Không một ai biết rằng mình thật lòng yêu anh trai đâu nhỉ?

chương 3: một bước ngoặt ngỡ ngàng, nhưng theo chima thì… mọi chuyện vẫn ổn mà ha?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kể từ đầu tuần lễ vàng, nhà chúng tôi càng lúc càng đông và ồn ào hơn.

“Chiharu, Chiharu! Tao mua một thùng Cola rồi này! Giờ tụi mình trữ đủ đồ rồi đó!”

Muneshige là đứa đầu tiên vác đồ uống đến đây, theo sau là đám bạn của nó.

“Yoo-hoo! A, lượt tao, lượt tao!”

“Cho mày chết! Hiyaaa~!”

Hình như đang có giải đấu gì đó trong nhà chúng tôi, và cả những người rảnh rỗi đều lũ lượt kéo đến đây.

“Hiểu rồi… vậy thủ phạm là…”

Giữa sự náo nhiệt đó, Miyaka vẫn ngồi đó bình thản đọc sách…

“Em lấy kem cho mọi người nhé~”

“Oh, vẫn chu đáo như mọi khi, Chimako-chan!”

“Ehehe~, em được khen kìa!”

Và có thể thấy, Chimari cũng thường xuyên đến đây, nên tôi cũng chẳng có gì để phàn nàn cả.

Điều duy nhất làm tôi thấy hơi khó xử là…

“Xin lỗi vì làm phiền mọi người.”

“Ah, mừng chị đến chơi Kii-senpai~!”

“““Tụi em đợi chị nãy giờ, Juujigahara-senpai! Thêm gái thêm vui!”””

…Kii-senpai cũng bắt đầu ghé qua chơi mỗi ngày trong kỳ nghỉ này.

“Đúng lúc em định rót nước cho mọi người uống, chị ngồi và đợi em xíu nhé.”

“Ừm, được thôi. Cảm ơn em, Chima-chan.”

Tôi chẳng biết nên làm gì khi Chimari cũng đang cực kỳ chào đón chị ấy.

Mà thôi, kể từ lần cả ba nói chuyện với nhau, chị ấy chưa hề có dấu hiệu lấn lướt về phía tôi. Nên chí ít thì bây giờ vẫn sẽ ổn thôi…

Nhưng mà tôi cũng không muốn bỏ đi khi chưa nói lời chào, nên đành ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kii-senpai.

“Chào chị, Kii-senpai, chỗ tụi em hơi ồn ào quá ha.”

“Đ-Đâu có, không ngờ em lại lo về chuyện đó đấy… mặc dù chị là người tự tiện đến đây… Chà, chị càng lúc càng thích em hơn rồi…”

“Hả chị?”

“À, k-không, không có gì. E hèm, ồn ào như thế mới bình thường chứ? Thân là khách, chị không có quyền gì phàn nàn cả. Nhập gia thì phải tùy tục, đúng chứ?”

“Thật tốt khi nghe chị nói thế.”

“Chị cũng muốn cảm ơn em nữa, vì đã luôn chăm sóc chị… Em thật sự rất…”

Cũng đâu còn cách nào khác đâu, mà người đó còn là Kii-senpai nữa…

“A, Juujigahara-senpai!”

Đây rồi. Miyuka, người nãy giờ đang mải mê đọc sách, cuối cùng cũng để ý đến Kii-senpai.

“Fufu, chào em. Cuối cùng cũng để ý đến chị rồi.”

“E-Em xin lỗi, em tập trung quá…”

“Cuốn sách mà hôm nọ em giới thiệu chị thật sự thú vị lắm đấy. Em gợi ý cho chị thêm nữa nhé.”

“V-Vâng, được ạ! Với lại, em cũng muốn được chị giúp một số thứ… về mỹ phẩm, thời trang này nọ…”

“Được thôi, có gì đâu mà. Cứ tự nhiên liên lạc cho chị nhé.”

“Cảm ơn chị nhiều lắm…!”

…Có vẻ như trong lúc tôi không để ý thì hội chị em bên kia đã làm thân với nhau rồi.

Miyuka vui vẻ khi có một người lớn tuổi hơn để nói chuyện, thế là tốt rồi. Ngày trước, em ấy là bông hồng duy nhất trong căn phòng này, nên em ấy chẳng để tâm lắm… Lúc nào cũng chăm chú đọc sách cả.

“Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu~”

Ngay khi tôi định nói về chuyện đó, thì Chimari quay lại với một cái khay đựng đầy cốc đá.

“Đủ cho mọi người rồi nhỉ? Rồi nè, mấy anh chị, lấy đi, lấy đi!”

“Fufu, cảm ơn em, Chi-chan.”

“Đây rồi, cảm ơn nha, Chimako-chan!”

“Muneshige, giờ mày gọi Chimari là ‘Chimako-chan’ à… là sao vậy?”

“Thì em ấy trông giống ‘Chimako-chan’ mà? Nhỏ nhắn, xinh xắn, và dễ thương.”

“Ờm, nếu vậy thì tha cho mày.”

“Siscon có khác, rất là hiểu chuyện.”

Tôi muốn phản pháo lại nhưng không thể, vì đó là sự thật.

Trong khi đó thì Chimari đang đưa cốc cho Kii-senpai.

“Của chị đây, Senpai.”

Một điểm duyên dáng của Chimari đó là em ấy có thể làm chuyện này như là lẽ đương nhiên.

“Và đây, của Onii-chan.”

“O-Oh, cảm ơn em…!”

—Mình là người cuối, cảm giác thật đặc biệt!

Rồi Muneshige bắt đầu chuyền cola cho mọi người, và chúng tôi cạn ly.

“Nâng ly vì tuần lễ vàng!”

“““Dô!”””

Chúng tôi hớp một ngụm cola vừa rót đó khi bọt khí còn chưa tan…

“Ục ực, á ưm~!”

“!?”

Đột nhiên có một tiếng kêu kỳ lạ cất lên, khiến chúng tôi quay sang nhìn.

“Miệng chị tê quá… Trong cola có gì vậy…?”

Kii-senpai đang đỡ lấy miệng của mình, hai mắt đảo trắng đen cùng sự hoảng loạn.

V-Vậy cái âm thanh kỳ lạ lúc nãy là từ chị ta à—!?

Tôi không nghĩ là chị ấy có thể phát ra tiếng như thế… bất ngờ đấy… nhưng sao vậy?

“Ô, không lẽ đây là lần đầu chị uống nước có ga sao, Paisen?”

“Nước có ga? À, ừm, tại nhà chị không có thứ đó… vậy đây là nước có ga à…”

Kii-senpai đáp lại câu hỏi của Muneshige với một gương mặt nghiêm túc.

…Nhìn chị ấy mới nhớ, Chimari lần đầu uống cola cũng giật nẩy lên và mất kiểm soát mà ha.

“Awawa, chị cũng có một mặt khá là đáng yêu đó, Kii-senpai.”

Em ấy cười vui chưa kìa. Dễ thương quá.

Nhưng giờ tôi quan tâm về chuyện này hơn…

“Em hơi bất ngờ khi đến tuổi này rồi mà vẫn chưa uống nước ga bao giờ đấy.”

“C-Chị không có cơ hội để uống thử, nên đành chịu thôi chứ?”

Chị ấy có vẻ hơi xấu hổ.

“Chị nên nói em một tiếng nếu chị muốn uống nước khác chứ…”

“Làm vậy đâu có được. Đây là lúc nâng ly cùng các em mà. Chị không muốn mình là người duy nhất uống thứ nước khác, nghe như kiểu chị là người ngoài ấy.

Ồ, vậy là chị cũng quan tâm đến mấy chuyện đó…

(Hay chị ấy lúc nào cũng thế này? Càng thân quen với nơi này, chị ấy càng bộc lộ nhân cách thật ra…)

Tôi hiểu ra rằng chị ấy một con người giản đơn nhưng tốt bụng từ tận đáy lòng.

Vậy ấn tượng của Chimari về chị ấy là đúng rồi sao?

“Thật ngại quá… Trước giờ chị không biết nước có ga là như thế này… Chẳng biết khi quen rồi thì chị có uống được không…”

Vừa gợi cảm vừa đáng yêu, cái cách mà đôi gò má đó vụng về lấm lem. Thật sự đấy.

N-Nhưng tất nhiên trong lòng tôi thì Chimari vẫn là nhất, được chưa!?

Như để biện hộ cho những suy nghĩ đó, tôi hướng sự chú ý của mình về phía Chimari-

“Ủa, vậy chẳng lẽ chị không chơi chung với mọi người là vì chị chưa từng chơi những trò này bao giờ?”

Bằng cái nghiêng đầu thật thà (và dễ thương) đó, em ấy đặt ra câu hỏi.

“Ừ-Ừm… thì, đúng là thế… chị thấy hơi kỳ khi người chẳng biết gì như chị lại tham gia chơi rồi phá hỏng bầu không khí của mọi người…”

“Đâu có đâu~, cỡ Chima mà cũng chơi nữa mà!”

“Oh, đúng thế. Mình chơi thử một ván nhé, Paisen?”

Muneshige nhẹ nhàng đáp lại ý muốn của Chimari.

“Nếu như chị thấy khó xử với tụi em, chị có thể chơi chung với anh em nhà Yuma, Paisen à.”

“U-Ừm… vậy chắc chị nên chơi thử…”

Chị ấy gật đầu, dù có vẻ hơi sợ sệt.

“Nếu cố hết sức, có thể Yuma-kun sẽ nhìn mình theo một hướng khác…”

Chị ấy thì thầm gì đó.

Khi tôi đang nghĩ ngợi thì…

“Nhưng chị chưa chơi bao giờ cả, nên sẽ nát lắm đó nha?”

Chị ấy hỏi lại tôi lần nữa, có vẻ chị ấy vẫn chưa chắc chắn.

“Đừng lo mà, em tin Onii-chan sẽ nhẹ tay với chị thôi.”

“Đ-Đúng thật… nếu là Yuma-kun… Ừm, chắc chắn là thế…”

Ủa khoan, hình như mong đợi của hai người họ lại nâng lên rồi!?

(Trong một trò cạnh tranh thế này, “nhẹ tay” tức là chơi cho vui thôi… đúng không?)

Chà, nếu vậy thì cứ để chị ấy làm quen với nó thôi… Tôi nghĩ là chị ấy có thể làm được.

“Vậy Senpai, mong được chị giúp đỡ.”

“Ừ-Ừm, chị cũng thế!”

“Ahaha, ồ, đây là trận đầu tiên của em với Kii-senpai đó!”

Và thế là ba chúng tôi nắm lấy tay cầm và bắt đầu chơi.

“Ah, không, dừng, cái đó, ahn… Đ-đây, không thể nào, không, không, aaahh!”

“...”

“Chị không di chuyển theo ý mình được… Ah, ah, auu, ui, đau nha!”

“Ahaha, thật ra chị khá giỏi rồi á, Kii-senpai.”

“Chị giỏi á? Thế này là tốt á? Ah, ah, hay là thế này?

Là phải như thế này à…?”

“...”

À thì, hồi trước tôi cũng hay đung đưa người theo tay cầm (người mới chơi hay vậy lắm), mà hồi mới chơi thì tôi đã kiểm soát được việc đó rồi.

Và những tiếng kêu chị ấy vô tính cất lên khi chơi game… nó có hơi gợi cảm và dâm dâm, rắc rối rồi đây…

Nhìn đám con trai trong phòng xem, tụi nó như kiểu bị trầm cảm và đang cố kìm nén thứ gì đó…

“Yuma-kun, Yuma-kun!”

“A-Ah, vâng!?”

Chị ấy gọi tôi nên tôi vội nhìn sang.

Kii-senpai cố hết sức di chuyển tay cầm và cả cơ thể chị ấy.

“Chị… đang được chơi với hai em mà ha? Không chỉ thế, chị còn được đi vào trong thế giới của riêng anh em Yuma nữa…!?”

Giọng chị ấy hơi kích động, như thể đang ở cõi mơ.

“C-Chị nói như thế thì… có hơi phức tạp đó…”

Chimari thì thào với tông giọng như đang mang cảm xúc khó tả.

Cơ bản thì tôi cũng đồng ý với em ấy— Nhưng đồng thời, tôi cũng suy nghĩ một chuyện.

(Chị ấy nói là thích mình, nhưng có lẽ chị ấy chỉ đang khao khát sự gần gũi giữa anh trai và em gái thôi.)

Nghe nói là chị ấy không được hòa thuận với anh trai của mình lắm thì phải?

Nếu vậy thì—

““Ah.””

Đúng lúc đó, đòn tấn công đặc biệt do Kii-senpai vô tình tạo ra khi ấn bừa đã đấm gục nhân vật của tôi và Chimari.

“Được rồi! Thắng, thắng rồi! Chị thắng rồi nhé!

Kii-senpai hồn nhiên phấn khích lên như một đứa trẻ.

“Ăn mừng thôi nào! Ku ku ku… Ặc, á um~!?”

Và khi uống ừng ực ly Cola (ly mà Chimari rót cho chị ấy), chị ấy lại phát ra tiếng khóc kỳ lạ và hờn dỗi.

“Bà chị này… bên ngoài thì ngầu và xinh đẹp, chứ thật ra cũng hơi ngốc ngốc đúng không…?”

Muneshige thì thầm.

Chẳng ai phản bác được…

***

Tối đó, sau khi Muneshige, Miyuka và những người khác đã đi về, chỉ còn Kii-senpai ở lại.

“Senpai không về sao ạ? Chắc chị cũng có giờ giới nghiêm hay gì mà…”

Chị ấy có vẻ là một người được dạy dỗ kỹ càng, và gia đình chị ấy chắc cũng giàu sang nữa.

“E-Em cũng lo lắng những chuyện đó hả… Ưm, chị càng thích em hơn rồi…”

“...Dạ?”

Tôi giả vờ không nghe thấy gì và bỏ qua chuyện đó.

Ừm, thật sự thì rất dễ để dắt mũi chị ta… nhưng hình như chị ấy đang càng lúc càng thích tôi, mặc dù tôi chỉ đang đối xử bình thường mà thôi.

“E-E hem… ừm, không sao đâu. Chị có nói với bố mẹ là chị sẽ đến nhà Yuma-kun rồi.

“Ý-Ý chị là sao…?”

Phụ huynh chị chấp thuận em sao? Hả? Nghiêm túc á?

“Giờ Chima-chan nấu bữa tối đúng không? Chị có thể xem— À không, cũng đã ở đây rồi, để chị phụ một tay nhé?

Như mọi khi, chị ấy chẳng trả lời câu hỏi của tôi, rồi bày tỏ mong muốn của mình với đôi mắt lấp lánh.

Con người này đúng nghĩa là đơn nhiệm luôn… không thể suy nghĩ được nhiều thứ cùng lúc, kiểu kiểu đó.

Những ngày qua, có vẻ như tôi càng lúc càng hiểu Kii-senpai hơn…

Chắc là không sao đâu ha Chimari?

“V-Vâng, em rất là biết ơn, nhưng…”

Ô? Phản hồi của Chimari có vẻ gấp rút lạ thường.

Tôi nghĩ thế.

“Kii-senpai, em biết là chị tốt, nhưng… Ư oa, mình tưởng là được nấu ăn với Onii-chan chứ…”

À… ý của em là vậy sao.

Tôi cực kỳ thuyết phục bởi tiếng thì thầm của em ấy.

Chimari cuối cùng cũng có những suy nghĩ giống tôi rồi.

Phải, đó là tại sao ngay từ đầu tôi đã gặp rắc rối khi đối xử với Kii-senpai…

Tôi nhận ra chị ấy là một người tốt hơn lúc đầu tôi nghĩ, nhưng chị ấy thích tôi vì tôi thân thiết với em gái mình, nên chị ấy sẽ muốn tham gia vào nhiều thứ, và khiến cho thời gian chúng tôi ở riêng ít đi…

“Cảm ơn em, chị sẽ cố hết sức! Vậy giờ chị làm gì nào?”

“Ưm, giờ thì chị giúp em chuẩn bị thức ăn nhé.”

“Được thôi!”

Và hai người họ bắt đầu nấu nướng…

“Á, Senpai, con dao đó hơi to quá để cắt cà rốt á!”

“M-M-Mà trước hết thì, cách chị cầm dao nhìn ghê quá! Tay mèo đi, để tay mèo ấy!”

“...Nya~?”

Senpai tạo dáng mèo, trông dễ thương phết, nhưng mà—

““Không phải thế!””

Chúng tôi chẳng nghĩ ra cách để đôi co với chị ấy, nên chỉ đành quát lên như thế.

Có vẻ như chị ấy chẳng có một chút kiến thức hay kinh nghiệm nấu nướng gì cả…!

Tôi để chị ấy phụ bởi vì bên ngoài chị ấy như một con người toàn vẹn, nhưng giờ thì phải suy nghĩ lại—

“Em xin lỗi Senpai, nhưng để em lo chuyện chuẩn bị cho. Em nhờ chị dọn bàn và đĩa ăn nhé?”

“Ể… ừm, được… chị hiểu rồi…”

Senpai ủ rủ hẳn đi, có lẽ chị ấy hiểu rằng đây là thông báo bãi bỏ trách nhiệm từ phía tôi.

“D-Dọn bàn ăn cũng quan trọng mà! Cùng làm việc và cố hết mình nhé, Senpai.”

“Ưm, đúng vậy, cắt thái đâu phải là cách duy nhất để phụ giúp đâu…”

Vừa trả lời Chimari, chị ấy vừa liếc nhìn tôi.

“...Chị chỉ muốn cho em thấy là chị cũng đang cố hết mình thôi mà.”

Chắc chị ấy đang độc thoại thôi— Đáng tiếc là tôi nghe rõ mồn một luôn.

(Chị muốn cho em thấy điểm tốt của mình… nói cách khác, chị hoàn toàn không muốn bỏ cuộc ha…)

Mặc khác, Chimari nói trong sự phấn khích.

“Vậy thì, Onii-chan nè, cắt cà rốt thành từng miếng, còn khoai tây thì cắt làm 8 nhé!”

“Hừm, được, tuân lệnh…”

“Senpai nè, cái tay Onii-chan đang là kiểu tay mèo đó. Gập ngón tay lại như mèo rồi đè lên thức ăn, như vậy sẽ không cắt nhầm vào tay đó.”

Ngoan quá, em ấy không quên giải thích lại cho Senpai.

“R-Ra vậy, ý của em là thế. Với lại… Yuma-kun giỏi nấu ăn nhỉ, tuyệt quá ta…”

“C-Cái này có tính là nấu ăn đâu. Cắt xong rồi em để hết cho Chimari làm mà. Toàn vậy mà ha?”

“Vâng! Chima thích giành việc của Onii-chan lắm đó, cả nấu ăn lẫn nêm nếm nữa.”

“Nói chứ, anh thích phục vụ Chimari mà.”

“Ehehe~, tụi em yêu thương nhau lắm. Mình cứ thân thiết như thế nhé, Onii-chan!”

“Tất nhiên rồi. Không chỉ bây giờ, mà còn là trong tương lai nữa.”

“Không được, như vậy là em đòi hòi quá rồi. Mou~, Onii-chan, anh thật là—”

“...Hai em thân nhau thật đó.”

Tụi tôi hơi bất ngờ khi nhận ra mình đang tán tỉnh nhau ngay trước mặt Senpai như thế!

“S-Senpai, nếu chị muốn, thì trong tương lai, chị cũng có thể giúp đỡ tụi em nữa!”

Tôi chẳng còn cách nào ngoài đệm thêm mấy lời đó.

“...Nghe em nói vậy thật là tốt…”

Rồi Senpai nói lắp bắp.

“Thật sự thì, chị không nghĩ mình giúp được gì cả… nếu chị còn gây thêm rắc rối cho hai em thì…”

“Đ-Đâu có phiền hà gì đâu ạ!”

“Xạo, chị biết chứ bộ. Với lại—”

Hạ đôi mi mắt mình xuống, như thể chị ấy đang suy nghĩ—

“...Chị chỉ đang ngáng đường hai em mà thôi.”

“Khôn—”

‘Không hề có chuyện đó’, tôi đã chẳng thể nói ra thành lời.

Và đúng như tôi nghĩ, Chimari cũng thế.

—Và sự im lặng này chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

“Chắc chắn là thế… trong mắt hai em, chị chỉ là vật cản…”

Senpai lại hạ thấp mi mắt và nở một nụ cười buồn bã và phiền muộn.

“Quả thật chị rất muốn hẹn hò với Yuma-kun, nhưng đồng thời, chị thích Yuma-kun là bởi sự quan tâm mà em dành cho em gái mình.”

Nói một cách nhẹ nhàng, rồi chị ấy quay lưng đi.

“Từ giờ chị sẽ không làm phiền hai người nữa. Chị thật lòng xin lỗi vì đã xen vào quãng thời gian quý giá của hai anh em.”

“A… không, chị đừng nói như thế… cùng nhau ăn tối đi mà…”

Cuối cùng thì Chimari lên tiếng nài nỉ.

“Đ-Đúng rồi đó! Chị cũng đã ở đây rồi mà—”

“Cảm ơn về lời mời của hai em. Nhưng mà…”

Senpai bỗng nghiêm nghị nói.

“Chị không muốn làm nhục bản thân trong mắt Yuma-kun hơn nữa.”

““—””

Cả tôi và Chimari đều không thể nói lên lời.

Chị chẳng có gì là nhục nhã cả— tôi nghĩ trong đầu.

“Chị xin lỗi. Gặp lại hai em sau.”

Trước khi tôi kịp mở lời, Senpai đã rời đi mất…

***

“Tụi mình làm chuyện xấu rồi.”

Sau đó, chúng tôi ăn phần đồ ăn dư hồi trưa do Chima làm với cơm do Chima nấu.

“Chima không giỏi làm hài lòng khách, nên em đã cẩn thận hết sức… Nhưng những lời Onii-chan nói làm Chima hạnh phúc quá nên…”

“Nếu vậy thì đó là lỗi của anh. Anh đã bất cẩn và nói mấy lời ngớ ngẩn.”

Cuộc đối thoại vẫn là về Kii-senpai.

“Anh đã bất cẩn, và cho rằng Senpai sẽ không nghĩ ngợi gì.”

“Nhưng đó đâu phải là lỗi của Onii-chan, là do Chima khiến anh nói thế mà.”

“Không, đâu có, Chimari đã chăm sóc Senpai rất tốt mà.”

“...Anh vẫn là Onii-chan ha. Onii-chan cũng đã chăm sóc cho Senpai. Anh vẫn là Onii-chan mà Chima yêu, một Onii-chan biết quan tâm cho người khác!”

“...Chimari vẫn là Chimari mà anh yêu!”

“A, au au, c-cảm ơn anh, em yêu anh nhiều!”

“Anh cũng thế… anh yêu em nhiều lắm đó nhé.”

“...”

“...”

Tụi tôi nghiêm túc trở lại.

“Chẳng phải đây là lý do làm Kii-senpai khó xử sao?”

“Vâng, Chima nghĩ vậy…! Chima hơi…!”

“À thì, tụi mình kiểu như hơi đắm đuối nhau quá ấy…”

“Kiểu như một cặp đôi ngốc nghếch ấy ha!”

Chimari phấn khích nắm lấy đôi bím tóc của mình.

Mắt em ấy sáng lên, ngả người về phía trước.

“Tuyệt quá, tuyệt thật á! Chima đã luôn mơ về chuyện này! Rằng mình với Onii-chan trở thành một cặp đôi!”

“C-Có luôn hả? Thì đúng, anh cũng muốn thành đôi với Chimari…”

“Nhỉ, nhỉ! Như kiểu em yêu anh hết cỡ luôn đó! Chima và Onii-chan được trở thành đôi…”

“...Chà, tụi mình cũng phải đi qua nhiều bước mới đến được đây mà.”

Ngày trước, chúng tôi yêu nhau quá nhiều, nhưng lại chẳng thể nói ra, và cứ thế giấu những cảm xúc này vào trong.

Nhưng giờ mọi thứ được thả trôi, cũng chẳng bất ngờ khi chúng tôi thành một đôi.

“Nhưng vấn đề là… chúng ta chỉ nên như thế này khi ở riêng thôi ha?”

“P-Phải. Gì thì gì, mối quan hệ của Chima và Onii-chan là tối mật mà.”

“Mình tạm thời che mắt được mọi người bằng việc ta là cặp anh em thân thiết quá mức, nhưng không biết được khi nào, ở đâu, bằng cách gì mà mối quan hệ này bị phát hiện.”

Thật ra thì ủy ban kỷ luật đã từng để mắt đến chúng ta rồi.

Hơn cả là, dù bây giờ Kii-senpai vẫn ổn, nhưng nếu tôi từ chối chị ấy và chị ấy bắt đầu nghi ngờ, thì Kii-senpai sẽ ngay lập tức tìm ra câu trả lời.

“T-Tạm thời thì, em sẽ xin lỗi Senpai sau.”

“Ừm, anh cũng nghĩ thế… và một chuyện nữa.”

Hở? V-Vâng?”

“Hôm nay thức ăn Chimari nấu ngon lắm… Anh thật vui vì những dinh dưỡng mà Chimari nấu thành đang lan tỏa trong anh và làm nên cơ thể anh… Cứ như tình yêu của Chimari là thứ làm nên anh vậy.”

“O-Onii-chan…!”

Rầm! Chimari đứng phắc dậy, đôi mắt ngấn nước, vội vã cầm đũa lên.

“Ăn đi, ăn nữa đi! Tình yêu của Chima cả đấy! Đây, aaa~! Aaaa~!”

“A ha ha, cảm ơn nhé… anh ăn đây, aaa… nhom nhom.”

Theo lẽ đương nhiên, tôi cười rồi ngay lập tức ăn một muỗng. *Nhom Nhom*

“Oa~... Onii-chan ăn tình yêu của Chima ngon lành chưa kìa…”

Rồi Chimari lại nắm lấy hai bím tóc của mình, bình tĩnh trở lại.

“Khoan, tụi mình lại trở về làm cặp đôi ngốc nghếch rồi!?”

“Tụi mình đang ở riêng mà, có sao đâu. Giờ thì cứ tiếp tục thôi.”

“P-Phải ha…! Yay! Vậy thì, vậy thì… e he he~”

“Ai chà, anh cũng đâu để thua em gái mình vậy được, để anh nữa.”

“Onii-chan cũng muốn làm thế sao!? Ể, hôm nay là ngày gì vậy!?”

“Chẳng là ngày gì cả, chỉ là một buổi tối bình thường giữa hai người yêu nhau thôi.”

“Wow~... Đúng vậy ha, đúng đúng, chuyện này là bình thường giữa Chima và Onii-chan mà!”

“Ừm, nên em cũng ăn đi nè, Chimari, aaa.”

“Vâng! Aaa…!”

Chimari há miệng, tạo thành một nụ cười tươi rói.

Tim tôi đập liên hồi khi đút cho em ấy, như đang mớm cho một chú chim con vậy.

(Ừ thì, mình biết thế này là có lỗi với Kii-senpai, nhưng mà…)

Thật tuyệt khi được ở một mình với Chimari—

“À đúng rồi, Chimari nè.”

Rồi tôi chợt nhớ ra.

“*Măm măm…* E he~, dạ, sao nè?”

“Anh đưa em cái này.”

Tôi lấy chìa khóa ra khỏi túi rồi đưa cho Chimari.

Đôi mắt em ấy mở to, đầu nghiêng qua một bên.

“...Anh muốn em ăn cái này hả?”

“Không, đừng!”

“A ha ha, em đùa thôi mà… Ngại quá nên người ta mới phải đùa giỡn tí đó!”

*Pop* Đôi má của Chimari ửng hồng, rồi lại co người và nắm lấy đôi bím tóc của mình.

“Onii-chan… đây là chìa dự phòng của chỗ này ạ?”

“Đúng rồi, anh muốn Chimari giữ một cái.”

Nên ban ngày tôi đã phải đi để làm chìa cho em ấy.

“U-Un, cảm ơn anh… nếu vậy thì…”

Chimari nhận chiếc chìa khóa bằng bàn tay mỹ miều của mình…

Và với nụ cười e thẹn, em ấy ôm nó vào lòng.

“Em sẽ giữ gìn nó cẩn thận, và em tin Onii-chan cũng sẽ bảo bọc Chima như thế…”

“Ha ha… em nói quá rồi.”

“Không có quá lố đâu, nó là chìa dự phòng mà? Anh chỉ đưa cái này cho người bạn gái mà anh sẵn sàng chào đón vào phòng mình, đúng không?

Gương mặt vẫn còn vẻ xấu hổ, em ấy nói với tôi bằng toàn bộ tâm trí mình.

“Thế nên Chima sẽ trân trọng nó… Và nó sẽ là kho báu quý giá nhất của em…”

“...Ừm, cảm ơn em.”

“Vâng…”

Giờ không phải là lúc để xấu hổ, tôi liền đưa tay mình ra.

Chạm vào má của người em gái, và cũng là người tôi yêu.

Vuốt ve một cách nhẹ nhàng và nâng niu…

“...Anh vui lắm.”

“Onii-chan~... Chima rất là… iu anh iu anh~...!”

Ôm chiếc chìa dự phòng trong lòng, Chimari cọ má vào tay tôi với vẻ hân hoan và hạnh phúc…

***

Sau bữa tối, chúng tôi rửa bát đĩa. Rồi Chimari vẫy tay chào tôi đi về.

Tất nhiên là tôi cảm thấy rất tiếc và lẻ loi khi phải ở một mình, nhưng mà…

“À thì, có một số thứ phải đợi lúc không có ai mới làm được.”

Đối với đàn ông thì nhiều thứ để làm lắm, thật đấy.

Đặt biệt là hôm nay, tôi được chứng kiến những nét đáng yêu của Chimari. Tôi đã được chiêm ngưỡng rất, rất nhiều thứ.

Mà hôm nay tôi đổi ý rồi.

Giờ thì cứ ngồi xem phim cái đã…

Nhàn nhã thật.

Ping-pong!

“Hả…?”

Ai lại bấm chuông giờ này vậy? Giao hàng sao… nhưng tôi có đặt gì đâu…

Tôi đi đến chỗ màn hình nội bộ, và người trên camera đó là—

“Hả—?”

Tôi bất ngờ đến mức quên cả thở.

“Kii-senpai…!?”

***

“Ừm, chị xin lỗi vì lại làm phiền em lần nữa.”

Khi tôi mời chị ấy vào nhà, Kii-senpai đưa tay lên chống vào hông mình.

Tôi có cảm giác là chị ấy đang lo lắng.

Nhưng tại sao? Có gì mà phải lo cơ chứ?

Mà thôi, đó cũng đâu phải vấn đề…

“Ể, ừm, sao thế ạ? Chị để quên đồ hả?”

“À thì… nói theo một cách nào đó, thì đúng là vậy…”

“Một cách nào đó…?”

Tôi gật đầu, rồi chị ấy bắt đầu nhìn quanh phòng để tìm kiếm gì đó.

“Ưm… Chima-chan về rồi hả em?”

“V-Vâng, nếu em ấy về trễ quá thì bố mẹ tụi em sẽ lo lắm…”

Và lý do tại sao Kii-senpai lại đến đây giờ này vẫn còn là dấu chấm hỏi.

“Chị quên gì vậy ạ…?”

“Ừm… trước hết thì, chị muốn xin lỗi vì đã đòi phụ giúp nấu bữa tối.”

Chị ấy cúi đầu xuống.

“K-Không đâu ạ, đó là lỗi của tụi em mà. Senpai không cần phải cúi đầu đâu.”

“Không đúng, chị đã xen vào chuyện của hai em mà…”

Bỗng Senpai tiến một bước về phía tôi.

“...Chị đã không thể cho em thấy điểm tốt của chị.”

“À…”

Tôi nhớ lại những lời mà chị ấy độc thoại.

(Chị ấy quan tâm chuyện đó đến mức phải quay lại đây xin lỗi lúc tối khuya thế này á…?)

Nếu đúng là thế thì sự lịch thiệp của chị ấy cứ như không có giới hạn vậy— Khi tôi đang nghĩ như thế thì…

“À, chị nghĩ rằng…”

Kii-senpai co người lại, đôi má nhuốm hồng vì lý do gì đó.

“Chị sẽ không bỏ cuộc chỉ vì một lần em từ chối chị đâu. Nếu chị muốn cố hết mình để em yêu chị, vậy thì,,,”

“H-Hả…”

Tư thế của Senpai trông vừa đáng yêu vừa gợi cảm khiến tôi hơi hồi hộp, nhưng tôi vẫn cố trả lời lại.

Cùng lúc đó, tôi cũng đang rất hoang mang.

(Hả? Chị ấy định nói gì vậy? Chị ấy—)

“Chị phải chuộc lại sai lầm của ngày hôm nay bằng mọi giá.”

“Ể? E-Em nói rồi, chị không sai hay gì—”

“Nhưng đối với chị thì hành vi đó là sai. Và không lý gì em sẽ mở lòng với chị khi nhìn thấy một Juujigahara Kii thảm hại đến thế!”

“Cái đó—”

‘Dù có làm gì đi nữa, em cũng sẽ không bao giờ hướng về phía chị’. Tôi chẳng thể nói như thế được, nên lại thành ra cạn lời.

“...Thấy chưa? Biết ngay là em sẽ nghĩ như thế mà.”

“A, không có, ý em không phải là như thế—”

“Thế nên chị đã quay lại dù là trong tủi nhục!”

Một lần nữa tôi cứng họng khi chị ấy quát lên với vẻ nghiêm túc như thế.

Nhưng tôi không khỏi nghĩ về chuyện đó.

(Từ quan điểm của Kii-senpai, chị ấy định làm gì sau khi quay lại đây… trong tủi nhục vậy nhỉ?)

Cuối cùng thì vẫn chốt lại bằng câu hỏi này.

“S-Sao chị quay lại đây vậy…?”

“...”

Khi tôi hỏi thế, gương mặt của Kii-senpai đỏ chín đến tận mang tai.

“Hả?”

“Chị đã suy nghĩ rất nhiều để tìm được cách bù đắp cho lỗi lầm của mình.”

“H-Hả…?”

“Nên chị quyết định dùng cách này… cũng là cách duy nhất.”

Senpai nhìn tôi và nói.

“Yuma-kun nè.”

Chị ấy tiến gần hơn.

Mùi hương của từng lọn tóc thoáng qua đầu mũi tôi.

Tôi vô thức cau mày. Khoảng cách này có hơi gần quá—

“Cách mà chị nói là—”

Tôi không khỏi tò mò mà hỏi lại, và Senpai phản hồi lại rằng…

“...C-Chị không còn cách nào ngoài cho em thấy những điểm mà chị tự tin nhất.”

“Ý chị là…?”

“Ít nhất thì Yuma-kun đã từng khen ngợi bề ngoài và phong cách của chị…”

“Ơ? Vâng… Nói gì thì nói, Senpai vẫn rất đẹp và thời trang…”

“...Ừm, nếu là vậy thì!”

“!?!?!?!?”

Tôi bị bối rối.

Đột nhiên, Senpai cởi đồ ra.

“Khoan!? C-Chị làm trò gì vậy Senpai…!?”

“Chị nói rồi. Chị muốn đền bù cho lỗi lầm của mình, và chị khá tự tin về vẻ bề ngoài, nên là…”

Senpai tiếp tục cởi ra.

Dần dần, làn da trắng ngần của chị ấy lộ ra.

Tôi lấy tay che mắt lại, nhưng cũng không nhịn được mà phải nhìn trộm qua kẽ ngón tay.

(Senpai ơi, em biết là bình thường chị đẹp lắm rồi, nhưng khi cởi đồ ra… trông chị còn kiều diễm hơn nữa…!!)

Hông chị ấy thật thon, nhưng da thịt thì lại căng phồng ở phần ngực và mông.

Hoàn toàn đủ sức để làm người mẫu áo tắm… tôi vô thức đắm đuối nhìn với ánh mắt của một đứa con trai—!

Đáng buồn là tôi không có đề kháng với những trường hợp thế này.

Tôi bối rối đến nỗi phải lấy tay che mắt, nhưng lại chẳng làm gì để ngăn chị ta.

Đúng lúc đó— trên người của Senpai chỉ còn những mảnh đồ lót.

“T-Thế nào…?”

Có lẽ chị ấy cũng ngại ngùng, nên vừa hỏi tôi vừa quay mặt đi.

Những góc độ cơ thể chị ấy cũng có chút thay đổi, càng nhấn mạnh độ căng phồng của bộ ngực.

“E-E-Em nghĩ gì ấy hả…!?”

“Hy vọng là em cũng có chút rạo rực…”

“Có đó! Tim em như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi, trời ạ—!”

Tôi định gào lên ‘Tha cho em đi mà!’.

“Thật sao…!? M-May quá…”

Senpai mỉm cười rạng rỡ.

—Chị ấy thật thà và dễ thương đến nỗi tôi phải lo lắng.

Những cử chỉ lạnh nhạt thường ngày của chị ấy càng làm sự khác biệt này trở nên rõ nét hơn.

Nở một nụ cười như thế trong khi chỉ mặc mỗi bộ đồ lót. Tôi không biết nên làm gì nữa…

(Ôi không, mình không thể rời mắt khỏi Senpai được nữa…!)

Đáng lẽ gu của tôi phải là những cô gái giống như Chimari.

Ấy vậy mà, cơ thể bán khỏa thân gợi cảm, xinh đẹp của Senpai lại đủ sức công phá để gọi thằng em của tôi dậy…

Tôi đang phải chống tay rồi đây.

Rồi Senpai—

“Yuma-kun!”

“Nè… A!?”

*Rầm

Rồi tôi nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa.

Còn Kii-senpai thì đang ở trên tôi.

“Chị vui lắm… vì em bắt đầu có hứng thú với chị rồi…”

Chị ấy nhìn tôi với đôi mắt ẩm ướt.

“Chị thật mừng vì mình đã dũng cảm… Biết là em sẽ mở lòng nếu chị cố gắng mà…”

Trong đôi mắt Senpai là ảnh phản chiếu gương mặt đỏ chót của tôi.

T-Tình huống này là…

“Nếu là vậy thì… em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với chị…”

Biết ngay mà! Nói cách khác, tôi đang—

(Kii-senpai đang ép vào mình…!)

“Chỉ cần em thích chị một chút thôi… em sẽ có thể tiếp tục vun trồng tình cảm đó… và làm những gì em muốn.”

Gương mặt Senpai lộ vẻ quyết tâm.

“Chị… sẽ cố hết mình. Chăm chỉ và chăm chỉ hơn nữa…”

—Đúng rồi, Senpai từng nói là chị ấy sẽ không bỏ cuộc và sẽ làm mình hướng về chị ta.

Và tôi cùng biết rằng khi Senpai đã quyết tâm rồi thì sẽ không quan tâm chuyện gì khác nữa.

Chị ấy cũng nhận thức được sức mạnh về ngoại hình và phong cách của mình.

Vậy nên tôi biết là chị ấy đã suy nghĩ rất nhiều, để rồi đưa ra quyết định này…

…Nhưng em nghĩ là chị bỏ qua hơi nhiều bước rồi đó!

“Giờ… tạm thời chị lùi ra một xíu đi, Senpai!”

Tôi chỉ có thể tuyệt vọng kêu lên.

Bởi nếu không thì tôi sẽ bị cơ thể quyến rũ của một người phụ nữ chạm vào! Và tôi chẳng tưởng tượng nổi mình sẽ làm gì nữa!

“...Tại sao em phải cố đến thế để từ chối chị?”

Senpai nghiêm mặt lại. Bên dưới đó là bộ ngực bị trọng lực kéo xuống, tạo thành một cái rãnh sâu.

Không được rồi, tôi không đánh mắt đi được! Tôi đang liên tục nhìn vào mặt rồi ngực chị ấy!

“Yuma-kun nè, em nhìn chằm chằm vào cơ thể chị… như thể muốn nuốt chửng nó vậy…”

Đúng là trong trường hợp này thì câu ‘Tránh xa em ra” nghe cũng không thuyết phục lắm, nhưng mà—!!

(Phải làm sao? Làm sao đây? Gì thì gì, việc này là không được…!)

Cuối cùng thì tôi nặn ra một câu trả lời làm từ hợp chất hoảng loạn và gấp gáp.

“Em… em đã có người mình thích rồi!”

Tôi đang tuyệt vọng biện hộ với chị ấy.

Cố gắng thuyết phục chị ta.

Và tôi biết chắc phản ứng của chị ấy là gì.

“Người đó là ai…?”

Đó, biết ngay mà.

Mỗi lần bị hỏi câu đó, tôi đều trả lời là—

“Em… không nói được.”

Phải trả lời như vậy thôi.

“...”

Senpai nhìn tôi một lúc.

Như đang muốn đạt được thứ gì đó ẩn giấu bên trong.

Đôi môi chị ấy hé mở.

“Lẽ nào là— Chima-chan?”

“!!!”

Tôi suýt hét lên, nhưng phải nghiến răng mà kìm lại.

Là nó. Điều duy nhất mà tôi không thể kể cho bất cứ ai!

Nhưng. Nhưng mà…

(Mình không muốn trả lời là ‘Không phải em ấy’…!)

Tất nhiên là Chimari sẽ không nghe thấy được. Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng.

Nếu tôi chối bỏ sự thật này, chắc chắn sẽ có gì đó bên trong tôi vỡ vụn—

Đó là một thứ quan trọng hơn hết thảy. Như thể tôi sống là vì “thứ đó”.

Vậy nên, không được. Tôi không thể nói như thế.

(Nhưng nếu vậy thì… phải làm sao!? Kii-senpai không phải là kiểu người thỏa mãn với một câu trả lời hời hợt đâu…!!)

Nhưng đồng thời, vẽ ra một câu chuyện hợp lý cũng đủ để thuyết phục chị ta… Chỉ cần nó phù hợp là được, nhưng…

Vấn đề là sau đó, liệu tôi có còn tự hào nhận mình là con người hay không.

Với người mà tôi yêu. Người mà tôi quan tâm. Người em gái của tôi…

(Ừ đúng rồi, nhưng giờ phải làm sao!? Trả lời kiểu gì giờ…!?)

Tôi chẳng nghĩ được gì cả, dù đang cố hết sức vận động trí óc, những gì tôi nhận lại chỉ là giọt mồ hôi lạnh thiếu bình tĩnh.

“Yuma-kun nè…”

Kii-senpai lại hé môi để tiếp tục thúc ép tôi—

*Cạch cạch*

““Hả…?””

*Cách*

“Onii-chan!”

Chúng tôi quay mặt nhìn nhau, rồi canh cửa mở ra, chúng tôi thấy Chimari đang ở đó.

“Chima quên đồ nè, em quên— Ooo~!?”

Em ấy thấy chúng tôi ở trên ghế, rồi đứng yên như trời trồng.

“O… O… O…”

—A, em ấy sắp hét lên rồi!

“O-Onii-chan đần độn! Kii-senpai dâm dâm! Dâm dâm~!”

Yep, đúng như tôi nghĩ!

“Hả… Chị dâm á…!?”

“Chứ sao nữa! Chị định làm gì đó nên mới ăn mặc như vậy mà!”

“Thì đúng là thế, nhưng chị rất sốc khi nghe Chima-chan nói vậy đó…”

“Hiểu rồi, hiểu rồi mà! Em biết rồi, nên là mặt đồ vào nhanh đi!”

Kii-senpai tránh xa tôi một chút, rồi nhanh chóng mặc lại bộ đồ mà mình đã cởi ra.

Sau đó, chị ta rời khỏi ghế rồi ngay lập tức đứng trước mặt Chimari.

Cơ thể nhỏ nhắn của Chimari run lên.

“Onii-chan… Kii-senpai… Chima, Chima rất là… rất là giận đó…”

Em ấy khóc luôn rồi.

Nhìn thấy Chimari như thế, trái tim tôi co thắt lại.

“Không, Chimari, không phải như thế!”

“...Không phải cái gì? Chima thấy hết rồi đó?”

“Đúng là em đã thấy, nhưng anh chẳng làm gì cả, anh không hề muốn!”

“...Onii-chan, anh đã ôm ấp mơn trớn với Kii-senpai khi chị ấy chỉ còn bộ đồ lót đúng không?

“Không hề! Mà em học mấy cái từ đó đâu ra vậy!? Nhưng nói chung là Kii-senpai tự cởi đồ ra rồi tiến đến chỗ anh mà…”

“...Hưm.”

“Kii-senpai đang thành thật với bản thân, chị ấy cực kỳ tuyệt vọng đó! Chị ấy muốn đền bù cho những chuyện xảy ra hôm nay!”

“...Hứ!”

“Vấn đề là tự nhiên Kii-senpai cởi đồ ra rồi lại gần anh đó chứ! Nhưng nói chung là anh không hề thỏa hiệp, anh đã cố không nhìn bậy bạ rồi.”

“Đâu có, em nhìn chằm chằm vô ngực chị luôn ấy chứ.”

“Senpai, im lặng và mặc hết đồ vô đi! Khoan đã, Chimari, anh nói thật, không phải là vậy đâu mà!”

“...Onii-chan, dâm dục.”

“Hự… A-Anh rất xin lỗi! Đàn ông ai cũng thế cả!”

“Hứ, hứ, hứm~!!”

Dù tôi đã tuyệt vọng biện minh đến thế, Chimari vẫn giận dỗi phồng má.

Em ấy không phải vô cớ làm thế. Người anh trai, kiêm bạn trai, chỉ vừa mới tán tỉnh với em ấy một giờ trước. Nhưng khi em ấy quay lại, thằng đó đang ở cùng người phụ nữ chỉ mặc đồ lót, là Senpai đây.

Nếu là tôi thì tôi cũng phồng má— à không chỉ phồng má thôi đâu, tôi sẽ giận lắm đấy.

“Trời ạ… sao lại thành ra thế này, sao lại giáng xuống đầu Chima cơ chứ!”

Dù có biện mình thế nào, em ấy vẫn tiếp tục phồng má. Tức là không phải em ấy không tin tôi, mà là không tìm được nơi để xả hết chỗ cảm xúc đó ra.

Tức là… tôi cần phải—

“Được rồi! Chimari nè!”

Cố để em ấy tha thứ cho tôi.

“Không phải là để bào chữa hay gì cả, nhưng anh muốn hẹn hò với em vào cuối tuần này!”

“Ể…?”

“Anh sẽ làm mọi thứ để Chimari vui vẻ trở lại! Nên là nè! Đừng phồng má nữa, mà hay cười lên nhé! Thấy Chimari phụng phịu thế anh buồn lắm.”

“T-Thật chứ…?”

“Thật của thật! Có trời làm chứng!”

“Anh sẽ hẹn hò với em ư?”

“Đúng vậy, hẹn hò nào! Anh sẽ hẹn hò với em đến điên thì thôi!”

*Bụp!*

Chimari mỉm cười rồi nhảy vào lòng tôi.

Từ sức nặng, nhiệt độ cơ thể, đến cảm giác và mùi hương của em ấy… mọi thứ đều làm tôi nhẹ lòng…

“...Fuu~”

Khi ấy tôi bắt đầu ý thức lại xung quanh, và nghe tiếng thở nhẹ của Senpai ngay bên cạnh mình.

Senpai đã mặc đồ chỉnh tề trong lúc anh em tôi tranh luận.

“Chị biết mà, quả nhiên là em ấy ha…?”

Chị ấy thì thầm vào tai tôi.

“A, không có, Senpai, gọi là hẹn hò nhưng—”

“Ừa, chị biết mà… Chị biết là em, đang rất quan tâm cho em gái mình.”

“Đ-Đúng… vậy…”

Tôi gật đầu đồng tình, nhưng mà…

(Đâu có nghĩa là chị ấy phát giác ra chúng ta đâu đúng không?)

“Chị xin lỗi vì đã làm phiền hai người. Chị về đây.”

“À, vâng…”

Trước khi tôi kịp xác định tình hình, Senpai đã lẳng lặn rời đi.

Chimari và tôi nhìn nhau.

“Rồi nhé, Onii-chan, anh hứa đó nhé!? Hẹn hò í!”

“Ừ-Ừm, anh hứa.”

Tôi đáp lại một Chimari đang vô cùng cao hứng…

(Lát nữa mình phải nhắn LINE cho Senpai…)

***

『Dù gọi là hẹn hò, nhưng chỉ là “hẹn hò” giữa thành viên trong gia đình thôi ạ』

『Ừa』

Đó là hồi âm duy nhất từ chị ấy.

Tôi hơi bận tâm về việc dùng ngôn từ lịch sự hơn, nhưng mà…

Tạm thời thì… như vậy là ổn rồi nhỉ…?

Truyện Chữ Hay