Y hãm sâu trong bùn lầy, nhưng không thể không ngước đầu nhìn bọn chúng phong quang vô hạn.
Văn Xước đè tâm tư phức tạp xuống, nhớ chiều nay còn buổi đoàn chiến, miễn cưỡng xốc lại tinh thần mà login. Nhìn mấy trăm đồng tới tay, đáy lòng lại không có sự vui sướng trước đây, y nhìn bốn phía nhỏ hẹp cũ nát, đột nhiên ý thức được mình nhỏ bé thế nào, vẻn vẹn cũng chỉ là một sinh mệnh bình thường trong chúng sinh mênh mông.
Văn Xước không làm gì cả, mặc áo khoác, lặng lẽ ra ngoài, giống như trước đi dạo trên đường, lại không uống rượu mua say, y vào lúc ai cũng không muốn thấy, chỉ muốn gặp một người.
Bất tri bất giác, bóng đêm thâm trầm, Bạch Dương dùng khăn lau bàn, nhìn đồng hồ treo tường của tiệm ăn, sau đó chuẩn bị về nhà, Lưu Manh Manh khá ngạc nhiên liếc mắt nhìn cậu: “Về sớm vậy.”
Sư phụ mập cũng chuẩn bị đi, nghe vậy cười ha hả nói: “Đến giờ không về thì làm gì, cháu có cho tiền làm thêm giờ đâu.”
Lưu Manh Manh lườm một cái, cũng không để ý tới ông ta, xếp gọn lại tiền trong quầy, cầm chìa khóa khóa cửa kéo cầu dao, cô vốn tưởng rằng Bạch Dương giống như thường ngày mang theo túi đi nhặt phế phẩm, không ngờ lại thấy cậu quẹo vào hẻm trở về nhà.
Lưu Manh Manh lầm bầm, lầu bầu, lẩm bẩm một câu: “Kỳ quái…”
Văn Xước bình thường là tiểu bá vương, mà lá gan lại nhỏ, Bạch Dương dường như hiểu được hôm qua y bị dọa, nên cố ý về rất sớm, dẫm lên ánh đèn mờ nhạt đi lên lầu, nhanh chóng móc ra chìa khóa mở cửa, kết quả phát hiện trong nhà tối thui, không có một chút nào ánh sáng.
Cậu mở đèn, phòng khách sáng vài giây, lại tối sầm, dường như bóng đèn sắp đứt bóng rồi.
Bạch Dương đứng ở cửa, có chút mê man cau mày, không biết vì sao Văn Xước lại không ở trong nhà, vài giây sau, đóng cửa lại, xuống lầu tìm y.
Khu trò chơi không có.
Sàn nhảy không có.
Quán Internet cũng không thấy y.
Mấy chỗ này hơi xa, buổi tối lại lạnh, sau lưng Bạch Dương mướt mồ hôi, cậu dựa vào tường ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục tìm từng chỗ một.
Vào lúc này, ven đường toàn là mấy tên du côn rảnh rỗi, nhìn thấy Bạch Dương, đều khá ngạc nhiên. Có một tên gay để tóc dài theo dõi bộ dạng thanh tú của cậu nửa ngày, cuối cùng đi tới trong tiếng cười của đám bạn, vỗ vai cậu: “Em gì ơi, một mình không chán à, anh dẫn em tới chỗ này chơi vui lắm, bảo đảm em sướng vô cùng.”
Tay hắn ta sắp đặt lên eo Bạch Dương, đột nhiên lại một luồng sức mạnh lớn đẩy ra. Tên gay này lảo đảo lùi về sau vài bước, không nghĩ tới một kẻ ngốc lại dám ra tay với mình. Sững sờ xong, mặt gã lộ vẻ không nhịn nổi, đang muốn tát cậu muột cái, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhìn vào đôi mắt đen u ám của Bạch Dương, cái khí thế hung ác nham hiểm im hơi lặng tiếng ở trước mắt này khiến động tác của hắn ngừng lại.
Đúng lúc này, Tia Chớp cùng đám bạn vừa rời khỏ khu trò chơi, thấy thế trực tiếp đi tới, mặt vui vẻ hóng drama: “Ôi ôi ôi, nương nương mà cũng biết đánh người sao, một đứa ngốc mà cũng bắt nạt, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ a, làm mất mặt mẹ mày.”
Tên gay bị Bạch Dương nhìn tới phát run cả người, nghe vậy thuận thế thả tay xuống, giận tới dậm chân, tức giận nhìn Tia Chớp, bím tóc đuôi ngựa sau lưng quơ quơ: “Mày cút cho tao!”
Thanh âm nhỏ lại mềm mại, thật sự làm người ta có cảm giác đây là một nương nương.
Tia Chớp thấy giọng hắn cao vút, càng cảm thấy vô cùng thú vị, cười ra nước mắt. Khi mà cười xong, nhìn lại, tại chỗ đã không còn thấy Bạch Dương đâu nữa, cũng không muốn xen vào, gọi đám bạn đi ăn thịt xiên nướng.
Bạch Dương có lẽ không biết mệt, tìm từng cái hẻm một, không biết qua bao lâu, sắc mặt cậu đã hơi trắng bệch, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề. Tới khu Đông của Lạn Vĩ Lâu, thấy hai người lúc ẩn lúc hiện cùng đỡ nhau từ đàng xa đi tới, mặt mũi sưng húp, một người trong số đó chính Đại Hồng mấy ngày trước mới vừa bị Văn Xước giáo huấn.
Bạch Dương thuận tường chậm rãi ngồi xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất co lại thành một cụm, đem mặt chôn vào trong đầu gối.
Đại Hồng không phát hiện cậu, trực tiếp đi qua Bạch Dương, tên thanh niên bên cạnh nói chuyện, ba câu thì đã mặc kệ tổ tông mười tám đời: “XXX mẹ nó, thằng cà chớn đó đánh giỏi thật, hai người cũng không làm lại nó, tổ tông nhà nó! Sớm muộn cũng có một ngày giết chết nó…”
Một thanh niên khác nói: “Dẹp đi, chọc giận nó làm cái gì, thừa lúc nó không để ý đi trốn hai ngày, lỡ nó mang người đi chặn đầu mày, không đánh mày què, âu… mắt tao…”
Chờ chúng đi rồi, Bạch Dương đỡ tường đứng lên từ dưới đất, kết quả trước mặt tối sầm, vấp cục đá té lộn mèo, cậu phủi quần mới ngồi dậy, đi tới chỗ Đại Hồng khập khễnh đi qua mà tìm, cuối cùng ở đầu hẻm phát hiện Văn Xước.
Lưu manh trả thù là chuyện thường xảy ra, Văn Xước đang đơn độc một mình thì chạm mặt chúng nó. Đại Hồng mang theo một thằng giúp đỡ, y không đến nỗi chịu thiệt, nhưng là không có ưu thế, co quắp ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, trên vạt áo trắng có mấy vết máu loang lổ, đầu gối phải bị rách, bên cạnh có một cục gạch vỡ làm hai.
Y hình như là không nghĩ tới việc Bạch Dương sẽ tìm tới nơi này, lồng ngực lên xuống hai lần, đỡ muốn đứng dậy, lại bất lực ngồi xuống lại. Cặp mắt đào hoa đầy thần thái ngày xưa bây giờ có vẻ hơi ảm đạm, y ngửa đầu nhìn Bạch Dương, sau đó liền cúi đầu, nhạt nhẽo nói: “… Em đi về trước đi, chờ lát anh về.”
Bạch Dương không để ý, choàng tay y lên vai mình, muốn cõng y, Văn Xước dùng tay mò mẫm, lúc này mới phát hiện trên mặt Bạch Dương toàn là mồ hôi, thuận theo cằm mà nhỏ xuống, tóc tai cũng ướt.
Văn Xước đẩy cậu ra, đỡ tường muốn tự mình đứng lên, kết quả phát hiện đùi phải không nhúc nhích được, chau mày, có chút buồn bực thở một hơi, định thử lại, kết quả lại thấy người nhẹ tênh, bị Bạch Dương cưỡng ép mà bế lên.
Văn Xước không còn sức giằng co với cậu, nếu không cũng chẳng nằm trong hẻm lâu như vậy, giọng có chút khàn khàn nói: “Nè… Thả anh xuống đây đi, lát nữa mà té thì lại đau thêm.”
Bạch Dương gầy đến mức xương cũng nổi cộm lên, cậu cõng Văn Xước, tất nhiên là rất tốn sức, tay đều tại khẽ run, thân hình ngã nghiên, mà từng bước một đều bước rất vững vàng.
Văn Xước nhíu chặt chân mày, y dựa vào cái lưng không có nổi hai lạng thịt của Bạch Dương, mí mắt càng ngày nặng, vừa mệt vừa đau. Khi mở mắt ra, đã thấy mình ở trong một cái phòng khám nhỏ, bị ánh đèn sáng ngời chiếu tới đau mắt.
Bác sĩ trực cũng hơi lớn tuổi, ông ta mang kiếng lão, giúp Bạch Dương đỡ Văn Xước ngồi lên ghế, nhìn kỹ hai mắt, sau đó cười ra tiếng: “Đây không phải là Văn Xước sao, lại đánh nhau với người ta hả? Ha ha ha, người trẻ tuổi quả là có sức mà.”
Tất nhiên, Văn Xước là khách quen của nơi này.
Y không có sức cùng bác sĩ đấu võ mồm, sống dở chết dở dựa vào ghế, con ngươi thâm thúy liếc qua, phát hiện Bạch Dương đang nhìn chằm chằm đầu gối mình, sắc mặt trắng bệch, tóc tai ướt mồ hôi, cũng không biết đã tìm y bao lâu.
Văn Xước vỗ cái ghế bên cạnh: “Lại đây… Ngồi.”
Mặt Bạch Dương không có quá nhiều biểu cảm, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, không nói câu nào.
Lão bác sĩ băng bó cho đầu gối Văn Xước, lắc đầu nói: “May mà không gãy xương, nếu không thì phải tới bệnh viện lớn rồi, mà cậu hơi sốt đấy, phải truyền thuốc.”
Bạch Dương ngồi ở bên cạnh, nằm nhoài lên tay vịn ngủ, Văn Xước ghi hóa đơn, nhờ bác sĩ tắt đèn, trong ánh sáng mịt mờ nhìn gương mặt cậu, sau đó cởi áo khoác ra.
Bác sĩ đâm kim xong, tiếp tục chợp mắt ở trên ghế nằm, giọng có chút già nua: “Nhóc con, đánh nhau ít ít thôi, cha mẹ đau lòng biết bao nhiêu, khi nào hết thuốc thì gọi bác.”
Văn Xước muốn nói cha mẹ không đau lòng vì y, nhưng vẫn đáp một tiếng, thấy bác sĩ nhắm mắt lại ngủ, sau đó đem áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người Bạch Dương. Khi Văn Xước nằm ở đầu hẻm thì mê man, hiện tại lại tỉnh cả ngủ, chỉ liếc nhìn chất lỏng nhỏ giọt trong lọ thuốc mà xuất thần.
Phát sốt là thứ cảm giác chẳng hay ho gì, ngực Văn Xước tràn ngập hoảng loạn, đầu mê man, muốn ói, không còn chút sức lực nào, y cau mày thay đổi tư thế ngồi, gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch, không còn chút máu.
Đã là sau nửa đêm, bác sĩ đang ngủ, vang lên tiếng ngáy không rõ.
Đầu lưỡi Văn Xước đắng nghét, cả người tê dại, không cảm giác được điều gì, rồi lại vô cùng khó chịu. Bạch Dương không biết đã thức từ lúc nào, cậu thấy Văn Xước dựa vào lưng ghế tựa, thần trí mơ hồ, tay đưa tay sờ trán y, thấy nhiệt độ coi như bình thường, này mới thu tay về.
Áo khoác trên vai bởi vì động tác của cậu mà mà rớt xuống đất, Bạch Dương nhặt lên, phủi bụi. Tiếng động nhỏ nhưng cũng khiến Văn Xước chú ý, y khó khăn mở mắt ra, giọng khàn khàn nói: “Em về ngủ trước đi.”
Bạch Dương không để ý tới, lại sờ trán y, nét mặt quá mức nghiêm túc, làm cái bộ dạng ngớ ngẩn cũng mờ nhạt đi một chút, cậu hỏi ngược lại Văn Xước: “Khó chịu?”
Văn Xước muốn lắc đầu, không biết làm sao, lại mơ mơ hồ hồ gật đầu, hữu khí vô lực nói: “Đau đầu…”
Bạch Dương lẳng lặng nhìn y, sau đó từ từ thu ánh mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu, dùng sức đánh một cái lên đầu mình, sau đó thấp giọng nói: “Lần sau… Không nên chạy lung tung.”
“…”
Văn Xước không nghe thấy, dựa vào ghế ngủ thiếp đi, trong mơ kỳ quái lạ lùng, là biệt thự họ Văn, trang trí hoa lệ, có thể là xa hoa bậc nhất, có thể là thiên đường mọi người ước ao, giống cái gì cũng được, nhưng không giống nhà.
Văn Xước chưa từng kể với ai, đời trước, khi y sống ở khu nhà giàu lạnh lẽo xa hoa, lại nhớ về cái khu nhỏ hẹp rách rưới này.
Vô số đêm lăn lộn khó ngủ, có một đứa ngốc trong đầu không xua đi được.
Ở huyện Lâm sau mười năm,
Là y chưa từng lưu tâm.
Nhưng khi y đi xa, quay đầu nhìn lại,
Lại phát hiện đó là thứ duy nhất mà y từng chân chính nắm giữ.
Thuốc trong bình dịch truyền đã trống rỗng rồi, Bạch Dương đi tới, nhẹ nhàng lay bác sĩ tỉnh rồi. Bác sĩ mở mắt ra, chép miệng, thở dài một hơi đứng dậy, ghế tựa không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng kẹt kẹt.
Văn Xước xốc lại tinh thần, thấy ông nhổ rút kim trong tay ra, thử hoạt động chân phải một chút, phát hiện đã không đau đớn như ban nãy nữa, y lấy điện thoại di động ra trả tiền, cũng không để Bạch Dương cõng, dựa vào vai cậu mà khập khễnh đi về.
Sau mấy ngày, Văn Xước nằm ở nhà dưỡng thương, không chơi máy tính cũng không chơi di động, ngoại trừ cắt nối biên tập video, thì trên cơ bản y chặn hết liên lạc trên mạng, lẳng lặng chờ tin tức nhà họ Văn nguội bớt. Mỗi ngày sáng tối chỉ ngẩn người, rảnh rỗi tẻ nhạt, lên mạng mua bộ vẽ tranh.
Giá cả có hơi cao, một hộp màu nước to bằng lòng bàn tay mà đòi đồng, vẫn chưa tính giấy bút, Văn Xước không thèm để ý, chỉ muốn tìm chút chuyện để làm giết thời gian.
Hôm nay, Lưu Manh Manh hẹn đi xem mắt, chú Phong cũng đi theo, tiệm ăn ngừng kinh doanh nửa ngày. Buổi chiều Bạch Dương về, trong tay mang theo một túi sườn, với mấy củ khoai tây, hình như định nấu canh.
Văn Xước đặt chuyển phát nhanh, chờ Bạch Dương từ bếp đi ra, sau đó nhìn cậu mà ngoắc tay: “Lại đây.”
Bạch Dương đến gần, lúc này mới phát hiện trên bàn vi tính của Văn Xước có mấy chậu cây, đủ mọi màu sắc, béo ụt ịt, được đặt khéo léo trong chậu hoa trông rất xinh, chỉ là không lớn lắm, thoạt nhìn thì thấy hơi nhỏ.
Văn Xước nói: “Cho em chăm chơi.”
Bạch Dương đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng cái cây trong chậu, giọng chậm rì rì: “… Em không biết.”
Nói là không biết, nhưng cậu lại đem chậu hoa tới chỗ trống trên đất, ngồi chồm hỗm trên đất, xé bao đất, dựa vào hướng dẫn mà trồng. Ánh sáng ngoài cửa sổ vừa lúc chiếu lên gương mặt thanh tú rõ ràng của Bạch Dương, trông hơi trong suốt.
Văn Xước đã rất lâu không chạm vào bút vẽ, tay hơi cứng, y cầm bút chì, hai ba lần vẽ phác họa Bạch Dương, sau đó vẽ ra gương mặt cậu, lại chỉnh sửa một chút, hiếm thấy nghiêm túc như vậy. Cuối cùng vẽ tới bên hông, y bỗng nhiên giương mắt, dùng cán bút nhẹ nhàng gõ bàn một cái nói: “Chỉnh quần áo lại.”
Quần áo Bạch Dương rộng rãi, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lộ ra một vòng eo trắng nõn, cậu nghe thấy giọng Văn Xước, tay muốn kéo quần áo, kết quả phát hiện trên tay hơi bẩn, sau đó chậm rì rì lắc đầu: “Lát nữa đi.”
Nói xong tiếp tục nghịch đất trồng hoa.
Văn Xước đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cậu, sau đó thay cậu nhét áo vào lưng quần, lại hôn một cái lên gò má Bạch Dương, lúc này mới tiếp tục vẽ.
Bên trong bức vẽ là một thiếu niên thanh tú sạch sẽ, trên đất có đủ dạng màu sắc làm không gian bớt buồn tẻ, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào, ánh vàng nhợt nhạt, tràn ngập ấm áp không nói rõ.
Văn Xước dùng giá đỡ cố định điện thoại di động lại, vừa tô, vừa quay video, y cực dụng tâm, trong bức họa một cái chi tiết nhỏ cũng phải phác hoạ nhiều lần, vô cùng tỉ mẫn, dùng phương pháp làm mờ bối cảnh, lúc cho ra thành phẩm, đẹp đến mức không chân thực.
Tranh cũng không phải lớn lắm, Văn Xước vẽ một buổi trưa, trời sắp tối mới xong, y liếc nhìn tác phẩm của mình, hiển nhiên là rất hài lòng, cuối cùng dùng hai chữ để ký tên ở dưới góc phải.
Bạch, Dương.
Chỉ có hai chữ, nhưng lại chất chứa cảm giác trân trọng vô cùng.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nồi canh sườn sôi sùng sục sùng sục nổi bong bóng, mùi thịt dần dần tràn ngập, Bạch Dương đi vào múc canh, Văn Xước thấy thế cũng bắt đầu dọn mấy thứ linh tinh trên bàn, nhìn tranh màu nước đã khô ráo, cuối cùng kẹp lại trong cuốn từ điểm của Bạch Dương.
Văn Xước ăn canh rất khó tính, chỉ uống nước dùng, không quá nhiều mỡ, không có bọt, thịt trắng, không còn mùi tanh. Y vốn định tự múc, kết quả Bạch Dương đã múc cho y một bát, nước dùng trong veo, hai cục sườn nạc, mấy cục khoai tây, không nhiều không ít.
” Bạch Dương…”
Văn Xước gọi cậu giống như thường ngày, mà giọng điệu lại mang tính trẻ con bá đạo nhiều hơn, chờ Bạch Dương nhìn sang, y ngồi trên ghế như ông chủ, nhìn cậu vẫy tay.
Bạch Dương đi tới, tùy tiện để Văn Xước ôm mình trong ngực, ôm ôm hôn hôn xoa xoa, cuối cùng mới vỗ vai của y nói: “Ăn cơm.”
Văn Xước chôn mặt ở ngực hắn, lẳng lặng bình phục hô hấp, khó giải thích được, cảm thấy Bạch Dương như ốc sên, vẫn không nhanh không chậm mà ăn, nói chuyện lắng nghe còn mang theo sự thận trọng của một ông cụ nữa.