Ôn Thiếu Phàm đưa cô đi, chẳng biết là phải đưa cô đi đâu, rốt cuộc anh đưa cô đến bệnh viện
_Cạch!
Anh mở cửa siêu xe, chán nản nhíu mày nhìn cơ thể bất động trắng bệch phía trước mặt, hắn cúi người xốc cô dậy ôm trong ngực, cái áo sơ mi trắng sang trọng bỗng nhiên bị lấm lem vết máu từ chân cô
_Nếu cô ta xảy thai thì chuyện này sẽ kết thúc
Ôn Thiếu Phàm suy nghĩ trong phút chốc, thoáng cái suy nghĩ tàn độc khi đứng trước một sinh linh bé bỏng không một ai đón nhận, nhưng hắn sẽ không bỉ ổi bằng cách đó, hắn thở nặng hai tay ôm chặt cô đưa vào phòng cấp cứu, nếu cô có chết thì hắn cũng không để cô chết một cách dễ dàng như vậy
Một lát sau!
Vị bác sĩ già có gương mặt hiền lành bước ra khỏi phòng cấp cứu, trên nét mặt đó không biểu lộ điều gì tươi sáng, cho nên anh cũng đoán được kết quả, anh tự nhận mình nhẫn tâm khi không có chút xúc cảm nào nếu cô xảy thai, nhưng tất cả đều do định mệnh
_Đứa bé mất rồi à?
Ôn Thiếu Phàm thản nhiên hỏi, những thanh âm chua chát đó lại rơi vào tai cô, nằm trên giường bệnh mà tâm trạng cô như hóa đá
_Ôn chủ tịch, ngài rất mong như vậy sao?
Vị bác sĩ đó ngạc nhiên hỏi hắn, anh có chút bất ngờ, vẻ mặt cau có tỏ ra không quan tâm cũng không muốn trả lời, rồi bỏ vào trong giường bệnh, những cử chỉ ấm áp lúc trước sẽ được thay bằng sự thô bạo cho nên anh quên mất cô đang còn yếu mà cứ vậy kéo tay cô lạnh nhạt nặng giọng
_Đứa bé đó!
_Vẫn còn!
Nhược Nhược cướp lời anh, cánh tay mềm đau buốt vì anh, thấy cô nhăn nhó khóe môi khô hạn, cuộc đời anh chưa bao giờ mở rộng lòng mình để nhìn ngó một người cho kỹ, lần đầu tiên anh nhìn thấy nỗi buồn của cô! rất buồn.
Nếu cô có buồn thì anh cũng không bận tâm như những gì anh hứa với bản thân từ nay sẽ thật tàn độc để dầng dầng xóa đi cuộc hôn nhân lúc trước
_Cô tưởng rằng tôi tin cái thứ dơ bẩn đó là của mình sao? Cái thai của cô đáng lẽ không nên có
Anh kéo cổ tay trắng bóp mạnh, còn dùng lực siết nó thật đau để cô ghi nhớ từng chữ anh nói, thân người cao ngạo đó cúp thấp kề sát mặt cô, ánh mắt nhìn xuống bụng phẳng đang có một sinh linh bé bỏng, nhưng đôi mắt anh dường như tối đi biến sắc như màn đêm ma quỷ, lạnh lẽo không tồn tại động lòng
_Anh không còn là Ôn Thiếu Phàm tôi từng quen biết! thật tàn nhẫn
Nhược Nhược chớp mắt lo sợ, cô cố gắng kéo cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay đầy lực đó, cô càng không muốn bàn tay còn lại của anh xoa xuống bụng mình đay nghiến, cuộc đời cô chưa từng gặp ai tàn nhẫn như vậy, yêu nhất nhưng cũng là đau nhất
_Cô sẽ còn phải nếm trải nhiều mà, cứ từ từ thưởng thức
Ôn Thiếu Phàm hất cổ tay cô ra làm cô ngã xuống giường úp mặt xuống gối, anh vẫn không buông tha cho cô, thân thể nặng nề ngồi xuống giường, bàn tay ném mớ tóc dài tung lên, tiếp đó những ngón tay cáu vào vùng gáy kéo cô vựt dậy
Anh băng lãnh không nhìn đến cô nữa rồi để lại trên giường bệnh một số tiền lớn, sau đó sải bước bỏ đi mà không do dự, cô nhìn những tờ tiền bóng loáng vô tri, nó lạnh lẽo u ám như hắn, một người đàng ông chỉ có hận thù, cô chua xót trước nghịch cảnh trớ trêu từ người đàng ông ấm áp ạn vì sự hiểu lầm mà biến mìn thành kẻ tàn độc, lời giảii thích của cô cũng không đổi lại được người mẹ khỏe mạnh đang sống đời sống thực vật trên giường
Nhược Nhược rớt nước mắt cay xé, đôi mắt đỏ ngập nước trào ra cầu xin, gương mặt khắc khổ với đầy tâm trạng buồn, thanh âm tha thiết đó cũng không lay động được tâm hồn quỷ dữ của anh, anh không bận tâm mà còn cười nhạt coi thường
_Nhưng tôi muốn nhìn thấy cả gia đình cô khốn khổ, như vậy chẳng phải rất thú vị?
Ôn Thiếu Phàm đen tối nhìn xoáy vào tâm trạng mỏng manh nơi cô, lời lẽ khô hạn vô tâm, anh quen với những điều u tối đó cho nên đối với người khác anh chưa bao giờ cảm thấy đớn đau thấu hiểu, bản tính cứng nhắc này có lẽ đã ảnh hưởng quá sâu
_Anh tàn độc lắm, nhưng gia đình tôi không phải kẻ thù của anh
Cô thất vọng tràn trề, bàn tay run rẩy nắm vạt áo bần thần, con người ở trước mặt còn đáng sợ hơn cả những điều đau khổ, anh như người thống trị tất cả những mất mát đau thương và đem gieo rắc nó vào cô, một đả kích quá lớn
_Cô hại mẹ tôi như vậy có giải thích thì mẹ tôi bình thường trở lại hay sao?
Anh trói buộc cô trong cái suy nghĩ độc ác của anh, cô tự động viên mình bằng những tiếng chim hót vang bên ngoài khung cửa sổ, cô cầu mong tháng qua đi nhanh để cô được tự do và không bao giờ liên quan đến con người tàn độc đó một lần nào nữa, sự cô đơn trống trãi kéo dài nhưng tâm hồn cô chưa bao giờ tàn độc như anh, chỉ là những gì trải qua khiến cho cô quá đau lòng, biết rằng sau này đứa bé này sẽ bị anh đem đi, đổi lại cô một mình như ngày chưa xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn rất hy vọng đứa bé này sẽ có tính cách giống cô, ấm áp hài hòa, không như anh trở nên lạnh lẽo tàn độc