Buổi tối Lục Chân Nghi cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, cô quyết định thử trao đổi tinh thần với Elsa một lần nữa.
Đồng thời cô cũng nói rõ với Tần Thẩm chuyện ngày hôm qua cô bị anh làm gián đoạn nửa chừng, bây giờ muốn thử lại lần nữa, anh trông cửa, đừng để ai quấy rầy cô.
Kỳ thật ngoại trừ anh ra thì cũng chẳng có ai tới làm gián đoạn cô nữa. Ai lại rảnh rỗi đêm khuya đi gõ cửa một đôi vợ chồng ân ái cơ chứ, đây không phải ganh tỵ thì là gì?
Cho nên, sau khi trong mắt Tần Thẩm lóe qua một tia kinh ngạc rồi ngoan ngoãn đi trông cửa cho cô thì Lục Chân Nghi lại ôm Elsa đến trước mặt. Elsa thật ra không cần cô ôm cũng được, nhẹ nhàng gọi một tiếng sẽ tự nhảy lên, vô cùng nghe lời.
Nó từ khi sinh ra đã do Lục Chân Nghi chăm sóc, hai tháng liền mẹ đến ở cùng Lục Chân Nghi. Nó hiểu biết từ rất sớm, chưa đến một tháng đã biết đòi ăn, chó bình thường hai ba tháng vẫn còn chưa biết gì. Hơn nữa nó vô cùng linh hoạt, cao chưa tới hai mươi cm mà chỉ cần nhảy nhẹ cũng có thể lên tới tận giường hơn sáu mươi cm, thậm chí còn không cần chạy lấy đà, quả thực có thể sánh với mèo. Mà mẹ nó Đồng Đồng – dáng người cũng xấp xỉ mà trước giờ chưa bao giờ nhảy lên được giường, thậm chí có một lần ngã từ sô pha cao bốn mươi cm xuống còn ngất xỉu…
Tóm lại, Elsa vẫn cho rằng mình là chú chó vô cùng thông minh, vô cùng xinh đẹp, vô cùng dũng mãnh, vô cùng linh hoạt. Nó lúc nào cũng tự tin, dũng cảm, ở trong ổ thì làm trùm, ra ngoài cũng không sợ bất kỳ ai kể cả chó lớn mà bản thân chỉ to bằng đầu nó. Lông nó rất đẹp, tư thế luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi tao nhã… Ngày trước mỗi lần Lục Chân Nghi dắt nó đi dạo đều khiến người ta trầm trồ ca ngợi và hâm mộ.
Lục Chân Nghi thích Đồng Đồng, đối với Elsa lại là yêu thương từ tận đáy lòng.
Cô tập trung tinh thần, lại chậm rãi thả ra, từ từ bọc lấy Elsa.
Lúc này cô không gặp bất kỳ trở ngại nào, có lẽ lần trước đã đột phá một lần nên trung tâm tinh thần Elsa rất thân thiết với cô, chủ động rộng mở cho cô tới gần.
Elsa cũng phát ra tiếng ô ô sung sướng nũng nịu khe khẽ, giống như những khi cô vuốt ve lưng nó vậy.
Vẫn là một viên màu cam, bên trong trộn lẫn màu tím điện quang, tinh thần Lục Chân Nghi thử chạm vào. Viên tinh thần dường như nhận ra cô là ai, vui sướng đáp lại.
Không thể trực tiếp trao đổi bằng ngôn ngữ nhưng có thể truyền đạt suy nghĩ.
Cô nghĩ: nằm xuống, Elsa.
Elsa quả nhiên nằm xuống.
Lục Chân Nghi vui sướng, sức mạnh tinh thần liền dao động, cô vội vã bình tĩnh lại.
Vì đề phòng chỉ là ngẫu nhiên, cô lại ra lệnh: Elsa, đi ra cửa.
Elsa quả nhiên đứng dậy, nhảy từ trên giường xuống, đi tới cửa.
Nhìn nó nghe lời chạy đến cạnh cửa còn xoay người nhìn cô, đúng là đáng yêu chết mất.
Cô vui mừng, đứng dậy đi mở cửa phòng.
Tần Thẩm đang đứng ngoài cửa, dựa tường, hút thuốc.
Anh mặc một chiếc áo da màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì, sườn mặt tuấn tú đến mức khiến tim người ta như bị nhéo một cái.
Nhìn anh chính diện cũng rất đẹp trai, nhưng dáng sườn mặt đặc biệt hoàn mỹ, mắt phượng sâu đen láy, mũi cao vừa phải, đôi môi mỏng, viền cằm vừa cương nghị lại vừa xinh đẹp…
Dù vô tình nhưng vẫn khiến người ta rung động.
Lục Chân Nghi đột nhiên nghĩ tới giấc mộng xuân mình mơ nhiều năm trước.
Tần Thẩm trong mơ cũng như thế này, lạnh lùng mà tràn ngập sức mạnh cùng uy hiếp…
Trong lòng cô run lên.
Bề ngoài và phong cách của Tần Thẩm quả thực rất phù hợp với tiêu chuẩn cô thích.
Còn Tần Thẩm rốt cuộc có thích cô hay không kỳ thật cô cũng đã nghĩ tới rất nhiều lần.
Khi cô cảm thấy anh không yêu cô thì mỗi một hành động mỗi một ánh mắt của anh lại khiến cô thấy không phải vậy.
Mà khi cô cảm thấy thật ra anh yêu cô thì lại sẽ có một chuyện nào đó khiến cô tự nhủ rằng mình đã nhầm rồi…
Bởi vì không nghĩ ra lại không muốn từ bỏ cho nên cô lựa chọn không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên ở bên anh.
Có lẽ bởi vì không có cảm giác an tòan cho nên cô cũng quản chặt trái tim mình, không để mình đắm chìm quá sâu.
Điều này rất khó, dù Lục Chân Nghi là người giỏi khống chế và điều chỉnh.
Đương nhiên, làm được cũng có thể là bởi vì thật ra cô không thật sự thích anh.
Giờ phút này, Lục Chân Nghi đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Thế này là sao?
Tuổi xuân tươi đẹp của cô hao phí hết trên người đàn ông này, kết hôn ba năm, ngay cả anh có thích mình hay không cũng không biết.
Thậm chí ngay cả chính mình có thích anh hay không cũng không chắc.
Ở thời điểm tận thế như thế này mà ngay cả ấm áp bên cạnh cũng không biết là thật hay giả quả thật khiến người ta khó chịu…
Cho nên Lục Chân Nghi vốn đang vô cùng vui vẻ muốn đi tới liền đứng lại, ở trong bóng tối yên lặng nhìn anh.
Tần Thẩm nhìn thấy cô liền dập thuốc, quay sang mỉm cười, nói: “Bế quan kết thúc rồi à?”
Lục Chân Nghi lại tức giận không nổi, hừ một tiếng, xoay người về phòng.
Tần Thẩm cũng theo vào, vào phòng đóng cửa liền ôm lấy eo Lục Chân Nghi, cúi đầu nói bên tai cô: “Thế nào? Thành công không?”
Tuy là câu hỏi đứng đắn nhưng giọng nói trầm thấp, hơi thở phả vào tai nong nóng, vô cùng mập mờ, nhộn nhạo rõ ràng…
Lục Chân Nghi đẩy anh ra, nói: “Thành công, em mệt rồi, em đi ngủ đây.”
Tần Thẩm giật mình, dường như nhận ra tâm trạng cô không tốt. Lại nói: “Sao vậy? Thấy dị năng của mình không đủ lợi hại à?”
Lục Chân Nghi không nói gì, chỉ cảm thấy suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ quả thật không tồn tại trong cùng một thế giới.
Cô vốn mệt mỏi, muốn ngủ luôn, cuối cùng lại nghĩ: Tội gì chứ, cứ hỏi thẳng anh đi xem nào?
“Tần Thẩm, em hỏi anh.” Cô nghiêm túc nói: “Rốt cuộc vì sao anh lại muốn lấy em? Chỉ bởi vì trong mơ chúng ta ở bên nhau thôi sao?”
Tần Thẩm mặc dù là đàn ông, suy nghĩ đương nhiên không giống Lục Chân Nghi, nhưng EQ cũng không thấp. Anh vừa nghe vậy liền biết Lục Chân Nghi đang muốn hỏi cái gì. Anh suy tư một lúc, mới nghiêm túc nói: “Đương nhiên không chỉ vì thế, đời này anh chưa từng yêu ai, đối với em tuy rằng anh không biết có phải là yêu hay không… Nhưng anh chỉ muốn ở bên em. Em khác với những người khác… Giống như có một tầng ngăn cách giữa ‘Anh’ và mọi người, ‘Anh’ là anh, người khác là người khác, mà em là người duy nhất ở trong phạm vi này, tách riêng với mọi người, chỉ ở cùng với ‘Anh’… Bên trong phạm vi cách ly này tạm thời chỉ có anh và em thôi…”
Lục Chân Nghi nhướng mày: “Tạm thời… ?”
“Về sau còn có thể có… Con của chúng ta.”
Lục Chân Nghi nghĩ tới đứa bé tên Tỷ Tỷ xinh đẹp trong giấc mơ.
Tần Thẩm có phải cũng mơ thấy thằng bé không?
Cô cảm thấy muốn phân tích và lý giải những điều Tần Thẩm vừa nói nhưng tinh thần đã mệt mỏi quá rồi, thôi, vẫn nên đi ngủ thì hơn
Ít nhất, Tần Thẩm là người có thể tin cậy và phó thác đúng không?
Lục Chân Nghi không nói gì thêm, lên giường ngủ.
Tần Thẩm lại nằm bên cạnh cô, cả đêm không ngủ được.
Lục Chân Nghi ngày hôm sau vẫn có chút uể oải, thiếu sức sống. Nhưng không hoàn toàn bởi vì đối giao tiếp tinh thần với Elsa, so với tối hôm trước cô đã thoải mái hơn nhiều, dù sao cũng không cần phá lớp bảo vệ tinh thần Elsa nữa.
Có lẽ là Tần Thẩm ảnh hưởng tới cô.
Bởi vậy, khi mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, Tần Thẩm là bận rộn nhất. Anh muốn đi cất tất cả những thứ hữu dụng vào không gian mang theo. Lục Chân Nghi lại không xuống giúp anh, cô có chút không muốn gặp anh, dứt khoát mang chim đầu rìu vào phòng, tiếp tục bế quan thử lần nữa.
Vẻ ngoài con chim đầu rìu này vô cùng rực rỡ, tuy không phải loại quý hiếm, nhưng mào cực kỳ rực rỡ, giống như vương miện vậy.
Kỳ thật Lục Chân Nghi không quá quan tâm tới các loài chim nhưng là lúc Tần Thẩm về nước nhất quyết muốn đi du lịch, nhặt được nó lại mang về, nuôi lâu cũng có tình cảm.
Đương nhiên so với chó thì trao đổi nhất định sẽ ít hơn.
Cho nên khi cô đột phá lớp bảo vệ tinh thần của chim đầu rìu g thì phiền toái hơn một chút.
Lớp bảo vệ của nó không tình nguyện mở ra, không giống Elsa không chút chống cự giống.
Lục Chân Nghi tiếp tục.
Cũng may nó chỉ né tránh chứ không phản kháng, lớp bảo vệ tinh thần của nó dày và kiên cố hơn Elsa nhưng cũng không phải dạng dẻo.
Lục Chân Nghi không dám dùng quá sức, sợ làm tổn thương tinh thần nó.
Nước chảy đá mòn, cuối cùng cũng mở một lỗ hổng.
Cô chạm đến trung tâm tinh thần của chim đầu rìu.
Cảm giác tối hơn màu cam, lại có chút đỏ, nong nóng… Cô nhẹ nhàng chạm vào, không có cảm giá nhẹ nhàng và vui sướng như Elsa, mà lại nóng hầm hập, có chút khó tới gần.
Nhưng tóm lại vẫn không có địch.
‘Đậu lên vai chị đi.’
Cô nói thầm.
Chim đầu rìu nghiêng đầu nhìn cô, không động đậy.
‘Đậu lên vai chị đi.’
Chim đầu rìu vỗ cánh, sửa sang lại lông vũ, cuối cùng vẫn nghe theo, bay đến vai cô.
Xem ra, tuy mình có thể tiếp xúc được trung tâm tinh thần đối phương nhưng không thể khống chế đối phương. Elsa là bởi vì phục tùng và tin cậy cô… Lệnh đưa ra, có làm hay không còn phải xem tâm trạng đối phương…
Lục Chân Nghi đột nhiên chán nản, cái này cũng gọi dị năng sao?
Loại dị năng này có ích lợi gì?
p.s: Tóm lại là phải kiếm đứa không chảnh mèo nó mới nghe =))))))))