Nghiêm Ngộ chỉ cảm giác đầu óc mình sắp nứt ra rồi, đau lăn lộn trên đất. Tô Tình sợ giật bắn người, vội vàng dọn mấy vật cứng xung quanh đi, không xa không gần đứng ở bên cạnh, cũng không biết có nên tiến tới hay không, sốt ruột tới đổ mồ hôi ướt cả lưng.
Hệ thống vừa khóc vừa đánh: 【 huhuhuhuhu sao mày còn chưa cút! Tao đánh chết mày, đánh chết mày! 】
Bên ngoài có Tô Tình và Tuân Xuyên, thằng hề bị trọng thương tất nhiên cũng sẽ không đi ra ngoài, chỉ có thể cùng hệ thống giành giật, muốn nuốt chửng sức mạnh của nó. Nghiêm Ngộ không biết tình hình trận chiến thế nào, mà thời gian trôi qua, dần dần chỉ có thể nghe thấy hệ thống một mình vừa đánh vừa khóc thút thít.
【 thằng ml, mày nghe không hiểu tiếng người có phải không, giật chết mày, cho điện giật chết mày! Đồ xấu xí còn dám cắn tao?! huhuhu tao cắn chết mày —— gào gừ! Gào gừ! Gào gừ! 】
【 huhuhu bảo biến đi thì không nghe, lại ép tao động thủ… Chết ở chỗ này dọa người lắm … Đá đi mày đi nè huhu… 】
Hệ thống ở phương diện nào đó đã đánh chết thằng hề.
Tàn hồn còn lại của thằng hề từ trong thân thể Nghiêm Ngộ bị đá ra, yếu chỉ còn là một du hồn không thành hình người, giãy dụa vặn vẹo một lát, ánh sáng lóe lên, hóa thành oán châu đen kịt, lẳng lặng nằm ở trên sàn nhà.
Là quỷ hồn cấp cao chết thì mới có thể ngưng tụ thành hồn châu.
Tô Tình sửng sốt chốc lát, nhanh chóng bật đèn, bước lên nâng Nghiêm Ngộ từ trên mặt đất dậy, thấy khí sắc hắn gần như trong suốt, ánh mắt tan rã, tất nhiên là còn chưa tỉnh, tay ra sức vỗ mặt hắn: “Nghiêm Ngộ?! Nghiêm Ngộ?!”
“Khụ khụ khụ… Tôi không sao…” Nghiêm Ngộ sặc sụa, sau đó đẩy cô ra, chống lên mặt đất mà đứng dậy: “Cô mau đưa những quỷ hồn kia đi đầu thai, quỷ môn quan sắp đóng…”
Tô Tình nghe vậy, thay đổi sắc mặt, nhìn thời gian, phát hiện đã sắp đến mười hai giờ, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ gom mấy bình du hồn tìm được, cho nhanh vào túi muốn chạy đi đưa bọn họ đầu thai, chỉ là trước khi đi cô liếc nhìn Tuân Xuyên, lại nhìn về phía Nghiêm Ngộ, muốn nói lại thôi nói: “Cậu ta…”
Nghiêm Ngộ lắc đầu một cái, thở cũng tốn sức: “Cô đi đi…”
Sau đó hắn đỡ tường, từng bước một đi tới trước mặt Tuân Xuyên. Tô Tình thấy thế mím mím môi, quay người chạy ra.
Tuân Xuyên lần này bị thương rất nặng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình dáng loài người, cậu thấy Nghiêm Ngộ không có chuyện gì, yếu ớt kéo khóe miệng, phản ứng lại, rồi lại giãy dụa lùi về sau: “Em không đi đầu thai…”
Cậu khó khăn lắc đầu, nét mặt kinh sợ chống cự: “Em không đi… Nghiêm Ngộ… Em không đi…”
Nghiêm Ngộ nghe vậy, bước chân dừng lại, sau đó đè xuống cảm giác toàn bị châm chích đau nhói, quỳ một chân trên đất, cúi người kéo cậu vào trong lồng ngực: “Không đi thì không đi…”
“Anh vốn, cũng không muốn ép em đi…”
Tuân Xuyên giương mắt, phát hiện viền mắt Nghiêm Ngộ hơi ửng đỏ, xưa nay cậu chưa từng thấy Nghiêm Ngộ ở bộ dạng này, không khỏi ngẩn người, tay muốn sờ mặt hắn, mà nhìn thấy trên người mình đang trong trạng thái thối rữa, liền thu về.
Tuân Xuyên không cần soi gương, cũng biết mình hiện tại nhất định không nơi nào xem được, che mặt nghiêng đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt tối mịt ảm đạm: “Nghiêm Ngộ… Anh không được phép ghét bỏ em…”
Nghiêm Ngộ không nói lời nào, hôn một cái lên trán Tuân Xuyên, sau đó ôm cậu đứng dậy, từng bước một đi xuống lầu.
Tuân Xuyên tựa hồ nhận ra được cảm xúc của hắn có gì không đúng, nghe bên tai tiếng nhịp tim, chầm chậm nói: “Em nghỉ mấy ngày là khỏe.”
Nghiêm Ngộ vẫn là không nói ra được câu nào, trong cổ họng như bị một cục bông chặn lại, yên lặng mà giấu kín tâm tình của mình, hắn quen chôn giấu tất cả ở trong lòng, khiến người ta không nhìn trộm được một chút tâm tư nào của mình.
Quỷ hồn chịu trọng thương, sẽ tự động tiến vào trạng thái hôn mê, ở chỗ âm u ẩm ướt lẳng lặng chữa trị hồn thể, Nghiêm Ngộ nhẹ nhàng đặt Tuân Xuyên ở trên giường, thấy cậu không nhúc nhích, như đang ngủ, giơ tay tắt đèn, cả phòng rơi vào màn đêm đen kịt.
Nghiêm Ngộ dựa lưng vào bên giường, ngồi trên mặt đất, không biết nhớ tới việc gì, liền lặng yên mở mắt ra, trong lòng yên lặng kêu một tiếng hệ thống.
【 Huhuhu… Tìm… Tìm người ta làm gì… Hức… 】
Hệ thống khóc nấc lên, hiện ra nguyên hình, là một cái bánh bao tản ra ánh sáng xanh yên tĩnh, ở giữa không trung đi xuống dưới, trong phòng nhờ vậy mà có thêm một chút ánh sáng, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Nghiêm Ngộ dừng một chút: “Cám ơn cậu cứu tôi.”
Hệ thống khóc không nhiều như ban nãy, nhưng vẫn còn khóc thút thít, nấc nghẹn: 【 không cứu bạn… hức… Tui cứu… Cứu tui… 】
Nghiêm Ngộ do dự một chút, chậm rãi hỏi: “… Cậu có thể cứu em ấy không, tôi có thể dùng thứ gì đó để đổi.”
Quả cầu ánh sáng nghe vậy dừng khóc thút thít, dần dần bay cao, trên người Tuân Xuyên lẳng lặng vòng một vòng, sau đó mới bay về tới trước mặt Nghiêm Ngộ, lung lay hai lần, như đang lắc đầu: 【 sinh mệnh là vô giá, bất luận là thứ gì cũng đều không đổi được. 】
Nghiêm Ngộ hỏi: “Mệnh đổi mệnh thì sao?”
Hệ thống vẫn lắc đầu: 【 không thể. 】
Nó nói xong, vẫn ở bên trong phòng từ từ bay một vòng, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy dưới đất có ăn mày ở đầu hẻm ngủ, nhìn thấy du hồn đi đầu thai chen chúc đến nước chảy cũng không lọt, còn có mấy thanh niên say khướt chửi thề, bèn nhỏ nói: “Kỳ thực con người đã có vật quý giá nhất, tại sao vẫn muốn lãng phí thời gian mình còn sống.”
Nghiêm Ngộ cùng nhìn lại, nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên sinh ra một luồng hận ý mệt mỏi, còn hận cái gì, rồi lại nói không rõ ràng.
Có lẽ là hận những kẻ kia rõ ràng còn sống sót mà không biết quý trọng, có lẽ là hận Tuân Xuyên không hề làm gì cả sai lại chết thảm, hận càng nhiều, hay là, hận chính mình.
Hệ thống thấy hắn cúi đầu không nói lời nào, đầu ngón tay nắm chặt lấy rèm cửa, gân xanh ẩn hiện, không dấu vết tránh Nghiêm Ngộ xa một chút: 【 biết sinh mệnh vì sao quý giá à… 】
【 bởi vì phần lớn, mỗi người chỉ có một sinh mệnh. 】
Quý trọng sinh mệnh, đây là đạo lý ai cũng kiểu, lại không có ai có thể thật sự làm được. Khi có những người ngơ ngác sống qua ngày, thì cũng có du hồn mong mỏi có thể cảm nhận ánh mặt trời. Khi có người oán giận trời cao bất công, lại không biết đối với du hồn, sống lại là một thứ hy vọng xa vời.
Đầu hẻm chen chúc không lọt, có hơn hàng ngàn, hàng vạn du hồn, bọn họ đổ xô lao vào quỷ môn quan, vỡ đầu chảy máu cũng không tiếc, chỉ là vì tranh một cái mạng, một cái mạng mà thôi.
Hệ thống trôi trên chăn, dựa vào ánh sáng xanh yên tĩnh, quan sát tỉ mỉ gương mặt Tuân Xuyên, dù trong trạng thái thối rữa, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tuấn tú: 【 hì hì… vẫn rất đẹp… 】
Nghiêm Ngộ nghe vậy cũng nhìn lại, lặng yên không một tiếng động ngồi bên giường, cách khoảng không khẽ vuốt cậu một chút, trong mắt rốt cục hiện lên ý cười nhạt đến không nhìn thấy.
Hệ thống bây giờ mới đi vào thân thể của hắn: 【 đem hai viên oán châu kia cho cậu ta ăn đi đi. Bạn thân mến, xin sớm ngày tự lập tự mình cố gắng, hệ thống tự mình cố gắng trung thành hết sức vì ngài phục vụ 】
Nghiêm Ngộ ngừng động tác lại, nhớ tới lúc trước trong khu nhà hoang khi giết tiểu quỷ của lão xem bói nuôi, nó cũng hóa thành một viên oán châu, vừa nãy khi thằng hề hồn phi phách tán, cũng để lại một viên oán châu.
Hắn không biết vật này có ích lợi gì, lúc đó cũng cũng không để ý, nghe vậy nhanh chóng chạy lên lầu, lượm về oán châu trong nhà Tô Tình, liền lục ngăn kéo, tìm ra oán châu của tiểu quỷ trước kia hắn tiện tay ném vào.
Tổng cộng hai viên, một lớn một nhỏ, đen kịt, Nghiêm Ngộ có thể mơ hồ cảm nhận được bên trong có năng lượng khổng lồ ngưng kết, trì hoãn trong chốc lát, vẫn đút cho Tuân Xuyên, sau đó vén chăn lên, hơi sốt ruột kiểm tra tình trạng của cậu.
Vừa uống chưa được một lát, quanh thân Tuân Xuyên đã nổi lên một luồng đen đặc oán khí mà mắt trần có thể nhìn thấy, khóa chặt người cậu bên trong. Hai ngón tay Nghiêm Ngộ đặt kề nhau, xẹt qua mí mắt, mở Thiên nhãn mà không nhìn thấy cái gì, nét mặt hơi cứng lại, liền gọi hệ thống mấy tiếng, cũng không nghe nó đáp lại, chỉ có thể ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.
Kim giờ tích tách chuyện động, tới nửa đêm mười hai giờ, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng khóc không ngừng, thê thảm bi thương, khiến lòng người phát lạnh, Nghiêm Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ đi, phát hiện bên dưới có không ít quỷ hồn cúi đầu lau nước mắt, bồi hồi không muốn rời đi.
Quỷ môn chỉ có thể mở trong bốn tiếng, quỷ hồn muốn đầu thai nhiều lắm, một vài quỷ hồn yếu, không chen nổi, không có cách nào đầu thai, chỉ có thể khổ sở khóc ầm lên, âm thanh phát ra liên tiếp, vang vọng trong hẻm nhỏ.
Cư dân bốn phía e rằng không ai nghe thấy loại thanh âm này, sau nửa tháng bị oán khí ảnh hưởng, tinh thần mệt mỏi, cả đêm sẽ mơ thấy ác mộng.
Nghiêm Ngộ trải qua chuyện vừa nãy, hồn thể yếu, đột nhiên nghe thấy vạn quỷ gào khóc, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, sau lưng chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, thần trí cũng vì thế mà mơ hồ, cuối cùng không chống đỡ được, thân hình nghiêng qua, ngã trên mặt đất.
Tô Tình miễn cưỡng cũng tới được quỷ môn quan, nhét chút đồ tốt cho quỷ sai, quỷ sai mới đưa du hồn trong tay đi đầu thai, đầu hẻm chen chúc, cô đi vội không mang nhiều pháp khí đuổi quỷ, không thể không tìm chỗ bí mật để trốn, hừng đông mới dám về nhà.
Việc đầu tiên Tô Tình làm là tìm Nghiêm Ngộ cùng Tuân Xuyên, thấy trên lầu không thấy họ, liền xuống lầu gõ cửa phòng: “Nghiêm Ngộ?! Nghiêm Ngộ?! Cậu ở đâu Nghiêm Ngộ?!”
Cũng không lâu sau, cửa phòng bị người mở ra, nghe rắc một tiếng, Tô Tình chưa thấy rõ là ai mở cửa, liền bị oán khí ngút trời trong phòng làm sợ tới giật bắn người, theo bản năng lùi lại mấy bước.
Mở cửa ra là Tuân Xuyên, cậu quay đầu liếc nhìn người nằm bên trong phòng, sau đó nhìn Tô Tình nói: “Nghiêm Ngộ ngủ rồi.”
Tô Tình nghe vậy gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Cậu ta không có chuyện gì là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết, vậy còn cậu, cậu sao rồi?”
Cô nói xong, theo bản năng liếc mắt quan sát Tuân Xuyên một cái, lại kinh ngạc phát hiện cậu có chút biến hóa so với hôm qua.
Vốn dĩ da Tuân Xuyên tái xanh, mắt sắc đỏ như máu, hiện tại thì da tái nhợt, màu đồng tử không đỏ như trước, mà là một màu đen kịt, mới nhìn tưởng như người bình thường, Tô Tình yên lặng cảm thụ một chút, nhận ra oán lực của Tuân Xuyên lại cao hơn một bậc so với mãnh quỷ, sắc mặt không khỏi hơi hơi đổi một chút.
Giọng Tô Tình do dự: “Cậu…?”
Tuân Xuyên nhạt tiếng nói: “Tôi không sao.”
Nói xong, thấy Nghiêm Ngộ trong phòng trở mình, cả người treo ở bên giường một cách nguy hiểm, như muốn té xuống đất, bèn quay người đi tới.
Quỷ vì sao lại gọi quỷ, vì khác với con người, thời gian dài ở nơi âm u, đáy lòng dần sinh ác niệm, sẽ bắt đầu giết người để phát tiết, hung ác thì càng hung ác hơn, tàn nhẫn sẽ càng tàn nhẫn, đến cuối cùng không ai thu phục nổi. Cho nên gặp phải quỷ cấp cao, với thuật sĩ mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Đặc biệt là Tuân Xuyên như thế, tu vi cao hơn mãnh quỷ rất nhiều…
Tô Tình nhìn xuyên qua khe cửa, phát hiện Tuân Xuyên rón rén đẩy Nghiêm Ngộ về giường, sau đó cúi người hôn lên mặt hắn một cái, ngũ quan âm nhu đẹp đẽ ánh lên nụ cười xán lạn, một chút nắng sớm mờ mờ xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ, tản mác trên người của hai người, khó giải thích mà cảm giác đuọc năm tháng thật yên tĩnh.
Tô Tình không biết tại sao, cười cười tự giễu, sau đó khép cửa phòng, rón rén lên lầu.
Thật tốt…
Kỳ thực người cũng sẽ ác, huống chi là quỷ, có lúc vô tình, không hiểu được tình huống, cũng sẽ hoàn toàn thay đổi dáng dấp, ngay cả mình cũng không nhận ra, mà nếu như có người thích bạn, bạn sẽ nhớ đến điều đó, sẽ không làm ra chuyện không cách nào cứu vãn.
Bọn họ là hai thanh kiếm sắc bén, cũng là vỏ kiếm của đối phương, hỗ trợ qua lại, là một sự sắp đặt thích hợp, cố gắng thu lại gai nhọn trên người mình.