Bác Lam cầm ly rượu lắc nhẹ gật đầu: " Đúng vậy, tôi và các bác sĩ Đông y sau khi kiểm tra một lượt mới đưa ra được kết luận chính thức đó.
Nhưng phần lớn của việc ngủ say của em ấy đều do tác động tâm lý tạo thành.
"
" Vậy cậu và mọi người đều không có cách để giúp cho con bé sao? " Lê Anh Dũng im lặng nãy giờ, đưa tay lên vuốt ve ly rượu trên tay hỏi.
Bác Lam liếc hắn nói: " Giờ cô ấy đang mang thai, dù là thuốc Đông y hay Tây y đều không thể để con bé dùng nhiều được.
Tạm thời không có cách nào để chữa trị tốt nhất, chỉ có thể hi vọng cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy thì mới có thể bốc thuốc đúng bệnh thôi.
"
…----------------…
Mọi người trong phòng khách nghe thấy lời của Bác Lam thoáng chốc đã im lặng, Hồ Tiên Nhi nhìn anh thở dài lên tiếng: " Anh định không để cho Gia Huy và Vũ tổng gặp bé con nữa sao anh? "
" Không thể, bệnh của con bé là hai người họ gây ra.
Anh không thể lấy tính mạng của con bé ra mạo hiểm nữa đâu.
"
Đúng thật bệnh của cô do Vũ Khải Phong và Trương Gia Huy gây ra.
Vì thế đừng trách người làm anh trai như anh ngăn cản.
Nếu để họ gặp còn chưa biết con bé sẽ thế nào.
Anh không thể mạo hiểm đâu.
Anh chỉ có mỗi mình cô là em gái nên anh không thể để mất cô thêm một lần nào nữa.
Lê Anh Quân nhìn mọi người một lượt nói: " Nếu được, Trường Bắc cậu đến bệnh viện trong cậu ta giúp tớ đi.
"
Mã Trường Bắc ngồi ở bên cạnh Lê Anh Dũng nghe vậy gật đầu: " Ừ, mình sẽ trong cậu ta giúp cậu.
Dù sao mấy người chúng ta đều là anh em vào sinh ra tử mà.
"
" Cảm ơn.
"
Lê Anh Quân nói xong đã đứng dậy, anh đi đến cầu thang Hồ Tiên Nhi cũng đi theo bên cạnh anh: " Em đi cùng anh.
"
" Không cần, anh muốn ở riêng với bé con một lúc.
" Lê Anh Quân từ chối, anh đã đi lên thẳng tầng ba phòng ngủ của cô.
Bác Lam ngồi ở trên ghế sofa nhìn anh đi lên tầng khẽ thở dài hỏi cô: " Lão đại, sao tôi thấy Lê tổng lạnh lùng quá vậy.
Chỉ khi ở cạnh cô bé thì anh ấy lại dịu dàng thế? "
Hồ Tiên Nhi nhìn thấy bóng anh khuất dạng thì đi lại ghế ngồi nói: " Chuyện này không thể trách anh ấy đâu, khi đó mẹ anh ấy sinh cặp long thai thì tử cung của bác gái đã tổn thương rất nghiêm trọng dẫn đến việc rất khó mang thai thêm lần nào nữa.
Nhưng bà ấy không thể chấp nhận việc đó nên đã đi rất nhiều bệnh viện khoa sản để kiểm tra, sau đó bác sĩ bảo nếu bà ấy điều dưỡng tốt thân thể sẽ có kỳ tích đó.
Sau đó gần mười năm qua bà ấy ngày nào cũng hy vọng mình sẽ được mang thai, nhưng kỳ tích vẫn không xuất hiện, bác trai khi đó cũng không muốn vợ buồn nên có ý định sẽ xin con nuôi nhưng cả hai anh em họ đều không thích.
Vì thế mà họ lại cố gắng nuôi hy vọng đến khi con trai thứ được ông bà ngoại đưa về nuôi dưỡng, khi đó ở Lê gia chỉ còn mỗi Anh Quân anh ấy chỉ có đâm đầu vào việc đọc sách và chơi cổ phiếu cùng với Gia Huy và cả hai đã thành công ngay bước đầu tiên của việc lập nghiệp.
Đến khi anh ấy đã mười sáu tuổi thì bác gái đã mang thai, khi đó gia đình của hai bên đều vui mừng đặt biệt là bác gái.
Kể từ lúc bác ấy biết mình mang thai thì vô cùng cẩn thận, đến cả việc đi làm bác ấy cũng đã nghỉ ở nhà dày hạn chỉ để dưỡng thai.
Lúc đó Lê Anh Dũng đã trở thành ngôi sao nam nổi tiếng với vẻ đẹp trai cool ngầu, chuẩn con nhà người ta.
Cậu ấy biết bản thân mình được làm anh đã rất vui liền bảo trợ lý gửi món quà đầu tiên là hòn đảo ở Italy cho cô em gái chưa chào đời ngay.
Còn về anh ấy thì đã lên hẳn việc dọn dẹp nhà cửa rồi lựa vị trí phòng ngủ tốt nhất cho bé con, với mọi sự yêu thương đến từ hai người anh đến khi bé con vừa chào đời thì anh ấy đã dành lấy việc ôm bé con ngay lúc hộ lý bế ra khỏi phòng sanh.
Bác trai nhìn thằng con cả mà lắc đầu đó, bác ấy chưa kịp nhìn cô con gái đã bị anh dành lấy và chăm sóc.
Còn hai bác thì ngồi khóc không ra nước mắt khi thấy thằng con trời đánh dành việc chăm sóc cho em gái, hai bác ấy muốn bé cũng không được.
Vì thế anh ấy rất yêu thương em gái mình nên muốn đem đến cho cô bao nhiêu yêu thương và cưng chiều đến tậng trời.
Thế nên anh ấy rất nghiêm khắc trong việc bảo vệ an toàn cho bé con.
"
Bác Lam nghe xong thì mới hiểu được tình cảm của một người anh trai dành cho cô em gái nhỏ của mình.
Và rồi mấy người họ cứ tiếp tục trò chuyện và uống rượu.
Trên phòng ngủ.
Trên giường lớn màu xanh đen, Lê Anh Thi ngủ sâu đến mức không thể nghe thấy được tiếng hít thở.
Lê Anh Quân đi đến, ngồi xuống bên cạnh góc giường đưa tay ra ghém gốc chăn cho cô, ngón tay anh lả lướt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái mình.
Giọng anh rất trầm không thể nghe ra được là anh đang vui hay buồn: " Bảo bối nhỏ, xin lỗi vì anh Hai không đến đến đó đưa em đi sớm được.
Những ngày qua đã để cho em chịu khổ rồi.
"
Mặc kệ Lê Anh Thi có nghe hay không, anh vẫn tiếp tục nói trúc đi bầu tâm trạng của mình.
" Bé con anh Hai đã ở bên cạnh em rồi.
Mau tỉnh dậy đi, anh Hai và mọi người đều rất lo cho em đó.
"
…
Anh cũng không biết mình đã nói bao lâu, đến khi khát khô anh mới biết mình đã nói suốt cả một tiếng rồi.
Ban đêm tỉnh lặng khiến cho người ta dễ buông lỏng bản thân, nhưng đồng thời cũng để cho họ thấy được sự cô đơn của bản thân mình.
Lê Anh Quân cuối người, chóng tay đứng dậy nhướng người hôn nhẹ lên trán cô, anh khẽ cười nhìn Lê Anh Thi: " Bé con, anh thừa nhận hai người đã sai, nhưng em chính là chiếc vảy ngược của họ vì để bảo vệ em an toàn mà họ đã dùng cách cực đoan như thế.
Nhưng suy cho cùng, cậu ấy cũng vì bệnh.
Bé con à, mọi người đều ở đây, anh Hai ở đây sẽ bảo vệ em, em nên tỉnh dậy đi.
Trách cậu ấy cũng được, hận cậu ấy không đón em cũng được, dù sao cũng phải đói mặt, trừ khi…em không cần cậu ấy nữa đó bé con.
".