỉ ngơi, chỉ có mấy đứa bé khóc lên một hai tiếng. Hàn Niệm đóng cửa phòng bệnh lại, kéo ghế bố ra, mở ra ba đoạn thành chiếc giường nhỏ, lấy chăn ra, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tiểu Diệu Linh vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy mẹ, giọng nói khàn khàn khiến người khác vô cùng đau lòng, "Mẹ, mẹ ngủ chung với Diệu Linh đi."
Nhìn con điềm đạm đáng yêu, Hàn Niệm không nỡ từ chối, "Được." Cô ôm chăn trên ghế bố lên, chen lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy con, "Mẹ ngủ chung với Diệu Linh."
Nghe thấy hơi thở của mẹ đã cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, Diệu Linh vùi sâu vào lòng Hàn Niệm thêm một chút. Con nít bị bệnh sẽ không còn tinh thần dồi dào như ngày thường nữa, lộ vẻ vô cùng ngoan ngoãn và tội nghiệp. "Mẹ, con thích ngủ chung với mẹ, con không thích ngủ chung với Hạ Đông Ngôn...khụ khụ khụ...Trên người chú ấy không có mùi thơm, rất thối!"
Hàn Niệm cười dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của thằng bé, "Bây giờ Diệu Linh còn khó chịu không?"
Thằng bé gật đầu, hỏi, "Mẹ, hồi nhỏ mẹ cũng bị bệnh phải không ạ?"
"Dĩ nhiên có bị bệnh." Hàn Niệm dỗ dành thằng bé, "Bạn nhỏ nào cũng đều bị bệnh, bệnh sẽ đẩy những đồ dơ trong người ra ngoài, chờ đến khi hết bệnh, sẽ cao lớn hơn!"
"Vậy mẹ cũng ngoan ngoãn tiêm thuốc, ngoan ngoãn uống thuốc như Diệu Linh sao? Diệu Linh đưa hai tay ôm lấy cổ mẹ, bị bệnh vẫn không quên tìm kiếm lời khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Mẹ không ngoan như Diệu Linh đâu!" Hàn Niệm nói, "Lúc mẹ còn nhỏ, khi ấy lớn hơn Diệu Linh một chút, có một lần cũng bị bệnh, nhưng mẹ không nghe lời, không chịu chích, cũng không chịu ăn, kết quả bị bệnh rất lâu, khi tỉnh lại không nhớ gì hết, ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra!"
"Sao ạ..." Diệu Linh sợ đến mức mở to mắt, "Không chích sẽ quên mẹ mình sao?"
"Đúng vậy!" Nâng tay điểm vào cái mũi nhỏ của thằng bé, Hàn Niệm hù doạ, "Cho nên sáng nay chú bác sĩ đến châm kim cho con, con phải ngoan ngoãn, không được phát cáu..."
Diệu Linh biết sáng nay lúc mình châm kim đã phát cáu, ngượng ngùng cúi đầu, "Dạ, con sẽ ngoan ngoãn, con không muốn quên mẹ..."
Tuy rằng thằng bé bị bệnh, nhưng vẫn dễ dụ, không bao lâu đã ngủ mất. Giường bệnh nhỏ hẹp hoàn toàn không đủ cho hai người, với lại Hàn Niệm biết tướng ngủ của mình không tốt, đợi sau khi Diệu Linh ngủ, cô lặng lẽ đứng dậy, quay lại ngủ trên ghế bố cứng.
Tối qua trở về phát hiện Diệu Linh phát sốt, cả đêm cô không chợp mắt, sáng nay đến bệnh viện kiểm tra được biết là viêm phổi, cô hối hả chạy tới chạy lui đăng ký nhập viện, xếp hàng xét nghiệm, nộp chi phí thuốc men, cuối cùng bác sĩ cho biết chỉ là viên phổi nhẹ, nằm viện một tuần sẽ không sao, trái tim treo lơ lửng của cô mới thả lỏng xuống.
Lòng nặng trĩu, sự buồn phiền và mệt mệt xông lên não, nặng nề đè lên cô.
Ngủ tới nửa đêm, Diệu Linh bị thức giấc vì nghẹt thở, xoay người sờ soạng, mẹ không có trên giường, nó ngồi dậy, men theo ánh đèn đêm u ám thì thấy, té ra mẹ đang ngủ trên giường nhỏ cạnh giường bệnh.
Giường nhỏ rất chật chọi, mẹ nghiêng người, chăn rơi hết xuống đất. Diệu Linh muốn gọi mẹ, nhưng sợ đánh thức cô. Vì thế đi tới ghế bố, đưa tay muốn cầm chăn trên đất lên, nhưng nó thực sự quá nhỏ, dùng hết sức cũng chỉ kéo được một góc nhỏ.
Nếu mình có thể lớn nhanh một chút thì tốt quá! Nó vừa vội vừa tức, xoay người kéo chiếc chăn nhỏ của mình, muốn đắp cho mẹ, nhưng vừa quay đầu, thì thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên giường, cúi người nhặt chăn trên đất lên.
(Trong truyện nói là giường nhỏ, nhưng thực ra là ghế bố bên mình)
"Á..." Diệu Linh vừa tính kêu lên, người kia đã đứng thẳng người, lộ ra gương mặt quen thuộc...là bà ngoại sói.
Đường Diệc Thiên đặt ngón trỏ lên môi, nhìn Diệu Linh thở dài, Diệu Linh vội vàng che cái miệng nhỏ của mình lại không dám phát ra tiếng.
Anh cầm chăn lên, giũ nhẹ, khẽ đắp lên người Hàn Niệm. Hình như cô rất mệt, ngủ rất sâu, hơi thở ồ ồ.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Đắp chăn xong, anh nhẹ nhàng đi tới giường bệnh khác, ngồi lên giường, sờ vào chiếc đầu nhỏ của Diệu Linh, trầm giọng hỏi, "Con bị bệnh sao?"
Diệu Linh gật đầu, cũng nhẹ nhàng trả lời anh, "Dạ, chú, sao chú lại tới đây?"
Nghe bị gọi là chú, Đường Diệc Thiên hết sức đau xót, đưa tay đỡ Diệu Linh nằm xuống, cẩn thận nhét lại góc chăn cho thằng bé, hỏi, "Mẹ con không nói cho con biết, ba con là ai sao?"
"Con không có ba." Diệu Linh lắc đầu, "Giống như nòng nọc nhỏ, chỉ có mẹ, cho nên chỉ cần tìm mẹ, không cần tìm ba."
Đường Diệc Thiên nhìn thoáng qua Hàn Niệm đang cuộn mình trong chăn ở một chỗ khác ở phía xa, không biết cô đã dạy đứa con này thế nào, "Diệu linh, ai cũng có ba của mình, con cũng có..."
"Con cũng có ba sao?" Diệu Linh chớp mắt, giơ bàn tay nhỏ gỡ miếng hạ sốt trên trán, hình như đùa giỡn với bà ngoại sói, tinh thần tốt lên không ít.
Đôi mắt của Đường Diệc Thiên dịu dàng giống như bóng đêm dày đặc, anh hít vào một hơi thật sâu, nói nhỏ, "Diệu Linh, thực ra ba là ba của con."
"Chú?" Diệu Linh dừng động tác trên tay lại, miệng mở tròn như chữ O, "Chú là ba sao?"
"Đúng vậy?" Cổ họng Đường Diệc Thiên hơi chua chát, giọng nói cũng nghẹn ngào, "Ba là ba của con, Diệu Linh."
Diệu Linh giật mình không dám tin, nhếch miệng nhỏ nói, "Nhưng Hạ Đông Ngôn nói chú ấy là ba con, vậy chú ấy là ba, chú cũng là ba, hai người đều là ba sao?"
"Đương nhiên ba mới là ba!" Đường Diệc hơi xúc động, giọng nói không tự chủ được cao lên. Hàn Niệm bị kinh động, khẽ chuyển động, trở mình lại. Đường Diệc Thiên vội vàng im lặng, một lúc lâu sau, tiếng hít thở nặng nề của cô truyền tới, anh mới dám nói tiếp.
"Nhưng con đừng nói với mẹ chuyện ba là ba nhé."
Diệu Linh xốc chăn của mình lên, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy về phía anh, kêu anh vào trong chăn, tựa vào chiếc đầu nhỏ của mình. Trong chăn đệm ấm áp của thằng bé có mùi sữa đặc biệt trên người nó, hoà với mùi khử độc, "Tại sao không nói cho mẹ biết? Mẹ không biết ba là ba sao?"
"Ừ thì..." Đường Diệc Thiên nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ một lúc rồi anh nói, "Vì muốn cho mẹ một bất ngờ."
Diệu Linh cười khanh khách, "Mẹ sẽ giật mình cho xem! Hoá ra Diệu Linh có ba!"
"Ừ." Đường Diệc Thiên nhẹ nhàng kề sát lại gần, dùng sức hôn một cái lên gò má mềm mại thơm tho của con trai, "Được rồi, con mau ngủ đi, chú, à không, ba sẽ quay lại thăm con sau." Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Diệu Linh giơ tay bưng lấy mặt anh, cũng bẹp một cái, đặc quánh nước miếng lên mặt anh, Diệu Linh vui vẻ ngẩng đầu nói, "Ba, ba đẹp trai hơn Hạ Đoong Ngôn, rất cao lớn."