Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

chương 130

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì đói tới hồ đồ, có thể khiến một cơ thể sống sờ sờ chết vì đói thì quả là một chủ nhân nhẫn tâm. Tiêu Phượng Ngô không hẳn ác như thế, huống chi, đêm qua hắn tốn không ít sức trên người Tần Minh Nguyệt, sáng sớm thức dậy liền cảm thấy không khỏe.

Ở Yến Thành, có tổng cộng ba mươi hai hiệu thuốc và y quán, đều ngẩng đầu dựa hơi Tiêu gia mà sống. Hiện tại, Tiêu gia cây đổ khỉ tan, Mẫn gia trở thành đầu tàu, nhưng mà Mẫn gia làm việc không tử tế, nắm hết tất cả đường buôn bán dược liệu trong tay, từ thấp đến cao đều e ngại thế lực nhà gã, người người giận không dám nói gì, chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng cho lành.

Sáng sớm Tiêu Phượng Ngô ăn mặc chỉnh tề, đi tới y quán ở phố Đông. Ở Yến Thành, bàn thực lực, tài lực, luận thanh danh, trước có Thiên Kim Đường của Mẫn gia, sau có Hạnh Lâm Các của Đường gia, càng không nói đến Nhất Tuyến Châm tổ truyền của Tiêu gia chữa cho vô số người, còn ngôi nhà trước mắt này rách rưới tới nổi chẳng thể gọi là y quán cho nổi, thực sự khó coi.

Trên bảng hiệu cũ kỹ, viết ba chữ Hồi Xuân Đường, nước sơn cũng tróc gần hết, bên trên hai cây cột là một bộ câu đối, màu giấy đỏ đã phai chỉ còn một chút ở góc, Tiêu Phượng Ngô quạt quạt mũi nồng mùi dược liệu, lông mày nhíu chặt, tất nhiên là có chút ghét bỏ, mà chẳng biết vì sao vẫn đi vào đây.

“Có ai không?”

Tiểu nhị ở cửa hàng ngủ gà ngủ gật bị đánh thức, thấy có khách, gương mặt tròn trịa trong nháy mắt bật cười, bước mấy bước dài đi tới, ghé vào bên người Tiêu Phượng Ngô ân cần nói: “Vị lão gia này, ngài thấy chỗ nào không thoải mái, nào nào nào, mời ngồi, ta gọi sư phụ tới đây.”

Nói xong dùng khăn lau bụi trên bàn, cao giọng gọi vào trong: “Sư phụ! Có bệnh nhân rồi! Ngài mau ra đây! Mau ra đây đi ạ!”

Nhìn vẻ kích động này, cũng không biết bao nhiêu năm rồi không làm ăn, Tiêu Phượng Ngô hối hận tới chỗ này, lòng cũng muốn đi.

Một bàn tay già nua vén tấm màn xám xịt lên, một lão già có mái tóc hoa râm, râu ria xồm xàm bước ra, lão cầm trong tay một hồ lô rượu, giọng lạc đi, khàn khàn mang theo men say: “Nào, chỗ nào không thoải mái vậy?”

Nào ngờ Tiêu Phượng Ngô từ trên ghế đứng dậy, cung kính vái chào lão một cái: “Tiền lão, Phượng Ngô có lễ.”

Tiền lang trung nghe vậy nhíu mày, nhấc cặp mắt vẩn đục kia tỉ mỉ quan sát hắn: “Ra là tiểu tử Tiêu gia, sao nào, bệnh gì mà các người trị không được?”

“Tiền lão nói đùa, cảnh ngộ của ta bây giờ túng quẩn, thật sự không còn cách khác, mong ngài cho một chén cơm, mong ngài chớ ghét bỏ.”

Tiền lang trung trước đây từng chịu ân huệ Tiêu gia, thua Tiêu lão thái gia lúc đấu thuốc, từ đó nhượng bộ lui binh, trông coi một cái y quán rách nát mà sống qua ngày, thỉnh thoảng tới Tiêu phủ đòi rượu, sau đó không biết tại sao, lại không tới nữa.

Tiền lang trung uống một hớp rượu, thấy Tiêu Phượng Ngô cười tủm tỉm, vô cùng khiêm tốn, nhấc mí mắt nói: “Ta chỉ là một tên lang trung tồi, không buôn bán gì, đòi tiền cũng không có tiền, không mời nổi ngươi đâu.”

Tiêu Phượng Ngô nói: “Một ngày ba bữa là đủ, ngài coi như mời thêm một học trò, nghiền thuốc sai vặt gì cũng được, có tiền công thì đưa, không có cũng không sao.”

Tiền lang trung bắt chéo chân, nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng vỗ hồ lô hết rượu nói: “Trước đây tổ phụ ngươi dạy ngươi nghề y, ngươi ngại bệnh nhân tanh hôi, không muốn dính vào y đạo, nhìn bây giờ xem, chẳng phải cũng theo nghề này à… Cũng được, uống của nhà ngươi nhiều rượu ngon như vậy, bây giờ cũng nên trả lại, coi như học trò đi, có bệnh nhân thì có tiền công, không có bệnh nhân sẽ không tiền công, bất quá cho một ngày ba bữa.”

Tiêu Phượng Ngô đủ hài lòng: “Tạ sư phụ.”

Tiền lang trung lắc đầu một cái, không nhận, sau đó dùng ngón tay già nua chỉ vào gã học trò mặt tròn lơ ngơ bên cạnh: “Đây là Đức Quý, đồ đệ của lão, vô dụng, vô dụng.”

Nói xong chắp tay sau lưng, đạp lên giày vải, trở về phòng.

Đức Quý bối rối, không hiểu sư phụ vừa nãy tại sao lại nhận thêm học trò, Tiêu Phượng Ngô lại xem như đã quen, vén tay áo lên ra phía sau rửa tay, sau đó từ phòng bếp mó được hai cái màn thầu ngũ cốc, nhìn Tiền lang trung ngủ trên ghế nói: “Hôm nay cơm canh của vãn bối nhờ ngài quản.”

Tiền lang trung ngáy, ngủ ngon lành.

Tiêu Phượng Ngô đi tới chính đường, thấy Đức Quý đang dùng cối mài thuốc, vừa ăn màn thầu, vừa nói: “Mấy ngày nay có bệnh nhân không?”

Đức Quý còn xa lạ với hắn, lắc lắc đầu nói: “Công tử, làm sao có khách, toàn là nhà nghèo, sư phụ chữa bệnh lại cho tiền, có lúc uống say thì cũng không trị, trong nhà sắp đói meo cả rồi.”

Tiêu Phượng Ngô không để ý lắm, chỉ vào thuốc đã mài nói: “Ngân phụ tử không thể so với gừng, xay vụn thì ba ngày sau sẽ mất hết tác dụng, nếu không có bệnh nhân, mài ít chút đi, tránh lãng phí.”

Đức Quý chỉ đơn giản là nhàn rỗi, không có chuyện gì làm, nghe vậy nhanh chóng ngừng tay, trợn mắt tròn xoe hỏi: “Công tử, huynh hiểu dược liệu sao, ai ui, sư phụ chỉ ta được một chút, mà ba ngày câu cá hai ngày nằm võng phơi nắng, ta ngơ ngác cũng không học được cái gì.”

Tiêu Phượng Ngô ăn no, hài lòng, vắt chân ngồi trên băng ghế nói: “Có biết một, hai thứ, đừng gọi ta công tử, cứ gọi ta là là Thập Lục.”

Tâm tư Đức Quý đơn thuần, nói năng chẳng dè chừng, nghe vậy kinh ngạc nói: “Thập Lục? Trong nhà huynh đứng hàng thứ mười sáu sao? Mẹ huynh sinh được nhiều ghê.”

Tiêu Phượng Ngô liếc mắt nhìn gã, lại nhắm mắt lại, chân vắt lên ghế đánh một giấc, không biết nhớ tới cái gì, liền gọi hệ thống: “Nè, mi nhìn đi, bây giờ ta có việc rồi đấy, có thể tự nuôi mình, con ma như mi cút đi, tìm người khác đi.”

Tiêu Phượng Ngô nghĩ thầm cút nhanh lên, nhanh xong việc, những bệnh nhân kia trên người không mủ thì máu, có khi còn phải róc thịt, máu chảy lênh láng, mắt còn không muốn nhìn, hắn cũng chẳng muốn trị, dựa vào Tần Minh Nguyệt nuôi mình, nằm trong nhà thong thả ung dung, dậy thì ăn, ăn no thì ngủ.

【 keng ~ kỳ hạn quá ngắn, vẫn cần tiếp tục khảo sát nhá 】

“Ngắn sao?”

Tiêu Phượng Ngô nhấc mí mắt: “Bao lâu mới dài? Một ngày? Hai ngày? Một tháng?”

【 thông thường đều là một năm trở lên, thân ái, không giới hạn, sinh mệnh chưa dừng thì vẫn phải khảo sát nha ~ 】

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy hơi híp mắt lại, khiến người ta cảm thấy có chút hàn ý đột ngột sinh ra, tính hắn lười nhác, chẳng chịu cầu tiến, ghét nhất là bị ép buộc. Dù Tiêu gia không còn, nhưng còn có một tên đào kép nguyện ý nuôi hắn, sống cũng không tệ, chỉ là không nghĩ tới nửa đường có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra, thực sự làm người ta giận nghiến răng.

Tiêu Phượng Ngô yên lặng siết chặt nắm đấm: “Nếu như ta có thể kiếm tiền thì sao? Còn kiếm được rất nhiều, rất nhiều?”

【 thân, nếu như là dựa vào sức lao động của mình, hợp pháp kiếm tiền, như vậy mới có hi vọng rút ngắn kỳ hạn khảo sát, nói không chừng ngài sẽ trở thành kí chủ tự lập, tự cố gắng nhanh nhất trong lịch sử, thân ái ơi, tui thích bạn rồi ~ 】

Hồi Xuân Đường quả thực không có khách, giữa trưa còn chẳng thấy một con ruồi, Tiền lang trung dậy một lần, lấy tiền trong y quán đi đến làng kế bên mua rượu mơ, đến lúc Đức Quý muốn lấy tiền mua gạo, phát hiện trong ngăn kéo còn nửa xâu tiền.

Tiêu Phượng Ngô: “…”

Có lúc không nỗ lực thì không biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Cuối cùng Đức Quý cũng nấu được một nồi cháo ngô, hai người ăn nó với màn thầu còn sót lại để có một bữa trưa tạm bợ. Tiêu Phượng Ngô ngồi ở trên ghế, tay ôm trán, không thấy rõ nét mặt, Đức Quý gặm màn thầu nói: “Thập Lục, thấy huynh cũng thông minh, sao không đi dược đường khác xem thử. Nghe nói ở Thiên Kim Đường mướn tiểu nhị một tháng nửa lượng bạc, ta còn chăm sóc sư phụ tới lúc lâm chung, nếu không chắc ta cũng đi rồi.”

Mí mắt Tiêu Phượng Ngô không nhấc lên, lòng nói không chắc trong hai ngươi ai đưa ma cho ai đâu: “Không đơn giản như vậy, dăm ba câu không nói hết.”

Mấy hiệu thuốc lớn nhỏ trước đây đều theo Tiêu gia, ai cũng lòng lang dạ sói, nếu hắn thật sự qua đó làm tiểu nhị, chỉ sợ sẽ bị cười chết, càng không nói tới chuyện chúng dòm ngó phương thuốc tổ truyền của Tiêu gia, chẳng biết sẽ giở thủ đoạn gì.

Lúc xế chiều, Tiền lang trung mua rượu về, trên đường uống hơn nửa hồ lô, Đức Quý tiến tới: “Sư phụ, cửa hàng không có tiền, bếp chỉ còn ngô và bột, gạo thì hết sạch, vừa nãy tiểu tôn tử của Chu đại gia đến, nói lại đầu lại đau, nằm ở trên giường không xuống nổi, tìm ngài đi châm cứu.”

Tiền lang trung buồn bực, xua tay: “Không đi, không đi, ngày khác đi.”

Đức Quý nói: “Đang mùa gieo mạ, Chu đại gia cùng cháu ông ta sống nương tựa lẫn nhau, bỏ qua lúc này thì sẽ không có tiền nuôi gia đình, bệnh đau đầu cũng đòi mạng người.”

Hồi Xuân Đường là y quán rẻ nhất Yến Thành, tuy nói Tiền lang trung không đáng tin lắm, mà y thuật lại giỏi, người nghèo xem thường bệnh cũng thích tìm lão, Đức Quý nghĩ đến ngăn kéo trống không, mang theo cái hòm thuốc sải bước tới chỗ Tiền lang trung, lừa được người đi xem bệnh.

Tiêu Phượng Ngô ngồi trên ghế tới đau cả mông, cuối cùng chậm rãi xoay người đứng dậy, lần lượt kiểm từng tủ thuộc, phát hiện rất nhiều dược liệu đều hết rồi, mộvừa đếm vừa dùng bút lông ghi lại, nhìn Đức Quý nói: ” Đỗ nhược, nhân trần, thương thuật, bán hạ, đậu khấu, thủ ô phải thêm hàng, mấy vị thuốc này đều thường dùng.”

Đức Quý nằm nhoài trên quầy, uể oải: “Ta cũng muốn, mà không có tiền.”

Tiêu Phượng Ngô không nói gì thêm.

►[Follow để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Mắt thấy mặt trời lặn xuống ở phía tây, Đức Quý cũng lười mở cửa, bèn đóng luôn, Tiêu Phượng Ngô còn muốn ăn chực cơm tối mới về, sẽ không đi, ngồi yên lặng giết thời gian, chợt nghe được cửa tiệm bị người ta vỗ cạch cạch hai lần, bụi trên xà ngang cũng rung theo.

“Có ai không?! Mở cửa giùm đi!”

Đức Quý không kiên nhẫn đi tới: “Ai vậy ai vậy! Ầm ĩ chết mất thôi, hôm nay sư phụ về, không có mở cửa!”

Người kia vẫn chưa bỏ qua: “Liên quan tới mạng người! Mau tìm Tiền lang trung tới! Mẹ ta sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Đức Quý đành phải mở cửa, thấy người gõ cửa là một hán tử khỏe mạnh, cùng một ông lão dùng ván cửa nâng một bà lão, đặt ở cửa Hồi Xuân Đường, hán tử kia vừa thấy Đức Quý, quỳ sụp xuống: “Lang trung, van cầu ngươi, xin hãy giúp mẹ ta!”

Đức Quý là nhận ra gã, hán tử này tên Tưởng Bình An, ở huyện nha trông coi tù nhân, tính thích bài bạc, gia sản cũng bị bán sạch, mẹ gã tức tới xỉu mấy lần.

Đức Quý cúi người vạch mí mắt của bà Tưởng, liền thăm dò hơi thở mạch đập, ai ui một tiếng nói: “Ta không trị nổi, người cũng còn thở, sư phụ ta đi làng bên xem bệnh còn chưa về, ngươi nhanh chóng đưa bà ta tới Thiên Kim Đường mà khám, ta không trị được.”

Tưởng Bình An nghe vậy, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước bèn khóc thành tiếng, đem một cái bạc vụn nhét vào tay Đức Quý: “Ta đi rồi, bọn họ nói không trả thù lao sẽ không trị, sau đó còn nói không trị hết, mẹ ta vốn giận sinh bệnh, bây giờ chậm trễ là người cũng không còn, đại phu! Đại phu! Đây là toàn bộ gia sản của ta, nếu có thể chữa khỏi cho mẹ, muốn mạng của ta cũng được, đều là ta không tốt, ta không nên đi bài bạc, mẹ ơi, là con khiến mẹ tức chết! Hu hu hu…”

Hàng xóm láng giềng đều vây quanh xem trò vui, thấy thế lắc lắc đầu nói: “Tưởng Bình An, nén bi thương, nhanh nhanh chuẩn bị hậu sự cho mẹ đi, sau này đừng cờ bạc nữa.”

“Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm thế.”

Tưởng Bình An khóc tới thở không ra hơi, mặt đỏ tới mang tai, quỳ trên mặt đất không kéo đứng lên được. Đức Quý chính không biết làm như thế nào cho phải, liền bị người ta đẩy một cái, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tránh ra, ta xem một chút.”

Quay đầu lại nhìn lại, ra là Tiêu Phượng Ngô.

Chỉ thấy hắn không biết từ đâu lấy ra được túi châm của Tiền lang trung, sau đó quỳ một chân trên đất bắt mạch cho bà Tưởng, gấp khăn thành mấy lớp, đẩy hàm dưới bà Tưởng ra, dùng khăn kéo đầu lưỡi bà,

Đức Quý cả kinh nói: ” Thập Lục! Đừng làm bậy!”

Tiêu Phượng Ngô không nói, từ trong túi rút ra một cái châm ba cạnh, sau đó nghiêng đầu lánh một chút, chỉ thấy châm lên đầu lưỡi bà Tưởng một cái, thoáng chốc máu phun ra, đem màu khăn trắng bị thấm ướt.

Làm người ta sợ giật bắn người: “Làm gì thế kia, người cũng đã chết, còn gây tội.”

Trên mặt Tiêu Phượng Ngô cũng dính chút máu, làm xong mấy việc này, hắn ngồi dậy ra phía sau rửa mặt, hắn vừa đi, thì bà Tưởng nằm trên đất rên một tiếng, dần dần tỉnh lại, mắt còn mê mang mở ra, nhìn bốn phía nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.

Tưởng Bình An thấy thế càng là người choáng váng, nhào tới vui vẻ nói: “Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ nhìn con, con là Bình An đây!”

Người vây xem tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Ai ui! Thực sự là thánh mà, hắn ta vừa làm gì thế, người không còn thở cũng cứu nổi! Lợi hại hơn cả đại phu Thiên Kim Đường nha!”

“Này gọi là nhân tài trong lá ủ, y quán này rách nát mà quả thật ngọa hổ tàng long.”

Đức Quý cầm tiền thuốc Tưởng Bình An đưa cho, chỉ cảm thấy mình như nằm mơ, cũng không đoái hoài tới mấy người xem náo nhiệt, nhanh chóng chạy về sân sau nhìn, kết quả phát hiện Tiêu Phượng Ngô đang dựa tường mà nôn, âm thanh làm người ta tan nát cõi lòng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thật lâu mới đứng lên nổi.

Đức Quý nói: “Sao lại ói thế, lại không kiếm bọc, huhu.”

Tiêu Phượng Ngô không chịu nổi thứ dơ bẩn, ói tới mặt mày biến sắc, cho nên không thích làm đại phu, hắn dùng khăn sạch lau mặt, sau đó đưa tay ra với Đức Quý: “Tiền thuốc, một nửa là của ta.”

Theo lý thuyết học trò tiền kiếm đều đưa cho sư phụ, bất quá tình hình này, cũng không ngại gì, Đức Quý hí ha hí hửng đếm một nửa tiền cho hắn: “Này, người cũng không còn thở, sao huynh lại cứu được.”

Tiêu Phượng Ngô rửa mặt: “Do bà phẫn khí công tâm, huyết ứ lên não, châm đầu lưỡi trích máu có thể cứu nửa cái mạng, còn lại thì phải xem số mệnh.”

Nói xong sửa lại ống tay áo một chút nói: “Ta về, mai quay lại.”

Đức Quý nói: “Ủa, không ăn cơm sao?”

Tiêu Phượng Ngô bị máu phun trúng, đâu còn có khẩu vị, xua tay đi ra ngoài: “Không ăn.”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Trở về cũng là lúc hoàng hôn, bác Trung ở bếp làm cơm, Tần Minh Nguyệt khoác bộ diễn phục ở trong viện luyện phất tay áo, hát một đoạn “Thiến nữ ly hồn”, dáng người thon dài, cao ngạo lạnh lẽo, diễn đoạn hí a a a a, tay áo dài ôn nhu mềm mại, ở trong tay y lại như có hồn.

Tiêu Phượng Ngô đẩy cửa tiến vào, không kịp chuẩn bị liền bị tay áo dài đánh vào mặt, Tần Minh Nguyệt thấy hắn, vèo một cái kéo ống tay áo trở lại, hừ nhẹ một tiếng, quay người vào nhà, cởi y phục diễn vắt trên bình phong.

Trên mặt Tiêu Phượng Ngô có chút đau, cánh mũi phảng phất chút mùi thơm, hắn hơi nhíu mày, đi vào theo, thấy Tần Minh Nguyệt ngồi ở trước gương, không nói lời nào, bèn bắt chéo chân nói: “Ta về mà mặt em chẳng có chút vui vẻ nào à.”

Tần Minh Nguyệt nhìn gương, phát hiện mặt mình không vui, từ trong gương liếc nhìn Tiêu Phượng Ngô nói: “Ngươi đang so ở đây với kĩ viện hay sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, còn phải trưng ra mặt cười sao.”

Tiêu Phượng Ngô xấu miệng: “Đây là kỹ viện, vậy em là gì?”

Lời ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy lời này không nên nói, chờ Tần Minh Nguyệt nổi giận, ai ngờ đối phương không có chút phản ứng, chỉ đi tới ngửi một cái trên vạt áo hắn, xác định không có mùi son phấn mới trùng mới ngồi về chỗ cũ.

Tần Minh Nguyệt nói: “Mùi thuốc, hôm nay đi hiệu thuốc làm cái gì?”

Tiêu Phượng Ngô thật muốn khen y: “Mũi thính hơn chó.”

Tần Minh Nguyệt không để ý tới, chỉ nói: “Nhà ngươi làm ăn nhờ thuốc, ta sớm đoán được, ngươi muốn làm thì cũng chỉ có thể làm nghề này.”

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy ngồi thẳng người, chỉ chỉ mình: “Ai nói, ta còn có thể tới Thúy Vân Quán, sắc đẹp này, dù thế nào cũng đầu bảng.”

Tần Minh Nguyệt đứng lên nghe soạt một tiếng: “Thật có tiền đồ!”

“Không tiền đồ, đời này cũng không tiền đồ.” Tiêu Phượng Ngô đạp giày, nằm lên giường ngủ, “Buổi tối không ăn, em ăn một mình đi.”

Hoàng đế không vội, thái giám gấp, Tần Minh Nguyệt không biết mình mình phí sức giận vì cái gì, Tiêu Phượng Ngô trước giờ không thích đọc sách, cả ngày chơi đùa, nhưng tốt xấu gì cũng có gia nghiệp lớn như thế, cũng chẳng lo chết đói, hôm nay là thì khác, rất khác!

Thấy Tiêu Phượng Ngô quấn chăn ngủ, Tần Minh Nguyệt ngồi ở bên giường, cau mày, giọng nhỏ nhẹ hiếm thấy: “Ngươi thích làm gì thì làm, học gì ta cũng không cản, nhưng không được qua loa với cơ thể mình, mau đứng lên ăn cơm.”

Tiêu Phượng Ngô không thấy ngon miệng, một miếng cũng không ăn nổi, nhắm hai mắt giả bộ ngủ, không buồn đáp.

Tần Minh Nguyệt nhìn gò má của hắn, dựa vào chân giường, bỗng nhiên lẩm bẩm thấp giọng nói: “Ngươi như vậy, sau này nên làm sao bây giờ đây…”

Y đến cùng chỉ là một con hát nhỏ, không quyền không thế, muốn giúp cũng giúp được gì, Tần Minh Nguyệt sống gấp hơn Tiêu Phượng Ngô nhiều lắm, y thừa dịp lúc còn trẻ hát thật nhiều, kiếm được thêm chút tiền, y có gì mà không hiểu, nửa đời sau bản thân không còn nổi tiếng, sẽ tới phiên người khác.

Tần Minh Nguyệt lẳng lặng nằm ở trên người Tiêu Phượng Ngô, nhẹ giọng nói: “Thập Lục Gia, ngươi nói xem, hai ta sau này già rồi, còn có thể ở cùng một chỗ không?”

Cái này cần xem Tiêu Phượng Ngô có đồng ý không, lòng y chưa từng lưu luyến ai, mà yêu rồi lại yêu một người tự do tự tại, hôm nay có rượu hôm nay say, chưa bao giờ nghĩ về tương lai thế nào.

Tiêu Phượng Ngô không ngủ, nhưng nói cái gì, tất nhiên, trước mắt thì hắn không muốn.

Tần Minh Nguyệt thích hát hí khúc, tính tình cũng không phải đa sầu đa cảm, xưa nay dám yêu dám hận, cố tình ngã lên người Tiêu Phượng Ngô, trái tim đập loạn, thực sự là khó chịu.

Tần Minh Nguyệt nói: “Sau này, Thập Lục Gia sẽ thành gia lập thất sao?”

Tiêu Phượng Ngô cảm thấy y càng hỏi càng không an lòng.

Tần Minh Nguyệt lại nói: “Cần lập gia đình nhỉ, tóm lại, cũng phải lưu lại hậu duệ. Trước kia, khi ở quý phủ ta không hi vọng gì, hiện tại cũng không trông cậy gì.”

Tiêu Phượng Ngô đều không thèm để ý.

Tần Minh Nguyệt cuối cùng xa xôi lên tiếng: “Thập Lục Gia, sau này nếu ngươi tính thành gia, nói cho ta biết một tiếng, không cần mặt đối mặt, để lại thư cũng được, ta sẽ đi, không phiền ngươi dù chỉ một chút.”

“Ngươi hiểu được, tính ta rất đố kị, không chịu nổi ngươi cùng người khác ân ái, một mình ngươi, ta sẽ bồi ngươi, nếu ngươi không độc thân, ta liền dọn đồ đạc, nếu không sẽ liên luỵ…”

Tiêu Phượng Ngô nhắm hai mắt, trên mặt yên tĩnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ Tần Minh Nguyệt nghĩ như vậy, Tiêu Phượng Ngô luôn cảm thấy Tần Minh Nguyệt cứ gào thét, kì thực lại do dự thiếu quyết đoán, không có chủ kiến, là con hát nhỏ mê muội tình đầu, cũng không biết trong lòng y cũng có chủ kiến, nên cắt thì cắt, cương quyết hơn nhiều so với rất nhiều người.

Truyện Chữ Hay