Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

chương 30: quyết định chịu lỗ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ai ai cũng sẽ vì che giấu sai lầm trước đây mà làm nhiều chuyện sai lầm hơn, một bước sai, vạn bước sai, Trần Liễm Đông là như thế, hắn thì thầm với Hoắc Viễn Quang một lát, cũng không biết nói cái gì, làm người nghe liên tục cau mày.

Hoắc Viễn Quang chậm rãi ngửa đầu, trầm tư chốc lát mới nói: "Cái kế hoạch này quá nguy hiểm, thực sự không cần thiết."

"Ngài từng nói, làm người phải tàn nhẫn, hơn nữa Hoắc Minh Sâm là một kẻ hung ác, lỡ như Hoắc Minh Thành dốc hết sức để hắn lên đài, chúng ta nhọc nhằn khổ sở an bài nhiều như vậy, chẳng phải là thay người khác may áo cưới sao."

Trần Liễm Đông nói cũng đúng, Hoắc Viễn Quang lo lắng thêm một chút, vô luận lão nắm giữ nhiều lá bài tẩy hơn nữa, khi tiếp quản công ty, danh phận tính tới cùng không bằng Hoắc Minh Sâm danh chính ngôn thuận.

Hoắc Viễn Quang rũ mí mắt, một lát sau dường như đã hạ quyết tâm nên bỗng nhiên mở mắt ra. Nơi đáy mắt ánh sáng chợt lóe lên, lão cau mày, chậm rãi nhìn về phía Trần Liễm Đông, lên tiếng dò hỏi: "Cậu cảm thấy chuyện này tìm ai làm thì thích hợp?"

Trần Liễm Đông lúc này cũng không ngốc, lần trước lòng hắn không vững đi tìm chú Trương diệt khẩu, kết quả không ý lại để rơi vài nhược điểm vào tay Hoắc Minh Sâm, lần này nói sao đi nữa hắn cũng sẽ không nhận chuyện này, hắn chỉ muốn khuyến khích Hoắc Viễn Quang ra tay.

"Chủ tịch, cái này phải xem ngài liên hệ với ai, tôi biết vài thằng lưu manh, không đáng tin, lại toàn làm chuyện xấu..."

Nghe hắn nói, Hoắc Viễn Quang cũng chưa nói đồng ý hay là không đồng ý, chỉ là nói: "Chuyện này không đơn giản, ta còn phải suy nghĩ thật kỹ, cậu đi về trước đi."

Thân phận Hoắc Minh Sâm và chú Trương không giống nhau, nếu như cậu ta xảy ra chuyện, không chỉ có Hoắc Minh Thành muốn truy cứu, ông Hoắc cũng nhất định sẽ truy xét được ngọn nguồn, lúc đó có lực lượng cảnh sát tham gia, truyền thông đâm chọt, chỉ sợ sẽ làm dư luận xôn xao, đó cũng không phải là kết quả Hoắc Viễn Quang mong muốn.

E rằng, có thể đổi thành một cách ổn thỏa hơn, chỉ cần nghĩ biện pháp làm Hoắc Minh Sâm ngày đó không xuất hiện lúc họp ban giám đốc là được, chờ lão hoàn toàn tiếp quản công ty, lúc đó thằng nhãi đó xuất hiện cũng lúc này đã muộn rồi.

Đêm đó ai nấy đều mỗi người một ý, họ biết, bất luận thắng hay thua, kết quả thế nào, chuyện này chẳng mấy chốc sẽ phải chấm dứt.

Mà so với người khác, tâm lý Hoắc Minh Sâm càng nặng trình trịch như cục đá, từ trước đến giờ cậu không thích do dự, quyết định làm gì đều làm tới cùng, dù cái giá đánh đổi lại phải đau đớn thê thảm thế nào cậu cũng chịu, nhưng đáng tiếc cậu không biết trong lòng Lục Khởi nghĩ như thế nào.

Muốn hỏi, lại không muốn nghe được đáp án.

Cậu hi vọng, tình cảm dây dưa này không phải một mình cậu tưởng bở.

Nghĩ thế, Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy nghe rầm một cái, mặt không hề có cảm xúc kéo cái áo khoác ở đầu giường, lúc huấn luyện quân sự Lục Khởi đưa cho cậu, sau này cậu nói muốn trả, đến cùng vẫn chưa trả.

Ánh mắt của cậu xuyên qua cái áo khoác kia, dường như nhìn thấy Lục Khởi, dữ dằn nói: "Tôi làm gì muốn nghĩ nhiều như thế, anh không đồng ý cũng phải đồng ý, không muốn cũng phải đồng ý luôn."

Vừa nói như thế, trong lòng cậu tựa hồ dễ chịu một chút, ôm áo khoác co vào trong chăn, sau đó á một tiếng, mặt không kiên nhẫn tự mắng bản thân, "Mợ nó chứ, cảm giác mình cứ như thằng si tình."

Nhìn vật nhớ người, chuyện này luôn làm người ta cảm thấy cực kỳ bi thảm, Lục Khởi đâu có chết, Hoắc Minh Sâm bên trong chăn lăn qua lộn lại, cuối cùng đem áo khoác ném qua một bên, dự định ngày mai trực tiếp đi tìm chính chủ của nó, trước tiên phải có được một câu khẳng định cái đã.

Đêm dài cô đơn, Lục Khởi cũng mang tâm tư như thế, hắn ngồi ở ban công hóng gió, trong tay mua một hộp thuốc lá mà chưa hút, mặt mày tối sầm, nếu so với bóng đêm càng khiến người ta khó có thể hiểu được.

Lục Khởi có một việc không nói cho bất kỳ ai biết, hắn kỳ thực rất muốn được như Hoắc Minh Sâm.

Muốn được như cậu trắng trợn không kiêng dè, tùy hứng làm bậy, không cần như hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm; cũng khao khát có thể như cậu được yêu hận rõ ràng, dám bỏ dám đến, không giống hắn tính toán chi li, ngày ngày tính kế, được gì mất gì.

Lòng Lục Khởi có nhiều lỗ còn hơn cái rây, lòng dạ đa đoan, Hoắc Minh Sâm chỉ có một trái tim, chưa lao vào ngõ cụt không quay đầu lại.

Đời trước hắn hâm mộ nhất là gia thế của Hoắc Minh Sâm, đời này lại hâm mộ nhất con người cậu, dù cho Lục Khởi biết, đời này hắn cũng không sống được như cậu.

Trong phòng TV còn chiếu, "Ỷ thiên đồ long ký" lần trước vừa hết, Lục Khởi ngồi một phút rồi về phòng, trở tay kéo cửa ban công, vừa vặn xem được cảnh cuối.

"Nhưng là huynh chớ quên, huynh vẫn nợ muội một chuyện chưa có làm đấy."

Tiểu yêu nữ Triệu Mẫn cùng thằng ngốc Trương Vô Kỵ đến cùng vẫn ở cùng nhau, nàng vén mái tóc đen, cài trâm trắng thuần, mặc áo vải bố, mặt mày xinh đẹp, so ra thiếu một chút sắc sảo, lại dịu dàng hơn một chút.

Trương Vô Kỵ nói: "Đúng rồi, muội khi đó muốn ta thay muội làm ba chuyện, chuyện thứ nhất, muội muốn xem Đồ Long Đao, muội đã xem qua rồi, chuyện thứ hai tại Bạc Châu thành, muội không cho phép ta và Chỉ Nhược bái đường thành thân, cuối cùng ta cũng không cưới nàng ấy, như vậy chuyện thứ ba là..."

Triệu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp, ngắm tóc mình, cằm khẽ nâng, đắc ý mà bá đạo, "Muội muốn huynh giúp muội kẻ chân mày suốt đời!"

Cả đời à, tiểu tử ngốc Trương Vô Kỵ hàm hậu nở nụ cười, trong mắt là vẻ bao dung sủng nịch tựa như đã quen từ lâu rồi, dường như trên mặt Lục Khởi nhiều lần biểu hiện thế này.

Ngày thứ hai không có lớp, Lục Khởi ngủ một giấc đến giữa trưa, hắn lấy máy vi tính, dự định tiếp tục lên công ty thức đêm làm việc, ai biết được lúc xuống lầu liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở cửa tiểu khu. Bước chân hắn dừng lại, lùi về sau tỉ mỉ xác nhận bảng số xe, sau đó năm ngón tay chầm chậm vuốt tóc mái về sau, nhìn có chút khổ não hiếm khi thấy được.

Lục Khởi cuối cùng đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe, không ai phản ứng, mở cửa xe thì thấy, thì ra Hoắc Minh Sâm đang ngủ ở trên tay lái.

Dường như bị tiếng động làm giật mình, Hoắc Minh Sâm nhạy cảm ngẩng đầu lên, mắt cậu bầm đen, thần sắc tiều tụy, nhìn như là mấy ngày mấy đêm không ngủ, Lục Khởi bị bộ dạng này của cậu dọa một chút, khó tin nổi mà nói: "Em sao vậy?"

Hoắc Minh Sâm lau mặt, thấy là hắn, nét mặt cũng buông lỏng, sau đó không biết vì sao lại khẩn trương, cuối cùng ngã lưng lên ghế dựa, mu bàn tay che mí mắt, phờ phạc viện lý do lý trấu nào đó: "Tôi không quen giường, hôm qua mất ngủ."

Lục Khởi căn bản không tin, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, hỏi: "Em tới hồi mấy giờ, ăn cơm trưa chưa?"

Hoắc Minh Sâm nghe vậy bĩu môi, thành thật lắc đầu: " giờ sáng, chưa ăn."

Có bệnh thật rồi.

Lục Khởi bây giờ nhìn cậu bằng ánh mắt như đang nhìn một tên nhóc làm chuyện gì đó khiến trời đất hãi hùng, hai người yên lặng nhìn đối phương vài giây, cuối cùng Lục Khởi chịu thua, hắn tuân lệnh vứt túi laptop lên ghế sau xe, chỉ cảm thấy nuôi con cũng không bận tâm như thế: "Có chuyện gì chờ một lát rồi nói, ăn cơm trước đã."

Hoắc Minh Sâm liếc mắt nhìn hắn, không nhúc nhích, hai ngón tay bên dưới vòng tới vòng lui, lộ ra chuyện lòng cậu không bình tĩnh. Lục Khởi chỉ nghĩ cậu cáu kỉnh, đi vòng qua bên kia xe rồi kéo người xuống, cảm thấy không giải thích được hôm nay Hoắc Minh Sâm có chút ủ rũ ngượng ngùng.

Tay Lục Khởi sờ lên trán cậu, thấp giọng dò hỏi: "Bệnh hả? Hay là bị anh hai la?"

Hoắc Minh Sâm nghe vậy nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cũng bộ dạng coi như có mấy phần bình thường, nghiêng đầu cười nói: "Anh nghĩ cái nào đúng?"

Lục Khởi thấy cậu không có chuyện gì, búng trán cậu một chút: "Tôi cảm thấy em ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm."

Gần đó có một quầy điểm tâm phục vụ cả ngày, làm xíu mại ngon nhất, mỗi sáng sớm trời chưa sáng thì đã có khách hàng sắp xếp hàng thành một hàng dài, dù buổi trưa đoàn người cũng kéo dài không dứt. Hơi nóng bay lên, xen lẫn hương vị mỳ là vị tiêu đen cay nồng, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Lục Khởi cùng Hoắc Minh Sâm đã có chỗ ngồi, hai người gọi mấy lồng xíu mại nổi danh của tiệm với sủi cảo tôm, thêm hai bát sữa đậu nành, xung quanh toàn là mấy ông lão ngồi, khó giải thích được có cảm giác mình cũng đã có thói quen sinh hoạt giống mấy người lớn tuổi.

Hoắc Minh Sâm không biết nhớ tới chuyện gì, cười cười, nhẹ giọng hỏi: "A, khi anh già thì anh sẽ làm gì?"

Lục Khởi nhướng đôi mắt đen nhánh nhìn cậu, đáy mắt trong như được bao trùm bởi ánh dương ấm áp, hắn gầy gò, ăn một chút mà hai má lại căng phồng như chuột đồng, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, suy nghĩ một chút mới nói: "Không biết, chắc không đi nhảy điệu quảng trường đâu."

Hoắc Minh Sâm thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Đừng nha, thử xem sao, điệu quảng trường là phong trào đó."

Lục Khởi bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn dùng di động soi ngũ quan tuấn dật của mình, cuối cùng gật đầu tổng kết nói: "Đúng vậy, tôi già rồi cũng nhất định rất tuấn tú, đi nhảy điệu quảng trường khẳng định có rất nhiều lão bà bà theo đuổi."

Hoắc Minh Sâm hừ lạnh, dùng đũa đâm đĩa sủi cảo tôm nát bét, lành lạnh nói: "Cả ngày toàn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi già rồi cũng không kém gì đâu, lúc đó xem tôi nổi tiếng hơn hay là anh."

Nói xong, dường như lúc cậu già rồi, quãng đời còn lại cũng nhất định sẽ có Lục Khởi tồn tại.

Lục Khởi nghe vậy suy nghĩ một chút, lại cảm thấy bây giờ không phải là lúc, thẳng thắn tiếp tục ăn, tranh thủ hỏi một câu: "Em hôm nay tới có chuyện quan trọng sao?"

Chờ hắn dò hỏi, Hoắc Minh Sâm đột nhiên không còn dũng cảm như đêm qua nữa, tim cậu như nổi trống, suýt nữa nhảy ra khỏi cuống họng, đến cuối cùng cũng nhát gan lên tiếng, chỉ là đem cái đĩa trong tay đẩy cho Lục Khởi, nói: "Ăn trước đi, ăn no rồi nói."

Lục Khởi nói: "Nhưng tôi ăn no rồi."

Hoắc Minh Sâm: "..."

Lục Khởi mặt đầy vẻ nghi hoặc, ngã lưng lên ghế dựa nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Em... Có phải là làm cái gì có lỗi với tôi không?"

Hoắc Minh Sâm: "..." Nêu không cho hắn đội nón xanh, có thể làm cái gì có lỗi với hắn chứ.

Thấy cậu không nói lời nào, Lục Khởi dừng lại một chút, thăm dò nhíu mày hỏi: "... Nhà em phá sản hả?" Đâu nghe tin tức gì.

Hoắc Minh Sâm đặt đũa lên bàn nghe rầm một tiếng, tức giận: "Nhà anh mới phá sản đó."

Lục Khởi nhún vai một cái: "Tiếc quá, nhà tôi không có sản để phá nha."

Hoắc Minh Sâm nghe vậy không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên suy nghĩ, cũng không tức giận, lấy tay chống cằm rất hứng thú hỏi hắn: "Chà, lỡ tôi mà phá sản thì anh sẽ làm sao?"

Lục Khởi: "Tôi sẽ tội nghiệp em."

Hoắc Minh Sâm tưởng mình sẽ tức giận vỗ bàn, mà lại nhịn được, yên lặng cắn răng bám riết hắn hỏi tới: "Ngoại trừ tội nghiệp ra? Không có gì khác nữa sao??"

Lục Khởi trầm tư chốc lát, sau đó liếc xuống thân dưới cậu một cái, cuối cùng nhếch khóe miệng mà cười, ghé vào Hoắc Minh Sâm bên tai, chậm rì rì nói: "Tôi có thể..."

"Có thể cái gì?" Hoắc Minh Sâm khó giải thích mà hơi sốt sắng.

"Có thể để cho em chơi tôi một lần."

"..."

Mãi đến tận bên tai vang lên tiếng cười trong sáng tùy ý, Hoắc Minh Sâm mới ý thức được mình bị đùa bỡn, cậu giương mắt nhìn lại, dưới ánh sáng mặt trời ban mai, Lục Khởi cười thoải mái, làm người ta nhìn mãi không thôi.

Thấy chung quanh nhiều người không ai phát hiện, Hoắc Minh Sâm chỉ có thể ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng đá hắn một cước, mặt vô cảm tóm chặt cổ áo Lục Khởi kéo qua, cắn răng nghiến lợi nói: "Một lần thì tính là gì, lão tử chơi nhà ngươi cả nửa đời sau!"

Lời này dường như chọt trúng tâm Lục Khởi, làm lòng hắn chua xót, Hoắc Minh Sâm chỉ nghe hắn thở dài xa xôi, lành làm gáo vỡ làm muôi, cam chịu mà vô vị nói: "Tùy em, dù sao cả đời này tôi cũng không lấy được gì của em cả."

Truyện Chữ Hay