Một ngày trong vạn ngày...
Lý Tư Lam đang ngồi an ổn trong vòng tay Cố Lăng đọc báo.
"Tổng giám đốc Cố Lăng của Tập đoàn kinh tế Ứng Thiên lại xuất sắc đạt được danh hiệu [Nam nhân được khao khát nhất mọi thời đại năm ] do Legend bình chọn. Đây cũng là lần thứ tư anh chễm chệ ngôi vị cao nhất này, nhưng vị tổng tài lạnh lùng, cao ngạo này của chúng ta nếu vẫn cứ tiếp tục rất hiếm khi xuất hiện như thế này, thì rất có thể ngôi vương năm tới sẽ thuộc về vị tổng tài tao nhã, hào hoa của Tiêu thị... Hửm... Tiêu Thần? Lăng, Tiêu Thần là ai?", cậu đang dõng dạc đọc báo thì bị cái tên này làm cho cụt hứng, còn chẳng biết Tiêu Thần là đại nhân vật nào mà lại có khả năng cạnh tranh ngôi vị nam thần với Cố Lăng.
Cố Lăng đang chăm chú làm việc, thấy cậu ngước lên hỏi, hắn liền ôn nhu hôn cậu một cái rồi trả lời: "Còn chẳng phải là đối thủ của chồng!".
"Ư, em muốn biết rõ, Tiêu Thần là ai? Đi mà!", cậu thành khẩn nhìn hắn.
Cố Lăng thấy cậu có vẻ như quan tâm nam nhân khác, trong lòng liền cảm thấy không vui. Hắn nghiêm nghị nhíu mày một cái, cao lãnh nói: "Lam, em có hay không muốn anh ngay lập tức công khai mối quan hệ của chúng ta!".
Hắn thật sự rất bực bội về vấn đề này. Nếu là lúc ở Ứng Thiên thì không nói đi, lúc đó hắn biết cậu chưa sẵn sàng nên mới tâm lý bảo Lucy chặn đứng mọi tin tức, mà cũng vì lẽ đó nên mới sinh ra cái cớ sự hắn phải nằm viện cả tuần lễ. Còn bây giờ, tính từ hôm hắn xuất viện đến nay cũng đã được ba tháng hơn, cậu rõ ràng biết phụ mẫu đã toàn tâm toàn ý chấp thuận cả hai, hắn cũng rõ ràng đã đeo ước nhẫn định tình cho cậu, vậy thì cớ sao cậu vẫn không chịu công khai?
Hiện tại còn dám tò mò về nam nhân khác, cậu thật sự là muốn chọc điên hắn mà!
"Ách! Không, không, em chưa sẵn sàng. Chưa muốn a!", Lý Tư Lam căng thẳng nhìn hắn, cậu cứ sợ hắn sẽ làm thật thôi.
Chết tiệt!
Hắn bất quá chỉ muốn dọa cậu một chút, cậu có cần nghiêm trọng đến vậy không? Hắn có chỗ nào không đáng để cậu phải tự hào? Nói không quá hắn chính là nam nhân vạn người mê, tiền tài danh vọng lại có thừa. Và quan trọng nhất, hắn đích thị là nhân vật nắm giữ một phần ba thiên hạ.
Nghĩ đến đấy Cố Lăng liền sôi máu, ngay lập tức xoay người cậu lại áp lên bàn, mặt đối mặt, nói: "Anh có chỗ nào không xứng với em?".
"A... Không phải không xứng... Mà là... Em...", Lý Tư Lam cơ hồ tránh né, giọng điệu ngập ngừng.
"Hừ, Lý Tư Lam, em nhìn anh... Không công khai chứ gì? Vậy thì sinh hài tử!", Cố Lăng dùng sức xoay mặt cậu đối mặt hắn, mạnh mẽ nói.
"Anh điên rồi sao? Đây có phải là truyện đam mỹ sinh tử văn đâu. Thật quá đáng. Buông em ra!", Lý Tư Lam ra sức vùng vẫy, lần này cậu bực thật rồi đấy. (Bẩn bựa xíu)
Từ lúc Cố Lăng xuất viện đến giờ, tần suất hắn nhắc đến việc sinh nhi tử cơ hồ còn nhiều hơn cả chuyện lăn giường. Sao hắn cứ đùa cợt cậu chuyện đó? Vui lắm sao?
"Hừ, Lý Tư Lam, em không yêu anh sao? Hả?", hắn cũng bực bội luôn, khoé mắt như bốc hỏa.
"Ừ, tôi không yêu đấy. Buông ra coi!", cậu không chút nghĩ ngợi mà thốt ra, thân thể càng vùng vẫy dữ dội.
"Hừm, em to gan lắm, thật tức chết mà!", hắn nghiến răng nghiến lợi, liền tay định cởi y phục cậu ra.
"Anh dám cởi?", cậu cũng nghiến răng, cơ hồ thách thức.
Cố Lăng bị lời nói của cậu làm cho lung lay, tay run run dừng lại. (Nói toẹt ra là anh cmn sợ vợ đi chứ lại)
Lý Tư Lam biểu cảm không đổi, mạnh tay đẩy hắn ngồi xuống ghế, một mạch đi ra khỏi thư phòng.
"Huân, bữa cơm chiều miễn mang đến phòng tôi!", cậu lạnh lùng nói với Trình Huân đang chầu chực trước cửa, sau đó đi thẳng về phòng của mình.
Trình Huân ngao ngáo nghe tiếng cửa phòng cậu chủ "Ầm" một tiếng mà không khỏi chóng váng. Y thầm thắc mắc không biết cái loại chuyện giận dỗi trường kỳ này bao giờ mới kết thúc? Cơ mà phong thái của chủ cậu hôm nay lại giống với Lão đại hơn hôm qua rồi? Yêu nhau tới mức sắp hòa làm một rồi sao? Thế quái nào lại dỗi nhau đều đặn vậy a? Nghĩ đến đấy, y khẽ "Hầy" một tiếng rồi im bật.
Chốc lát sau...
"Huân, bữa chiều tôi nấu, cậu chuẩn bị đi!", Cố Lăng vội vàng đi ra, lãnh đạm nói.
"Thưa Lão đại, cậu chủ có nói... chiều nay miễn ăn!", sống lưng y một luồn hàn khí.
Vừa nghe Trình Huân báo, hắn cơ hồ bị sốc, nhanh chân tiến đến trước phòng cậu định mở, thì phát hiện cửa đã được khóa trong.
"Bảo bối, em ra đây cho anh... Hừm... Em nổi điên cái gì?... Người điên mới là anh...", Cố Lăng vừa lớn giọng vừa đập cửa.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, anh đi đi!", Lý Tư Lam nói vọng ra.
"LÝ TƯ LAM, EM CÓ RA ĐÂY KHÔNG?", hắn cơ hồ tức giận.
"KHÔNG!", cậu cũng chẳng khá hơn.
Cố Lăng hít một hơi nén giận, sau đó nghiến răng: "Hảo, anh đi!".
Lý Tư Lam nằm yên nghe từng tiếng bước chân thưa dần mà bao nhiêu nước mắt uất tức tự nãy giờ liền trào ra. Cậu đâu phải không muốn công khai mối quan hệ này chứ, cậu rất muốn, thực sự muốn.
Nhưng tại sao?
Còn chẳng phải là vì hắn sao!
Ngày thường cậu đã không muốn nghĩ đến chuyện mình có xứng đáng với hắn hay không, bởi vì thực tế đã quá rõ ràng, nhưng cớ sao hắn cứ khiến cậu phải chột dạ hoài như vậy?
Giờ thì ừ, hắn chính là không nên dây dưa với cậu đến bây giờ, hắn chính là nên kết giao với một thiên kim đại tiểu thư sau đó kết hôn rồi sinh con. Cuộc đời hắn vốn dĩ phải hoàn hảo như vậy.
Cậu đã từng nghĩ, hắn đích thực là sao chổi phá hỏng cuộc đời cậu. Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ cậu giống sao chổi hơn. Cuộc đời của hắn hoàn toàn bị một tên nam nhân bình thường như cậu làm cho hỏng rồi.
Hắn rõ ràng là muốn có hài tử đến phát điên rồi. Còn cậu rõ ràng là không thể khống chế cơn điên của hắn.
Cậu là nam nhân và cậu không thể làm được!
Vậy nên điều duy nhất cậu có thể làm cho hắn lúc này còn không phải chính là an phận sao?
Cậu yêu hắn!
Đúng, đó là một sự thật không thể nào chối cãi. Thậm chí là mãi mãi, cậu vẫn sẽ yêu hắn.
Hắn yêu cậu!
Đúng, đó là một sự thật không thể nào chối cãi. Nhưng thậm chí là mãi mãi, hắn vẫn yêu cậu chứ?
Cậu không có can đảm để nghĩ đến đáp án. Nhưng dù đáp án có là gì thì cậu vẫn không thể để hắn đoạn tử tuyệt tôn được, hắn cần phải kết hôn với PHỤ NỮ để sinh con đẻ cái. Vậy nên cậu sẽ không bao giờ công khai với đại chúng chuyện tình cảm giữa cậu và hắn.
Mặt khác, nếu sau này hắn có chán cậu, có rời bỏ cậu, thì hắn vẫn đường đường chính chính là một "Nam nhân được khao khát nhất mọi thời đại" với biết bao mỹ nhân quấn lấy, tha hồ mà lựa chọn. Rồi profile của hắn cũng hoàn toàn sạch sẽ, không có lấy một vệt ố vàng.
Lý Tư Lam nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ mình chính là vệt ố vàng không hơn không kém!
"Thưa cậu chủ, Lão đại nói tối nay không về, gửi lời chúc cậu chủ ngủ ngon!", Trình Huân đột nhiên gõ cửa, lớn tiếng nói.
Lý Tư Lam bị tiếng nói lớn của y làm cho giật mình, mọi suy nghĩ nãy giờ vụt tắt. Cậu liền tay lau sạch nước mắt, bước đến mở cửa, cứng rắn nói: "Đưa tôi về Đông Quan!".
Trình Huân nghe cậu nói mà tâm trí liền có chút nao núng, y không biết hiện tại phải dùng kế sách gì để đối phó với một kẻ liều mạng như cậu. Sự thật là từ vụ rạch tay lần trước, hắn căn bản đã ngán cậu rồi.
Trình Huân đang ngó ngang liếc dọc thì bị một câu nói của Lý Tư Lam làm cho tỉnh hồn.
"Huân, chắc cậu cũng không muốn... thấy máu đổ đâu nhỉ?", Lý Tư Lam thâm thúy nhìn y.
Thôi xong, còn nghĩ ngợi làm chó gì nữa, y chịu: "Tôiii... chuẩn bị trực thăng!", nói xong y liền quay đi như đang muốn trốn tránh thực tại tàn nhẫn này, y chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại hèn nhát đến như vậy, lần này thì xác định là chết không toàn thây rồi.
"Yên tâm đi, nếu tôi vẫn còn sống thì cậu cũng không chết được đâu!", Lý Tư Lam nhìn theo bóng dáng run run của y mà trấn an.
Trình Huân bất giác nuốt nước bọt...
...
"A ha ha, Lão đại, em kính anh!", Từ Thiệu Phong nhiệt tình uống rượu, mặt mày y cũng đã đỏ ngầu.
Cốc!
Cố Lăng không chút biểu tình, ngửa đầu uống cạn.
"Lão đại, sao hôm nay anh lại cao hứng như vậy?", Thẩm Phương Hàn cũng kính cẩn nâng ly, trong lời nói có ý tứ dò xét.
Cốc!
Cố Lăng biểu cảm vẫn không đổi, một hơi uống sạch rượu trong ly, sau đó đưa mắt nhìn về phía hai vũ công nam đang múa thoát y phía trước.
"Vô vị!", hắn đột nhiên lên tiếng.
Tam chủ nhìn nhau, khoé mắt giần giật, thiết nghĩ nguyên nhân khiến Lão đại của bọn họ uống nhiều rượu như vậy có hay không chính là họ Lý kia?
Triệu Quan ti mỉ nhìn từng cử động của chủ nhân, chốc lát sau thấy Lão đại nhíu mày, y liền xua tay hiệu cho hai MB rời đi, sau đó cẩn dực nói: "Lão đại, có phải là do Lý...", y còn chưa kịp nói thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Lão đại làm cho nghẹn.
Cố Lăng sắc lạnh nhấc máy: "Nói đi!".
Ít giây sau...
Hắn cơ hồ tỉnh luôn cả rượu, ngay lập tức bật dậy chửi lớn: "Con mẹ nó!".
Bọn Tam chủ nghe hắn nghiến răng cũng chẳng khác gì thuốc giải rượu, theo quán tính liền đứng dậy cúi đầu.
"Lãoo đại, có chuyện gì?", Triệu Quan gấp gáp hỏi.
"Đến Đông Quan một chuyến!", Cố Lăng lạnh lùng nói, rồi quay đầu bước đi.
Bồi nam gác cửa thấy hắn vội vã đi ra, liền lập tức gập đầu, khẩn trương mở cửa.
Cố Lăng bị lửa giận che mắt, chân vừa bước khỏi tư phòng Marquee được một đoạn, thì đã va vào một nam nhân.
Tam chủ theo sau, nhìn thấy cảnh va chạm, tâm trí liền có chút biến động, lần này là kẻ nào xấu số chọn đúng thời điểm Lão đại đang nổi trận lôi đình.
Cứ nghĩ là tên đó sẽ một phát về với lòng đất mẹ thì Cố Lăng chỉ nhấc tay lên phủi phủi vai vài cái rồi bước tiếp.
Tam chủ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng bỏ qua nam nhân may mắn kia mà đi theo.
"Cố Lăng?", nam nhân quay lại lớn tiếng gọi.
Cố Lăng ngay lập tức dừng bước, ở Thanh Đô này dám gọi thẳng tên hắn cũng không đến hai người, với cả giọng nói này cũng có chút quen thuộc.
Cố Lăng quay lại, khi đã nhìn rõ mặt nam nhân kia, khoé mắt hắn liền hiện lên một tia khó hiểu: "Hạ Dữ Thiên?".
Hạ Dữ Thiên chính là Nhị thiếu chủ của Duật bang, một bang hội phi thường hùng mạnh, thống trị toàn cõi Đông Quan. Người ta gọi hắn là Nhị thiếu chủ chẳng qua là vì vai vế trong gia tộc họ Hạ, chứ cả hắc đạo ai mà chẳng biết hắn mới chính là Thủ lĩnh của Duật bang.
Hạ Dữ Thiên lần này đến Thanh Đô ngoài việc dạo chơi thăm thú ra mục đích chính vẫn là gặp Cố Lăng. Đáng lẽ hai người họ đã ấn định năm ngày tới sẽ gặp nhau để bàn chính sự, nhưng bây giờ lại chạm mặt ở đây, quả nhiên đây chính là thiên mệnh.
Thấy cơ sự trùng hợp như vậy, Hạ Dữ Thiên liền thẳng thắn nói: "Chi bằng ngay bây giờ...".
Hắn chưa kịp nói thì đã bị Cố Lăng cắt lời: "Khoan! Tôi muốn đi Đông Quan!".
Hạ Dữ Thiên mặt không biểu tình đáp: "Thì sao?".
"Tôi cần trực thăng của cậu!", Cố Lăng thẳng thừng.
"Thì sao?", Hạ Dữ Thiên mặt lạnh như băng.
"Sao?", Cố Lăng đến lúc này cũng chẳng hiểu sao trăng gì suất.
"Ha ha tôi đùa thôi, được, tất nhiên được. Chỉ là...", Hạ Dữ Thiên ngập ngừng.
Giờ thì đến lượt Cố Lăng mặt không biểu tình nhìn hắn.
"Ha hả chỉ là... lần này anh nợ tôi!", Hạ Dữ Thiên thật thật giả giả nói tiếp.
"Được!", Cố Lăng liền đáp.
Hạ Dữ Thiên nội tâm liền thắc mắc, Cố Lăng là vì chuyện gì mà hấp tấp như vậy? "Nợ" trong hắc đạo cũng không phải dễ trả, nhưng lúc này hắn lại chẳng chút do dự mà gật đầu. Có thể nào là vì...
Ha, bản thiếu gia thật sự muốn diện kiến họ Lý kia a!
Nghĩ đến đấy, Hạ Dữ Thiên nhếch cười, liền tay lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ.
Chỉ sau vài giây bên kia đã nhấc máy...
"Mau cho trực thăng đến Marquee đón Cố Lão đại!", Hạ Dữ Thiên giọng điệu nhẹ nhàng, nói xong tắt máy.
Hạ Dữ Thiên vừa tắt máy, Cố Lăng đã lạnh lùng lên tiếng: "Quan, Hàn, Phong ở lại tiếp đãi Hạ Nhị thiếu chủ chu đáo!".
Tam chủ im lặng lắng nghe nãy giờ cũng đủ rõ nam nhân kia chính là Nhị thiếu chủ Duật bang. Cả ba vừa nghe lệnh Lão đại, liền răm rắp cúi đầu: "Tuân lệnh Lão đại!".
...
Đông Quan...
"Tiểu Lam, có chuyện gì vậy con?", mẹ Lý Tư Lam chăm chú hỏi.
"Mẹ để con ăn ngon miệng một chút được không? Mẹ đã nói câu đó
hơn mười lần rồi!", cậu chậm rãi gắp thức ăn vào bát, chân mày đã nhíu thành hàng.
"Tư Lam, mẹ là đang lo lắng cho con nên mới thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", cha cậu cũng mặt nhăn mày nhó.
"Cha mẹ là sợ con làm mất lòng Cố Lăng thì có. Vâng, con làm mất lòng hắn rồi. Con lên phòng đây!", Lý Tư Lam gác đũa, ngay lập tức rời khỏi bàn ăn.
Cậu đi một mạch lên phòng, chốt cửa, rồi nằm ì ra giường. Phụ mẫu cậu cũng thật là, cậu vừa về tới một câu hỏi thăm cũng không có, đã vậy còn mãi miết nhắc tới Cố Lăng, đại khái như: Sao lại về nhà vào giờ này? Tiểu Lăng không về cùng con sao? Con và tiểu Lăng có chuyện gì sao? Bla bla...
Vâng, có đấy, phi thường có đấy. Hắn bảo con phải sinh nhi tử, phụ mẫu thấy thế nào? Thú vị chứ? Thật chẳng hiểu ai mới là con ruột của phụ mẫu? Là con hay là hắn?
"Tiểu Lam a, là mẹ không đúng, mẹ không nên hỏi nhiều như vậy!", mẹ cậu đứng ngoài cửa nói vào.
Lý Tư Lam im lặng...
"Tiểu Lam à, cha mẹ thật tâm có nghĩ đến Cố Lăng nhưng chúng ta vẫn nghĩ đến con nhiều hơn. Tiểu Lam à, con là nhi tử do mẹ cắt ruột đẻ ra thì làm sao mẹ là không yêu thương con được? Cha mẹ đúng là sợ, nhưng là sợ Cố Lăng đối xử không tốt với con, bất quá nếu cậu ta không thực yêu thương con thì con cứ về với cha mẹ, cha mẹ luôn mong con thực vui vẻ, thực thoải mái!".
Lý Tư Lam nghe xong, khoé mắt liền rưng rưng. Cha mẹ sao lại có thể không xem cậu là con ruột chứ? Cậu thật sự đã quá ấu trĩ rồi.
"Mẹ, là con vô cớ nổi nóng. Thật tâm xin lỗi cha mẹ!", cậu nói vọng ra, tâm can cảm thấy vô cùng có lỗi và xấu hổ, nhất thời không dám đối diện mẫu thân.
"Con không hiểu lầm là tốt rồi! Tiểu Lam, con ngủ sớm đi. Ngày mai mẹ sẽ tiềm gà cho con ăn!", mẹ cậu ôn nhu nói.
"Vâng, con yêu mọi người!", cậu nhắm mắt lại, bất giác mỉm cười, quả nhiên gia đình vẫn là nơi bình yên đến lạ.
Cậu nằm yên lặng, tiềm thức liền suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng chỉ chốc lát sau, cậu trở nên vô thức rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
...
"Ư... Buốt... Muốn tè... Aa...", Lý Tư Lam vô thức nhíu mày, rõ là trước khi ngủ, cậu quên đi vệ sinh.
Hơi buốt thôi, nhưng thật khó chịu!
Chụt chụt...
Nhóp nhép...
Âm thanh này, quen thuộc quá!
"Aa... Đừng... A... Ưm... Là mộng tinh... Ư... Sắp...", cậu lờ đờ nhích mắt nhưng lại không nhích nổi.
"Bảo bối, khẽ thôi!", một giọng nói trầm ấm đến ngọt ngào khẽ vang bên tai cậu.
Lý Tư Lam bị giọng nói êm ái đó làm cho kích thích, toàn thân ngay lập tức run lên, cự vật bị trêu ghẹo nãy giờ liền "Phụt" một cái xuất ra.
"Hộc... Hộc... Bắn rồi...", cậu thở hồng hộc, khoé miệng lầm bầm, tựa hồ vẫn tưởng mình thật sự mộng tinh.
"Thoải mái không?", giọng nói êm ái ấy vẫn tiếp tục vang lên.
Lý Tư Lam vô thức mỉm cười: "Thoải mái...", nhưng chỉ một khắc sau, cậu liền giãy mắt ra, kinh động.
Nhưng cậu cũng chỉ kịp kinh động, còn sau đó thì...
"Ưm... D... ừ... n... g... Haa...", khoang miệng cậu đã bị chiếm tiện nghi.
Lý Tư Lam bây giờ mới thực tỉnh, thì ra nãy giờ không phải là mộng tinh, cậu thật sự bị Cố Lăng khi dễ, phi thường khi dễ tự nãy giờ.
Thật xấu hổ! Thật quá đáng!
Bất quá cậu chỉ bài xích được đến đó, sau đó thì đầu óc như trống rỗng, toàn thân đều bị hắn làm phiền.
Đầu lưỡi hắn vẫn điên cuồng quấy lộng, lúc thì luồn vào từng kẽ răng, lúc lại quấn lấy lưỡi cậu giao triền, nóng bỏng đến ngây dại.
Toàn thân hắn tỏa mùi nhục dục, khiến Lý Tư Lam phút chốc bị say, trong khoảnh khắc không thể nào chống cự, chỉ còn biết nhắm mắt xuôi theo.
Một tay hắn đan vào tóc cậu, tay còn lại sờ soạng khắp nơi, cả người cậu như thiêu như đốt, cự vật nộn mềm bị kích thích đến cương.
"Bảo bối, em thật dâm đãng!", Cố Lăng khe khẽ nói, liền tay chụp lấy tính khí trướng to của cậu làm bằng chứng cho câu nói của hắn.
"Nga... Buông ra... Ư... Anh... sao lại... ở đây?", Lý Tư Lam cơ hồ run rẩy.
Cố Lăng ái muội nhìn cậu: "Vợ ở đây, anh còn có thể ở đâu!".
Nói xong, hắn lập tức bật dậy, đem tay mình liếm qua một cái, rồi tức khắc đâm thẳng vào hậu huyệt, nơi trước đó đã bị hắn chơi đùa.
"Aa... Dừng... Ư... Nói chuyện... nghiêm túc... đi...", Lý Tư Lam cả người giần giật, theo quán tính liền gập lại chân.
"Vợ nói đi, anh đang nghiêm túc đây!", hắn bất ngờ xuyên thêm một ngón vào mật huyệt rồi vô tư trừu sáp.
"Ngô... Aa... D...ừng... Ô... Kh...ông... nói đ...ược... Ư...", cậu căn bản là chỉ có thể rên, đây rõ ràng là hắn đang cố ý không để cậu nói được gì.
"Vợ rên khẽ thôi, phụ mẫu sẽ nghe đấy!", Cố Lăng trong lời nói thì vô cùng ý tứ nhưng trong nội huyệt lại sáp thêm một ngón.
Vừa nghe đến phụ mẫu, Lý Tư Lam ngay lập tức phát giác. Xém chút nữa là quên mình đang ở đích gia, cậu liền đưa tay bịt chặt miệng mình lại.
Thật sự là tối qua Cố Lăng đã rất tức giận khi cậu dám tự ý bỏ đi. Bằng chứng là khi hắn vừa đến nhà cậu, thì hắn đã không ân cần chào hỏi phụ mẫu như mọi khi mà đã trực tiếp xin phép gặp cậu luôn, lúc đó hắn thật sự muốn điều giáo cậu một trận.
Nhưng Lý Tư Lam rất lợi hại, chỉ cần dáng vẻ lúc ngủ của cậu khổ sở một tý thôi là tâm trí Cố Lăng liền điêu đứng, cảm giác tức giận hóa hư không. Còn chẳng phải là hắn sẽ ngay lập tức nuông chiều cậu, cẩn dực không để cậu thức giấc, nhẹ nhàng ôm riết cậu vào lòng.
Đáng lẽ hắn cũng chỉ muốn bồi cậu ngủ, nhưng tại cậu cứ quyến rũ làm sao. Trong lúc ngủ còn vô tư vô tại, co co tính khí vào đùi hắn. Tình huống đó chịu được mới là lạ!
"Bảo bối, đây là phạt em dám bỏ đi!", hắn rút tay ra, sau đó gập hai chân cậu lại nâng lên cao, rồi đem tính khí sát nhập vào.
"Ư... Ân... A... Lăng... Ở nhà... Ư... Không được...", Lý Tư Lam phi thường nén giọng.
"Vợ kiềm chế một chút là được!", Cố Lăng làm vẻ mặt thông cảm nhưng luật động tăng thêm, tựa như muốn xẻ đôi người cậu.
"Aa... Haa... Anh... Ư... Ô... Không... kiềm được...", đầu óc cậu quay cuồng, cơ hồ sắp không chịu được nữa.
"Vậy thì rên lớn lên!", hắn cười đích dâm tà, sau đó gập sâu người cậu về phía trước, thịt huyệt liền phi thường nảy nở, đem côn tht hút chặt vào trong.
"Ô... Lăng... Aa... Ư... Chậm... Aa... D... ừng... Haa...", Lý Tư Lam thật sự muốn kiềm nén nhưng cổ họng lại rất không nghe lời, đã vậy thắt lưng còn có chiều hướng tự động theo.
Cố Lăng thấy cậu chỉ khẩu thị tâm phi, tuy là luôn miệng bảo hắn phải dừng lại nhưng tâm can chưa bao giờ phản kháng. Ấy vậy hắn càng động nhanh hơn, đem côn tht thúc sâu vào nội mật, cố tình ma sát tại điểm G, sau đó cứ điên cuồng trừu sáp, cơ hồ muốn khiến cậu phát điên.
"Ô... Không được... Aa... Ư... Em muốn tè... Hức... Aa...", Lý Tư Lam mặt mày khó coi, cậu thật sự có cảm giác tính khí sắp nổ tung bởi dịch mật và nước tiểu.
"Nếu là vợ thì anh cũng không ngại!", Cố Lăng quỷ mị nói.
"Ngô... Cái... gì.... Haa... Ô... Ư...", Lý Tư Lam không tin nổi vào tai mình, ý hắn muốn cậu đi vệ sinh tại đây á?
"Đem vợ sướng đến bắn nước tiểu, thế nào?", hắn tà mị nhìn cậu.
Lý Tư Lam vừa nghe hắn nói xong, thần trí liền có chút chấn động, cậu có cảm giác mình đang bị xem thường. Mà nguyên do duy nhất có thể lý giải cho thái độ khinh khỉnh của hắn đối với cậu còn không phải là chuyện cậu không thể sinh con.
Nhưng tại sao lại không muốn phẫn nộ, càng không muốn chống đối lại hắn ta? Tại sao cậu lại cảm thấy tự trách? Càng cảm thấy ghét bỏ chính mình!
Chết tiệt! Tại sao lúc này cậu lại có cảm giác ghét làm nam nhân đến như vậy?
"Hức... Ư... Chia tay đi... Hức...", Lý Tư Lam liền nước mắt tràn mi.
"Em nói cái gì?", Cố Lăng ngay lập tức ngừng động, cơ hồ không tin nổi vào tai.
"Tôi... muốn... chia... t... a... Aa... Aa... Ư... Kh... ông... Haa...", Lý Tư Lam còn chưa nói trọn câu, cả cơ thể đã run lên bần bật.
Nguyên bản là cậu chỉ vừa mở miệng ra, thì Cố Lăng đã sấp người cậu lại, sau đó mạnh mẽ "Phập" một cái, ngạo vật liền cắm lút cán trực tràng, nhắm thẳng điểm G+ mà quấy lộng, âm thanh "Bạch bạch" đầy ấp cả không gian.
"Ân... Nóng... Ư... Aaa... Điên mất... Hôô...", trước khoái cảm phi thường khó cưỡng, Lý Tư Lam thần trí tiêu dao, bán thân trên áp sát xuống giường, bán thân dưới run run chống đỡ.
Cố Lăng nhìn dáng vẻ dâm loạn của cậu mà phi thường kích thích, trong phút chốc lại dục vọng tăng cao, hòa cùng lửa giận mà bộc phát, hắn liền tay chấp hai tay cậu lại kéo ngược ra sau, hạ thân vẫn dùng sức xuyên xỏ nơi sâu nhất.
Cơ thể cậu bị uốn cong cực đại, tư thế này vừa mỏi vừa đau, vùng huyệt mật giật lên bần bật, hai bên đùi nhớp nháp thủy quang.
"Ư... Lăng... Aa... Ô... Tha... Ch...ia... t... ay... đi...", cậu ngửa mặt hì hà thở nhọc, miệng run run cố sức phát âm.
Lời cậu nói càng khiến hắn tức tối, thắt lưng càng lưu động nhanh hơn. Hắn lúc này như điên như loạn, đem côn tht đỉnh sâu nhất có thể, cơ hồ muốn nghiền nát cậu ra.
Lý Tư Lam bị thao đến nhừ tử, hai mắt chỉ khép nép mơ hồ, cả cơ thể như ngập trong biển dục, miệng "Ư, a" ý loạn tình mê.
Hắn thấy cậu đã tiêu hồn loạn trí, liền chồm tới thủ thỉ vào tai: "Bảo bối, em nổi điên cái gì?".
"AAAa... Haa... Anh... Ư... A... mới điên...", Lý Tư Lam khổ sở trả lời.
"Hà, anh điên? Anh điên cái gì?", hắn nhếch nhẹ môi, sau đó thúc mạnh điểm khoái cực.
"AA... Bắn... Áá... Buông... Ư... Haa...", cậu bị đỉnh trúng điểm dục tử, cả người giần giật muốn bắn ra, nhưng bị hắn kịp thời ngăn lại.
"Nói xem, anh điên cái gì?", Cố Lăng khàn giọng, một tay vẫn nắm chặt hai tay cậu, tay kia nắm lấy tính khí sắp trào.
"Ư... Nga... Chuyện... hài tử... Aa... Buông... Ô...", cậu mặt nhăn mày nhó, còn cự vật đã căng đến đáng thương.
"Em không muốn?", hắn kéo cậu dậy, cả hai liền ở tư thế quỳ cao.
"Muốn... Aa... Ư... Haa...", Lý Tư Lam trả lời trong ngây dại.
Cố Lăng ngay lập tức bật cười: "Lam, em cũng yêu anh đến điên rồi!".
Lý Tư Lam chua chát trả lời: "Ư... Điên rồi... Aa... Tôi... muốn... ch... Hộc... Ô... Aa...", cậu cơ hồ nghẹn thở, bởi Cố Lăng sẽ chẳng bao giờ để cậu nói được hai từ đó lần nữa.
Hắn chớp nhoáng thả hai tay cậu ra rồi liền tay giữ chặt eo cậu lại, côn tht thẳng tấp ngay lập tức thúc mạnh vào trong, nội bích như vỡ nát.
"Lý-Tư-Lam, em-còn-nhắc-đến-hai-từ-đó, anh-sẽ-giết-em!", hắn kề sát tai cậu gầm gừ.
Lý Tư Lam toàn thân run rẩy, nước mắt trực trào: "Hức... Đừng bức... tôi nữa... Ư... Tôi không... sinh... được mà... Hức... Aa...".
Ngay khoảnh khắc cậu đầm đìa nước mắt, trái tim hắn ngay lập tức nhói lên, cơn tức giận cũng hoàn toàn biến mất, hắn vội vàng áp cậu xuống giường, mặt đối mặt, nơi hạ thân liền giảm phần lực đạo.
"Bảo bối, anh không bức em, đừng khóc, đừng khóc nữa!", hắn liên tục hôn lên mắt cậu.
Rõ là thời gian qua, vợ ngốc của hắn đã luôn dằn vật chuyện hài tử. Có lẽ cậu đã luôn nghĩ bản thân mình không thể sinh con và vì lẽ đó mới đòi chia tay hắn?
Nếu chỉ vì chuyện cỏn con đó mà muốn rời xa Cố Lăng thì Lý Tư Lam thật sự quá ngốc đi, đã bảo hắn là Cố Lăng rồi, trên đời này việc mà Cố Lăng không làm được chỉ e là không có.
Phải nói thật là Cố Lăng đã luôn có dự tính cho cậu thụ thai nhân tạo bằng tế bào da, đây là một phương pháp mà các nhà khoa học đã bí mật nghiên cứu nhằm giúp đỡ các cặp đôi đồng tính cũng như giúp cho nhân loại duy trì nồi giống. Nhưng nếu đơn giản như vậy thì có lẽ thế giới này đã đầy ấp chuyện nam nhân làm mẹ rồi, vấn đề là tỉ lệ thành công của phương pháp này chưa tới % và quan trọng nhất là chi phí để chi trả cho công cuộc vĩ đại này nói không quá là hơn cả một gia tài.
Nói đến đấy chắc ai ai cũng biết là Cố Lăng hoàn toàn có khả năng, xin nhắc lại là Cố Lăng hoàn toàn có khả năng giúp cho cậu mang thai.
Nhưng vậy thì tại sao trong suốt ba tháng qua, hắn lại không nói rõ với cậu việc này?
Ân, Cố Lăng lại phi thường muốn nói là đằng khác, nhưng vấn đề là cứ mỗi lần hắn nhắc thì cậu lại tức tối bỏ đi.
Và còn một điều quan trọng hơn nữa, đó chính là Cố Lăng cũng không hiểu nổi mình. Thực sự hắn đã rất muốn cùng cậu có hài tử, nhưng cũng thực sợ cậu sẽ vì hài tử mà gạt hắn sang một bên.
Mặt khác, nếu thụ thai bằng phương pháp này thành công, nam nhân mang thai sẽ phải sinh mổ. Mà chẳng cần phải nói đến lúc sinh, quá trình mang thai đã rất vất vả rồi. Hắn làm sao có thể đành lòng nhìn bảo bối của hắn chịu khổ chứ!
Suy cho cùng về chuyện sinh hài tử cũng là hắn cố ý nghĩ cho cậu. Hắn không muốn mỗi khi cùng cậu đi ra ngoài, đều trực giác được ánh mắt khao khát mà cậu dành cho những đứa trẻ. Hắn càng không muốn cậu cảm thấy cô đơn khi về già. Thế nên hắn mới nghĩ đến chuyện sinh hài tử ấy chứ.
Nhưng bây giờ thì dẹp mẹ hết đi, cứ coi như là chính hắn ích kỷ, hắn tuyệt đối sẽ không san sẻ cậu với bất cứ một ai nữa.
Lý Tư Lam, đây chính là sự lựa chọn của em, giờ thì tốt rồi, giờ thì em có muốn cũng tuyệt đối không được!
Cố Lăng hai mắt liền sắc lại, chắc nịch nói: "Anh không cần nhi tử, anh cần em!".
Lý Tư Lam đang tiêu hồn lạc phách, nghe hắn nói cũng tỉnh táo mấy phần. Cái gì mà không cần nhi tử? Có phải cậu đã nghe lầm rồi không?
"Ân... Ư.... Anh... nói gì?... Aa...", cậu mơ hồ nhìn hắn.
"Lý Tư Lam, em nghe rõ đây, anh cả đời sẽ đoạn tử cùng em!", Cố Lăng nghiêm túc đến phi thường.
"Ư... AA... Aa~~~", Lý Tư Lam vừa nghe xong, đồng tử liền giãn ra, cả tâm lý lẫn sinh lý đều không chịu nổi đả kích mà trào phún.
"Hà, thì ra đây chính là điều vợ muốn!", hắn cười man trá, kinh hỉ nội tâm.
Bảo bối của hắn từ khi nào đã nhạy cảm đến mức này, chỉ cần nghe lời nói của hắn thì đã kích thích đến bắn ra.
Hảo bảo bối, khía cạnh này nên tích cực phát huy!
"Haa... Không... Không phải...", cậu lắc đầu phũ nhận, nhưng tâm can lại phi thường buốt lạnh, cảm giác như vừa bị hắn khai bài.
"Vậy ai vừa nghe anh nói xong liền sướng đến bắn đi? Hửm?", Cố Lăng tiếu ý, thuận tay miết nhẹ cự vật bán mềm, nam tính phía dưới vẫn duy trì cắm rút.
"Ư... Tôi... Tôi... Aa... Anh... Anh thật... quá đáng...", Lý Tư Lam xấu hổ đến toàn thân đỏ ửng, tay run run che kín dung nhan.
Cậu thật sự đã bị hắn soi trúng tim đen rồi. Mặc dù cậu luôn nghĩ bản thân không xứng đáng với hắn, luôn có ý nghĩ muốn hắn cùng nữ nhân kết bái sinh con. Nhưng mà... cậu làm sao có thế nhất nhất cao cao thượng thượng như vậy chứ? Cậu yêu hắn chết đi được ý, tận cùng tâm tư nhất định luôn có cái suy nghĩ muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn. Suốt đời chỉ có thể đối với cậu ở cùng một chỗ.
"Hửm? Bị nói trúng tim đen rồi sao... tiểu tâm can của chồng?", Cố Lăng nhẹ nhàng hôn lên tay cậu, ngữ điệu tràn ngập ý vị nuông chiều.
"Ngô... Không... Anh cưới vợ đi... Ô...", Lý Tư Lam ngượng đến chín cả mặt mày, bắt đầu đảo từ lộn ý, nói ra ý nghĩ nghịch tâm.
"Hảo. Cuối cùng em cũng đã đồng ý. Ngày mai anh sẽ tức tốc công bố với truyền thông về lễ cưới của chúng ta!", hắn giả ngây giả ngơ.
"Ô... Aa... Không phải... cưới tôi... Ư... Cưới... nữ nhân ấy...", cậu vẫn khư khư che kín mặt, cả thân thể vẫn xốc nẩy vô phương.
"Chậc. Tiếc là ba tháng trước, Cố Lăng tôi đã chính thức trở thành chồng hợp pháp của em rồi!", hắn ồn tồn nói, hạ thân lại hứng khởi động nhanh.
"Hả? Cái gì hợp pháp? Ư... AA... Dừng... Ư...", Lý Tư Lam rời tay khỏi mặt, hoang mang nhìn hắn.
Cậu cảm thấy thính giác của mình sắp có vấn đề rồi, từ đầu chí cuối toàn phải nghe những tin tức chấn động.
Điển hình như lúc này, khi Cố Lăng vừa nói, cậu và hắn đã trở thành vợ chồng hợp pháp thì tai cậu lập tức bị ù, phi thường choáng váng.
Cậu thiết nghĩ, đất nước này từ khi nào đã chấp nhận hôn nhân đồng giới rồi?
Nhìn cậu ngây ngốc, vẻ mặt mơ màng, toàn thân phấn nộn xen lẫn hôn ngân, càng khiến Cố Lăng thêm bốc hỏa, trong khoảnh khắc chỉ muốn ngay lập tức nuốt cậu vào bụng.
Hắn mạnh mẽ kéo người cậu dậy áp vào ngực hắn, thỏ thẻ vào tai: "Bảo bối, anh đã nhập quốc tịch Mỹ cho em từ lâu rồi!".
Đột ngột đổi tư thế, tử huyệt nhũn mềm liền nuốt trọn nam căn, Lý Tư Lam run lên bần bật, theo quán tính chủ động nhấp nhô.
Ngay lúc này, cậu đã hoàn toàn thông suốt ý tứ của Cố Lăng. Thì ra hắn đã nhập tịch Mỹ cho cậu, cùng với hắn cũng là công dân Mỹ, đương nhiên có thể đường đường chính chính mà đăng ký kết hôn.
Kỳ thực từ ngày //, Tòa án tối cao quốc gia Mỹ đã thông qua điều luật hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới a. Ngày này cũng là ngày đánh dấu chiến thắng lịch sử của cộng đồng LGBT trên toàn thế giới.
Lý Tư Lam rươm rướm nước mắt, cậu thật không ngờ Cố Lăng lại toàn tâm toàn ý đến như vậy. Cậu sai rồi. Sai thật rồi.
Vậy mà có lúc cậu đã nghĩ, hắn chỉ nhất thời hứng thú với mình. Nghĩ rằng đến một lúc nào đó, hắn cũng sẽ chán ghét rồi bỏ rơi cậu. Nghĩ hắn muốn...
... Hài tử??
Lý Tư Lam đang nội tâm tự trách, nhưng nghĩ đến hai chữ "Hài tử" thì liền thần trí bất thông, người đầy khí tức, bất giác cau mày, đăm chiêu nhìn hắn: "Aa... Ư... Chuyện hài tử... Hừm... Anh trêu tôi?...".
Cố Lăng chết tiệt! Nếu ngay từ đầu đã xác định sẽ cả đời cùng cậu, vậy thì tại sao còn nhắc đến chuyện tử tôn? Có hay không từ trước đến giờ hắn vẫn luôn hàm ý trêu chọc cậu, chứ hoàn toàn không muốn có hài nhi?
Nếu là như vậy thì thật chết tiệt! Như vậy còn nghiêm trọng hơn cả việc hắn thật sự muốn có hài nhi. Hắn có hay không biết được cậu đã luôn chật vật vì chuyện đó? Cậu đã phải đấu tranh đến phế tâm liệt tạng với chính mình mới đưa ra được quyết định sẽ an phận bên cạnh hắn. Thậm chí là cậu sẽ cắn răng chịu dựng nếu hắn tìm nữ nhân.
Nhưng nếu tất cả những vật vã của cậu chỉ đổi lại được sự đùa dai của hắn thì cậu sẽ giết hắn. Thật sự sẽ giết hắn!
Cố Lăng nhìn vẻ mặt biểu tình kinh nộ của bảo bối mà chỉ muốn cắn yêu một phát. Bảo bối của hắn cũng thật là, ngay cả lúc cáu cũng thật đáng yêu đi!
Không trêu, phi thường không trêu!
Nhưng nếu hắn nói thẳng ra là hắn có thể giúp bảo bối thụ thai thì bảo bối có tin không? Mà kể cả bảo bối có tin đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không cho phép. Bởi vì hắn đã quyết, cả hai sẽ đoạn tử tuyệt tôn mà!
Cố Lăng điểm cười, ôm chặt lấy cậu, khẽ khàng thổi nhiệt vào tai: "Chuyện đó... nói sau đi!".
Đó cũng là câu nói cuối cùng trong cuộc hội thoại của hai người. Bởi tiếp theo đó, tác giả chỉ nghe thấy những cỗ âm thanh kỳ mỹ dồn dập phát ra từ một căn phòng nhỏ bé ở Đông Quan!
- Hoàn phiên ngoại -