Thiệu Từ Tâm không ngờ rằng một ngày nào đó cái tên của nàng lại khiến nàng trở nên xấu hổ như vậy.
Con người sống lâu rồi, quả nhiên hiểu lầm gì cũng đều có thể gặp.
Ôn Chi Hàn cũng xác thật không nghĩ tới Thiệu Từ Tâm có thể hiểu lầm thành gọi tên của nàng như thế, thật là vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Nhưng cái gì nên nói cô vẫn phải nói.
Thiệu Từ Tâm dẫm lên một đôi giày cao gót còn chạy nhanh như thế, cô sợ chân của nàng bị thương, sợ nàng bị đau.
Tuy rằng bạch nguyệt quang lao đến cạnh mình chính là cảnh tượng mơ ước tha thiết trong lòng, nhưng nếu bạch nguyệt quang mang giày cao gót chạy đến, vậy thì bạch nguyệt quang vẫn nên là thành thành thật thật đi bộ đến.
"Lúc đến đây chân của em không bị va vào đâu chứ?" Ôn Chi Hàn nhẹ giọng quan tâm.
Thiệu Từ Tâm từ trong xấu hổ, khôi phục lại, đáp: "Không có, em bị thương thì sao có thể chạy nhanh như vậy chứ."
Ôn Chi Hàn dịu dàng cười, nắm chặt tay nàng: "Chị sợ em cậy mạnh không nói."
Thiệu Từ Tâm không nhịn được mà nhìn vào mắt cô.
Bỗng nhiên nghe những lời này lại suy nghĩ về đời trước.
Khi đó, cuộc hôn nhân của nàng và Ôn Úc không thể nói là hạnh phúc, chỉ toàn dựa vào yêu mù quáng không được đáp lại của nàng chống đỡ.
Chỉ là nàng không muốn để Thiệu Hành cùng Lục Lan biết nàng có một cuộc sống không hạnh phúc như vậy, nàng sợ bọn họ lo lắng, sợ ba mình - người đã dựa vào nhà họ Ôn để sống sót sau thảm họa này, sẽ cảm thấy có lỗi và tự trách.
Thậm chí, nàng còn ở trước mặt người chị gái Ôn Chi Hàn này ngụy trang.
Đã từng có một lần, nàng đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng Ôn Úc rời đi.
Không có nụ hôn ngọt ngào tạm biệt, không có cái ngoái đầu lưu luyến nhìn lại, chỉ có một cái nắm tay có lệ, Ôn Úc cứ như vậy mà rời đi, cũng không quay đầu lại.
Nàng đứng tại nơi đó, gió lạnh thổi qua, giống một hòn đá vọng thê si , sự tồn tại của nó là cỡ nào châm chọc.
Ngay khi nàng quay đầu lại, nàng phát hiện Ôn Chi Hàn đứng ở một khoảng cách không xa phía sau nàng, không biết đã lặng im mà nhìn nàng bao lâu.
Ôn Chi Hàn đưa cho nàng một cái khăn choàng.
"Thời tiết lạnh, chú ý giữ ấm."
Thật ra lúc ấy nàng cũng không biết mình có nên nhận cái khăn choàng kia hay không.
Vợ của nàng không thích người chị này, nhưng người chị này đối với nàng cũng không có ác ý, thậm chí rất ôn nhu — còn ôn nhu hơn cả vợ nàng.
Nhưng về về lý, nàng cũng không nên thẳng thắn cự tuyệt ý tốt của Ôn Chi Hàn.
"Cảm ơn."
Cuối cùng nàng vẫn nhận, nhưng không choàng lên cổ
Nàng nhấc chân đi vào phòng, khi đi ngang qua Ôn Chi Hàn, bỗng nhiên nghe thấy cô nói: "Em không vui."
Bước chân khựng lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Nó đối với em không tốt sao?" Ôn Chi Hàn hỏi, "Không phải nó thích em sao?"
Giọng nói của cô vẫn dịu dàng và êm tai như thế, nhưng giờ phút này lại mang thêm vài phần hoang mang, dường như một sự nhận thức nào đó bị đảo loạn.
Thiệu Từ Tâm nhìn đôi mắt xanh thẳm của cô, không trả lời ngay.
Thích sao?
Đương nhiên thích.
Nếu không vì sao Ôn Úc lại cùng nàng hẹn hò, vì cái lại đáp ứng cùng nàng kết hôn chứ?
Nàng tin tưởng là có tồn tại thích...... Nàng tin tưởng.
Nàng nhìn trước người mắt.
Đôi mắt xanh ấy thanh triệt và mê người, sâu thẳm giống đại dương mênh mông không lường được, nếu chỉ nhìn thoáng là không thể nhìn thấu.
Cô không có ác ý với nàng, nhưng nàng cũng không vì vậy mà sẽ cởi mở và thành thật với cô.
"Đương nhiên thích." nàng cười trả lời, "Vợ của tôi không thích tôi thì thích ai?"
Ôn Chi Hàn không có nói nữa, cứ như vậy nhìn nàng, ánh mắt sâu kín.
Một lát sau, nàng nghe thấy cô nói một câu: "Từ Tâm, đừng miễn cưỡng bản thân."
Cô có thể nhìn ra nàng không vui.
Nhưng nàng không dám thừa nhận.
"Tôi nào có miễn cưỡng, chị nghĩ nhiều rồi."
"Tôi về phòng ngủ trước, không thể hàn huyên cùng chị."
Nàng vội vàng tránh đi ánh nhìn chăm chú của Ôn Chi Hàn, nắm chặt khăn choàng, bước nhanh tránh đi, cực kỳ giống chạy trối chết.
Khi đó, nàng cự tuyệt ý tốt của Ôn Chi Hàn, dù cho đó chỉ là một sự quan tâm bình thường.
Suy nghĩ trở lại hiện thực, Thiệu Từ Tâm lại nhìn người trước mắt.
Ôn Chi Hàn vẫn là Ôn Chi Hàn.
Ôn nhu tinh tế, săn sóc tỉ mỉ, chỉ cần nhìn thoáng qua vẫn có thể nhìn thấu lớp ngụy trang mỏng manh của người khác
Nhưng bây giờ, mối quan hệ giữa các nàng đã hoàn toàn bất đồng.
Lần này, nàng sẽ không cự tuyệt ý tốt của Ôn Chi Hàn nữa, sẽ không xa cách Ôn Chi Hàn nữa.
Nàng muốn tới gần cô, trở thành một người độc nhất vô nhị trong lòng cô.
"Em sẽ không cậy mạnh."
Thiệu Từ Tâm trở tay nắm lấy tay Ôn Chi Hàn, gắt gao mà nắm chắc ở lòng bàn tay.
"Ôn Chi Hàn, em đã từng nói là em sẽ chia sẻ cảm xúc và tâm sự của em với chị, bất luận là vui hay buồn."
Ánh mắt Ôn Chi Hàn khẽ loé sáng.
Cô thấy, Thiệu Từ Tâm đang chủ động đến gần cô.
Sự kiên trì bền bỉ của cô không có uổng phí.
Có lẽ tiếp tục kiên trì, sẽ có thể nghe thấy tiếng vọng từ trái tim của nàng.
"Cho nên á, chị đừng sợ em sẽ cậy mạnh, vả lại, nếu chân của em thật sự bị thương, đã sớm khập khiễng than đau với chị rồi!" Thiệu Từ Tâm nói như thể đó là điều đương nhiên.
Ôn Chi Hàn đôi mắt xinh đẹp nhẹ cong, như vầng trăng non phía chân trời, sáng tỏ động lòng người.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta về nhà."
"Không được chạy, đi chậm thôi."
Cô vẫn là nghiêm túc mà cường điệu một lần.
"Biết rồi ạ."
"Ngoan."
Thiệu Từ Tâm nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, dứt khoát ôm lấy cánh tay Ôn Chi Hàn, tựa như dính trên người cô.
Nàng không nhịn được muốn dính chặt lấy cô, thật chặt, không bao giờ muốn tách ra.
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, cánh tay bị người ôm lấy.
Ôn Chi Hàn hơi nghiêng đầu: "Hm? Làm sao vậy?"
Thiệu Từ Tâm liếc mắt nhìn lối ra, khôn ngoan nói: "Sợ bên ngoài có người chụp, như vậy có vẻ thân mật hơn."
"Làm sao vậy, chị không thích hả? Không thích thì em buông ra liền."
Ôn Chi Hàn nhanh tay mà đem người đè lại: "Không có không thích, như vậy cũng rất tốt, giữ nguyên như thế đi."
Thiệu Từ Tâm cười tủm tỉm mà ôm chặt cánh tay cô.
— rất tốt, là chị ấy kêu mình giữ nguyên, chị ấy phải làm quen với việc mình đối với chị ấy như vậy!
Ôn Chi Hàn ở trong lòng thở dài, có chút thất vọng nhỏ.
Cô còn tưởng rằng nàng là muốn dính lấy cô cho nên mới làm như vậy…
...
Phòng khách rộng rãi sạch sẽ.
Đèn chùm sáng rực, chiếu sáng các góc phòng, cũng như đôi lông mày xinh đẹp của hai người họ.
Sự yên lặng ái muội này tựa như đang châm lửa cho vọng phát triển điên cuồng.
Ôn Chi Hàn ngồi ở trên sô pha, ngẩng đầu trao nụ hôn ngọt ngào cho nàng.
Thiệu Từ Tâm ngồi ở trên đùi cô, váy đỏ dài che giấu cánh tay thon dài xinh đẹp.
Các nàng tham lam mà đoạt lấy hơi thở của đối phương, công thành chiếm đất, muốn đem đối phương chiếm làm của riêng.
Ôn Chi Hàn nâng tay lên, bắt lấy khoá kéo màu trắng, vừa hôn lên cổ Thiệu Từ Tâm, vừa kéo khóa xuống.
Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển, lại dịu dàng, tựa như đang chậm rãi kéo mở tấm màn che đi phong cảnh tuyệt đẹp.
"Ôn Chi Hàn......"
Thiệu Từ Tâm động mà kêu tên cô.
"Chị đây."
"Chuyện phát sóng trực tiếp kia...... Chị thật sự muốn giao quyền quyết định cho em?"
"Ừm, có gì không đúng sao?"
"Không có, chỉ là không nghĩ tới......"
Ôn Chi Hàn giương đôi mắt mê người, gắt gao mà câu lấy ánh mắt của Thiệu Từ Tâm, khiến nàng không thể tránh thoát.
Cô dịu dàng hỏi: "Không nghĩ tới cái gì?"
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, đôi mắt long lanh đầy xao động, quấy nhiễu lòng người.
Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng rơi xuống, lười biếng rơi trên cánh tay trắng muốt, phong vạn chủng, quyến rũ vô cùng.
Nàng cong mắt cười: "Không nghĩ tới chị sẽ đem chuyện này giao cho em quyết định á......"
"Chị cũng không sợ em sắp xếp thời gian loạn xạ và một ít thời gian không hợp lý cho chị à."
"Không sợ."
"Hả?"
"Từ Tâm của chúng ta là đứa trẻ có chừng mực."
Cho dù Thiệu Từ Tâm có gây rắc rối như thế nào đi chăng nữa, điều đó sẽ không khiến mọi người cảm thấy rằng nàng không đáng tin cậy, nó chỉ khiến mọi người muốn đến gần nàng và tìm hiểu về nàng nhiều hơn thôi.
Đây là sự quyến rũ của nàng, và chính sự quyến rũ này đã thu hút cô sâu sắc.
Trái tim của Thiệu Từ Tâm Tâm ngay lập tức tan chảy.
Nàng thích mỗi một dáng vẻ dịu dàng của Ôn Chi Hàn, thích giọng điệu dịu dàng nhưng lại chắc chắn của Ôn Chi Hàn khi khẳng định nàng, càng thích Ôn Chi Hàn vô điều kiện tín nhiệm nàng như thế.
Nàng sẵn sàng vì một người như Ôn Chi Hàn mà trao hết tất cả.
Nhưng nàng cũng không phải một người có chừng mực.
Nếu có chừng mực thì sẽ không động tâm.
Nếu có chừng mực thì sẽ không mơ ước cô như thế.
Gặp được cô, nàng đã sớm không còn đúng mực.
"Ôn Chi Hàn," nàng nâng gương mặt của cô, chân mày hơi chau: "Nếu có một ngày em trở nên không đúng mực, chị có...... Chán ghét em không?"
Ôn Chi Hàn không cần nghĩ ngợi: "Sẽ không."
Thiệu Từ Tâm ngẩn người: "Chị cũng không hỏi em đang nói đến loại không đúng mực nào, mà đã trả lời nhanh như vậy?"
Ôn Chi Hàn nhìn nàng cười: "Bởi vì không cần hỏi."
"Từ Tâm, chị vĩnh viễn cũng không có cách nào chán ghét em, đây là sự thật."
Thiệu Từ Tâm ngẩn ngơ, áp chế cảm xúc kích động, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Vì cái gì?"
Ôn Chi Hàn ngửa đầu nhìn nàng, ve khuôn mặt nàng, không nói một lời.
Bởi vì em là ánh trăng quý giá nhất trong lòng chị, là mong ước, là mơ tưởng bấy lâu nay trong lòng chị.
Chị yêu em còn không kịp thì làm sao chị nỡ chán ghét em, làm sao chị có thể chán ghét em được chứ?
Cô nhoẻn miệng cười.
"Không có vì cái gì cả."
Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên không nói gì.
Nàng không biết nên nói gì mới đủ để sánh bằng sự coi trọng quý giá như thế.
Đây là sự tin tưởng vững chắc không có lý do.
Là duy độc thuộc về một người đặc biệt.
Là nhẹ nhàng như hoa cỏ lau, cũng là vững chắc như đá.
Nàng mím môi, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà cảm khái một tiếng: "Ôn Chi Hàn, chị thật sự rất tốt, rất tốt luôn đó......"
"Em thật sự hối hận, tại sao thời cấp ba em lại không cùng chị trở thành bạn bè chứ? Nếu như vậy thì thời gian quen biết của chúng ta sẽ càng dài càng lâu rồi…"
"Không sao" Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng mà trấn an nói, "Hiện tại cũng không muộn."
Chỉ cần em ở bên cạnh chị, tất cả đều không muộn.
Trái tim của Thiệu Từ Tâm Tâm đã bị công thành chiếm đất, rơi vào tay cô.
Với trái tim được thỏa mãn bởi những lời nói ngọt ngào, nàng đã có cảm hứng trở lại.
Có những lời này của Ôn Chi Hàn, lá gan của nàng lớn hơn nữa!
— Ôn tổng ơi là Ôn tổng, nếu chị cứ thả thính em như thế, sau này mà không cùng em yêu đương là biết tay em nha!
"Ôn Chi Hàn, em phải hôn chị một cách mãnh liệt để chứng tỏ em cảm động như thế nào!"
Một tiếng rưỡi sau.
Thiệu Từ Tâm ôm cổ Ôn Chi Hàn, lười biếng mà nhìn chiếc sô pha dưới thân hai người.
"Mấy ngày trước em vừa mua hai bộ sô pha mới, vừa lúc thay......"
Ôn Chi Hàn cười nhẹ nhàng hôn hôn tai nàng, thanh âm vẫn là ôn ôn nhu nhu: "Vậy thuận tiện chúng ta đem grap giường trong phòng cũng đổi một bộ luôn đi."
Thiệu Từ Tâm bị hôn đến bên tai phát ngứa, nhịn không được bật cười: "Ôn tổng của chúng ta nha, thật sự rất được nha."
Ôn Chi Hàn khẽ cười nói: "Từ Tâm không được?"
Thiệu Từ Tâm lập tức nói: "Sao có thể, đây là thời buổi nào chứ, nữ nhân không thể nói bản thân mình không được!"
Ôn Chi Hàn mỉm cười ve cổ nàng: "Chúng ta về phòng."
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, nhất thời càng dùng sức mà ôm chặt eo cô, ôm chặt người cô.
"Chị ôm em về phòng đi," nàng đem đầu vùi ở cổ Ôn Chi Hàn, thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Chân của em có chút mềm, không muốn đi...."
Ôn Chi Hàn mỉm cười mà hôn môi nàng: "Được."
Thiệu Từ Tâm đòi gì được đó, được Ôn Chi Hàn ôm về phòng.
Ngay sau khi Thiệu Từ Tâm trở lại giường, lại lập tức bật dậy.
Nàng đem Ôn Chi Hàn đè ở dưới thân, ngồi ở trên người cô, tươi cười có vài phần tà khí.
"Ôn tổng, đêm còn rất dài nha, cũng không thể chỉ có một mình em chân mềm."
Đêm dài kéo dài, chuyện có thể làm còn rất nhiều.
Đêm nay ai cũng đừng nghĩ ngủ sớm.
......
Thứ bảy, 《 nhật ký yêu sau khi kết hôn 》 thời gian thông báo chính thức của phát sóng trực tiếp là h chủ nhật.
Các gia fans ở khu bình luận nhiệt tỏ vẻ chờ mong.
Đặc biệt là fans CP "Ôn Cố Tri Tâm".
[@ ]: Tôi lại có thể nhìn thấy nhan sắc tuyệt mỹ của Ôn tổng, tôi rất vui sướng!
[@ Seven Heroes Town One Mom ]: A a a a a tới tới, Ôn Cố Tri Tâm CP định mệnh của tôi!
[@ ngươi muốn cất cánh à? ]: Livestream ngay và luôn đi, tôi muốn cùng Ôn Cố Tri Tâm nói chuyện phiếm! Tôi muốn phát sóng trực tiếp ăn cẩu lương!
Thông báo phát sóng trực tiếp tin tức, Ôn Úc nhìn thấy được cũng không khỏi kinh ngạc.
Ngay lập tức cô ta cảm thấy phi thường hoang mang.
Tham gia chương trình thì thôi đi, nay lại còn phát sóng trực tiếp?
Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn là định trói CP sao?
Đây là chủ ý của Thiệu Từ Tâm?
Không đúng.
Cô ta nhớ tới nụ cười tràn ngập mưu tính của Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn rõ ràng là có mưu đồ bất chính với Thiệu Từ Tâm, chuyện này rất có khả năng chính là chủ ý của chị ta, chị ta muốn dựa vào đại chúng đem Thiệu Từ Tâm trói ở bên cạnh mình!
Đây thật sự là quá âm hiểm!
Ôn Úc càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng thay cho Thiệu Từ Tâm.
Không được, mình phải gọi điện thoại nhắc nhở Thiệu Từ Tâm, cảnh giác Ôn Chi Hàn!
...
Ôn Chi Hàn đang ở trong phòng khách xem tài liệu công việc.
Ở cách đó không xa là điện thoại của Thiệu Từ Tâm, mà Thiệu Từ Tâm thì đang tắm rửa.
Một lát sau, cô bỗng nhiên nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng ca.
Nghe tiếng hát thật sự vui vẻ, tất cả đều là thuận miệng ngâm nga, không có kỹ xảo, căn bản đều không vào nhịp.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng tắm, không khỏi nhoẻn miệng cười, xoay người tiếp tục xem tài liệu.
Học muội đáng yêu làm gì cũng đáng yêu.
Trật nhịp cũng dễ thương nữa.
Thiệu Từ Tâm đang tận hưởng tư cách là một ca sĩ phòng tắm.
Nàng xác thật rất cao hứng.
Bởi vì Ôn Chi Hàn muốn cùng nàng phát sóng trực tiếp, còn bởi vì Ôn Chi Hàn nói những lời kia.
Dù cho đã qua đi hai ngày, chỉ cần nhớ tới, nàng vẫn sẽ tim đập thình thịch, vui vẻ ra mặt.
Nàng đối với Ôn Chi Hàn là quan trọng, là đặc biệt.
Nàng tin tưởng cứ tiếp tục phát triển như thế, giữa các nàng thế nào cũng có thể tồn tại một chút khả năng.
Chỉ cần có một chút khả năng, nàng cũng sẽ dám nắm lấy cơ hội, vô hạn phóng đại.
Không có cách nào, nàng vô pháp cự tuyệt, người kia chính là Ôn Chi Hàn nha!
Ôn Chi Hàn lúc này chính hoàn toàn không biết gì cả mà xem tài liệu công việc.
Đúng lúc này, di động Thiệu Từ Tâm ném ở trên sô pha vang lên.
Là một cuộc gọi từ WeChat.
Ghi chú: Tra nữ.
Ôn Chi Hàn nhìn cái ghi chú kia hơi hơi nhăn mày, đã ẩn ẩn đoán được là ai.
Suy tư một lát, cô cầm lấy di động, tự chủ trương giúp Thiệu Từ Tâm tiếp cuộc gọi này.
"Alo?"
Giọng nói quen thuộc từ điện thoại truyền ra, rất đột ngột không kịp phòng ngừa khiến cho lời nói vừa đến miệng của Ôn Úc bị đánh gãy.
Cô ta nhìn thoáng qua màn hình di động một lần nữa, luôn mãi xác nhận là acc của Thiệu Từ Tâm.
— gặp quỷ, tại sao Ôn Chi Hàn lại tiếp điện thoại???
"Sao lại là chị?"
Ôn Úc nhíu mày, thần sắc không vui.
"Từ Tâm đâu?!"
Nghe thấy cái này xưng hô, Ôn Chi Hàn xoang mũi hoạt ra một âm điệu đơn giản nhưng lại mang theo tia nguy hiểm: "Hm?"
Ngay cả hai chữ "Chị dâu" đơn giản như vậy cũng không gọi được sao?
Ôn Úc ngay lập tức đã hiểu rõ ý tứ trong âm điệu kia: "......"
Nhưng cô ta vẫn là không muốn kêu, vì thế trực tiếp ngắn gọn hỏi: "Em ấy đâu?"
Ôn Chi Hàn thong thả mà đem tài liệu trong tay lật qua một tờ: "Ai? Nói rõ ràng."
Ôn Úc: "......"
Ôn Chi Hàn: "Tìm lầm người sao? Cúp đây."
Ôn Úc nghiến răng nghiến lợi: "Tôi tìm vợ của chị! Em ấy đang làm gì, tại sao chị lại tiếp điện thoại!"
Ôn Chi Hàn vừa lòng mà cong khóe môi.
Khép văn kiện trong tay, quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm một cái, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nước hỗn loạn, không còn tiếng ca nào.
Cô bỗng nhiên nhớ tới cái đêm mà Thiệu Từ Tâm mừng sinh nhật cho mình, vì thế vững vàng mà trả lời Ôn Úc —
"Em ấy đang sáng tác."
Ôn Úc: "???"
Từ khi nào mà em ấy học được cái kỹ năng này???