Nhìn cô hoảng hốt, rồi ngủ trên xe, Ôn Thiếu Phàm nhẹ cười hai mắt mãi không rời cô
_Anh nhìn cái gì?
Uyển Uyển gầm gừ, Thiên Phong cũng không lo lái xe mà nhìn Tiểu Uyển suốt
_Anh yêu em Tiểu Uyển, hi hi
Thiên Phong cười gian, sau đó anh kéo tấm màng ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau, để anh và cô một cõi còn Thiên Phong và Tiểu Uyển một cõi
_Anh làm cái gì vậy hả?
_Trời, em ghét anh cũng đành, nhưng họ cũng cần chút không gian chứ hehe
Tiểu Uyển nghe Thiên Phong nói có lý thì mới bỏ qua, lại nói hai người ngồi ghế sau, anh lại tiếp tục nhìn cô, cô vô tư ngủ trong vô thức đầu cô tựa vào vai anh, anh kéo cô đến gần chút nữa, để mặt cô áp vào ngực anh mà ngủ, êm ái và dễ chịu lúc ngủ cá nhỏ thật đáng yêu, anh nhìn cô thấy mãi chẳng biết chán, là rất thích nhìn thấy cô ngốc nghếch hằng ngày hay trái lời anh, những lúc vô thức thế này cô mới dám tựa vào anh mà ngủ chứ cô mà phát hiện ra hành động vô ý này của mình chắc sẽ run lên mà sợ, thật ra mà nói thì cô sợ anh lắm, sợ cái tính nắng mưa của anh, nhiều lần làm cô khóc lắm
_Cả đêm qua không ngủ ngốc quá!
Anh kéo cô ngồi trên bắp đùi mình, cô mất ngủ nên ngủ rất say mà không hề hay biết mình đang bị tác động, tay cô vòng qua hông anh cô ôm anh ngủ rất ngon, anh ́́ôm cô trong ngực cũng rất ấm áp
Đang yên đang lành lãng mạng vô cùng thì bỗng dưng cô mắc ói, cô bị say xe thế là không kịp kìm chế, cô ói lên người anh luôn, cái áo sơ mi mịn hàng hiệu phút chốc bị cô làm bẩn, giờ cô mới lờ mờ mở mắt xem tư thế của mình thế nào
_Hở?! Ôn chỉ tịch?! tôi xin lỗi, khi ngủ tôi vô ý quá.
.
xin lỗi
Nhược Nhược rối rít xin lỗi, tâm trạng anh đang rất tốt nên cũng không để ý mấy lời ngốc nghếch của cô làm gì, anh chỉ đang cau có vì cái áo bị bẩn
_Cởi ra!
_Sao?
_Cởi ra nhanh
Anh rất khó chịu với vết ỏi của cô vương trên áo, nó rất kinh khủng và có mùi không sạch sẽ nữa, anh muốn đi tắm nhưng đang trên xe thì không thể
_Cởi ra nhanh!
Anh nghiến răng ra lệnh cô còn đang đơ người chưa biết tính sao, cô cũng nản lắm, thế là cô biết chuyến đi chơi sẽ không yên ổn khi có bóng dáng của ôn thần, nhưng biết sao được, phóng lao thì phải theo lao thôi
_Tiểu Nhược và Phàm soái, hai người họ! xảy ta chuyện gì thế?
Tiểu Uyển tò mò định vén màng lên thì bị Thiên Phong ngăn lại
_Họ làm gì kệ họ đi, anh với em cũng!.
_Anh bớt nói nhảm, lo lái xe đi
Tiểu Uyển thấy ánh mắt gian tà của Thiên Phong thì véo anh một cái ở tay cho anh tỉnh người và quên cái chuyện xấu xa trong đầu đi
Lại nói đến Nhược Nhược, cô đang khổ sở khó nhọc cởi từng cúc áo của anh, rất rụt rè và sự hãi, cô ngượng đến đỏ mặt
_Sao chậm thế, em ăn cơm không đủ no hả?
_Sao Ôn chủ tịch không tự làm đi, dù gì tôi với Ôn chủ tịch cũng là người xa lạ nói sao không ngượng chứ? đồ mặt dày, ôn thần biến thái
Cô to mồm đến mấy câu cuối thì nói nhỏ dần nhỏ dần, mà không dám chọc giận cái tên ôn thần thối tha này
_Ngẩn mặt lên
Anh dùng ngón tay nâng cái đầu đang cúi xuống ngượng ngùng của cô, anh muốn nhìn hai cái gò má đang đỏ của cô
_Ngẩn mặt lên thì làm sao cởi nút áo?
_Lần trước cũng đã từng cởi mà, còn ngại gì?
_Đó là do Ôn chủ tịch bị sốt, con người tôi rất rõ ràng công tư phân minh chứ đầu óc không có dâm tà như ai đó
Cô cởi xong cái áo cho anh thì đay nghiến ra mặt, cô mà sợ anh cái gì, cô khoái chọc giận anh lắm đây
_Giỏi cho cái mạnh miệng, không dạy dỗ thì em ngày lộng hành
_Tôi không phải là con của Ôn chủ tịch, cho nên dùng từ cho chính xác
Nhược Nhược lấy khăn lau vết bẩn trên ngực anh, cô cố ý tì mạnh vào ngực anh, nếu được cô còn muốn véo một cái đau điếng in dấu lên đó nữa
_Tức lắm hả?
Anh nắm chặt tay cô đặt trên ngực mình, làm cô đã ngượng giờ còn ngượng hơn, cô muốn rút tay về nhưng làm sao chống nổi sức của anh, anh và cô cơ bản sứ lực quá chênh lệch, cô quá nhỏ bé so với anh
_Bỏ ra, bỏ tôi ra! biến thái, mau bỏ ra, mau mặc áo vào đi đừng có bá đạo hừ hừ!
_Cái miệng nhỏ, còn dám mắng, có muốn bị cưỡng hôn không?
Anh vui ra mặt khi dọa cô, cô nghe đến cưỡng hôn thì lập tức im lặng, cô cắn răng chịu đựng, rồi có một ngày tiểu Ngư sẽ phục thù, cái tên ôn thần khó ưa suốt ngày kiếm chuyện ức hiếp cô