Editor: mèomỡ
Tần Thẩm ôm Lục Chân Nghi vào lòng, cúi đầu nhìn thấy vạt áo trước bị nước mắt của cô thấm ướt mộng mảng, liền càng ôm chặt cô hơn.
Những người khác cũng mở cửa xuống xe, Elsa từ ghế sau nhảy xuống, nhào về phía Lục Chân Nghi như một cơn gió, ngoài ra còn có Lâm Đồng – vợ Hứa Quang Nguyệt, đội trưởng Chu của đội Siêu Thường cùng một quân nhân trẻ tuổi.
Elsa không ngừng chạy vòng quanh bên chân Lục Chân Nghi biểu đạt sự mừng rỡ, bộ lông như tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Nhìn cơ thể nhỏ chỉ bằng chân Lục Chân Nghi, thật không thể ngờ lại có sức chiến đấu mạnh như vậy.
Lục Chân Nghi rời khỏi vòng tay Tần Thẩm, ôm lấy Elsa, Elsa không ngừng liếm cổ và mặt cô.
Lúc này Lâm Đồng cũng vui vẻ chạy tới, cười nói: “Chị đã nói tiểu Lục sẽ không sao mà. Không thấy thi thể cũng không tìm thấy bất kỳ đồ vật nào của cô ấy. Xem, không phải vẫn bình an đây sao.” Sau đó lại ôm Lục Chân Nghi lải nhải, “Ây da, chồng em suýt thì sợ chết luôn rồi. Những người còn lại quay về căn cứ báo cáo, cậu ấy vừa biết chuyện mặt liền tái mét. Lúc ấy trời đã tối rồi, ngay cả cấp trên cùng không đồng ý để cậu ấy ra ngoài cứu người trong lúc muộn như vậy. Nhưng câu ấy nhất quyết muốn đi, không ai ngăn được, mọi người ở đây cũng đều là tự nguyện đi theo. Tối tới nơi nhưng không tìm được, San San nói ngay từ đầu em đã không ở cùng mọi người, cô ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đi quay lại đã không thấy em đâu rồi… Tiểu Tần sốt ruột gần chết, hôm nay trời còn chưa sáng đã đi tìm, còn mang theo con cún của em.”
Lục Chân Nghi cảm kích, vội vàng nói cám ơn Lâm Đồng và mọi người tình nguyện cùng Tần Thẩm đi tìm cô.
Tần Thẩm nhìn cô chăm chú, ánh mắt vừa tức giận lại có chút yên lòng dịu dàng. Nhưng khi Viên Lục Duy từ ghế lái thản nhiên đi xuống, ánh mắt Tần Thẩm lập tức biến thành con dao sắc lẹm lạnh như băng.
Viên Lục Duy chào hỏi từng người. Đi đến trước mặt Tần Thẩm, cười nói: “Đội trưởng Tần, cậu nên cám ơn tôi đấy, vợ cậu hoàn toàn dựa vào tôi mới có thể sống sót đấy nhé.”
Tần Thẩm lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Thế sao?”
Đội trưởng Chu đi tới, cơ thể cao lớn chen vào giữa hai người. Đội trưởng Chu không chỉ có bề ngoài to con mà còn rất biết hoà giải, cười nói: “Đoàn trưởng Viên, cậu đừng chém gió quá, Tiểu Lục là dị năng tinh thần hiếm có khó tìm, chẳng lẽ lại không giúp được cậu một tay?”
Viên Lục Duy đương nhiên không thể nói Lục Chân Nghi hoàn toàn vô dụng, nhún vai: “Được rồi, mấy người nói thế nào thì là thế đó.”
Lục Chân Nghi kể lại cho mọi người chuyện vừa rồi họ bị tấn công, vẻ mặt có chút ảm đạm. Viên Lục Duy lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mang theo mấy người thường từ Tây doanh về, có một người lúc bị quái vật tấn công không kịp lên xe… Tôi đã dặn họ đừng đi quá xa, trách được ai?” Lại vừa cười vừa trêu chọc Lục Chân Nghi: “Cô Lục chưa gặp chuyện như thế bao giờ, có lẽ đang tự trách đấy!”
Lục Chân Nghi cắn môi.
Lúc ấy bọn họ ra hiệu muốn đi ra sau rặng cây, là chính cô gật đầu đồng ý.
Mặc dù không ai có trách nhiệm lo hộ người khác nhưng…
Tần Thẩm nhìn cô như vậy, có chút đau lòng, cầm tay cô, kéo vào lòng, hỏi: “Quái vật có bao nhiêu con?”
“Chắc khoảng mấy chục, có một con Hoạt Hoài hình người cao khoảng năm sáu mét.” Lục Chân Nghi buồn bã, “Bọn em không có vũ khí, không phải đối thủ của nó.”
Tần Thẩm nói: “Chúng ta mang theo vũ khí, em muốn quay lại giết nó không?”
Viên Lục Duy vội vàng xua tay nói: “Thôi xin, người kiệt sức, ngựa hết hơi, tôi muốn về nghỉ, mà người kia đã sớm bị tiêu hóa xong rồi, quay lại có ích gì? Đội trưởng Tần muốn ‘nổi giận vì hồng nhan’ thì tùy anh…”
Lục Chân Nghi nói: “Đi về trước đã, tránh lại gây thêm chuyện.”
Tần Thẩm nhìn Lục Chân Nghi, gật đầu, ôm chặt bả vai cô.
Lục Chân Nghi lên xe, cậu quân nhân không biết tên kia thay cô ngồi vào ghế lái phụ. Tần Thẩm vốn lái xe đến, lúc này lại cùng Lục Chân Nghi ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi, đổi thành đội trưởng Chu lái xe.
Tần Thẩm vẫn nắm thật chặt tay Lục Chân Nghi không buông, trong lòng Lục Chân Nghi có chút ngọt ngào và cảm động, liền nhẹ nhàng tựa vào vai anh.
Lâm Đồng ngồi bên kia cô. Cô và Hứa Quang Nguyệt là kiểu vợ chồng truyền thống, sẽ không làm cử chỉ thân mật trước mặt người khác, nhưng nhìn hai người bọn họ công khai yêu đương lại không chê buồn nôn, có chút hâm mộ cười nói: “Hai cô cậu thật ân ái.”
Lục Chân Nghi nhìn cô ấy cười.
Ngược lại là Tần Thẩm, anh ưỡn lưng, dường như đang ngượng ngùng.
Tuy rằng gặp lại Tần Thẩm khiến cô rất vui vẻ, nhưng bóng ma trước đó vẫn ám ảnh cô, Lục Chân Nghi luôn có chút không vui, hỏi: “Những người khác thế nào?”
“Aiz, may mắn có người thính lực cường hóa phát hiện sớm, đa số lên xe, số người chết không đến hai mươi, trong đó có bốn người có dị năng, ngoài ra còn có người bị thương, dù sao vẫn rất thảm.” Lâm Đồng nói.
“Tĩnh San? Hoan Tử thì sao? Đều không sao chứ?” Lục Chân Nghi hỏi Tần Thẩm.
Tần Thẩm im lặng một lát mới nói: “Ngô Tĩnh San không sao, chỉ có chút thương ngoài da, tối qua còn cùng anh ra ngoài tìm em một đêm. Hôm nay anh thấy cô ấy không khỏe nên không cho cô ấy đi nữa.”
Lục Chân Nghi liền thấy không ổn: “Hoan Tử…”
“Không chết.” Tần Thẩm gần như thô bạo ngắt lời cô, cuối cùng vẫn thở dài, “Bị quái vật cắn đứt một tay, tay trái. Trên xe không có quân y, mất máu rất nhiều, may là bản thân cậu ấy có dị năng thủy hệ, có chút sức mạnh chữa trị, bây giờ còn đang ở bệnh viện…”
Thẩm Hoành Hoan bị cắn đứt một tay!
Lục Chân Nghi vội hỏi: “Vậy anh ấy về sau sẽ thế nào?”
Thời buổi này tàn tật đại biểu đã mất khả năng sinh tồn, may mắn duy nhất là Thẩm Hoành Hoan còn có dị năng, bằng không liền xong đời.
“Dị năng hệ mộc có khả năng sinh sôi, bây giờ mặc dù vẫn chưa dùng được nhưng chưa biết chừng có ngày có thể làm cái tay đã cụt mọc lại.” Ánh mắt Tần Thẩm ảm đạm.
Đến doanh, một nhà ba người kia cũng xuống xe, đi làm đăng ký kiểm tra. Hiện giờ người bị bệnh ôn dịch truyền nhiễm đã rất ít, hơn nữa còn có thịt Châm Ngư, cho nên biện pháp cách ly đã bị huỷ bỏ, chỉ cần đăng ký tư liệu như tên, giới tính, tuổi, nghề nghiệp trước kia, có dị năng hay không v…v…, sau đó nhận thẻ cơm, phân phối chỗ ở, rất nhanh.
Người là do Lục Chân Nghi và Viên Lục Duy dẫn đến, bọn họ có thể làm người tiến cử, cho nên cùng nhau đi điền đơn hết.
Người chồng đeo kính kia vốn làm IT, vừa khéo hiện giờ trong doanh đang có kế hoạch lắp mạng, nghề nay coi như có thể sử dụng.
Bọn họ vừa vào cửa liền gặp phải người quen, chính là Lý Lạc Ngọc và Đồng lão.
Lý Lạc Ngọc kinh ngạc Lục Chân Nghi, lại nhìn Viên Lục Duy. Hóa ra Lý Lạc Ngọc trước đây từng đi dự thính lớp Đồng lão, còn tìm ông học hỏi mấy vấn đề, giờ lại tình cờ thấy Đồng lão trên công trường, liền giúp đỡ đôi chút.
Người đàn ông đeo kính kia vừa nhìn thấy Đồng lão liền sững sờ, run rẩy nói: “Chú Đồng…”
Đồng lão có chút lão thị, nhìn kỹ mới nhận ra: “Hưng Quảng…” Ông vui mừng: “Hưng Quảng, cả nhà cậu vẫn bình an sao? Tốt quá… Cậu có gặp nhà Liễu nhi không?” Nói đến đây giọng ông đã có chút run.
Người vợ kia cúi đầu, người đàn ông đeo kính môi mấp máy, sắc mặt trắng bệch: “Không… Không thấy.”
Đồng lão có chút thất vọng, “ừm” một tiếng, lại xua tay, nói: “Không sao, không sao.” Ông khẽ gật đầu với nói tạm biệt Lục Chân Nghi và Lý Lạc Ngọc, bóng dáng đi xa có chút tập tễnh.
Viên Lục Duy lạnh lùng nhìn, chào đội trưởng Chu, lại ngả ngớn phất tay với mọi người rồi đi.
Lý Lạc Ngọc vỗ vai Lục Chân Nghi, cười áy náy: “Cậu không sao là tốt rồi.” sau đó cũng vội vàng đi theo.
Những người khác có chuyện cũng đi trước.
Người đàn ông đeo kính vẫn đứng đờ ra nhìn bóng dáng Đồng lão đi xa, nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Vợ anh ta cũng che miệng khóc, Hinh Hinh túm góc áo mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?”
Lục Chân Nghi vốn đang muốn đi, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông kia khóc run cả người, có vẻ đang rất kích động, liền tò mò hỏi anh ta: “Anh làm sao vậy?”
Rất nhiều người lúc khóc vốn dĩ có thể nín không khóc thành tiếng, nhưng người khác hỏi, là cảm xúc dường như vỡ òa, lập tức trào dâng.
Người đàn ông đeo kính này chính là loại người như thế. Lục Chân Nghi vừa hỏi, tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ họng liền không nhịn nổi nữa, đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm nhau khóc ròng.
Mặc dù trong doanh này nhà ai mà chẳng có người chết, ngày nào chẳng có bi kịch, nhưng một người đàn ông ngồi bên đường ôm đầu khóc vẫn rất thu hút sự chú ý.
Tần Thẩm nhăn mày, Lục Chân Nghi cũng không tiện mặc kệ liền hỏi vợ anh ta: “Đây… Đây rốt cuộc là làm sao? Nhà con trai Đồng lão…”
Người phụ nữ cũng tại đang sụt sùi, vừa nức nở vừa nói: “Người bạn của Hưng Quảng nhà tôi là bạn nối khố của anh ấy. Tên… Đồng Chiết Liễu…” Nói xong không nhịn được khóc òa lên.
Lục Chân Nghi cũng cảm thấy giống như sét đánh ngang trời, cảnh trước mắt chao đảo. Cô vội hỏi: “Đồng Chiết Liễu… Vậy anh ta chính là con Đồng lão sao? Vợ con anh ta đâu?”
Phụ nữ khóc thành tiếng: “Đã chết rồi, con gái sinh bệnh chết, vợ cũng không chịu được bao lâu…”
Lục Chân Nghi nhớ lúc ấy ở trên xe, người đàn ông đeo kính thò đầu ra ngoài gọi, dường như là có chữ “Liễu”.
Không ngờ cô lại gặp được chính người con trai của Đồng lão mà cô từng âm thầm quyết tâm muốn giúp ông tìm, thế nhưng lại không đưa anh ta về.
Ngay cả cô cũng thấy thật chua xót, huống chi là người đàn ông kia.
Người đàn ông đeo kính vừa khóc vừa dùng tay đập vào đầu mình: “Vì sao… vì sao tôi lại chỉ lo mình mình chạy? Tôi quay lại kéo cậu ấy một cái, có lẽ cả hai đều cùng lên được… Thà rằng tôi không gọi cậu ấy cùng đi! Là tôi hại cậu ấy! Là tôi hại cậu ấy!”
Tần Thẩm nghe đến đó cũng đã hiểu, vừa ôm chặt lấy Lục Chân Nghi đang thẫn thờ, vừa lạnh lùng nói với người đàn ông kia: “Nếu cảm thấy xin lỗi người ta, thì hãy thay anh ta chăm sóc cha mẹ đi, cũng coi như tận tâm với bạn.”
Người đàn ông kia nghe vậy dần ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Tần Thẩm, đôi mắt ngập nước chứa đầy đau khổ áy náy. Anh kinh ngạc nhìn Tần Thẩm, nói: “Chăm sóc chú Đồng… Anh nói đúng, bọn họ nói tôi ở đấy có thể tìm việc, chưa biết chừng có thể sống được, còn có thể chăm sóc chú Đồng…”
Lục Chân Nghi vốn cũng không định nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ, bởi vì khả năng của cô trước mắt không gánh vác nổi những người không quen biết. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô cũng áy náy, liền nói: “Nếu gặp phải cái gì khó khăn có thể tới tìm tôi.”
Tần Thẩm hơi cúi đầu nhìn cô, không tỏ ra không vui hoặc ngăn cản, chỉ khẽ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, Lục Chân Nghi, em nên về nghỉ ngơi.”