Không Làm Thế Thân

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguồn webtruyen.com

“Cô ta có thể là đối với nhân gian không có gì lưu luyến, vô thức tìm chết.” Lâm Hạo Dương không nghĩ tới còn có dạng chuyện này, cười nhạo một tiếng, “Chúc mừng cô ta, tự đem chính mình tiễn đi.”

“Chu Minh Nghiên nói với anh em có vấn đề gì?”

“Đáng lẽ phải gõ đinh lên nắp quan tài cho cô ta.” Lâm Hạo Dương gõ ngón tay vào vô lăng nói, “Chúng ta sẽ bỏ dở hợp tác cùng Chu thị, nếu cô ta dám quấy rầy em. Nói với anh, anh sẽ làm cho cô ta biết cái gì gọi là nhân gian khó khăn.”

Giản Hề đại khái cũng sáng tỏ, Chu Minh Nghiên đúng là gậy sắt thô lỗ, thế nhưng lại không đi hỏi thăm em gái Lâm Hạo Dương là ai.

Giản Hề trả lời tin nhắn của Lăng Ngôn: “Có nói qua, hiện tại chia tay.”

Chu Minh Nghiên đưa vòng hoa cho Tưởng Lâm Dữ? Chu Minh Nghiên cô ta có cái lập trường, tư cách gì? Đem tình cảm của người khác đùa bỡn ở trong lòng bàn tay cô rất ưu việt sao?

“Em cùng A Dữ chia tay là có quan hệ với cô ta?” Điều này mà có quan hệ đến Chu Minh Nghiên sẽ bị vài người giết chết.

“Là lửa dẫn, nhưng không phải là toàn bộ.” Giản Hề không quá tin tưởng vào Tưởng Lâm Dữ, dù sao cũng đều đã qua, bọn họ đều có cuộc sống mới. Tưởng Lâm Dữ là một đạo ánh sáng trong thời kỳ hắc ám nhất của cô, hiện tại cô đã có ánh sáng mới, “Đều đã qua, không quan trọng.”

“Chu Minh Nghiên theo đuổi Tưởng Lâm Dữ rất nhiều năm, không theo đuổi được, thẹn quá thành giận thôi.” Hôm nay Lâm Hạo Dương cố ý để Giản Hề ngồi trên xe của hắn, chính là muốn hỏi chuyện này, “Về sau không cần cùng Chu Minh Nghiên lui tới.”

Lăng Ngôn: “Lão đại? Là chị không cần Tưởng tổng sao? Nếu là Tưởng tổng thực xin lỗi chị, em cũng từ chức không làm, em cũng phải đi mắng hắn một trận.”

Lăng Ngôn: “Hai người ở bên nhau khi nào? Vì cái gì muốn cùng Tưởng tổng chia tay? Em có loại cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ, em thế nhưng cái gì cũng không biết.”

Giản Hề nghĩ nghĩ, hồi: “Hắn tuổi tác lớn, muốn đổi người có tuổi trẻ hơn.”

Những người đó ở công ty sẽ nói như thế nào, cô không cần nhìn cũng biết, hơn phân nửa là lời nói chửi bới cô. Nhưng cô cùng Tưởng Lâm Dữ xác thật chưa từng có công khai, chia tay cũng không làm sáng tỏ, như vậy khá tốt.

Cô không cần Tưởng Lâm Dữ.

Lăng Ngôn: “!!!!!!!”

Lăng Ngôn: “Thật sự???”

Tưởng Lâm Dữ vì cái gì thu nhận những câu đối phúng điếu buồn nôn kia? Còn giống trống khua chiêng để ở trên hành lang. Đại khái cũng là muốn xác minh hắn cùng Giản Hề chia tay, chuyện này dừng ở đây.

Giản Hề đơn giản hóa vấn đề: “Đàn ông lớn tuổi tố chất thân thể sẽ giảm xuống, về sau em tìm bạn trai nên chú ý tuổi tác, không cần tìm người so với em quá cách biệt tuổi tác.”

Lăng Ngôn lại là một loạt dấu chấm than, nhà Lăng Ngôn đại khái là sinh sản dấu chấm than, nên nhiều dấu chấm than như vậy.

“Chu Minh Nghiên tâm lý vặn vẹo, cuộc sống cô ta không như ý liền không muốn gặp người khác tốt hơn mình. Bất quá, nói đi nói lại một chút, Tưởng Lâm Dữ cũng chẳng ra gì mới để người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, hắn xứng đáng cả đời độc thân.” Lâm Hạo Dương mắt nhìn sườn mặt Giản Hề, cô rũ đầu nghịch di động, ánh mặt trời từ kính chắn gió lọt vào, chiếu lên làn da của cô, nhu hòa diễm lệ, “Em xứng đáng tốt hơn.”

Lăng Ngôn: “Không……□□ sao?”

Giản Hề thiếu chút nữa sặc nước miếng, không biết nên phản bác như thế nào, xác thật cùng Tưởng Lâm Dữ không □□. Ngay từ đầu còn tốt, ai có thể nghĩ đến Tưởng Lâm Dữ người này kỹ thuật còn không có tiến bộ ngày càng thụt lùi. Giản Hề ngượng ngùng đề cập đến vấn đề này, cô tiếp xúc giáo dục phụ nữ đề cập đến vấn đề này đều không tốt, có lẽ đại bộ phận phụ nữ đều là như vậy đi.

Từ trước tới giờ Giản Hề cũng không đề cập vấn đề này với người nào khác, cũng không biết người khác như thế nào. Cô sẽ càng không theo Lăng Ngôn nhiều lời, không có trả lời tin nhắn.

Lăng Ngôn: “Tưởng tổng soái như vậy, cư nhiên lại không được!! Trời ạ!!”

Giản Hề trầm mặc, Tưởng Lâm Dữ không phải không được, hắn chính là quá được nên Giản Hề mới không thoải mái, bất quá Giản Hề cũng không muốn cho Tưởng Lâm Dữ chính danh.

Dù sao cô cùng Tưởng Lâm Dữ chia tay đã giải thích rõ ràng, chuyện khác liền cùng cô không có quan hệ.

“Có dự định yêu đương gì không? Em nhìn xem những đồng học của anh, em có coi trọng ai không? Còn có vài người độc thân.” Không độc thân, Giản Hề thật sự coi trọng, Lâm Hạo Dương cũng sẽ làm cho bọn họ biến thành độc thân.

Giản Hề: “……”

Tốc độ Lâm Hạo Dương lên kế hoạch nhân sinh cho cô gấp tám lần.

“Không cần.” Giản Hề lạnh lùng cự tuyệt, có sự nghiệp không tốt sao? Vì cái gì muốn yêu đương?

Lâm gia mua đồ phi thường khoa trương, Giản Hề thử một bộ bọn họ liền mua một bộ. Có thể so với Tưởng Lâm Dữ, trước kia Giản Hề cho rằng chỉ có Tưởng Lâm Dữ mới như vậy, mua đồ liền mua một loạt. Cô đã từng cùng Tưởng Lâm Dữ đi ra nước ngoài đi công tác, có thời gian nửa ngày nhàn rỗi, Tưởng Lâm Dữ mang cô đi dạo phố, mua từ đầu đường mua đến cuối phố.

Giản Hề trợn mắt há miệng, Tưởng Lâm Dữ không hỏi ý kiến của cô, chỉ là quẹt thẻ tính tiền, đưa túi cho Giản Hề đi đến cửa hàng tiếp theo. Có một ít đồ vật, Giản Hề chỉ là tò mò nhìn một cái, hắn liền mua luôn.

Tại một cửa hàng xa hoa nhất ở Yến Thành, Giản Hề thử đến bộ thứ bảy cảm thấy thật sự điên rồi, kiên quyết không thử nữa, sợ bọn họ mua toàn bộ cửa hàng. Mỗi một bộ mang ra đều đối mặt với sự điên cuồng tiếng hò reo mặc thử cùng với mua mua mua, cô thử một bộ, ba ba mua một bộ.

“Lễ phục sẽ không thường xuyên mặc, không cần thiết phải mua nhiều như vậy.” Giản Hề đấu tranh, “Quá lãng phí.”

“Mặc đẹp liền không lãng phí, hơn nữa là mua cho người mình thích có thể gọi lãng phí sao?” Chu Oánh cười hướng trên người Giản Hề so lễ phục mới “Bảo bối của chúng ta thật là đẹp mắt, mặc gì cũng đẹp, muốn đem toàn bộ quần áo đẹp nhất đều bỏ vào tủ quần áo của bảo bối.”

Giản Hề sửng sốt, ngay sau đó dương môi, “Cảm ơn.”

Tưởng Lâm Dữ cũng đã từng cầm quần áo so ở trên người cô như vậy, chỉ là hắn mặt lạnh không có nói lời dư thừa, so xong đưa quần áo cho cô, sai sử Giản Hề thay quần áo. Hắn lười biếng ngồi dựa trên sô pha ở bên ngoài phòng thử đồ, ngón tay thon dài chống cằm, chờ Giản Hề thay quần áo ra tới cho hắn xem.

Hắn là ôm tâm tình gì mua đồ cho Giản Hề đây?

Giá trị nhan sắc Giản Hề rất cao, khí chất lại tốt, quần áo phong cách gì cũng có thể mặc được, mỗi một bộ đều có một vẻ đẹp riêng. Lễ phục buổi tối chính là cái nan đề, mỗi một bộ đều tốt, lại không thể mặc bảy bộ.

Giản Hề thích phong cách trưởng thành, phóng khoáng. Ba người lại nhất trí cho rằng váy lụa hồng phấn càng thích hợp hơn, xinh đẹp hào phóng mỹ lệ, tiên khí bồng bềnh lại cũng không yếu đuối.

Không lay chuyển được bọn họ, Giản Hề thay váy lụa hồng phấn. Cô là lần đầu tiên ở trường hợp công khai mặc váy lụa, tay áo váy lụa dài che đến mu bàn tay, rơi vào bên trong vòng tay tinh xảo. Vòng tay là Lâm Hạo Dương tặng, hình dạng vòng hoa.

Tinh xảo xinh đẹp, mặt trên nạm đá quý, che khuất sẹo trên cổ tay Giản Hề.

————

Lâm Hạo Dương mặc bộ tây trang màu trắng, phối hợp với áo sơ mi màu sáng, đã sớm làm kiểu tóc mới chân dựa vào trên sô pha lướt xem tin tức, một bộ dáng đại thiếu gia.

Trần Hưng: “Tiểu Lâm gia, Lâm muội muội rốt cuộc trông như thế nào? Nhà các người đúng thần bí, lâu như vậy cũng không có ảnh chụp, không giống phong cách của ngươi khoe ra nha. Thế nhưng có thể nghẹn lại, ngươi cũng không sợ nghẹn chết.”

Lâm Hạo Dương: “Cực đẹp.”

Lý Huy: “Oa!! Thật đẹp! Ảnh chụp! Có bạn trai chưa? Kết hôn chưa? Có thể theo đuổi sao? Đại cữu ca.”

Lâm Hạo Dương: “Độc thân, muốn làm muội phu của tôi tới chỗ tôi lãnh bảng số.”

Nhận Lâm Dương Hi trở về cũng đã hơn một tháng, Lâm gia phối hợp cảnh sát đã phát thông báo, nhưng tin tức của Lâm Dương Hi lại không có thả ra chút nào, cái bóng dáng cũng không có. Có truyền thông tò mò, từ đầu chí cuối cũng chưa chụp được tin tức thiên kim của Lâm gia.

Trong đám người đó tức khắc náo nhiệt lên, Lâm Hạo Dương lướt di động đi xuống xem tin tức, nhóm này là một nhóm chơi khá tốt ở Yến Thành, một đám đàn ông.

Năm phút sau, Tưởng Lâm Dữ: “Ta lãnh số, ai dám đoạt, ta giết người đó.”

Lâm Hạo Dương hừ một tiếng, Tưởng Lâm Dữ có xấu hổ hay không?

Lý Huy: “@ Tưởng Lâm Dữ, có chuyện xưa?”

Tưởng Lâm Dữ: “Sự cố.”

Tưởng Lâm Dữ: “@ Lâm Hạo Dương, một chiếc phong thần Pagani, rút tin tức mới vừa rồi về.”

Lâm Hạo Dương: “Hai chiếc Pagani phong thần, lăn.”

Hệ thống nhắc nhở: Tưởng Lâm Dữ bị rời khỏi cuộc trò chuyện.

Tưởng Lâm Dữ nhìn di động, biểu tình dữ tợn vài giây, âm u nhìn chằm chằm di động.

Khuỷu tay hắn đặt ở trên tay vịn, mu bàn tay chống cằm, ngón tay thon dài vuốt ở giữa màn hình di động màu đen, chuyển động thật nhanh. Nhịn không được lo âu, cái loại lo âu này làm đầu ngón tay hắn hơi hơi phát run.

Cuối mùa hè, ngày dài đêm ngắn, mặt trời lặn dần về phía chân trời. Ánh sáng màu chiếu lên kính xe, chiếu ra hào quang chói sáng, ánh sáng phản xạ lên trên là da trắng của hắn, hắn rũ mắt xuống, lông mi dày đổ bóng trên khuôn mặt.

Hắn đã một tháng nay chưa nhìn thấy Giản Hề, người Lâm gia đem cô bảo hộ thực tốt.

Một lần gặp mặt chính là Giản Hề đi Thượng Dữ từ chức, khi hắn ký tên còn thực bình thường, Giản Hề xoay người hắn đột nhiên liền đứng dậy đi ra khỏi ghế dựa từ phía sau ôm lấy cô.

Hắn không biết từ khi nào bắt đầu thích Giản Hề, trước kia hắn chỉ là muốn mang Giản Hề đặt ở bên người, dần dần được nước làm tới, muốn càng ngày càng nhiều.

Hắn chưa từng nghĩ có một ngày Giản Hề sẽ rời đi, hoàn toàn đi như vậy, không có bất luận lưu luyến gì.

Hắn gắt gao ôm Giản Hề vào trong ngực.

Lúc mới vừa về nước, hắn bốn bề thụ địch, mỗi ngày đều ở các loại tiệc rượu uống đến hoài nghi nhân sinh. Hắn từ chỗ cao ngã xuống, ngã vào nhân gian. Hắn hai bàn tay trắng, chỉ có Giản Hề.

Bốn năm rưỡi, vô luận hắn làm cái gì hắn ở nơi nào, hắn quay đầu lại là có thể nhìn thấy Giản Hề. Giản Hề theo bên người, hắn biết có thư kí Giản ở sau lưng, hắn có thể không hề cố kỵ đi làm bất luận một chuyện gì.

Hắn cho rằng bọn họ có thể ở bên nhau cả đời.

Phía sau trống vắng, di động Tưởng Lâm Dữ rớt xuống đến trên mặt đất.

“Tưởng tổng.” Tài xế quay đầu lại, nói, “Muốn vào đi sao?”

“Đợi chút.” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói khàn khàn trầm thấp, chậm rãi cúi người nhặt di động lên lấy khăn giấy chà lau. Hắn đem điện thoại lau đến không có một hạt bụi, hoàng hôn buông xuống, ánh đèn thành thị sáng lên.

Khách nhân lục tục đến, mu bàn tay Tưởng Lâm Dữ chống cằm mắt đen nhìn chăm chú lối vào.

“Tưởng tổng, xe Lâm đổng tới rồi.” Tài xế quay đầu lại.

Tưởng Lâm Dữ trái tim đột nhiên nhảy lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, hắn giơ tay sửa sang lại cổ áo, nhìn về phía tài xế, “Hôm nay tôi mặc bộ quần áo này được chứ?”

Tài xế sửng sốt, gật đầu, Tưởng Lâm Dữ bề ngoài đẹp, mặc gì cũng đẹp.

Tưởng Lâm Dữ cầm lấy túi xách bên cạnh, đẩy cửa chân đặt trên mặt đất.

Xe Lâm thế dừng ở cửa chính, Lâm Thế xuống xe trước, ngay sau đó ông vòng đến bên kia mở cửa xe hơi khom lưng, trong xe vươn tới cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, đặt ở trên tay Lâm Thế.

Tưởng Lâm Dữ hầu kết lăn lộn, trong nháy mắt hô hấp dồn dập.

Dù là nữ nhi thân sinh, cũng không cần thiết nắm tay đi?

Sau lưng tiếng còi xe vang lên, Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại thấy được Lâm Hạo Dương lái xe lại đây. Aston Martin màu đen chậm rãi lái qua, Lâm Hạo Dương ngồi ở trên ghế lái, bên cạnh là Giản Hề. Giản Hề mặc váy lụa hồng phấn lệch vai, đường cong xương quai xanh xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng. Tóc cô buộc một nửa, phần còn lại tán trên vai, tao nhã dịu dàng lại ôn nhu.

Giản Hề rất ít mặc loại váy lụa này, làm việc không có thuận tiện, cô ưa thích quần áo gọn gàng hơn. Tưởng Lâm Dữ vẫn là lần đầu tiên xem cô tiên khí bồng bềnh như thế, kinh tâm động phách.

Cô mặc váy cưới có phải cũng đẹp như vậy hay không?

Lâm Thế nắm tay không phải Giản Hề, Giản Hề đi cùng Lâm Hạo Dương trên một chiếc xe.

Tưởng Lâm Dữ giơ tay đẩy mắt kính trên mũi, văn nhã lịch sự hướng Giản Hề gật đầu. Hắn tuấn mỹ ôn nhã, tự phụ lại thân sĩ, hình ảnh đẹp như họa.

Lâm Hạo Dương từ bên cửa sổ ghế lái thò đầu ra, ác thanh ác khí, “Tưởng cẩu, lại còn chắn đường không cho lái tôi đâm chết anh.”

Sau một giây phong cách đột biến.

“Hạo Dương con ở đây nói bậy gì đó? Nói giỡn cũng không được nói bậy.” Lâm Thế quở trách một câu, quay đầu nói, “A Dữ.”

Tưởng Lâm Dữ thối lui nhường tuyến đường chính, xoay người mặt hướng vào Lâm Thế tuấn mỹ lạnh lùng, khuôn mặt ôn hòa lễ phép không chê vào đâu được, “Thúc thúc, a di sinh nhật vui vẻ, chúc ngài vạn sự như ý, đây là lễ vật đưa ngài.”

Tưởng Lâm Dữ đem lễ vật trong tay đưa cho Chu Oánh.

“Cảm ơn A Dữ, sao còn chưa đi vào?” Chu Oánh cười nói.

“Con cũng vừa mới đến, hôm nay công ty tương đối bận chậm trễ chút thời gian, tới chậm một chút, hy vọng a di không cần để ý.”

“Sao lại để ý, hiện tại chúng ta cũng mới đến, chúng ta còn chưa có tới cửa cảm tạ con chiếu cố Hi nhi.” Chu Oánh khoác tay trên cánh tay Lâm Thế, trước kia Giản Hề ở Thượng Dữ làm thư kí cho Tưởng Lâm Dữ.

“Con cũng không có làm cái gì.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Không chiếu cố tốt Dương Hi, con nguyên bản còn muốn ngày khác tới nhà thỉnh tội.”

“Khách khí, có thời gian tới nhà ăn cơm.” Chu Oánh cùng Tưởng Lâm Dữ hàn huyên hai câu, không tự chủ được hướng xe Lâm Hạo Dương nhìn vào bên trong xe, ôn nhu dặn dò, “Xe dừng lại chậm một chút, xe dừng hẳn mới mang em xuống xe.”

“Vâng, con nhất định tới nhà ăn cơm.” Tưởng Lâm Dữ lập tức đáp ứng.

Trên xe Giản Hề cởi bỏ đai an toàn, từ kính chiếu hậu nhìn đến Tưởng Lâm Dữ xe ở cách đó không xa, Tưởng Lâm Dữ cùng cha mẹ đứng chung một chỗ đang nói chuyện gì đó, hắn tương đối cao, hơi hơi cúi người giống như chuyên chú nghe lời nói của người ta.

“Tưởng cẩu giả trang.” Lâm Hạo Dương cởi bỏ đai an toàn, đối với tiểu xiếc này của Tưởng Lâm Dữ rõ như lòng bàn tay, chỉ là không nghĩ tới Tưởng Lâm Dữ cũng có ngày này, “Em nắm tay của anh tiến vào trong, đừng làm cho quỷ kế của hắn thực hiện được.”

Giản Hề nhìn Lâm Hạo Dương liếc mắt một cái, từ bên kia xuống xe.

“Em đừng có vội, anh còn muốn giúp em mở cửa xe.” Lâm Hạo Dương bước xuống đóng cửa xe đi vòng qua chỗ Giản Hề, đưa tay cho cô, hơi nghiêng một bên người ngăn trở tầm mắt của Tưởng Lâm Dữ nhìn Giản Hề nói, “Em nói xem là hắn cố ý tới vào thời gian này, hay là trùng hợp ngẫu nhiên đây?”

Giản Hề đứng bên cạnh Lâm Hạo Dương đưa tay qua, mắt nhìn hướng bên kia, “Từ vị trí dừng xe phỏng đoán, thời gian tới sẽ không quá ngắn.”

Xe của Tưởng Lâm Dữ chiếm một vị trí tốt.

Chính là Tưởng Lâm Dữ vì cái gì muốn làm như vậy? Giản Hề nói với hắn rất rõ ràng, cảm tình Tưởng Lâm Dữ đối với Giản Hề chỉ là chiếm hữu tình dục, không phải là tình yêu.

“Ba mẹ không biết chuyện của hai người, bất quá trước đây hắn là cấp trên của em.”

Giản Hề gật đầu, luận kỹ thuật diễn, cô có thể tại chỗ xuất đạo.

Lâm Hạo Dương mang Giản Hề đến chỗ bậc thang , đưa tay Giản Hề giao cho Chu Oánh.

Hai nữ nhân của Lâm gia đi ở phía trước, Lâm Hạo Dương cùng lâm Thế đi ở hai bên, Tưởng Lâm Dữ chân dài bước nhanh tiến lên giống như không có việc gì đi ở bên cạnh Lâm Hạo Dương, giơ tay đỡ mắt kính, mặt không đổi sắc.

Lầu yến hội ở đại sảnh Giản Hề không xa lạ, Thượng Dữ mỗi năm họp thường niên đều tổ chức ở chỗ này. Bất quá, làm vai chính cô vẫn là lần đầu tiên.

Cửa lớn chậm rãi kéo ra, các khách nhân quay đầu lại nhìn qua.

Phu nhân chủ tịch tập đoàn Lâm thị tập nắm tay một cô gái trẻ tuổi đi tới, cô gái mặc bộ váy màu hồng phấn, cô hơi vừa ngẩng đầu, khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp minh diễm hoàn toàn hiện ra.

Bàn cách cửa gần nhất là đám hồ cẩu bằng hữu của Lâm Hạo Dương nháy mắt yên tĩnh một mảnh, bọn họ lần đầu tiên thấy Giản Hề đẹp như vậy, tuy rằng mỗi lần thấy Giản Hề đều xinh đẹp, nhưng lần này phá lệ đẹp không giống bình thường.

Trọng điểm hôm nay không phải là Giản Hề có bao nhiêu đẹp, trọng điểm là chủ đề yến hội hôm nay, Lâm gia công khai nữ nhi của bọn họ tìm năm đã trở lại.

Tin tức này nháy mắt làm trong nhóm bùng nổ: “Thư kí Giản là muội muội Lâm Hạo Dương?”

Thư kí Giản là muội muội Lâm Hạo Dương! Thư kí Giản cư nhiên là muội muội Lâm Hạo Dương!

Người Lâm gia người đi theo sau, đi theo cuối cùng là Tưởng Lâm Dữ. Tưởng Lâm Dữ mặc một bộ tây trang màu sáng, dáng người cao thẳng thon dài, tướng mạo tuấn mỹ, đi ở phía sau Giản Hề, ‘ vừa lúc ’ cùng màu sắc quần áo Giản Hề hôm nay xứng đôi.

Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Lâm Dữ mặt vô biểu tình đẩy mắt kính: Chỉ cần không biết xấu hổ, là có thể đứng ở bên cạnh Hi nhi.

Mạnh mẽ thêm diễn.

Trước một trăm đưa bao lì xì.

Hy vọng quyển sách này có thể xông lên nguyệt bảng, tích phân còn kém rất nhiều.

Cầu xin đại gia cất chứa hạ ta chuyên mục đi, cho ta một cái tiểu làm thu, cấp văn chương một cái tiểu cất chứa đi, đều có thể gia tăng văn chương tích phân.

Sao sao pi ~ cảm tạ duy trì.

Truyện Chữ Hay