́Ôn Thiếu Phàm bất ngờ khi cô đến đây, chẳng phải cô không đến đồng nghĩa với việc từ chối còn gì? hay là cô muốn anh nghiền cô ra? Nhược Nhược tiếng về phía anh nhưng đã bị anh chặng lại
_Cúi xuống
Anh đẩy cô một cái, buộc cô cúi người xuống, nhưng bị bất ngờ nên cô cứ ngây ngốc đứng chôn chân ở đó, anh đi ra phía cửa, cửa đã bị khóa cô ngốc nghếch không hiểu nhưng anh thì biết rất rõ đang có người bày trò
_Ôn thiếu gia, có phải anh và cô gái đó có quan hệ mờ ám?
_Camera đang quay đều đều cho mọi người xem đó
_Lần này để xem tập đoàn Ôn Thần lấy lại danh dự thế nào
Bên ngoài xôn xao tiếng cười nói, anh biết có người bày trò, chứ hằng ngày có cho tiền bọn săn tin cũng không dám đến gần, lần này là có người bày ra như một sự bất ngờ, chủ yếu là muốn sỉ nhục Nhược Nhược
_Đừng để camera quay mặt
Ôn Thiếu Phàm đập nát cái camera đang quay, đây là tầng hai muốn thoát được cũng rất mệt
_Mấy người muốn đóng cửa hết rồi
Ôn Thiếu Phàm nắm tay cô đi cửa sau, xuống lối thoát hiểm, anh siết tay cô đang rất khó chịu, anh không biểu hiện trên khuôn mặt sợ cô lo lắng, nhưng bàn tay đang siết mạnh tay cô đó, nó rất chặt!
Vừa đi hết lối thoát hiểm là đến sân thượng của tầng , bàn tay đang nắm tay cô nới lỏng ra vụt mất, có người kéo mạnh cô một cái, cô đang bị người đó kẹp cổ
_Ôn!
_Bỏ Tiểu Nhược ra, trước khi tao giết mày
Ôn Thiếu Phàmthở hồng hộc tức giận, trong tròng mắt đen như đang bốc lữa, người anh toát ra khí chất muốn giết người, nếu có ai động đến cô anh giết người đó mất, lúc bây giờ anh chỉ muốn nghiền cái tên đang giữ cô trong tay, nhất là con dao đang kề vào cổ cô, cô khóc đến nghẹn họng, sợ quá cũng chẳng còn nói nỗi, tuyến lệ của cô cũng muốn tắt ngấm, hàng mi muốn khép lại, cô mệt nhất là khi mang đến cho anh rắc rối
_Ôn Thiếu Phàm
Có người gọi anh xoay về phía sau lưng, người đó cầm súng chỉ về phía anh
_A!
Nghe tiếng cô thét lên anh mới xoay người lại, con dao trên tay tên đó đang ghim sâu vào tay trái của cô, rất sâu, tên đó còn có ý ngoáy sâu hơn chút nữa
_Đừng có mất cảnh giác, tao nói là làm, đây không có như phim đâu
_Phàm! cẩn thận
Cô gọi tên anh nghe mà xót lắm, chỉ trách cô quá bướng bỉnh, nhạy cảm và hay do dự, nếu cô đồng ý thì anh và cô đâu có vướng vào tình cảnh này nhìn máu túng ra trên tay cô, cô đang cố gắn chịu đau không khéo cô đã ngất đi rồi vì choáng
Ôn Thiếu Phàm không nói nữa, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc thái quá như lúc nãy, anh trở lại lạnh lùng vì không muốn cô lo lắng khi nhìn anh, anh cúi xuống nhặt khúc gỗ dưới đất
_Bỏ xuống, nếu không tao bắn
Cái tên đứng sau lưng đe dọa, hắn đã lên còi chuẩn bị bắn, nếu anh bỏ cây xuống Tiểu Nhược sẽ tiếp tục bị mấy nhát dao nữa, còn nếu không bỏ cây xuống thì anh sẽ bị bắn, trong cả hai sẽ có người bỏ mạng
_Con mẹ nó
Anh rủa thầm, nghiến răng nghiến lợi rủa thầm nhất quyết sẽ xoá sổ cái quán bar này
_Phàm! là do em, anh cho em một cơ hội cũng như em sẽ sắp đặt đây như một sự cố
Tự Thiên Đy xuất hiện, cô đứng sau cái tên cầm súng, thì ra mọi chuyện do cô ta sắp đặt mặt Thiên Đy đắt thắng, cô ta rất mản nguyện anh vẫn đang cúi người cầm hờ khúc gỗ, anh phóng về phía trước là phía hướng về Nhược Nhược, cực nhanh rất bất ngờ khúc cây trúng vào ngực tên đang giữ cô nên cô thoát ra được, còn cái tên cầm súng do bị cảnh trước mắt lôi cuốn, hắn cứ nghĩ anh cầm khúc cây sẽ lao về phía hắn lúc đó tiện thể anh nổ súng nào ngờ anh lại phóng khúc gỗ đi nên hắn rất bất ngờ không kịp phản ứng
_Đừng có mất cảnh giác
Anh nói nhỏ rồi lao đến đá vào bàn tay đang giữ súng
_Mày muốn chết, muốn đấu với tao sao? kỹ thuật còn kém lắm
Anh thẳng chân đạp cho hắn một cái, rồi nhặt cây súng lên, tên đó bỏ chạy
_Phàm, nghe em nói! hic
Tự Thiên Đy hoang mang, cô ta biến sắc nắm lấy tay anh, còn tự ý ôm anh giữ chặt anh không cho anh đến gần cô
Về phần Nhược Nhược, cái tên giữ cô nãy giờ định lần nữa lao đến khống chế cô, nhưng lần này cô cố chịu đau rút con dao ở tay ra, cô huơ lên trước mặt làm tên đó hoảng quá cũng nhanh chân bỏ chạy, Nhược Nhược quỵ xuống máu chảy nhiều quá làm cô choáng, chưa lần nào cô thấy kinh sợ như hôm nay, khi mà chính tay cô phải rút con dao ra khỏi tay