Đa phần ai nấy đều thà ở trên internet mắng Trần Ức, cũng sẽ không làm gì khiến gã khó chịu, bởi vì Trần Ức chưa bao giờ bận tâm cái gì gọi là tiền bối hậu bối, tai to mặt lớn hay nhỏ bé thấp hèn, không cho gã mặt mũi, gã cũng sẽ ở trước ống kính không chừa mặt mũi cho người ta. Bàn về hình tượng, chẳng ai muốn dính líu với tên lưu manh này cả.
Trương Đạc lăn lộn trong giới vũ đạo, còn Trần Ức đóng phim nên ở ẩn rất lâu, hắn căn bản chưa từng nghe nói có người như vậy, sắc mặt nhất thời khó coi, hắn đang muốn nói gì đó, Đông lão sư lấy tay gõ gõ mặt bàn giám khảo, trầm giọng nói: “Dành thời gian tập trung, cơm nước xong phải quay rồi.”
Bà là lão tiền bối, mở miệng thì Trương Đạc đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng hắn rõ ràng là không phục, quay khúc sau mặt mày quạo quọ, làm tuyển thủ tập trên sân khấu ai nấy đều lo lắng đề phòng.
Buổi chiều chương trình bắt đầu quay, khán giả cũng bắt đầu lục tục vào sân, bởi vì người trẻ tuổi đa phần đều thích chạy theo trào lưu, cho nên fan Trương Đạc chiếm đa số, ngoài ra còn có fan Trần Ức, tay các cô cầm bảng đèn màu bạc, áo đen như lúc trước, vô cùng dễ nhận ra.
Nhưng mà Trần Ức không nghĩ Trần Tiểu Mộng cũng tới, cô ngồi ở hàng đầu, cầm trong tay một gậy tiếp ứng bạc, thừa dịp người khác không chú ý lặng lẽ chọt lưng Trần Ức, cười như đầu trộm đuôi cướp.
Trên bàn giám khảo có ít đồ ăn vặt, Trần Ức lấy ít bỏng ngô, cũng không thèm nhìn tới trực tiếp trở tay ném lại, làm Trần Tiểu Mộng ôm trán trầm thấp ai u một tiếng, đành phải bực mình rút tay về.
Trần Tiểu Mộng ngồi bên cạnh một tên thanh niên, áo sơ mi đen, ống tay áo dài đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ trắng nõn, nhìn lại, là có hầu kết rõ ràng, đây là một cái nam thanh niên.
Trong tay đối phương vẫn cầm bảng tiếp ứng bạc, mang khẩu trang cùng nón kết đen, che chặt chẽ chỉ lộ đôi mắt, thấy Trần Tiểu Mộng nhìn sang, theo bản năng tránh được tầm mắt cô.
Phó Tu Niên bình thường mua vé theo thói quen mua vị trí gần Trần Ức nhất. Hôm nay cậu xử lý việc nằm viện của cậu liền chạy tới đây ngay, kết quả làm sao lại ngồi cạnh em gái Trần Ức.
Tuy rằng tình yêu của hai người sớm muộn không che giấu được, nhưng Phó Tu Niên nhìn thấy Trần Tiểu Mộng, theo bản năng kinh hồn bạt vía, đa phần cậu đều cúi đầu.
Fan Trần Ức chín mươi chín phần trăm đều là nữ, hiếm có fan nam, Trần Tiểu Mộng khá là ngạc nhiên, không khỏi hỏi thêm một câu: “Bạn… Cũng là fan Trần Ức sao?”
Tay Phó Tu Niên kéo khẩu trang lên, gật đầu, cũng không nói lời nào.
Trần Tiểu Mộng dường như cảm thấy được người này rất kỳ quái, do dự một chút, nghi hoặc lên tiếng nói: “… sao bạn đeo khẩu trang, không ngộp sao?”
Phó Tu Niên cúi đầu ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than: “Gần đây bị cảm.”
Trần Tiểu Mộng nghe vậy suy tư, gật đầu, lại không hỏi tiếp.
Chương trình chính thức bắt đầu quay, MC lên sân khẩu khởi động bầu không khí, giới thiệu giám khảo kỳ này cùng khách mời đặc biệt, fan cũng ra sức hoan hô, tiếng hét như muốn lật tung nóc nhà, làm nóng xong thì bắt đầu chính thức thi đấu.
Thí sinh tham gia chương trình qua quá trình sàng lọc lần đầu, mà cũng không ai ai cũng đều là phái thực lực, tình cờ cũng sẽ có vài người nhờ quan hệ để đi cửa sau, hơn nữa sàng lọc cũng để đào thải pháo hôi, có thể nói là rồng cá lẫn lộn.
Mấy vị tuyển thủ mở màn đều không thể thông qua sự nhất trí của người hướng dẫn, trong đó có một người phạm sai lầm, lúc bay lên trên không, lúc rơi xuống đất có lung lay một chút, rõ ràng kiến thức cơ bản không vững, Đông lão sư cùng Anh Tử lão sư hơi phê bình, Trương Đạc thì lại trực tiếp mở mắt nói mò.
“Ừ, nhìn ra cảm giác tiết tấu của bạn rất mạnh, phong cách cá nhân cũng rất mạnh, kiến thức cơ bản không vững có thể luyện, mà có vài việc từ lúc sinh ra đã có thiên phú, cho nên tôi vẫn cho bạn qua vòng này, hi vọng lần kế có thể thấy bạn phát huy hơn nữa.”
Trương Đạc nói xong, tới Trần Ức phê bình, đạo diễn ở trong tối còn nháy mắt với gã, ý là gã phải khen đi.
Trần Ức mỉm cười gật đầu, ra hiệu đã rõ, sau đó ở trước mặt mọi người trên sân khấu chậm rãi giơ ngón tay cái: “Tuy rằng tôi không hiểu vũ đạo, thế nhưng tôi có thể cảm giác bạn ở lĩnh vực này có trình độ rất thâm hậu, đặc biệt là phần kết nhảy trên không kia, rơi xuống đất trong nháy mắt, chân chủ lực của bạn rung hai lần, độ khó kỹ thuật khá cao, người thường không làm nổi, khuyến khích bạn là hoàn toàn xứng đáng!”
Đạo diễn: “…”
Khán giả đang ngồi không thiếu người trong ngành, có lẽ có người phát hiện sự cố này, mà cũng không chắc chắn lắm, Trần Ức cứ như thế mà chọc một lỗ thủng, ngay cả khán giả cũng trong nháy mắt phản ứng lại, cái gì là độ khó động tác cao, rõ ràng chạm đất không vững, trên sân nhất thời im lặng.
Phó Tu Niên ở dưới sân khấu, không nhịn được cười ra tiếng, sau đó Trần Tiểu Mộng hiểu được cũng ngồi ở bên cạnh, ho nhẹ một tiếng để nhịn.
Nửa sau chương trình, Trần Ức cơ bản đối đầu với Trương Đạc, ai nấy đều nghe lời nói sắc bén của hai người.
Một tuyển thủ không liên quan phạm sai.
Trương Đạc: bạn ngã một lần chưa đủ, đằng này ngã tới hai lần?! Nằm úp chống đẩy à, có cần bảo staff lên khán đài tìm xem có đinh ngáng chân bạn không?
Trần Ức: Không sao cả, ngã ở nơi nào thì đứng lên từ nơi đó, vũ đài lâu năm chưa tu sửa, có thể là thật sự có đinh, hay từ từ tìm người kiểm tra một chút.
Trương Đạc: Mắt cao thủ đấy, cậu có thể từng bước từng bước vững vàng không thế, khiêu vũ có đường tắt sao, đường đi chưa vững đã học chạy, trèo cao té đau đấy!
Trần Ức: Là người thì luôn muốn leo lên cao, nước chảy chỗ trũng, khi còn bé tôi học chạy trước mới học đi, rất nỗ lực, nói không chừng cậu cũng là người nỗ lực như tôi.
Trương Đạc: Múa dây lụa hả? Cô nghĩ đây là múa dây lụa sao? Lần đầu tôi thấy có người múa dây lụa mà tự quấn lấy mình luôn đó!
Trần Ức: Xét vũ đạo của bạn, tôi thấy bạn không khuất phục vận mệnh, nếu múa lụa mà quấn thành kén, thì bạn chính là con bướm, sớm muộn cũng có một ngày phá kén mà bay ra.
Khán giả ngoại trừ ha ha ha thì vẫn ha ha ha, hội trường cười vang không thôi, đoạn sau Trương Đạc giận tới hai má co rúm, râu mép ngoài miệng cứ rung rung, sắc mặt tái xanh khó coi, cuối cùng vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, lưu lại tổng cộng hai mươi bốn tuyển thủ, dựa theo quy tắc, các cô có thể căn cứ ý nguyện để lựa chọn đạo sư cho mình.
Trong đó có tuyển thủ số sáu Đặng Triển Đình vô cùng được giám khảo xem trọng, cô cũng không phải thuộc về đoàn hội nào, từ nhỏ từng trải qua chuyên nghiệp huấn luyện, thể loại vũ đạo nào cũng đều tiếp xúc qua, trước đây từng là trụ cột trong vũ đoàn nào đó, sau đó bị thương mới bất đắc dĩ rút lui, xét kinh nghiệm hơn người khác không chỉ một con phố, ba vị hướng dẫn đều có muốn có cô về đội mình, ngay cả Trương Đạc cũng rục rà rục rịch.
Trương Đạc nhìn Đặng Triển Đình nói: “Động tác tứ chi của bạn thập phần linh hoạt, trời sinh chính là để khiêu vũ, sức lôi cuốn rất mạnh, hơn nữa bản lĩnh vững vàng, nếu như có thể lựa chọn lão sư để dẫn đường thì tốt hơn, Đông lão sư am hiểu khiêu vũ cổ điển, Anh Tử lão sư am hiểu điệu múa dân tộc, tôi lại khá rành nhảy đường phố, còn Trần Ức…”
Nói đến chỗ này, hắn cố ý làm khó dễ gã, dừng lại chốc lát, Trần Ức lập tức cười nói: “Tôi am hiểu điệu quảng trường, mọi ngưới thấy hứng thú có thể tới tìm tôi.”
Gã vừa dứt lời, ban đầu khán giả sững sờ, sau đó cả hội trường phản ứng lại bèn cười vang, Trần Tiểu Mộng vừa cười vừa giơ ngón giữa đằng sau lưng Trương Đạc, thấp giọng mắng một câu “Rác rưởi!”
Phó Tu Niên gật đầu, rất tán thành.
Cá nhân Đặng Triển Đình dường như có thiên phú trong khiêu vũ cổ điển, cô cười cảm ơn hảo ý của mấy vị giám khảo, cuối cùng chọn gia nhập đội ngũ Đông lão sư, ba vị giám khảo mỗi người đều có tám thành viên, các cô chia làm hai nhóm, trong một tuần tập tiết mục mới, tiếp theo tham gia vòng loại kế tiếp.
Chương trình quay sắp kết thúc, Trần Ức vốn trong lúc vô tình quay đầu lại liếc mắt nhìn, kết quả phát hiện Trần Tiểu Mộng ngồi bên cạnh một nam thanh niên, mà tất cả tâm tình của Phó Tu Niên đều đặt trên người gã, vừa lúc hai ánh mắt chạm nhau.
Chỉ liếc mắt một cái, Trần Ức liền nhận ra Phó Tu Niên, gã hơi run run, lập tức vừa cười, lén lút làm dấu hiệu, bảo Phó Tu Niên ở lại một lát chờ gã.
Phó Tu Niên đành phải gật đầu.
Chương trình quay xong xuôi, khán giả lục tục xuống sân khấu, chân Trần Tiểu Mộng không tiện, Trần Ức rất ít khi cho cô ra khỏi nhà, lần này vẫn là bản thân cô lén lút tới, mắt thấy chương trình đã kết thúc, nhanh chóng cầm lấy gậy chuẩn bị tránh đi, kết quả mới vừa đứng lên liền ngã xuống chỗ ngồi, Phó Tu Niên theo bản năng đứng lên giúp đỡ cô một chút: “Bạn… bạn giống em gái Trần Ức quá, hay đợi anh ấy quay lại đi?”
Trần Tiểu Mộng không nghĩ tới Phó Tu Niên nhận ra cô, cười xua tay: “Không có sao hết, đợi lát nữa anh ấy thấy mình sẽ lải nhải nửa ngày, mình đi bắt xe, rất nhanh sẽ về nhà thôi.”
Chương trình quay đến năm tiếng, chân người bình thường ngồi đã tê rần, chứ đừng nói đến Trần Tiểu Mộng, Phó Tu Niên thấy không cản được cô, cũng không yên lòng, liền đi theo cô đi đón xe.
Trần Tiểu Mộng ngồi lên xe, cách cửa sổ đối nói cám ơn cậu: “Cám ơn bạn, Ức Ca rất tốt, sau này tiếp tục ủng hộ anh ấy nha!”
Phó Tu Niên gật đầu, vẫy tay từ biệt cô.
Cuối mùa thu, trời lạnh, người đi kẻ lại cũng không hề ít, đèn neon đỏ sáng trong đêm tối hoa lệ, xe cộ qua lại không dứt, so với lại càng ban ngày náo nhiệt hơn.
Trần Ức để Đinh Đang đi về trước, mình thì ngồi xe của Phó Tu Niên, gã trong nháy mắt mở cửa xe ngồi lên, tay áo mang theo hơi lạnh, lát sau liền tan biến trong vô hình.
Trong miệng Trần Ức vẫn ngậm một cây kẹo que, gã vẫn còn cắn que kẹo, nhìn xa còn tưởng đang hút thuốc lá, tay Phó Tu Niên rút cái que ra khỏi miệng gã, lại lấy ra một que kẹo mới cho gã: “Ít cắn que nhựa một chút, có độc đấy.”
Trần Ức vui vẻ: “Có độc như miệng anh không.”
Nói đến đây Phó Tu Niên lại muốn cười, cậu khởi động xe nói: “Hôm nay hiếm thấy anh khen người ta, cái tên Trương Đạc cũng chỉ là một tên gà mờ, động tác lòe loẹt, mới xuất đạo còn bị phê bình, ra ngoại quốc thì như dát cả lớp vàng, một nửa đều là do đoàn đội xào tiếng tăm cả.”
Trần Ức không hiểu chuyện này, không đánh giá, gã nhớ tới một chuyện khác: “Hôm nay em ngồi bên cạnh em gái anh đấy.”
Phó Tu Niên lắc đầu bật cười: “Em biết, cho nên hôm nay không dám nói gì, vừa nãy chương trình kết thúc, cô ấy đã đi đón xe rồi.”
Trần Ức thở dài, phủi bụi trên ống quần: “Em sợ vậy sao, em ấy vừa nãy có nhắn anh, chắc sợ anh mắng, bình thường anh cũng không để em ấy đi xa.”
Nói xong lại hỏi: “Đúng rồi, cậu của em thế nào rồi?”
Bóng cây bên ngoài kính chắn gió lướt qua, gò má như ngọc của Phó Tu Niên một nửa rơi vào bóng tối, mà ý cười ấm áp liền xua tan tia hắc ám kia: “Không nghiêm trọng, bác sĩ bắt ông cai thuốc lá, ông ấy không vui, mấy chục năm hút thuốc rồi, bắt cai thuốc lập tức còn khó chịu hơn đòi mạng.”
Trần Ức cắn kẹo nghe răng rắc, mùi kẹo lan ra: “Mạng quan trọng hơn không phải sao.”
Phó Tu Niên lái xe đến trước của tiểu khu của Trần Ức, sau đó ghé người vào tay lái nghiêng đầu nhìn gã, một lát sau mới mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm, về nhà đi, đừng để người nhà lo.”
Trong lòng cậu cực kỳ không muốn, tay đẩy Trần Ức một chút, lén lút cầm lấy tay áo của gã không buông, như một con mèo dính người.
Trần Ức nghĩ thầm nói chuyện yêu đương lén lén lút lút quả thật phiền phức, trong lòng cũng đã âm thầm tính toán nên làm sao công khai rồi, gã nắm cằm Phó Tu Niên hôn một cái, sau đó liền không ôn nhu lắm xoa xoa đầu cậu: “Anh đi đây, lái xe cẩn thận một chút.”
Tiểu khu rất yên lặng, đèn đường mờ vàng chiếu sáng con đường rợp bóng cây thêm hiu quạnh, tình cờ có một chiếc xe phóng qua, Trần Ức mới vừa mở cửa xuống xe, khóe mắt bỗng nhiên lại chợt lóe một vệt trắng, bước chân gã dừng lại, như có cảm giác, nhìn về phía cách đó không xa.
Cách cửa tiểu khu khoảng chừng mét có một chiếc xe hơi màu đen lẳng lặng đỗ, phía ngoài cửa xe lộ ra một cái giống như camera, thấy Trần Ức nhìn sang, liền nhanh chóng thu đồ về.
Trần Ức không biết nghĩ gì, hơi cười cười, gã cúi người vịn nóc xe, sau đó ngoắc tay với Phó Tu Niên đang ngồi bên trong: “Xuống đây một chút.”
Phó Tu Niên thấy thế không rõ vì sao mở cửa đi xuống: “Sao vậy?”
Trần Ức không lên tiếng, bỗng nhiên vương tay kéo cậu vào trong lồng ngực, cằm đặt lên mái tóc mềm của Phó Tu Niên, sau đó nhẹ nhàng cọ hai lần, phía sau có đèn đường, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, ôn nhu rót lên bờ vai, gương mặt lạnh lùng cũng phút chốc cũng nhu hòa sinh động.
Phó Tu Niên hơi mê mang, thật lâu mới phản ứng được, sau đó duỗi tay nắm lấy cổ áo Trần Ức hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không sao cả.”
Túi Phó Tu Niên không biết từ lúc nào lên, bị nhét một thứ gì đó vào, tay Trần Ức đút vào túi áo ngoài của Phó Tu Niên, đúng như dự đoán lấy ra một cây kẹo.
Phó Tu Niên thấy thế cười lộ ra một hàm răng trắng: “Ăn ít thôi, cẩn thận đau răng đấy.”
“Em không để kẹo vào đó thì anh không ăn.”
Trần Ức híp mắt, lưu manh nhìn cậu, nói xong liền gật đầu ý là đã biết rồi, sau đó cúi người hôn Phó Tu Niên một chút, phảng phất như gọi cậu xuống chỉ để lấy viên kẹo.
“Vậy em về đây.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Phó Tu Niên lái xe đi, Trần Ức nhìn theo cậu, ánh mắt lại nhìn vào khu rừng rậm tối đen, lúc này mới quay người đi vào tiểu khu.