Không Mừng

chương 2: chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi không tham dự tiệc mừng của bất kỳ học sinh nào.

Dù vậy, các phụ huynh vẫn vô cùng cảm kích, ngay cả hiệu trưởng cũng trao cờ hiệu thi đua khen thưởng cho tôi.

Tôi cười cười, chầm chậm giải thích rằng đây là do học sinh của trường cơ bản đã khá ưu tú.

Tuy rằng không thể so được với học sinh ở Nhất Trung của Vân thị, nhưng ở những đứa trẻ này có loại khí chất mà người khác không có được.

Đó là ý chí vươn lên, cùng với tràn trề nhiệt huyết và hoài bão rời đi để chinh phục thế giới này.

Lại nói, tôi từng giảng dạy lớp thực nghiệm ở Nhất Trung của Vân thị.

Về lý do tại sao từ một trường trung học trọng điểm của thành phố lại chuyển về Liễu Trấn này, thực sự là một câu chuyện dài khác.

Nguồn gốc của mọi chuyện có lẽ là do tôi thích đàn ông.

Ban đầu không ai biết điều này cả, cơ mà giống như trong mấy cái kịch bản phim ấy, nhân vật chính thường sẽ không được thuận lợi lắm, tỷ như bị cắm sừng rồi lại bám riết đòi quay lại.

Tóm lại, tôi không may chính là loại nhân vật chính như vậy.

Khi đó, bạn trai của của tôi ở ngay tại cổng trường chặn tôi lại, ba mẹ tôi cũng có mặt.

Hình như anh ta học theo mấy màn hôn hay tỏ tình trong phim truyền hình rồi tự coi nó là thời thượng rồi đi áp dụng với tôi.

Nhưng sự thật thì không chỉ làm tôi vô cùng chướng mắt mà còn hại tôi mất luôn cmn việc.

Gia đình tôi cũng đã thử liên hệ với một số trường khác ở thành phố, tuy nhiên tôi chẳng muốn bị đàm tiếu này nọ, dù gì thì tin đồn cũng đã lan khắp thành phố rồi.

Vừa khéo nhận được tin lớp tốt nghiệp ở Liễu Trung thiếu giáo viên, thi tuyển nghe nói cũng không khó, quả thực quá thích hợp để tiễn biệt đoạn quá khứ này.

Tôi còn nhớ khi ký hợp đồng cùng Liễu Trung, ban lãnh đạo yêu cầu tôi cần phải đảm bảo có học sinh đậu vào top các trường đại học trọng điểm.

Đã nhắc thì phải like cho bản thân một cái, tôi cuối cùng cũng làm được.

Lớp chúng tôi có học sinh đỗ, trong đó Phương Mân xếp thứ hai.

Cái tên Phương Mân vẫn ở trên sơ đồ lớp, nhưng cậu nhóc này thì đã lâu rồi không gặp.

Có lẽ là đi du lịch đâu đó, cũng có thể là nhân kì nghỉ hè cuối cùng trước khi lên đại học mà triệt để phóng túng.

Tóm lại, cậu ta làm gì, không có liên quan gì đến tôi.

Mối quan hệ thầy trò đến đây là chấm hết.

Sau này khi cậu ấy công thành danh toại trở về gặp tôi, có thể còn đem đoạn tình cảm bồng bột non dại này mà làm đề tài nói chuyện khi say rượu cũng nên.

Chỉ là, một vài đêm mộng mị, tôi thực sự đã gặp cậu ta.

Đương nhiên không phải người thật rồi, chỉ là gặp trong mơ.

Bất quá, đó không phải là những giấc mơ thông thường, mà là loại sẽ khiến người khác ý loạn tình mê.

Tôi thực bắt đầu luống cuống.

Đôi mắt là lông mày của người này như khắc sâu vào tâm trí tôi, lúc thì nhảy nhót trước đống bài tập đang sửa, khi thì tùy ý xuất hiện trong nhà.

Nhưng đại đa số thì mỗi lần ta thất thần đều sẽ nhìn thấy cậu ấy.

Tên tôi là Thi Mân, Thi trong thi xá (施舍 – từ thiện), Mân trong Mân Sơn (岷山 – ngọn núi là ranh giới giữa tỉnh Tứ Xuyên và Cam Túc, Trung Quốc).

Hai chữ này không dễ viết, phải dùng đầu bút từng nét từng nét thì mới viết ra được.

Vậy nên là khi chuyển vào lớp của cậu ấy một năm trước, tôi đã cẩn thận viết tên mình lên bảng đen để giới thiệu.

Đám "tiểu quỷ" đó vậy mà líu rít không ngừng: "Thi Lão sư! Thi Lão sư! Lớp mình cũng có bạn tên Mân."

Cả lớp đồng loại cười vang và nhìn về phía sau, ánh mắt đều tập trung hướng về một nam sinh nọ.

Tôi thậm chí còn ngạc nhiên mà mở danh sách lớp để tìm tên cậu.

Phương Mân.

Ồ nhìn xem, ngay cả thanh âm cũng đều giống nhau như đúc.

Tình huống trùng tên này thường ít thấy, nên tôi không khỏi tò mò mà nhìn cậu ấy một chút.

Cậu ta đang ngủ.

Có vẻ là từ khi tôi vào lớp, cậu ta đã gục trên bàn, vùi đầu vào trong cánh tay, trước mặt chắn một chồng từ điển cao ngất.

Đống sách chồng chất khá cao khiến tôi không phát hiện cậu ta thế mà ngủ gật trong lớp.

Thực ra, tôi rất muốn giống như những giáo viên khác mà ném một viên phấn nhắc nhở cậu ta, đáng tiếc, tôi xưa giờ vẫn nhắm không chuẩn lắm, lại chưa từng chơi bóng rổ nên chỉ có thể đến bên cạnh cậu ta mà gọi.

Tiết đầu tiên của năm thứ ba Trung học mà đã ngủ gật thì sau này cả một năm ôn tập liên tục phải làm sao bây giờ?

"Phương Mân?" Tôi gọi cậu ta.

Quạt điện ở trên đỉnh đầu vẫn quay quay cần mẫn, đứng từ góc độ này nhìn xuống, có thể thấy được mấy sợi tóc của Phương Mân phất phơ vì gió.

Tôi đếm vài giây để gọi cậu ấy dậy, tận lần thứ ba thì rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên.

Đầu tiên dụi dụi mắt, vẻ mặt rõ còn ngái ngủ, nhìn thấy tôi thì mỉm cười ái ngại xin lỗi.

Sau đó chuyển tầm mắt về bảng đen, thấy rõ tên được viết trên đó thì cười đến là rạng rỡ, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cậu ta bảo thật khéo trùng hợp.

Mũi vẫn ửng đỏ, phối hợp với đôi mắt to tròn cười đến là vô tội.

Tôi nhìn ra được sự trường tồn lóe lên nơi ánh mắt kia – Người trẻ tuổi đơn giản xem là quật cường, còn tôi thật cẩn thận lại thấy như tha thiết chờ mong.

Tôi rốt cuộc hiểu tại sao cậu thiếu niên này lại khiến cho các nữ sinh trong lớp đứn ngồi không yên lâu như vậy.

Theo lý mà nói, tôi đã gặp không ít học sinh trung học, thanh tú, rắn rỏi, thanh thuần đều có khối người.

Nhưng đều không giống như này.

Đường nét cằm không được tính là quá rõ ràng, hốc mắt thì sâu hơn người thường, mũi tuy cao nhưng sống mũi lại hơi cong.

Ngũ quan nếu tách biệt ra thì cũng không kinh diễm động lòng người, nhưng đặt hết lên gương mặt này, lại chỉ có thể cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa – chỉ có thể như này, duy nhất cũng chỉ có người này.

Ngay cả ánh sáng cũng rất hiểu chuyện, hoàng hôn lúc năm giờ trùng hợp rọi lên bờ môi cậu thiếu niên.

Cả thân hình nửa sáng nửa tôi, duy chỉ có đôi mắt vẫn ngời sáng như vậy.

Nhất thời, tôi không rõ cậu ta đến cùng là nhìn tôi, hay là nhìn thứ gì khác.

Dù sao, bất luận là nhìn gì thì ánh mắt cũng nóng bỏng quá mức rồi đấy.

Mặc dù khá hoảng hốt vì không hiểu nổi tình huống trước mắt, trong lòng lại nghĩ hẳn là nên chụp một tấm hình, ghi lại một khắc chạng vạng tối đẹp đến như vậy cho riêng mình.

Về sau, cậu ấy hỏi tôi lúc đó sao lại đổ mồ hôi nhiều vậy – Kỳ thật cậu ấy không biết, khi đó chẳng những áo sơ mi tôi nhớp nháp mồ hôi mà vùng da dưới áo cũng đã đỏ rát.

Tôi nói, đại khái đó là ngày nóng nhất năm đi..

Truyện Chữ Hay