Lúc Thẩm Hoành Hoan ấp a ấp úng nói anh ta có bạn gái, Tần Thẩm và Lục Chân Nghi đều im lặng.
Lục Chân Nghi thật phiền não, Thẩm Hoành Hoan vốn thay thế Tiểu Võ và Ngô Tĩnh San ở ký túc xá là vì tình nghĩa, chứ không phải nghĩa vụ. Hiện giờ Thẩm Hoành Hoan có bạn gái, đương nhiên không thể bắt anh ta hi sinh bản thân vì Tiểu Võ và Ngô Tĩnh San.
Đúng là hết cách.
Tần Thẩm không nói nhiều, chỉ hỏi một câu: “Nghiêm túc không?”
Thẩm Hoành Hoan hơi do dự, mặt đỏ dần: “Dù sao tôi cũng rất thích cô ấy, tôi đưa cô ấy về ăn cơm ra mắt mọi người nhé.”
Là bạn, đương nhiên phải đồng ý.
Cô gái Thẩm Hoành Hoan đưa về cũng là một mỹ nữ, khuôn mặt xinh xắn, là sinh viên năm tư chuyên ngành tiếng Anh, họ Thư, tên Thư Thiến.
Thư Thiến vô cùng lễ phép, gọi Tần Thẩm là anh, Lục Chân Nghi là chị, luôn mỉm cười, thái độ đối với bọn họ đều rất khách khí.
Lục Chân Nghi cảm thấy cô ấy giống các đàn em lớp dưới khi còn đi học.
Lúc ấy tính tình cô nghĩa khí, thái độ hòa đồng, sẵn sàng hi sinh thời gian và sức lực giúp các đàn em, cho nên rất nhiều cô bé lớp dưới đều thân thiết với cô. Về phần Thư Thiến luôn miệng gọi chị Lục cô đương nhiên cũng không để ý, dù sao cô cũng lớn hơn cô bé tới bảy tám tuổi.
Tần Thẩm lại không hài lòng khi bị gọi là anh Tần, nể mặt Thẩm Hoành Hoan nên không tỏ thái độ, nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng, Thư Thiến nói chuyện với anh anh cũng không đáp.
Lục Chân Nghi không biết làm sao, đành phải ra mặt hòa giải, nhưng cô cũng có chút do dự, bởi vì cô nhìn thấy một điểm:
Ánh mắt Thẩm Hoành Hoan vui vẻ luôn nhìn Thư Thiến, nhưng Thư Thiến rất ít khi để ý đến anh ta, ngược lại phần đa phần đều tập trung vào Tần Thẩm và cô.
Sau khi thấy Tần Thẩm không để ý đến mình, cô ấy liền chuyển mục tiêu sang Lục Chân Nghi.
Điều này cũng chứng tỏ Thẩm Hoành Hoan thật sự thích cô ấy, cô ấy lại chẳng thực lòng thích Thẩm Hoành Hoan.
Cô bé này rất gầy, có lẽ mấy tháng qua cũng phải chịu không ít cực khổ. Lục Chân Nghi làm lẩu, lúc ăn cơm gọi cả đám Ngô Tĩnh San tới. Đồ ăn rất phong phú, có thịt quái thú cắt miếng cũng có thịt bò đông lạnh, có cá, có đậu phụ, có miến, cũng có rất nhiều rau.
Đối với Ngô Tĩnh San, Tiểu Võ, lão Quách và cả nhà họ Đổng mỗi ngày ăn cơm nhà ăn mà nói, đây là đổi món.
Đối với y tá Hồ và Thư Thiến mà nói, bữa ăn này chẳng khác gì nằm mơ.
Y tá Hồ cười nói: “Mọi người thật sướng quá, hôm nay đúng là được thơm lây.”
Thư Thiến lựa chọn cố ý thờ ơ.
Lúc ăn cơm hai bọn họ đều kìm chế, không ăn nhiều.
Lục Chân Nghi nhìn Thư Thiến vốn được mình thiên vị bởi vì rất giống các đàn em lớp dưới, âm thầm thở dài, cảm thấy cô ấy còn không thẳng thắn bằng y tá Hồ.
Chung quy vẫn còn trẻ.
Có đôi khi đọc bao nhiêu sách cũng không thể nào sánh bằng kinh nghiệm thực tế vài năm.
Mọi người luôn dễ dàng thiên vị những người có điểm chung với bản thân, đây không phải là thói quen tốt bởi vì sẽ làm mất sự công bằng, nhưng là người gần như không ai tránh khỏi.
Sau bữa cơm lão Quách đưa y tá Hồ đi, Thẩm Hoành Hoan đưa Thư Thiến, Giả Vân Ảnh ở lại giúp rửa bát. Ngô Tĩnh San nói: “Chân Nghi nấu cơm rồi thì dọn xong cứ để bát đấy mình và chị Giả rửa cho.”
Tiểu Võ cũng đi giúp một tay, Đổng Văn Triết đứng dậy định giúp lại bị vợ ngăn lại, “Thôi đi, anh có giúp được gì đâu chỉ tổn thêm phiền, giờ đánh vỡ mấy cái bát thì không còn là mấy chục đồng tiền nữa đâu.”
Lục Chân Nghi không muốn ngồi cùng đám đàn ông nên đuổi Tiểu Võ ra ngoài, tự mình cùng Ngô Tĩnh San và Giả Vân Ảnh thu dọn.
Ngô Tĩnh khẽ nói: “Thẩm Hoành Hoan nếu cần phòng thì cứ nói, bọn mình sẽ dọn đi ngay.”
Lục Chân Nghi cũng không biết nói gì, đành phải “Ừ” một tiếng.
Giả Vân Ảnh cười nói: “Thật ra vẫn có cách đấy. Lão Đổng nhà chị nói, chỉ cần Tiểu Tần lên làm đội trưởng đội Dị Thường, thì muốn thêm một phòng nữa cũng không thành vấn đề. Cậu ấy vốn là người lợi hại nhất trong đội, lên làm đội trưởng cũng không khó.”
Ngô Tĩnh San cười nói: “Để Tần Thẩm vất vả vì bọn em như vậy bọn em ngại chết, đương nhiên nếu cậu ấy có thể lên làm đội trưởng thì rất tốt!”
Lục Chân Nghi không biết Tần Thẩm dự định thế nào, nên cũng không biết phải tiếp lời ra sao, đành phải cười cho qua.
Ba phụ nữ nói cười, Giả Vân Ảnh khẽ nói: “Hai đứa thấy hai cô bé kia thế nào? Chị thấy Thư Thiến cũng được đó.”
Ngô Tĩnh San nhún vai: “Em cảm thấy đều không tệ.”
Lại hỏi ý kiến Lục Chân Nghi, Lục Chân Nghi đau đầu: “Bây giờ còn chưa biết, để xem sau này thế nào.”
Đây cũng là lời thật lòng của cô. Cô gái bán rượu kia bội bạc, không có nghĩa là y tá Hồ nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Cùng một loại người đối mặt với cùng một hoàn cảnh cũng chưa chắc sẽ lựa chọn giống nhau.
Ngô Tĩnh San khinh bỉ cô: “Nói cũng như không, chờ sau này thì muộn rồi.”
“Cũng đâu thể vô căn cứ đánh giá người ta, tình thế bây giờ ăn bữa hôm lo bữa mai. Hơn nữa, dù bọn họ có ý đồ thì chưa chắc đã có khả năng thực hiện.” Chung quy, người có dị năng, người mạnh cũng không nhiều, mà các cô gái xinh đẹp lại không ít.
Ngô Tĩnh San tỏ vẻ cũng có lý. Giả Vân Ảnh nhìn Lục Chân Nghi, cười nói: “Tiểu Tần nhà em cũng phải giữ cho chặt vào đấy, chị thấy các cô gái để ý cậu ta chắc cũng không ít đâu.”
Nếu là lúc trước, Lục Chân Nghi có thể tỏ vẻ, nếu anh bị người nhìn ta để ý liền thay lòng đổi dạ, vậy cô cũng chẳng tiếc gì loại đàn ông như thế.
Nhưng vào lúc này, cô có còn nói được như vậy hay không?
Cô dựa vào anh bảo vệ, dựa vào anh nuôi sống.
Không có Tần Thẩm, cô giống như y tá Hồ và Thư Thiến, nhiều lắm thì cô có thể kiêu ngạo tuyên bố mình tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà tìm cách bám lấy đàn ông. Nhưng cô có thể kiếm được đủ thức ăn không? Có sức mạnh đối mặt với quái thú không? Sẽ phải giãy dụa trong nguy hiểm mệt nhọc đói khát rét lạnh. Một khi gặp phải nguy hiểm, cô không có bất kỳ khả năng tự vệ nào. Có lẽ sẽ bị giết chết, cũng có khả năng bị đánh cướp nhục nhã và chà đạp.
Ý thức được điều này khiến cô khó chịu như bị đâm vào tim.
Lúc này, Lục Chân Nghi quyết định về sau sẽ dùng tất cả thời gian để rèn luyện dị năng, cho dù dị năng của cô vô dụng đến thế nào đi nữa.
Buổi tối, cô quyết định yêu cầu Tần Thẩm làm vật thí nghiệm cho cô thử dị năng.
Yêu cầu này rất quá đáng, chẳng ai muốn bị người khác dò xét thế giới tinh thần của mình cả. Thế nên cô cũng chỉ có thể xin Tần Thẩm, ngay cả Ngô Tĩnh San cô cũng không tiện mở miệng.
“Anh nói với Hoan Tử là con bé kia chỉ lợi dụng cậu ta mà thôi.” Tần Thẩm lại có vẻ như muốn nói chuyện.
“Nói như vậy có được không, Hoan Tử sẽ buồn.”
“Cậu ta quả thực có buồn, nhưng cậu ta sẽ biết là anh nói đúng.” Tần Thẩm rất tự tin.
“Con người ta khi yêu đương thì làm gì có lý trí, bao nhiêu bạn bè cũng vì thế mà trở mặt, anh vẫn nên âm thầm giúp anh ta để ý một chút thì hơn.” Lục Chân Nghi nói xong liền đưa ra yêu cầu: “Có thể để em sử dụng dị năng với anh được không?”
Lúc trước cô đã từng ám chỉ, Tần Thẩm chưa đồng ý, hôm nay cô liền hỏi trực tiếp, sau đó nhìn thẳng Tần Thẩm.
Tần Thẩm cũng nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm.
Lục Chân Nghi không bỏ cuộc, tiếp tục nhìn anh.
Tần Thẩm đưa tay sờ một lọn tóc mai của cô, khuôn mặt cô vẫn trắng nõn xinh đẹp như trước, đôi mắt hạnh hoàn toàn phù hợp với của thẩm mỹ anh. Cô nhìn anh như thế khiến anh không tài nào cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của cô…
Những điều đó thực ra đều không quan trọng, quan trọng là vì cô là Lục Chân Nghi.
Người từng hiểu anh nhất, cũng là người anh hiểu nhất trên đời, người quan trọng nhất, gần gũi nhất của anh.
Bọn họ từng cùng nhau sinh con, huyết mạch của bọn họ từng kết hợp với nhau…
Bọn họ từng bên nhau trải qua sinh tử tồn vong, bần cùng phú quý.
Anh đã từng cho rằng tình yêu đã sớm phai mờ, anh thậm chí từng hận cô… Thậm chí, đến bây giờ anh cũng không biết mình còn thích hay không.
Nhưng chỉ với một cái nhìn, trái tim và tình dục đồng thời bị tác động.
Anh muốn vuốt ve tóc cô, thổ lộ: Năm đó gặp lại em, anh phát hiện hóa ra em cũng chỉ là một cô bé, có thể khiến anh yêu chiều mà không phải là kính trọng. Thật ra anh rất thích nhìn em ỷ lại vào anh.
Anh muốn trêu đùa cô: Muốn dùng anh làm vật thí nghiệm, đến đây, chỉ cần em ngoan ngoãn để anh…
Thậm chí anh muốn ôm cô, thẳng thắn nói ra tất cả, nói cho cô biết tất cả đau khổ và bi thương anh đã phải chịu đựng bao năm qua, cùng cô khóc.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ cười nhẹ, nâng cằm cô hôn một cái, dịu dàng nói: “Được, anh không làm vật thí nghiệm cho em thì ai làm?”
Vì thế Lục Chân Nghi bắt đầu thử.
Nhưng là vỏ ngoài tinh thần Tần Thẩm vô cùng chắc chắn, tuy anh hoàn toàn không phản kháng, mặc cho cô làm, cô dùng hết sức mạnh tinh thần cũng không thể thấm vào được.
Lục Chân Nghi càng buồn rầu: “Chẳng lẽ sức mạnh của em không có tác dụng với con người à?”
Tần Thẩm nói: “Chưa chắc, cũng có thể là do lớp bảo vệ tinh thần của anh mạnh, có lẽ chờ dị năng của em thăng cấp là có thể sử dụng được.”
Bọn họ cuộc sống đang tiếp tục, doanh địa đại ngày lại đến, trước đó truyền đến tin tức doanh cứu nạn Thuận Nghĩa đã thất thủ. Binh lính và dân chúng còn sót lại của doanh Thuận Nghĩa sẽ phân phát đến năm doanh còn lại.
Mà đến doanh Xương Bình là nhiều nhất, có tầm sáu bảy mươi nghìn người, trong đó có bốn mươi nghìn lính, dân chỉ có , vạn.
Bọn họ tại tin tức truyền tới ngày hôm sau chạng vạng đạt tới.
Bởi vì không đủ nhân lực, Lục Chân Nghi cũng bị điều động phụ trách quản lý dân đăng ký vào doanh, những người này gần như đều phải ở lại khu cách ly đủ ba ngày.
Người vây xem không ít.
Khi mọi người nhìn thấy những người đến thì gần như đều sợ ngây người.
Im lặng, tất cả đều im lặng.
Gần như trên người mỗi quân nhân đều dính đầy máu, vết thương ngoài da chất chồng, gãy chân gãy tay vô số.
Quần áo tả tơi, vẻ mặt chết lặng.
Trong đội ngũ dân thường lúc nào cũng có tiếng khóc, người già trẻ con trốn được cũng không nhiều.
Rất nhiều người hỏi, đã xảy ra chuyện gì?
Có người kể.
Hóa ra sau khi doanh Thuận Nghĩa biết được Châm Ngư, liền bắt đầu phái bộ đội và dị năng tới cái hồ ở phương Bắc kia săn bắt Châm Ngư, đương không thể tránh khỏi xảy ra xung đột với Toàn Quy. Bởi vậy bọn họ phái ra đa phần bộ đội tinh anh, mang theo hoả tiễn vũ khí đến, cuối cùng cũng bắt được Toàn Quy.
Nhưng doanh Thuận Nghĩa mất đi phòng thủ lại trở thành mục tiêu cho quái vật tấn công. Đám quái vật ấy không chỉ gồm Thử Thử và Từ Từ, mà còn có loài mới.
“Có một loại heo mặt người màu vàng đuôi đỏ rất lớn, số lượng rất nhiều, rất độc ác… Chúng nó kêu giống tiếng khóc của trẻ con… Ăn người… Đớp được liền nhai…” Giọng người miêu tả run rẩy.
Lục Chân Nghi đọc ‘Sơn Hải Kinh’ nên biết.
“Vẻ ngoài giống heo, mặt người. Toàn thân màu vàng, đuôi đỏ, tên Hợp Dũ, tiếng kêu như tiếng trẻ con khóc. Là thú, ăn thịt người, cũng ăn côn trùng rắn rết, xuất hiện ở đâu thì nơi đó lũ lụt.”
Đây là Hợp Dũ Thú.
Khi đón tiếp cô gặp được Hứa Quang Nguyệt. Hứa Quang Nguyệt cũng không bị thương gì, nhìn thấy cô còn rất nhiệt tình: “Ai nha, tôi còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại mọi người cơ.”
Đi cùng anh ta còn có vợ con và mẹ già, quả thực là kỳ tích, không thiếu ai cả.
Anh ta chỉ vào vợ mình, giới thiệu: “Đây là người yêu tôi.”
“Đây ân nhân cứu mạng cho anh thịt Châm Ngư về cứu em.”
Người bên cạnh đều nhìn sang, Lục Chân Nghi lúng túng.
Ân nhân cứu mạng gì chứ…
Hứa Quang Nguyệt còn thao thao bất tuyệt: “Ai nha, chúng ta đúng là nhân họa đắc phúc, người yêu tôi còn có dị năng đấy. Cho nên cả nhà chúng tôi mới trốn ra được…”
Người đằng sau chơ sốt ruột, “Có thể để lát nữa rồi nói chuyện được không; chúng tôi còn đang xếp hàng, đằng sau còn có bệnh nhân đấy.”
Hứa Quang Nguyệt vội vàng xin lỗi: “À à, xin lỗi xin lỗi.”
Rồi cười nói với Lục Chân Nghi: “Chúng tôi tới khu cách ly trước, chờ ba ngày sau gặp lại nhé? Cùng nhau ăn bữa cơm…”