Thiệu Từ Tâm sau khi đưa ra quyết định, vô cùng chờ mong những ngày trở về nhà.
Nếu Ôn Chi Hàn nói gần đây rất bận việc, nàng đương nhiên sẽ không có không thức thời mà quấn lấy cô không bỏ.
Công việc là công việc, việc tư là việc tư, không thể ảnh hưởng lẫn nhau.
Đương nhiên, nàng cũng không có dễ dàng thả Lâm Mộc Mộc chạy như vậy, mà là đem người lưu lại trong phòng hỏi đông hỏi tây.
Nàng thậm chí còn rất có hứng thú mà gọt trái cây, vừa ăn vừa hỏi.
Hiện giờ đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Ôn Chi Hàn là cố ý, nàng đương nhiên cũng nguyện ý tìm được càng nhiều dấu vết "thích" để lại.
Có thể đem ba năm kéo dài thành cả đời hay không, liền xem hiện tại!
Trước khi hỏi, Thiệu Từ Tâm lôi kéo Lâm Mộc Mộc, muốn cô ấy bảo đảm: "Những lời chúng ta nói hôm nay, em không thể nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm Ôn Chi Hàn."
Lâm Mộc Mộc khó hiểu: "Vì cái gì ạ?"
Lúc nãy Thiệu Từ Tâm gọi điện thoại, Ôn Chi Hàn khẳng định đã biết là mình bại lộ.
Nếu đã bại lộ, vậy còn cái gì tốt để giấu giếm?
Thiệu Từ Tâm có suy tính của riêng mình.
Nàng vẫn là không dám biểu lộ tâm ý của mình trước khi Ôn Chi Hàn xác minh là cô thích nàng, hơn nữa nàng muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng Ôn Chi Hàn khi biết tâm ý của nàng.
Có liên quan với Ôn Chi Hàn hết thảy, nàng đều không muốn bỏ lỡ.
Lâm Mộc Mộc hoang mang mà gãi gãi đầu.
Hôm nay cô ấy mới phát hiện đôi vợ vợ này rất giống nhau, đều có chuyện gạt đối phương không muốn nói, đều phái mình tới nằm vùng.
Đáng thương cho một trợ lý bé nhỏ tầm thường như cô ấy, lắc mình biến hoá thành gián điệp hai mặt.
"Nói cho chị nghe," Thiệu Từ Tâm hỏi, "Sao chị ấy lại kêu em đến làm trợ lý cho chị?"
Ôn Chi Hàn đều đã thừa nhận, nếu người khác lại quật cường giấu giếm thì cũng vô dụng.
Vì thế Lâm Mộc Mộc ngoan ngoãn mà đem chuyện mình biết nói ra.
"Em đã làm công việc này khá lâu rồi, năng lực của em chị cũng thấy rồi đó, cho nên cô ấy đã ra tiền để cho em tới làm trợ lý cho chị."
"Cô ấy nói chị sẽ cần em."
Thiệu Từ Tâm không có phủ nhận chuyện này.
Lâm Mộc Mộc năng lực mạnh lại kiên định không có tâm tư khác, cô ấy xuất hiện xác thật giúp nàng giải quyết một cái vấn đề lớn.
Ôn Chi Hàn lại một lần sắm vai cơn mưa rào đúng thời điểm của nàng.
"Vậy thì sao chị ấy lại có thể cài cắm em vào công ty của bọn chị?"
"Cô ấy quen biết sếp Minh của chị đó!"
"?"
"Ôn tổng biết chị đang tìm trợ lý, liền đích thân đưa em tới trước mặt Minh tổng, đề cử em với Minh tổng. Căn cứ tín nhiệm đối với Ôn tổng, Minh tổng liền ký hợp đồng với em, sau đó để em làm trợ lý cho chị."
"......"
Thiệu Từ Tâm cẩn thận hồi tưởng một chút.
Hình như...... Ôn Chi Hàn đã nói qua với nàng là quen biết sếp công ty của mình rồi?
Bất quá lúc ấy nàng cũng không có nghĩ nhiều, nhân vật dẫn đầu các ngành các nghề, nhân mạch sâu rộng cũng không hiếm lạ.
Thiệu Hành ba nàng cũng nhận thức không ít đại lão trong ngành này đâu.
Bất quá lúc này nàng lại nghĩ, cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra, càng thêm bành trướng.
Ôn Chi Hàn dùng nhân mạch của mình lại vì nàng rải một cơn mưa đúng thời điểm.
Vợ của nàng thật lợi hại, vợ của nàng chính là number one trên thế giới này!
"Tiếp tục nói, tiếp tục nói."
"Nói cái gì ạ?"
"À.... Em nói một chút, nếu em không biết chị ấy có thích chị hay không, vậy sao trước kia em vẫn luôn nói tốt về chị ấy? Nếu có khó khăn gì thì tìm chị ấy nhiều một chút?"
Lâm Mộc Mộc đáp đến không chút do dự: "Bởi vì em cảm thấy cô ấy đối với chị thật sự rất tốt nha."
"Tuy rằng em không biết Ôn tổng là xuất phát từ mục đích gì giúp chị, nhưng cô ấy thật sự không có ý xấu, cho nên em chỉ hy vọng hai người ít nhất có thể trở thành bạn bè, đừng cô phụ một mảnh dụng tâm lương khổ của cô ấy."
"Hơn nữa, đây cũng là phân phó của cô ấy, nếu chị có khó khăn nhất định phải nói cho cô ấy, cô ấy muốn giúp đỡ chị hết mức có thể. Những lời em nói không phải chính chị rõ ràng hơn sao, hơn nữa cũng không phải chuyện gì đều có thể để người ngoài như em biết, đúng không?"
Lâm Mộc Mộc xác thật là người thông minh lại biết nhìn sắc mặt người, Ôn Chi Hàn có thể chọn cô ấy không phải không có nguyên nhân.
Thiệu Từ Tâm chậm rãi chớp mắt.
Ôn Chi Hàn đối với nàng là thật sự dụng tâm lương khổ, chỉ tiếc là nàng phát hiện quá chậm.
Nếu sớm một chút...... Nàng nhất định sẽ tước vũ khí đầu hàng, chủ động thổ lộ, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, tự mình đa tình, cũng muốn phấn đấu quên mình một lần.
Lâm Mộc Mộc thấy nàng không thành vấn đề, trái lại hỏi: "Từ Tâm, chị không phải là đối Ôn tổng có ân chứ?"
Thiệu Từ Tâm hoàn hồn: "Cái gì? Ân? Không có."
Ôn Chi Hàn không cần ân tình của nàng, ngược lại là nàng thiếu Ôn Chi Hàn không ít ân tình......
Bất quá nàng vô cùng nguyện ý lấy thân báo đáp cô hết kiếp này, kể cả kiếp sau.
Nàng quay đầu ngóng nhìn ngoài cửa sổ.
Giữa những đám mây có ánh nắng chói chang và ấm áp, hơi lạnh trong không khí cũng được xua tan đi một chút.
Nàng bỗng nhiên rất muốn Ôn Chi Hàn.
Muốn trở về gặp cô, muốn ôm cô, muốn hôn môi cô, muốn nói cho cô biết rằng em rất thích chị.
Nàng thật sự rất muốn nhanh chóng đóng máy trở về Phụng thành aaaa!!!
......
Vào ngày cuối cùng của tháng , đoàn phim rốt cuộc cũng đóng máy.
Mọi người chào tạm biệt nhau và nói với nhau một lời chúc mừng năm mới, ai nấy đều chìm trong niềm vui được về quê đón năm mới.
Thiệu Từ Tâm cùng mọi người chụp ảnh chung, chúc mừng lẫn nhau xong, mặt mày hớn hở mà đi theo Dung Nhã lên xe đến sân bay.
Dung Nhã nhìn toà nhà trước mắt, mở miệng nói: "Mộc Mộc đâu?"
Thiệu Từ Tâm vừa chơi di động vừa nói: "À, ngày hôm qua em cho ẻm nghỉ rồi, để con bé về trước gặp bạn gái. Dù gì cũng nghỉ, nghỉ nhiều thêm một ngày cũng tốt, hành lý gì đó em có thể tự mình thu dọn."
Dung Nhã nhướng mày, không nói gì nữa.
Hiện tại Thiệu Từ Tâm đối với chuyện về Phụng thành này tràn ngập chờ mong.
Chờ mong người nào đó ở thành phố này.
Nàng nhịn không được mở WeChat cùng Lương Tuyết Phỉ chia sẻ tâm tình của mình.
Là người bạn thuở nhỏ của nàng, Lương Tuyết Phỉ cũng đưa ra rất nhiều lời ủng hộ cùng khẳng định.
[ Phỉ Phỉ ]: Thiệu đại minh tinh của chúng ta xinh đẹp như vậy, cô ấy sẽ không có khả năng cự tuyệt! Hơn nữa cô ấy nhất định sẽ thích cậu, siêu thích cậu luôn!
[ Phỉ Phỉ ]: Không thích thì sao có thể làm nhiều chuyện như vậy, yên lặng ở sau lưng bảo hộ cậu chứ, đúng không?
Thiệu Từ Tâm hiện tại rất là cần một sự khẳng định, để có đủ sự tự tin, đến lúc đó có thể giáp mặt lớn mật mà tỏ tình.
Bởi vậy, nàng đối với lời cổ vũ của Lương Tuyết Phỉ là cầu mà không được.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Không sai không sai, Phỉ Phỉ của chúng ta nói rất có đạo lý!
[ Thiệu Từ Tâm ]: Ngay cả khi chị ấy không phải đặc biệt thích tớ, thì ít nhất cũng sẽ thích tớ một chút
[ Phỉ Phỉ ]: Không được nói như vậy! Cô ấy chính là đặc biệt thích cậu!
[ Thiệu Từ Tâm ]: Khiêm tốn chút khiêm tốn chút, tự luyến cũng phải chừa đường sống một tí, bằng không đến lúc đó bị cự tuyệt sẽ xấu hổ lắm
[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 ngượng 】
[ Phỉ Phỉ ]: Tớ cũng thật sự là cảm thấy cô ấy sẽ không cự tuyệt cậu nha
[ Phỉ Phỉ ]: Nếu chỉ có một chút thích cậu, vậy thì tại sao lần trước chạy xa như vậy để thăm cậu?
[ Phỉ Phỉ ]: Hội nghị tài chính tổ chức cách nơi cậu đóng phim ước chừng một giờ lái xe đó!
Thiệu Từ Tâm ngẩn người.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Cậu nói cái gì?
[ Phỉ Phỉ ]: À đúng rồi, mấy ngày nay bận đến hồ đồ, cho nên đã quên nói với cậu, tớ và sếp phải đi tham gia hội nghị tài chính, và tớ đã tìm những địa điểm đã tổ chức trong những năm qua.
[ Phỉ Phỉ ]: Cậu đoán xem?
[ Phỉ Phỉ ]: Đầu năm Ôn tổng nhà cậu tham gia cái hoạt động kia cách nơi đóng phim của cậu vạn dặm lận đó, hơn nữa xung quanh hội nghị tài chính cũng có khách sạn, kết quả cô ấy lại không có lựa chọn vào ở khách sạn gần đấy, mà là đi tìm cậu
[ Phỉ Phỉ ]: Cậu nói xem là vì cái gì?
Xâu chuỗi lại đủ loại chuyện ở quá khứ, Thiệu Từ Tâm ngồi trước màn hình đã hoàn toàn choáng váng.
Hoá ra Ôn Chi Hàn khi đó thật là vì nàng cho nên mới cố ý đến đây......
Hoá ra Ôn Chi Hàn trước kia làm nhiều việc như vậy thật sự là vì nàng......
Hoá ra Ôn Chi Hàn thật sự cũng thích nàng!
Tin tức bất ngờ tràn ngập làm lòng nàng như tắm trong làn gió xuân tươi mới, bất ngờ khiến tâm nàng như nở hoa.
Ý cười như nụ hoa ngày xuân mới chớm trên cành, lẳng lặng nở rộ ở đuôi lông mày nàng, tươi đẹp kiều diễm.
Nàng nhìn thấy được hy vọng — hy vọng về việc cả hai đều thích lẫn nhau, sẽ nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời.
Nàng mở giao diện nói chuyện phiếm với Ôn Chi Hàn.
Đầu ngón tay bỗng nhiên lại ở trên màn hình do dự không ấn xuống.
Nàng muốn nói một chút gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng lại từ bỏ.
Thôi vậy, đánh chữ còn có ý tứ gì, không bằng giáp mặt nói, nàng không nghĩ bỏ lỡ bất cứ biểu tình nào của Ôn Chi Hàn.
Hơn nữa Lâm Mộc Mộc nói, trong khoảng thời gian này Ôn Chi Hàn bận đến mức chân không chạm đất, phỏng chừng hiện tại còn đang mở họp, không rảnh trả lời nàng.
Chờ về nhà thì tốt rồi, chờ về nhà là các nàng có thể gặp mặt!
Chỉ là cái đường này sao lại xa như vậy, vì sao không thể nháy mắt một cái liền về đến nhà vậy?!
Bà Ôn nóng lòng về nhà nghĩ như thế.
Không có cách nào, nàng chỉ có thể thành thành thật thật chơi di động, mở video của vợ ra nhìn xem, giảm bớt một chút bệnh tương tư.
Hiệu quả thật không tồi.
Nhìn người xinh đẹp hoàn mỹ trong video, tâm tình nàng có chút giảm bớt, khóe môi cũng bất giác giơ lên, lòng tràn đầy hạnh phúc, phảng phất các nàng đã vượt qua thiên sơn vạn thủy tâm ý tương thông, chính thức ở bên nhau.
Nhưng mà nàng vui vẻ cũng không có lâu lắm.
— chuyến bay bị delay.
Phòng dành cho khách vip ở sân bay.
Thiệu Từ Tâm ngồi ở ghế dựa, giống một con cá mặn mất đi mộng tưởng.
Nàng cầm di động, yên lặng gửi tin nhắn cho Ôn Chi Hàn: [ chuyến bay của em bị delay, chị không cần lại đây đón em đâu, trễ chút gặp nhau ở nhà nha ]
Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: [ lái xe chú ý an toàn ]
Ôn Chi Hàn không có trả lời.
Thiệu Từ Tâm nhìn chằm chằm màn hình đợi hai phút, rồi sau đó thỏa hiệp tiếp tục xem video, làm càn tiêu hao lượng pin.
...
Khi Ôn Chi Hàn nhìn thấy tin nhắn của Thiệu Từ Tâm, cách thời gian Thiệu Từ Tâm gửi đi đã qua hai giờ.
Hai giờ trước cô còn ở trong phòng mở họp.
Cuối năm, các công ty lớn đều bận rộn lên.
Đứng ở trong văn phòng, cô giương mắt nhìn về phía bầu trời bên ngoài.
giờ, màn đêm buông xuống, đêm dài yên tĩnh không tiếng động bao phủ cả tòa thành thị.
Thu hồi tầm mắt, cô tùy tay trả lời một câu: [ em đến đâu rồi? ]
Thiệu Từ Tâm không có trả lời.
Đầu ngón tay Ôn Chi Hàn vuốt màn hình, ánh mắt ngừng ở tin nhắn Thiệu Từ Tâm lúc trước.
Nàng cự tuyệt cô tới đón, để cô ở nhà chờ nàng.
Cô im lặng không nói, như là gặp phải một cuộc thẩm phán, hết thảy cái gì cũng không biết.
Mấy ngày này các nàng đều bận rộn, rất ít nói chuyện phiếm.
Cô không biết Thiệu Từ Tâm đối với chính mình đến tột cùng là thái độ gì, lại chuẩn bị xử lý quan hệ giữa các nàng như thế nào, cô chỉ biết mình giấu không nổi nữa.
Bất luận là chuyện an bài trợ lý, hay là yêu thầm nàng, đều giấu không nổi nữa......
Khe khẽ thở dài, cô lại gửi đi một câu: [ chị ở nhà chờ em, tới nơi thì nói cho chị ]
Thu dọn túi xách, đẩy cửa văn phòng ra, cô cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Thẳng tiến không lùi bước.
...
Thiệu Từ Tâm ở trên máy bay ngủ một đường, giờ xuống máy bay cả người vẫn còn mơ mơ màng màng.
Mấy ngày nay đóng phim sắp mệt chết nàng rồi, muốn nhanh gặp vợ, nàng nắm chặt thời gian ngủ bù, tinh thần tràn đầy mà đi gặp cô.
Tới Phụng thành, có xe chuyên dùng tới đón các nàng.
Dung Nhã cùng tài xế giúp nàng đem hành lý để ở cốp xe.
Ba người lên xe, cột kỹ đai an toàn xuất phát.
Xe vững vàng mà lái ở trên đường, bên trong xe một mảnh vắng lặng.
Sau một lúc lâu, Dung Nhã mở miệng nói: "《 tướng quân 》 chuẩn bị tháng chiếu."
Thiệu Từ Tâm chậm rãi hoàn hồn: "Định rồi?"
Dung Nhã gật đầu: "Định rồi, sau đó cho em và Ôn tổng nhà em hai vé nha?"
Thiệu Từ Tâm nhếch miệng cười: "Được đó, tốt nhất là đặt bao hết, chỉ có hai người, bọn em sẽ hưởng thụ thế giới hai người."
Dung Nhã buồn cười mà trừng nàng liếc mắt một cái: "Chữ "bát" còn chưa viết xong, ở đó mà mơ với mộng.."
八字还没一撇: chưa có manh mối, dấu hiệu thành công/ chưa đâu vào đâu cả.
Thiệu Từ Tâm mới không để bụng lời này.
Nàng ngâm nga tiểu khúc, vừa mở di động vừa nói: "Ai nói chưa đâu vào đâu cả, hổng chừng chữ "bát" của bọn em sợ là sắp quấn thành bánh quai chèo luôn rồi đó ~"
"Hạnh phúc ghê ha, tiểu yêu tinh khoe khoang."
"Ha ha."
Thiệu Từ Tâm thấy Ôn Chi Hàn trả lời tin nhắn.
Nàng giương mắt nhìn nhìn đoạn đường, cúi đầu đánh chữ, thuận tiện phát cái định vị.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Mới ra sân bay không lâu, em đang ở đại lộ Thành Tân nè
[ Thiệu Từ Tâm ]: Dạ, về đến nhà em nói cho chị liền
[ Bà Thiệu xinh đẹp ]: Được, chú ý an toàn
Lần này Ôn Chi Hàn trả lời rất nhanh.
Thiệu Từ Tâm không nhịn được cười đến đôi mắt đều cong cong, trả lời "Đã biết", tiếp theo tiếp tục xem video vợ.
Trong video Ôn Chi Hàn cũng hoàn mỹ vô khuyết, từng cái nhíu mày và từng nụ cười đều khiến nàng vô cùng mê muội, mê muội đến mức điện thoại báo pin yếu nàng ấn vào xong liền quên mất phải sạc điện.
Một lát sau —
"Chị Dung, có sạc dự phòng không? Di động em sắp sập nguồn rồi."
...
Ôn Chi Hàn ngồi ở trong phòng khách, cầm di động.
Trên mặt bàn trà đặt hiệp nghị giữa các nàng, giấy trắng mực đen, mỗi một điều khoản đều viết đến rõ ràng, rành mạch.
Nếu cô bội ước, xử lý như thế nào đều do Thiệu Từ Tâm quyết định.
Cô thường thường click mở giao diện nói chuyện với Thiệu Từ Tâm. Mười phút trôi qua, bọn họ hiện tại hẳn là sắp đến ngã tư đại lộ Thành Tân.
Lại chạy một hồi liền đến street garden, sau đó là đến cầu Đại Kiều......
— chờ tin nhắn Thiệu Từ Tâm bình an về đến nhà.
Trăm triệu không nghĩ tới, tin nhắn của Giang Yến Thanh còn đến sớm hơn cả Thiệu Từ Tâm.
[ Giang Yến Thanh ]: Trời ơi, đại lộ Thành Tân xảy ra tai nạn xe cộ rồi
[ Giang Yến Thanh ]: Tớ mới từ bên đó qua, làm tớ sợ muốn chết, mọi người lái xe phải cẩn thận một chút nha, chú ý an toàn, phải tuân thủ luật giao thông, tính mệnh quan trọng!
Ôn Chi Hàn đột nhiên sửng sốt, tầm mắt không chịu khống chế mà tỏa định ở bốn chữ " Đại lộ Thành Tân", độ ấm cả người chợt giảm xuống.
Đại lộ Thành Tân xảy ra tai nạn xe cộ......
Thiệu Từ Tâm hiện tại ở đại lộ Thành Tân......
Dường như là xuất phát từ bản năng, cô cầm lấy chìa khóa xe liền đi, vừa đi vừa nhanh chóng gọi điện thoại cho Thiệu Từ Tâm, sự bình tĩnh thường ngày đã bị hoảng loạn xé rách một khe hở.
Không người bắt máy, tắt máy.
Cô lại gọi cho Lâm Mộc Mộc, kết quả biết được đối phương căn bản không ở bên cạnh Thiệu Từ Tâm.
Tuyệt vọng như một cái búa tạ, bỗng nhiên đập về phía cô, khiến khắp cả người cô phát lạnh.
Cô không muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Cô không quan tâm mà lái xe đến đại lộ Thành Tân.
Xe không thể lưu thông, cô liền xuống xe đi dọc theo lối đi bộ, đi đến hiện trường đông người nhất.
Bước chân càng thêm vội vàng hỗn loạn, giữa hoảng loạn bị đụng vào cũng không thèm quan tâm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm địa điểm xảy ra tai nạn phía trước, đôi mắt không dám chớp dù chỉ một chút.
Từ Tâm......
Em nhất định sẽ không có việc gì, em nhất định sẽ bình bình an an......
Cảnh sát đang sơ tán đám người.
Hiện trường dần dần trở nên rõ ràng.
Cô thấy --
Chiếc xe bị đâm đến biến dạng là một chiếc xe hơi màu đen.
Nhân viên y tế đang thực hiện các hoạt động cứu hộ.
Một chiếc cáng di động được đẩy vào xe cấp cứu..
Đèn cảnh sát xoay tròn càng ngày càng trở nên chói mắt, giống một đoàn lửa đang bỏng cháy huyết nhục cô.
Bước chân cô không khỏi cứng đờ, ngơ ngác mà nhìn phía trước.
Bên tai chợt trở nên an tĩnh, tiếng gió, ầm ĩ đều biến mất, còn lại chỉ có tiếng còi xe cứu thương cùng xe cảnh sát từng chút từng chút thích mỗi một dây thần kinh của cô.
Trong nháy mắt, cô dường như lại về tới cái ngày tuyệt vọng nhất đời cô.
Chiếc xe màu đen, dính đầy vết máu, đôi mắt người thương vĩnh viễn nhắm chặt.
Ký ức lạnh băng như thủy triều vọt tới, gắt gao bóp chặt yết hầu cô, khiến cô thống khổ đến không thể dốc, không thể tự hỏi, không thể bình tĩnh, hốc mắt đột nhiên phiếm hồng.
Cô lại đến chậm.
Cô lại một lần mất đi nàng......
Vì sao chứ, vì sao lại đối xử với các nàng như vậy, vì sao lại đối xử với nàng như vậy......
Một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống, mang theo nỗi hối hận, rơi vào vực sâu tuyệt vọng vô thanh vô tức.
Đúng lúc này, cô nghe thấy phía sau nhẹ nhàng truyền đến một tiếng: "Chi Hàn?"
Thần sắc hơi giật mình, cô bỗng nhiên xoay người.
Chỉ thấy Thiệu Từ Tâm đứng ở phía sau cô cách đó không xa, cặp mắt kia vẫn như thường ngày, lộng lẫy như tinh hà.
— em ấy còn sống, không bị thương gì cả.
Thiệu Từ Tâm đứng ở tại chỗ, không nghĩ tới Ôn Chi Hàn sẽ qua đây.
Tai nạn xe cộ phát sinh đến quá đột ngột, xe của bọn họ bị kẹt ở bên trong, không thể tiến cũng không thể lui.
Vì không thêm phiền, bọn họ ngoan ngoãn đợi, chờ cảnh sát đến khai thông, nơi nào cũng không đi.
Mãi đến vừa rồi, nàng bởi vì lo lắng chuyện phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên quyết định xuống xe đến xem tình huống, hy vọng mọi người đều không có việc gì.
Chỉ là nàng không nghĩ tới sẽ gặp phải Ôn Chi Hàn.
Một Ôn Chi Hàn thất hồn lạc phách.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Ôn Chi Hàn lộ ra dáng vẻ như vậy.
Đôi mắt đỏ hoe, vô thố như là hỏng mất.
Không còn trầm ổn như ngày xưa, cũng không còn ôn nhu như thường ngày, thất hồn lạc phách giống như bị tước đoạt sức sống.
"Chi Hàn," nàng bất giác mở miệng, "Chị làm sao vậy?"
Ôn Chi Hàn dịu dàng của nàng, vì sao thoạt nhìn lại khổ sở như vậy......
Vừa dứt lời, Ôn Chi Hàn bỗng nhiên bước nhanh đến gần nàng.
— nàng được cô gắt gao mà ôm vào trong lòng.
Cảm xúc mất đi mà tìm lại được, chặt chẽ bao vây lấy trái tim Ôn Chi Hàn.
Đôi mắt cô đỏ lên, đem người ôm đến càng chặt, không bao giờ muốn buông ra.
Nước mắt lặng yên rơi xuống, trong thanh âm tràn đầy hèn mọn cùng kinh sợ.
"Từ Tâm, đừng rời đi nữa...... Chị không thể lại mất đi em lần thứ hai."
Thiệu Từ Tâm thoáng chốc mở to mắt, trước mắt kinh ngạc.
Tầm mắt xẹt qua hiện trường không xa phía trước, xẹt qua đèn cảnh sát không ngừng xoay tròn, cuối cùng ngơ ngác mà dừng hình ảnh ở giữa không trung, trong óc một mảnh hỗn loạn.
Nàng nhớ tới cái ngày chính mình xảy ra tai nạn xe cộ kia, nhớ tới Ôn Chi Hàn luôn là không thích tay nàng lạnh, cuối cùng lại nghĩ tới Ôn Chi Hàn mới vừa nói "Lần thứ hai".
Suy nghĩ hỗn loạn chợt hợp thành một ý nghĩ hết sức rõ ràng.
Trong đầu chậm rãi hiện ra một vấn đề nàng chưa bao giờ nghĩ đến —
"Ôn Chi Hàn...... Có phải chị cũng trọng sinh hay không?"