Sau lần đó cùng Phương Mân tách ra không vui vẻ gì, tôi cũng dần không quản tình hình của em ấy nữa, tập trung tinh thần vào việc ở trường học.
Ý thức học tập ở Trung học số ba Ninh Thành cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tránh khỏi có vài thành phần phản nghịch quậy phá.
Khoảng thời gian này tôi nhận được không ít thư tình hồng phấn – nặc danh lẫn tên tuổi đầy đủ đều có, hầu hết là các bạn nữ thừa dịp tôi không có mặt liền bày tỏ yêu đương.
Tôi cùng chủ nhiệm lớp thảo luận giải pháp tối ưu để giải quyết, tìm mỗi bạn nhỏ để nói chuyện, hết sức khuyên bảo nhưng bảo vệ lòng tự trọng và cảm xúc của chúng.
Không ngờ tới, có một số nam sinh giận dữ đến gặp tôi, nói rằng giáo viên Thi dụ dỗ các bạn học nữ, rồi đạo đức của giáo viên này bại hoại cũng như cuộc sống riêng tư hỗn loạn, dẫn đến những lời buộc tội khác liên tục được đưa ra.
Trong văn phòng vô cùng hỗn loạn, cuối cùng lãnh đạo nhà trường đã yêu cầu tôi xin lỗi rồi tự kiểm điểm để thu xếp ổn thỏa.
Ở trường học bị chọc tức, trong lòng đã đầy lửa giận.
Nhưng về đến nhà thấy trong nhà sáng đèn, phản ứng đầu tiên là có trộm đột nhập.
Tay cầm chìa khóa hơi run rẩy, mãi không tra được chìa vào ổ, không ngờ cửa lại tự mở ra.
Nào có tên trộm nào lại mở cửa cho chủ nhà.
Khả năng duy nhất chính là vị chủ nhà còn lại.
Người thanh niên mặc bộ đồ ngủ sọc xanh, hẳn là vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt sũng.
Đuôi mắt Phương Mân đong đầy ý cười, kéo tôi vào nhà.
Lực tay em lớn tối nỗi làm tôi mất cả trọng tâm, bước đi hơi lảo đảo, trực tiếp va vào ngực em ấy.
Lồng ngực rộng lớn miễn nhiễm mùi rượu hay thuốc lá, tươi mát như hồi thiếu niên.
Tôi bị đau xoa xoa mũi, muốn tự mình đứng lên, lại bị em ấy đè lại.
Ôm ấp kiểu này, đã lâu rồi.
Tôi giống như con cá mắc cạn, còn em ấy là làn nước gấp rút bay hơi.
“Nhiều ngày như vậy anh cũng không có tìm em.” Em lấy lại dùng cái giọng điệu ủy khuất khó chịu đó, vừa nũng nịu lại có điểm yếu ớt, còn pha chút giọng mũi.
Tôi không thể chịu được nhất chính là em ấy như này.
Hồi đại học muốn tôi đi thăm em ấy thì sẽ nhìn thẳng mặt tôi chớp chớp mắt.
Lòng tôi lại sẽ tan thành một vũng nước, có say xe đến thiên hôn địa ám (xây xẩm, choáng váng, mờ mịt mặt mày,..) cũng phải đi vuốt ve đôi mắt ấy.
Nhưng lúc này không giống nhau, công tác ở trường đã đủ làm tôi sứt đầu mẻ trán, em ấy còn nói chuyện kiểu này, tôi càng tức giận – Sao còn trách tôi? Đem ký túc xá công ty làm nhà cũng không phải tôi?
“Em không phải bận bịu à? Không phải muốn xuất ngoại sao?” Lời này nói ra tôi liền có chút hối hận, nghe ai oán chẳng khác gì cung nữ thất sủng trong mấy bộ phim truyền hình cung đấu.
莺莺燕燕 – yīng yīng yàn yàn (Oanh oanh yến yến) là thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là oanh (search chữ tiếng Trung trên gg thì nghĩa là chim chích bụi Nhật) và yến (họ chim Én).
Cũng như một phép ẩn dụ cho mùa xuân.
Ngoài ra, còn có thể hàm ý chỉ việc có nhiều thê thiếp hoặc gái điếm.
Trích từ
Không ngờ em ấy ngược lại cười vô cùng vui vẻ, nũng nịu nói rồi rồi không nên tức giận.
Tôi lắc đầu, em liền cuối đầu muốn hôn, tôi lùi lại, em liền ôm chặt hơn nữa.
Một tới hai lui cả hai đều thở hồng hộc, tôi thấy tình hình hiện tại không phù hợp lắm, vội vàng đẩy em ấy ra.
Người bị cự tuyệt giờ đây như đứa trẻ không được ăn bánh, nhưng cũng thật thà mà đứng đó chờ tôi lên tiếng, chỉ là dục vọng thẳng thắn trong mắt, như muốn nói em sẽ từ từ bù đắp.
Tôi phớt lờ ánh mắt ấy, thở không ra hơi, hỏi: “Vậy mấy ngày nay em sống ở đâu? Một mình à?”
Chắc là giọng điệu tôi sắc nhọn quá, Phương Mân thoáng sửng sốt, cảm xúc vui vẻ trong nháy mắt bị dập tắt.
Em trầm mặt, lạnh lùng nói: “Em gắng sức lao vào công việc để có thể về sớm cùng anh, cuối cùng anh lại có thái độ này sao?”
Tôi lướt mắt ra phía sau em ấy thì thấy một hộp quà được gói rất tinh xảo.
Là một chiếc đồng hồ, giá chắc phải gấp đôi chiếc tôi mua cho em ấy dạo trước.
Nhưng vì phải viết bảng đen nên nếu đeo đồng hồ sẽ bị bụi phấn bám vào, phía cuối lớp học ở trung học số ba cũng có đồng hồ nên tôi trước giờ chưa từng đeo đồng hồ.
Tôi chỉ chỉ trên bàn, hỏi em ấy, đây là gì đây.
Phương Mân nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thống khổ vừa ủy khuất, như thể một người bị cho ra rìa vậy.
“Anh không thích.” Em ấy nặng nề lên tiếng, cũng không phải nói cho ai, chỉ như tự thuật một sự thật em ấy nhận định trong lòng.
“Anh không phải không thích, chỉ là không biết hôm nay ngày gì mà lại có thể đáng để tiểu Phương Tổng tốn tâm tư như vậy.”
Thật ra tôi hiểu điều không nên làm nhất chính là bắt người khác phải chịu đựng lửa giận vô cớ của bản thân.
Nhưng đối mặt với mình yêu thì kiểu gì cũng có lúc không khống chế được cảm xúc, chắc là tận đáy lòng tôi cũng có chút tự tin, người yêu hẳn là đá sẽ không đi, bỏ cũng không mất.
chỗ này bí từ quá, raw là 爱人是踢不走也散不掉的。Hai có từ hai hơn chỉ mình với.
Thanks xx.
Sắc mặt Phương Mân không tốt lắm, thả hộp quà xuống cặp công văn bên cạnh, khẽ nói: “Không thích thì cứ nói là không thích, không cần phải lời lẽ quái đản như vậy.”
raw là 阴阳怪气 – âm dương quái khí: chỉ lời lẽ, cử chỉ, hành động quái đản, quái gở, làm người khác không hiểu, nắm bắt được.
Vừa nói vừa chỉnh điều hòa xuống đến mức thấp nhất, như thể bầu không khí trong nhà nóng đến độ hun chết em ấy không bằng.
Tôi chỉ mặc áo ngắn tay, người lại đang mướt mồ hôi, bị gió lạnh thổi tới toàn thân run cầm cập.
Phương Mân thấy tôi không khỏi xoa tay vì lạnh, lại còn cười nói, “Điều hòa ở Trung học số ba đều không nỡ mở sao?”
Hai năm trước, chàng trai của tôi trong lúc ngái ngủ chỉ cần nhìn thấy gió thổi qua cửa sổ trước tiên đều là hỏi thầy Thi có lạnh không? Sau đó mơ mơ màng màng đi đóng cửa sổ.
Tôi cười tự giễu rồi vươn tay lấy điện thoại di động của em ấy.
Trước đó cũng có ghi nhớ khuôn mặt của tôi làm Face ID nên mở khóa rất dễ dàng, tôi lướt từng ứng dụng mạng xã hội một, cũng không có nhàm chán đến mức kiểm tra thông tin quá riêng tư, đơn thuần chỉ muốn cho em ấy xem rốt cuộc vấn đề là ở đâu.
Điện thoại càng tân tiến càng xịn hơn, số thứ cần nhớ cũng càng ít đi.
“Ai cũng nói người hiện tại thì điện thoại đều phản ánh cuộc sống của chính họ.” Tôi ấn mở Wechat rồi cuộn từ trên cùng xuống, sau đó nhấn mở nhóm công việc hàng đầu và một dãy những địa chỉ liên lạc, “Nhìn đi, cuộc sống của em này, anh trong đây cũng chỉ ở hạng một trăm cuối cùng mà thôi.”
“Cuộc sống của em cái beep! Chẳng lẽ em cùng khách hàng nói vài ba câu thì bọn họ đều trở thành người đứng đầu trong cuộc sống của em à?”
Ở đây Phương Mân nói “P! Cuộc sống của em”.
P trong tiếng lóng Trung Quốc có nghĩa là 屁, ý là đừng có hỏi nữa.
Người nói từ này tỏ vẻ nổi cáu hoặc khó chịu hay phiền bởi người đặt câu hỏi.
Đây là một cách nói để chặn họng đối phương đừng có làm phiền mình thêm nữa.
Phương Mân lẩm bẩm, “Bớt nhìn mấy tài khoản tiếp thị đó đi”, đại khái chắc cũng xem chúng không khác gì mấy đứa nhóc choai choai vô lý quậy phá nào đó.
Tôi tiện tay mở một hộp thoại ngay trước mặt em ấy.
[Trịnh Cửu: Phương ca, ngày mai sửa soạn cùng nhau không? Bằng không sẽ không kịp mất.]
“Đây cũng là khách hàng?” Tôi hỏi.
“Em tâm sự với nó chút về công việc này nọ, mấy chuyện này anh lại không thích nghe.” Phương Mân khoanh tay trước ngực, bộ dạng muốn kết thúc chủ đề này.
Đây cũng không phải nói dối.
Những thứ em ấy nhiệt tình hướng đến, tôi đều không hiểu.
Lảm nhảm: Theo mình, theo mình, theo mình hiểu nha, thì ở đây thầy đang muốn nói không hiểu ở đây là đứng trên góc nhìn của Phương Mân ấy, vì cu em nó đã từng nói n lần anh không hiểu anh không hiểu rồi mà..