Editor: mèomỡ
Biến cố xảy ra quá nhanh khiến Lục Chân Nghi không phản ứng kịp.
Đứng trong hang động âm u, nghe tiếng hít thở gần trong gang tấc, cô cứng ngắc mất một hai giây.
Trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ ùn ùn kéo đến.
Giả thiết, phán đoán, tỉnh ngộ, kinh ngạc, do dự, giãy dụa, tức giận vì bị giấu giếm…
“Thế này là sao?” Lục Chân Nghi khàn khàn nói: “Còn bốn người kia…”
“Đừng nói nhiều.” Tần Thẩm cầm cổ tay cô kéo cô đi sâu vào hang: “Lát nữa anh sẽ giải thích cho em, bây giờ không có thời gian!”
Lục Chân Nghi rất ít khi đấu tranh nội tâm kịch liệt như hiện giờ.
Cô thật sự không ưa Viên Lục Duy, hai tháng qua cô vẫn luôn trốn tránh hắn, ngay cả Lý Lạc Ngọc tới tìm cô mấy lần, cô cũng đều tỏ vẻ lạnh nhạt, hẹn cô đi ra ngoài cô cũng không đi.
Nhưng con người luôn có một chút thương hại mâu thuẫn, ấy là ‘tội không đáng chết’.
Tần Thẩm mặc dù lạnh lùng, nhưng cũng sẽ không đến mức vì ghen mà dùng thủ đoạn độc ác như vậy?
Huống chi bốn người có dị năng kia mặc dù là cấp dưới của Viên Lục Duy nhưng họ vẫn là người, còn là sức chiến đấu hữu dụng ít ỏi còn lại của loài người, cũng là con, là chồng thậm chí là cha của một người nào khác…
Cho dù là vì nguyên nhân gì thì bỏ chạy trong trận đấu, hãm hại chiến hữu trên chiến trường quả thực đã chạm đến giới hạn của cô.
Nhưng Tần Thẩm chưa bao giờ làm chuyện vô duyên vô cớ…
Cô giãy khỏi tay anh: “Không được!”
Tần Thẩm lại siết chặt cổ tay cô, trong bóng tối có thể nghe được giọng nói tức giận của anh: “Mình không có ý hại người, người lại có lòng hại mình! Em còn không rõ sao, chúng ta không thể ở lại doanh Xương Bình thêm một phút nào nữa rồi!”
Tuy rằng vừa rồi Lục Chân Nghi đã nghĩ tới khả năng Viên Lục Duy đã lén lút làm những chuyện quá đáng, nhưng nghe anh nói vậy cô vẫn sửng sốt.
Tần Thẩm cười lạnh một tiếng nói: “Đương nhiên, nếu em ngoan ngoãn chịu làm đồ chơi của Viên Lục Duy thì em vẫn có thể ở lại. Về phần anh, hắn đã ra tay vài lần chẳng qua đều không thành công mà thôi.”
Lục Chân Nghi lên tiếng: “Vì sao anh không nói gì với em?”
Cô đã hiểu, vì sao Tần Thẩm lại làm ngược với tính cách của anh, cố gắng tạo quan hệ với một số người, bởi vì anh ở đây không có căn cơ không có thế lực, vốn không thể so được với một Viên Lục Duy có ô dù chắc chắn.
Có lẽ là để dễ dàng thu thập tình báo, có lẽ là để hợp một ít thế lực, có lẽ chỉ là chiêu đánh lạc hướng, nhưng nhất định anh đã phải chịu uy hiếp rất lớn…
Nhớ tới lần cô gặp nạn, Tần Thẩm là đội trưởng đội Dị Thường thế nhưng lại không thể biết trước được Viên Lục Duy cũng sẽ tham gia nhiệm vụ…
Sau lưng cô, không biết Tần Thẩm và Viên Lục Duy đã đấu nhau bao nhiêu lần.
Trong lòng cùng trong miệng Lục Chân Nghi đều cảm thấy chua xót, không chỉ dâng lên sát tâm với Viên Lục Duy mà đồng thời cũng giận Tần Thẩm giấu giếm cô mọi chuyện. Nhưng trên tất cả, nhiều nhất vẫn là sự thất vọng của cô đối với sự khờ dại, ngây thơ của bản thân mình. Dưới sự che chở của Tần Thẩm, cô vẫn còn có thể khoan thai hưởng thụ cuộc sống an toàn.
Rõ ràng cô còn lớn hơn Tần Thẩm mấy tuổi, vì sao cô lại quên điều ấy mà yên tâm hưởng thụ sự bảo bọc của Tần Thẩm?
Rõ ràng cô vốn không phải loại phụ nữ sống dựa vào đàn ông.
Dị năng của Tần Thẩm có mạnh đến đâu đi nữa thì anh cũng chỉ là một người thường mà thôi, không phải đao thương bất nhập, không phải thần thông quảng đại, thế nhưng cô lại để anh một mình gánh vác tất cả…
Tần Thẩm dắt cô đi tiếp, cái hang này rất dài, còn lắt léo, hẳn là do thiên nhiên hình thành bởi vì có khúc rộng nhưng có khúc phải khom lưng mới đi vừa.
Sao Tần Thẩm biết được đường trong hang này?
Tình báo?
Anh không trả lời câu hỏi của Lục Chân Nghi, nhưng anh nghe được sự thất vọng của cô.
Vấn đề này rất khó trả lời.
Tần Thẩm vừa tìm đường đi, vừa nói: “Anh không muốn em phân tâm, chỉ khi dị năng của chúng ta đều thăng cấp mới có thể rời khỏi đó.”
Cuộc chiến giữa đàn ông, anh không muốn liên lụy đến cô, đây là sự tự tôn của đàn ông. Nhưng nếu trả lời như vậy, Lục Chân Nghi nhất định sẽ không vui.
“Vì chuyện ngày hôm nay anh đã chuẩn bị trước. Kỳ thật mục đích chính là chuyện khác, còn tay Viên Lục Duy kia, hắn bị cắn chết đương nhiên càng tốt, nếu không thì coi như hắn cao số. Vừa rồi anh đã bắn đạn tín hiệu, người bên dưới hẳn là sẽ bỏ chạy, nhưng đám cấp dưới của hắn nhất định sẽ lên núi cứu hắn. Mà cứu được hay không phải xem bản lĩnh của bọn họ thôi.”
“Cái hang này thông tới đâu vậy? Hay để em đi trước cho?” Lục Chân Nghi khẽ nói: “Em có khả năng định vị bằng tinh thần. Phía trước có nguy hiểm không? Liệu có người hoặc quái thú từ cửa theo chúng ta vào không?”
“Đừng lo lắng.” Tần Thẩm khẽ siết cô, “Không có gì nguy hiểm cả. Sức mạnh của anh từ sau khi tăng lên cấp liền có khả năng dịch chuyển không gian, phạm vi không lớn, nhưng rất thực dụng, cửa vào vừa rồi là bị anh đưa tới.”
Lục Chân Nghi suy nghĩ mất một lúc mới ngẫm ra được sức mạnh dịch chuyển không gian của anh. Nói nôm na là cửa vào vừa rồi trên thực tế cũng không phải là cửa của cái hang này, nhưng cách đây không xa, bị Tần Thẩm dùng sức mạnh không gian dịch chuyển đến đây. Đối với người bên cạnh mà nói, là bọn họ đột nhiên đâm vào tảng đá, sờ lên thì chỗ đó vẫn chỉ là đá mà thôi.
Lục Chân Nghi kinh ngạc, dị năng của Tần Thẩm đã mạnh đến thế rồi.
“Chúng ta muốn đi đâu?” Trong bóng tối, cô khẽ hỏi.
Con đường phía trước đã nhỏ đến mức phải nằm xuống bò, Tần Thẩm nói: “Thả Elsa ra, cho nó đi trước tìm đường.” Sau đó mới trả lời cô: “Chúng ta đi tập hợp với Hoan Tử, Tiểu Võ và Ngô Tĩnh San, sau đó cùng đi tìm cha mẹ em.”
Tất cả những câu anh nói trong ngày hôm nay đều thật đáng kinh ngạc, Lục Chân Nghi tạm thời không load kịp.
Một mặt đương nhiên là vui mừng vì có thể đi tìm cha mẹ. Kỳ thật cô vẫn nhớ mong họ, trong lòng bất an, chỉ là cô biết đường đi sẽ vô cùng hiểm trở, không muốn Tần Thẩm mạo hiểm vì cô.
Nhưng mặt khác…
“Hôm qua để bọn họ cùng nhau tới Diệc Trang là kế hoạch của anh? Ngay cả ba người họ cũng biết?”
Chỉ mình cô không biết?
“Bọn họ cũng không biết, chỉ có Tiểu Võ biết chút ít… Cậu ấy biết một chút về chuyện của anh và Viên Lục Duy, từng khuyên anh đổi sang một doanh khác.” Tần Thẩm bò theo Elsa, vừa nói với Lục Chân Nghi đang bò đằng sau.
Bò chừng mấy chục mét, phía trước lại rộng hơn, Lục Chân Nghi bỗng ngửi được một mùi kỳ quái.
Có chút giống tiệm thú nuôi bán Hamster, lại có chút mùi lưu hoàng.
Lục Chân Nghi lần này không cần Tần Thẩm đồng ý liền tự sử dụng tinh thần định vị.
Đây là một không gian tương đối rộng, chừng năm sáu mươi mét vuông.
Sau đó cô cũng cảm nhận được chút dao động cực nhỏ.
Khi cô tập trung muốn bắt được nó thì nó cũng đã biến mất, mà lưới tinh thần vô hình của cô lại bắt được nó tại một vị trí khác.
“Có cái gì đó.” Cô hạ giọng nói.
“Ừ.” Tần Thẩm khẽ đáp.
Anh lấy từ trong không gian ra một cái đèn led cắm trại.
Không gian tối tăm liền bừng sáng.
Lục Chân Nghi theo trực giác muốn bảo anh tắt đi, thắp đèn trong bóng tối không khác gì biến mình thành bia ngắm. Nhưng cô không làm vậy. Tần Thẩm chắc chắn cũng biết điều này, anh làm như vậy hẳn là đã xác định không có nguy hiểm.
Nhưng sao anh lại biết là không nguy hiểm?
Anh không chịu nói với cô bất cứ chuyện gì.
Cảm giác thiếu tin tưởng này làm cô cảm thấy không thoải mái.
Lúc này, dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy một thứ có lông, rất nhỏ, chỉ lớn hơn sóc đỏ một chút, bề ngoài cũng vô cùng giống sóc, chỉ có cái đuôi lông xù cực to.
Nó dùng cái đuôi ấy để bay. Động tác nhanh như chớp.
Lục Chân Nghi không dám khinh địch, quái thú nhỏ không có nghĩa là sức chiến đấu kém, tốc độ nhanh như vậy kỳ thật rất có tính uy hiếp.
Hai người cùng nhau ra tay bắt nó.
Quái vật nhỏ kia không chỉ nhanh mà còn bay không theo bất cứ quy luật nào.
Tần Thẩm dùng tay bắt.
Lục Chân Nghi chần chờ một chút, cũng nhìn ra loại quái thú nhỏ này không có lực sát thương lớn. Cô muốn tấn công bằng tinh thần, nhưng nó quá nhanh, tinh thần của cô không bắt được nó. Có mấy lần đụng phải lại trượt ra, nếu chia ra thành dạng võng bắt nó, thì sức tấn công lại không lớn.
Vì thế cô cũng dùng tay.
Hai người chặn đường trước sau, nhưng vẫn bắt không được.
Sức mạnh của Tần Thẩm dùng để giết quái vật hay dùng để cất đồ đều không thành vấn đề, dùng để bắt giữ lại không tốt lắm. Hoặc có thể anh cũng muốn dùng cắt không gian nhưng bởi vì tốc độ của quái thú quá nhanh nên nhắm không chuẩn.
Cũng giống như tấn công bằng tinh thần của cô vậy.
Đây là sinh vật có tốc độ di chuyển nhanh nhất mà bọn họ từng gặp, không trung còn để lại tàn ảnh.
Cho dù là dị năng tốc độ, chỉ sợ cũng không dễ bắt.
Lục Chân Nghi có chút kinh hãi, may mà sức tấn công của nó không sao, bằng không chỉ sợ cô và Tần Thẩm đều dễ dàng bị nó đánh lén giết chết. Cho nên mới nói, thứ gì luyện đến cực hạn đều sẽ rất mạnh.
Người có dị năng tốc độ thường bị các dị năng khác xem thường trong đội Dị Thường, nếu họ không ngừng thăng cấp cũng sẽ là sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.
Elsa cùng chim đầu rìu cũng tiến lên giúp một hay. Bởi vì không gian nhỏ hẹp nên chúng nó không cần dị hoá, mà vẫn giữ nguyên hình.
Chim đầu rìu có thể đập cánh chắn quỹ đạo bay của nó.
Lục Chân Nghi còn đang suy nghĩ xem chim đầu rìu và quái vật nhỏ kia, rốt cuộc là ai lợi hại hơn thì Elsa đã bắt được quái vật.
Cho dù Elsa không dị hoá, nhưng thân thể nhỏ bé ấy lại vẫn siêu mạnh, cao chưa đầy hai mươi cm lại có thể nhảy lên đến hai mét, tốc độ tuy không bằng quái vật nhưng chênh lệch cũng không nhiều. Dưới sự giúp đỡ của cô và Tần Thẩm, cuối cùng cũng bắt được.
Vừa bắt được nó, Elsa lập tức cắn vào sau cổ, đây bản năng của động vật săn mồi giết chết con mồi, cắn đứt xương cổ.
Thứ kia phát ra tiếng kêu cực kỳ giống tiếng chó.
Lục Chân Nghi cuối cùng cũng thấy rõ nó. Quả nhiên rất giống sóc, nhưng đầu lại giống con thỏ, lông màu nâu vàng lại có đốm như hươu sao, cái đuôi phía sau xòe ra như đóa hoa, đôi mắt màu đen, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Lục Chân Nghi thấy nó đáng yêu như thế, lại không có sức chiến đấu, cũng không phải mắt đỏ, vội vàng muốn cứu nó khỏi miệng Elsa.
Elsa bình thường cũng không hung dữ nhưng giờ phút này lại chết sống không chịu buông.
Thứ đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên mặt đất cũng đã có máu nhỏ xuống.
Lục Chân Nghi sử dụng dị năng tinh thần ra lệnh cho Elsa buông ra thì thứ đó đã bị cắn đứt cổ.
Mà Elsa lại còn cắn một miếng thịt của nó để ăn.
Lục Chân Nghi sững sờ.
Elsa xinh đẹp nhỏ nhắn, từ nhỏ được cô tỉ mỉ nuôi nấng, chưa bao giờ ăn thịt sống, hiện giờ lại hung ác như vậy.
Mà chim đầu rìu thế nhưng cũng bay xuống, mổ thi thể xé một miếng thịt ăn.
Tần Thẩm tiến lên cầm lấy thi thể, mắng Elsa và chim đầu rìu một câu: “Mấy đứa cũng không ngốc nhỉ!” Nhưng trong giọng nói lại là khen ngợi.
Sau đó anh mới nói với Lục Chân Nghi: “Đây là Nhĩ Thử. Mục đích lần này tới là vì nó.”
Lục Chân Nghi tuy rằng đã đọc Sơn Hải Kinh rất nhiều lần, nhưng Bắc Sơn Kinh lại chưa thuộc hết, chỉ nhớ mang máng có “Nhĩ Thử” nhưng không nhớ miêu tả cụ thể.
“Loài thú, bề ngoài nó như con chuột, mà đầu thỏ thân hoẵng, tiếng nó như tiếng chó tru, dùng đuôi bay, tên là Nhĩ Thử, ăn nó không bị sình bụng, còn có thể ngừa bách độc.” Tần Thẩm nói, trong mắt có ý cười: “Ăn thứ này có thể bách độc bất xâm đấy.”
p/s: Ủa, anh mạnh vậy ai chơi =v=