21. Ngoại truyện Châu Đình
Không biết tôi đã nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp Từ Uyển bao nhiêu lần.
Là ở phòng bếp nhà tôi.
Lúc đó tôi vì làm việc liên tục mà mệt mỏi không thôi, bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân lạ.
Sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
“Ôi, nếu mình mang bức tranh này đi bán, có khi trở thành VIP cấp cao nhất của White Horse Club luôn ấy nhỉ?”
Tôi: “…”
Tôi suýt nữa thì sặc nước.
Sau khi kìm nén cảm giác buồn cười trong lòng, tôi từ từ ngước mắt nhìn, phát hiện một cô gái dịu dàng đứng ở đó.
Cô ấy trắng trẻo xinh xắn, tóc đen mềm mại xõa trên vai.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cô ấy rõ ràng đã bối rối.
Tôi nhớ lại chuyện hai ngày trước mẹ tôi có nói muốn tìm gia sư cho em trai tôi, tôi hỏi bừa:
“Cô là gia sư của em trai tôi?”
“Đúng vậy thưa anh.”Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, tay run rẩy nắm chặt vạt áo, chẳng còn dáng vẻ muốn đi White Horse Club nữa.
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu che đi nụ cười trong mắt.
Trời ơi, trông thì rất ngoan nhưng tính cách lại rất thú vị.
Thú vị đến nỗi khiến tôi muốn làm quen với cô ấy.
Sau đó, tôi chủ động đưa cô ấy về trường.
Một lần đưa về rồi nhiều lần sau đó cũng đưa về.
Cô ấy giống như cây xấu hổ, chỉ cần tôi trêu chọc cô ấy là cô ấy sẽ co rúm lại giả vờ ngoan ngoãn.
Thỉnh thoảng cô ấy lại thốt ra một vài câu nói gây sốc, rồi lại lo lắng che giấu.
Một lần nào đó vì muốn đưa cô ấy về, tôi lại cho bạn bè leo cây.
Bạn tôi gọi điện thoại cho tôi thì kinh ngạc hỏi tôi: “Anh Đình, dạo này bận gì thế? Sao không thấy đi chơi với bọn em nữa?”
“Bận đưa gia sư của em trai tôi về.”
“Sao anh lại rảnh rỗi thế, không phải là đã thích cô giáo nhỏ kia rồi đấy chứ?”
Tôi nhìn bóng dáng cô ấy đang lắc lư đi đến, từ tốn nói một câu:
“Có lẽ vậy.”
Có lẽ tôi đã yêu cô ấy.
Vì thế khi cô ấy bị người ta chặn lại đòi nợ, tôi liền giúp cô ấy trả tiền.
Cô ấy mắt đỏ hoe nhìn tôi.
Tôi hơi động lòng, không kìm được nói ra lời trong lòng:
“Từ Uyển, mấy trăm nghìn tệ này cô không cần phải trả lại.”
“Dĩ nhiên tôi không giúp cô miễn phí, tôi muốn cô làm bạn gái tôi.”
“Đúng lúc mẹ tôi đang giục tôi kết hôn, nếu có cô, bà sẽ rất vui.”
Dù sao cô ấy cũng rất ngoan, mẹ tôi nhìn thấy cô con dâu này chắc cũng thích lắm.
Cô ấy ngẩn ra, đồng ý nhưng vẫn cố chấp muốn trả tiền cho tôi.
Tôi để bảo vệ lòng tự trọng của cô ấy nên tùy tiện bảo trợ lý soạn một bản hợp đồng hẹn hò, không muốn để khoản nợ này ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi không nhìn đã ký, cô ấy cũng ký.
Mọi người đều vui vẻ.
Sau đó cô ấy cũng từ từ trả tiền cho tôi, tôi lại đưa cho cô ấy nhiều hơn.
Tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi đang yêu nhau say đắm.
Cho đến khi tôi âm thầm lên kế hoạch đi đảo nghỉ dưỡng cùng cô ấy, trước cầu hôn sau đính hôn, cô ấy hoang mang.
Cô ấy run rẩy nói một câu: “Thời buổi này rồi mà câu chuyện chim hoàng yến trở thành tình yêu đích thực thế mà còn xảy ra trên người mình.”
“…”
Tôi tức đến bật cười.
Hóa ra, tôi coi cô ấy là bạn gái, còn cô ấy trước thì coi tôi là người đồng tính, sau thì là người bao nuôi.
Mạch não của cô ấy làm tôi ngạc nhiên, không biết nên khóc hay cười.
Trong tiếng cười chế nhạo của bạn bè, tôi vừa tức vừa cười ôm chặt cô ấy đang giận và xấu hổ.
Ngày hôm sau tôi kéo cô ấy đi thẳng đến cục dân chính.
Thành công cho cô ấy thấy một thứ mà cô ấy không bao giờ ngờ được.
Đó là, tình yêu chân thành của tôi.
*
HOÀN