Editor: mèomỡ
Xung quanh, người chú ý cô gái kia vốn đã rất nhiều, lại nhìn thấy cô ấy tỏ vẻ vui mừng với một người đàn ông lạ, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Tần Thẩm. Thấy là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai cao lớn, có người mỉm cười tỏ ý đã hiểu, có người huýt sáo, cũng có người bất mãn hừ anh.
Tần Thẩm nhìn cô gái kia một lát, nói: “Cô là… Cô bé kia.”
Thiếu nữ xinh đẹp họ Cung liền cười: “Đúng, em là Cung Chủy Vũ, chính là đứa nhóc năm đó ở quán rượu đòi hợp tấu với anh.” Cô ấy mở hộp đàn sau lưng, cầm khúc phổ đến: “Anh xem bài này đi, là em mới viết đấy, muốn hợp tấu một lần không?”
Nói xong đem liền ném khúc phổ cho anh, động tác rất ngầu.
Tần Thẩm đón lấy khúc phổ, nhìn một lúc, dường dư có chút rục rịch. Nhưng anh lại nhìn sang Lục Chân Nghi, đột nhiên cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô thật dịu dàng.
Anh rất ít khi làm như vậy trước mặt mọi người.
Lục Chân Nghi lập tức hiểu ý anh, bật cười, tại nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, giọng không lớn không nhỏ nhưng cực kỳ dịu dàng: “Đi đi, nói ra em còn chưa được nghe anh đánh đàn hoặc hát bao giờ đâu.”
Tần Thẩm mỉm cười, vuốt tóc cô, lại hôn một cái lên trán cô.
Tần Thẩm đứng ở giữa quảng trường, trước mặt thiếu nữ họ Cung, lấy từ trong không gian ra một chiếc guitar.
Hình ảnh một người đàn ông cao lớn lại đẹp trai đưa tay ra liền đột nhiên xuất hiện một chiếc guitar quả thật rất kích thích. Lục Chân Nghi nghe thấy không ít cô gái phấn khích… Còn có người bàn luận xôn xao: “Dị năng không gian kìa…”
“Hứ, dị năng không gian thì sao, không có sức chiến đấu, chỉ được cái làm màu…”
Nhưng khi Tần Thẩm bắt đầu chỉnh dây đàn, thiếu nữ họ Cung cũng lấy đàn ra, hai người bắt đầu hợp tấu thì tất cả âm thanh đều biến mất.
Lục Chân Nghi không phải người yêu âm nhạc, cũng không có khả năng thưởng thức chuyên nghiệp.
Nhưng bọn họ hợp tấu rất ăn ý, đặc biệt là thiếu nữ kia, kỹ thuật rất điêu luyện.
Tiếng hát của bọn họ vô cùng rung động, cô gái kia có thể bắt chước được thanh âm của các loại nhạc cụ, một mình mà giống như một dàn nhạc. Kỳ thật, tuy rằng giọng Tần Thẩm rất hay rất động lòng người, nhưng thuật không bằng cô gái kia. Thiếu nữ chẳng những tám nốt cao thấp đều có thể hát nhưng không phô, ngược lại còn có thể hát đệm tôn lên giọng Tần Thẩm, khiến buổi biểu diễn trở nên cực kỳ hoàn mỹ.
Bởi vì không phải tình ca, tiếng ca cũng không triền miên, dưới trời sao yên tĩnh, lại trong veo như tiếng suối trong núi. Trong giọng hát cất chứa một chút đau buồn, nhưng luôn tràn ngập sự dũng cảm.
Mọi người đều sững sờ.
Lục Chân Nghi nghe xong liền cảm thấy trái tim như được gột rửa một lần, nội tâm yên bình, tràn ngập dũng khí.
Nhưng có người nghe xong lại nước mắt giàn giụa, đau khổ.
Đợi đến bọn họ hợp tấu xong, Tần Thẩm nhắm mắt lại thở sâu. Khi mở mắt ra thì anh thật bình tĩnh, nói với cô gái họ Cung kia: “Không ngờ mới sáu bảy năm mà cô đã tiến bộ đến mức này rồi, đúng là thiên tài… Chỉ có ca từ hơi yếu một chút.”
Trong mắt thiếu nữ lấp lánh ánh sáng, tràn ngập sự sung sướng sau khi hợp tấu. Sau khi nghe anh nói liền cười.
Tần Thẩm cũng cười, không nhìn cô gái ấy nữa, mà đi về.
Ngô Tĩnh San đứng ở bên phải Lục Chân Nghi, lúc này mới hít một hơi thật sâu: “Cô em này giỏi thật, mình nghe mà muốn mê luôn. Bạn Lục Chân Nghi, bạn cẩn thận kẻ địch mạnh lắm đấy.”
Lục Chân Nghi cười cười, khẽ nói: “Là dị năng thanh âm, hẳn là sẽ rất mạnh…”
Ngô Tĩnh San hơi giật mình, “Ấy chà… Chả trách sao mọi người đều như say như mê.”
Thẩm Hoành Hoan ở bên còn lại, khẽ nói: “Kỳ thật chúng ta bây giờ thiếu thốn nhất là người có dị năng trị liệu, dị năng của tôi không hiệu nghiệm, lúc đi mang cả nhà họ Đổng theo thì tốt rồi…”
Lục Chân Nghi biết anh ấy nói vậy là ngầm tỏ vẻ ủng hộ cô, xem ra mọi người đều cảm thấy thiếu nữ này uy hiếp đến cô. Cô nhịn cười nói: “Trên đường nguy hiểm thế sao có thể bắt cóc bạn nhỏ Đổng Tu nhà người ta được.”
Thẩm Hoành Hoan gãi đầu cười.
Tần Thẩm đi đến trước mặt Lục Chân Nghi, mỉm cười nhìn cô.
Đây là đang chờ khen à?
Lục Chân Nghi không nhịn được cũng cười, dùng ngón tay chọc vai anh, “Hi, kém xa một cô bé, anh có đúng là chuyên nghiệp không thế?”
Tần Thẩm đưa tay bắt được ngón tay cô, tiếp tục dùng ánh mắt phóng điện.
Lúc này Cung Chủy Vũ cũng đi tới, đã khôi phục lại khuôn mặt vô cảm: “Không đúng, anh ấy hát cũng rất tốt, có đôi khi không lạm dụng kỹ xảo không có nghĩa là kỹ thuật kém. Âm nhạc hay thật sự là khi không cần quá hoa mỹ mà vẫn rung động lòng người…”
Đám Lục Chân Nghi Ngô Tĩnh San trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô bé này nghiêm túc phát biểu về kiến thức âm nhạc.
Chờ cô ấy diễn thuyết xong, Tần Thẩm chỉ chỉ Lục Chân Nghi giới thiệu: “Đây là vợ tôi.”
“Ừm.” Cung Chủy Vũ chậm rãi đáp, quan sát Lục Chân Nghi một lượt, “Chào chị.” Lại quay lại sang nhìn Tần Thẩm, sau đó nói: “Không có việc gì em đi trước đây.”
Lục Chân Nghi để ý thấy cô bé này lúc nhìn thấy Tần Thẩm là thật sự vui vẻ, ánh mắt nhìn anh không thể nói là si mê nhưng vẫn dịu dàng. Tần Thẩm cố ý giới thiệu cô hiển nhiên là cũng có chút hảo cảm với cô bé này, không muốn cô ấy phạm sai lầm, mới cố ý thể hiện rõ sự để ý của mình với vợ.
Sau khi biết cô là vợ Tần Thẩm, ánh mắt cô ấy nhìn cô cũng không có gì căm ghét oán hận, chỉ lóe lên chút kinh ngạc, cảm xúc hơi buồn bã mà thôi.
Quả là một cô bé không khiến người ta ghét được.
Tuy là tính tình hơi quái gở.
Tần Thẩm không nói gì, chỉ nhìn cô ấy đi xa, trong ánh mắt có chút tiếc hận, bị Lục Chân Nghi nhìn thấy.
Buổi tối bọn họ ở lại một phòng học trong khu dạy học.
Học sinh nơi này vốn có ký túc xá, tuy rằng có thêm người sống sót từ bên ngoài tới, nhưng vẫn có không ít phòng học trống.
“Ngày mai đi sớm một chút.” Lục Chân Nghi vừa ăn cơm chiều vừa nhìn Tần Thẩm: “Có người nào đó gây náo động, tăng thêm phiền phức cho chúng ta.”
Bữa tối là mì ăn liền, còn có trứng gà. Hiện giờ ăn cơm mà có xúc xích đã khiến người ta ghen tị lắm rồi, chưa kể ăn xong bọn họ còn có quýt tráng miệng.
Ngô Tĩnh San nghe xong liền cười: “Bạn Tần Thẩm, bạn đã kích hoạt thành công tình trạng báo động của vợ bạn rồi, làm phiền bạn cố gắng hạn chế bất mãn, duy trì hài hòa trong đội… Nhưng nói đi cũng phải nói lại anh đúng là ‘hổ già mà vẫn còn uy’ nha, giọng hát hoàn toàn không thua năm xưa.”
Tần Thẩm hiện giờ cũng không lạnh lùng như trước đây như nữa, đối với kiểu trêu ghẹo này anh vẫn có thể vui vẻ nghe, nghe xong liền cười ôm Lục Chân Nghi, “Cô coi chừng Tiểu Võ nhà cô là được, đừng can thiệp chuyện nhà tôi. Chân Nghi nhà tôi không thiếu tự tin như vậy.”
Lục Chân Nghi tựa vào vai anh, cười lười biếng nói: “Có già hay không, uy còn hay không, dường như chỉ có mình biết? Bạn Ngô Tĩnh San, chú ý dùng từ nhé.”
Trước đây, những lời nói đùa mang chút bậy bạ tuy hơi tục nhưng thường xuất hiện giữa đám bạn bè thân thiết, cũng có thể điều tiết không khí.
Sau tận thể, chút hài hước của con người đều đã bị cuộc sống cực khổ diệt sạch.
Có thể là vì không khí của căn cứ này rất thoải mái, tràn ngập sức trẻ, Lục Chân Nghi mới có thể nói ra những lời đùa giỡn như vậy.
Mọi người đều cười.
Ngô Tĩnh San cười lớn nhất: “Được lắm, Lục Chân Nghi, cậu muốn ‘trọng sắc khinh hữu’ đúng không!”
Tiểu Võ đưa tay ôm chặt eo cô ấy, cười nói, “Được rồi được rồi, em đấu không được hai người đó đâu. Ngốc…”
Cười đùa một lúc, mọi người liền đi nghỉ để ngày mai lên đường sớm.
Bàn học trong phòng học đã sớm bị đem ra ngoài, không biết dùng để nhóm lửa hay làm gì. Tần Thẩm lấy ra đệm khí cho mọi người, mọi người sôi nổi phồng miệng thổi, chờ sau khi chuẩn bị xong xuôi Tần Thẩm lại lấy ra mấy chiếc giường. Cuối cùng mọi người đều được nằm giường ấm áp thoải mái.
Lục Chân Nghi ngủ ở góc phòng học, quấn chăn, nằm giữa Tần Thẩm và vách tường, yên lặng nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời ngoài cửa sổ phòng học.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tần Thẩm khẽ nói bên tai cô, giọng trầm nhẹ, âm cuối có chút dụ dỗ.
Tên đáng ghét này! Lục Chân Nghi biết thừa thói quen của anh, vừa nghe giọng điệu này liền biết không phải chuyện tốt… Trong phòng học còn ba người nữa đấy nhé!
Quả nhiên một bàn tay anh chậm rãi luồn vào dưới quần áo cô.
Lục Chân Nghi run lên, cầm lấy tay anh: “Đừng… Anh điên à! Ở đây còn có người khác đấy!” Giọng cực nhỏ.
Đàn ông quả nhiên đều thích loại kích thích cấm kỵ này sao!
Mặt cô đỏ lên, kiên quyết ngăn lại.
Dưới ánh trăng mắt phượng xinh đẹp của Tần Thẩm cong lên sung sướng.
Lục Chân Nghi nhìn đôi mắt đang cười của anh, khẽ châm chọc: “… Vui gì đấy? Chẳng lẽ là vì gặp được tri âm xưa?”
Tần Thẩm mất hứng, không cười nữa, còn nhẹ nhàng bấm một cái lên eo cô.
Lục Chân Nghi cười nhẹ, khi anh tiến lại gần hôn cô thì cô khẽ cắn một cái lên cằm anh.
Cô biết, tối nay anh vì cô hào phóng không nghi ngờ anh nhưng vẫn tỏ ra một chút ghen tuông. Anh thích cô vừa để ý anh lại vừa tự tin thông minh.
Đàn ông thật ra cũng giống phụ nữ thôi, thật ra đều khó chiều như nhau.
Có điều…
“Hôm nay anh tiếc hận cái gì?” Cô nằm trong lòng anh, khẽ hỏi.
Tần Thẩm cứng đờ, chần chờ không đáp.
“Đừng lừa em!” Anh đang định chống chế thì cô đã bịt miệng anh, mắt mỉm cười nhưng nghiêm túc nhìn anh, “Anh có biết sự tin tưởng giữa vợ chồng quan trọng thế nào không hả? Có lẽ anh chỉ cảm thấy là lười giải thích hoặc cảm thấy khó giải thích nên qua loa… Nhưng em sẽ nghĩ nhiều đấy.”
Tần Thẩm thở dài, ôm chặt eo cô, khẽ nói bên tai cô: “Vẫn là những giấc mơ anh đã từng nói…”
“Ừm…”
“Trong mơ cái doanh này cũng tồn tại, nhưng không bao lâu liền sập, nơi này quân lực quá yếu… Anh thấy đám sinh viên kia còn vô tư, cho nên cảm thấy…”
“Vậy cô bé họ Cung kia…”
“Ở trong mơ cô ấy hẳn là cũng chết.” Tần Thẩm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn dứt khoát trả lời cô.
Lục Chân Nghi kinh ngạc.
Chết.
Giấc mơ của Tần Thẩm cơ bản đều là chuyện sẽ thực sự xảy ra.
Không giống với những giấc mơ của cô.
“Anh không định nhắc nhở chút sao?” Cô khẽ hỏi.
“Xem đã.” Tần Thẩm thản nhiên đáp, “Nếu không ảnh hưởng có thể nói một câu, quá phiền toái thì thôi.”
Lục Chân Nghi suy tư trong chốc lát: “Cô bé này là loại dị năng thanh âm, có lẽ uy lực cũng rất mạnh.”
Có nên mang cô ấy theo không?
Không biết có phải vì nhắc đến mơ hay không mà sau khi Lục Chân Nghi thiếp đi trong lòng Tần Thẩm đã thực sự mơ thấy những giấc mơ đã lâu không gặp.
Trong mơ cô và Tần Thẩm cùng một đội lái xe vào một doanh cứu nạn, có vẻ là doanh Thuận Nghĩa, giống nơi bọn họ đưa Hứa Quang Nguyệt đi lúc trước. Một hàng tổng cộng có khoảng bảy tám mươi người.
Lý Lạc Ngọc làm nhân viên đăng ký, ngẩng đầu nhìn thấy cô thì cực kỳ vui sướng: “Chân Nghi! Thật tốt quá, cậu vẫn ổn!”
Chính cô cũng rất vui mừng, nói với đứa nhỏ trong lòng: “Tỷ Tỷ, đây là cô Lạc Lạc, con nhớ không?”
Sau đó nghe được bé con trong lòng dùng giọng nói cực kỳ ngọt ngào đáng yêu gọi: “Cô Lạc Lạc.”
Một đôi tay cường tráng từ bên cạnh cô ôm đứa bé đi, là Tần Thẩm.
Mặt cùng tóc anh toàn bụi, quần áo rất bẩn, khuôn mặt tiều tụy.
Chính cô dường như cũng vậy.
Rất mệt, giống như một con chó cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt chân.
Lúc này, một người đàn ông áo quần chỉn chu đi tới, đứng bên Lý Lạc Ngọc, thản nhiên liếc bọn họ một cái, nói: “Mới tới à? Có người em quen?”
Người đàn ông kia là Viên Lục Duy!
Trong mơ Lý Lạc Ngọc nở nụ cười như gặp thủ trưởng, có vài phần thân thiết vài phần cung kính: “Đúng vậy, có bạn của em.”
Trong mộng Viên Lục Duy thản nhiên gật đầu, rất ngạo mạn, nói: “Vậy sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, đăng ký đi, lưu ý người có dị năng.”