Chương :
Nam Hạ đóng cửa phòng tắm, quay trở lại dọn dẹp phòng bệnh, gò má nóng bừng.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng không chịu nổi ban nãy.
Cô không thể không thắc mắc: "Lúc này rồi mà anh còn lưu manh như vậy?"
Cố Thâm nhàn nhạt nói: "Chỉ là tay anh bị thương thôi, các phương diện khác hoàn toàn bình thường."
Một lát sau, Cố Thâm khẽ gõ cửa.
Nam Hạ mở cửa, cúi đầu nhắm hai mắt giúp anh thay quần áo.
Cố Thâm nói nhỏ bên tai cô: "Vất vả cho Hạ Hạ nhà chúng ta rồi."
Nam Hạ rất thích kiểu xưng hô thân mật này, ôn nhu nói: "Không sao, em làm được."
Cô cẩn thận đỡ anh ra ngoài.
Cố Thâm nói: "Để anh ngồi ở salon một chút đi, đã nằm cả một ngày rồi."
Nam Hạ nói được, nhắc anh không nên nói nhiều, mở ti vi để anh giải trí một chút.
Đến hơn mười giờ, Nam Hạ lại đỡ anh trở về giường.
Cố Thâm nhìn ánh mắt cô, biết cô lại len lén ở nơi nào đó không có anh khóc một trận.
Anh nhẹ giọng trấn anh: "Đừng khóc nữa, sức lực đó để giành ôm hôn anh nhiều một chút, giúp anh có thêm nhiều dopamine mới tốt."
Nam Hạ: ". . ."
Cô gái nhỏ rất nghe lời ngồi xuống bên cạnh giường.
"Được rồi, anh không nên nói nhiều như vậy."
"Không sao.", Cố Thâm cười khẽ, "Đã tốt hơn rất nhiều, em cũng không nên tự trách bản thân. Có muốn trách thì cũng trách chiếc xe kia không biết điều, sao có thể trách em được?"
Nam Hạ biết anh đã nhìn ra, gật đầu: "Em biết rồi."
Cô nhớ tới tin nhắn Tần Nam Phong vừa gởi, nói: "Bên câu lạc bộ nói nhất định sẽ kiện người kia, Phong ca cũng nói anh ấy sẽ chú ý."
Cố Thâm gật đầu một cái: "Anh họ thật tốt."
Nam Hạ nhớ tới biểu tình của Tần Nam Phong lúc bị Cố Thâm gọi "anh họ", không nhịn được bật cười.
Đáy mắt Cố Thâm lấp lánh, anh hạ giọng gọi: "Hạ Hạ."
Nam Hạ: "Sao đó?"
Cố Thâm học theo điệu bộ của cô, tận lực nhẹ nhàng: "Qua đây với anh trai một chút."
Nam Hạ sắp bị giọng điệu này hòa tan.
Cô nhìn anh một lát, khéo léo cúi người hôn nhẹ lên môi anh, lại sờ sờ vành tai anh.
"Ngoan, anh ngủ đi thôi."
Cố Thâm chớp mắt, chăm chú nhìn cô.
Mặc dù anh không lên tiếng, cô vẫn biết ánh mắt kia muốn nói gì.
"Đợi anh tốt lên rồi xem anh thu thập em thế nào."
Nam Hạ cười cười, biểu tình có chút được nước làm tới, lại cố ý xoa đầu anh, mềm giọng: "Ngoan nha."
Cố Thâm: ". . ."
Cố Thâm ở lại bệnh viện điều trị hai ngày là đã có thể nói chuyện bình thường.
Mặc dù tay vẫn còn chưa thuận tiện nhưng thanh âm cũng đã ổn định, còn chọc Cố Tằng phát giận đến tức chết.
Cố Tằng không nhịn được mà nói: "Ta không muốn thấy mặt con, để ta nói chuyện với Nam Hạ."
Cố Thâm: "?"
Nam Hạ mấy ngày nay đều ở phòng bệnh cẩn thận chiếu cố anh.
Nghe nói vậy, cô đành tiếp điện thoại.
Nam Hạ từ trước tới giờ rất được lòng các trưởng bối, lại có một khuôn mặt thanh thuần ngoan ngoãn, nói chuyện lễ phép lại ôn nhu, Cố Tằng dặn dò cô nửa ngày, sau đó mới tắt điện thoại.
Cố Thâm buồn cười: "Sao ba anh lại thay đổi nhanh như vậy nhỉ? Lúc trước rõ ràng là rất khác mà, bây giờ anh lại cảm thấy hình như ông ấy còn thích em hơn cả người con ruột là anh vậy?"
Nam Hạ nghiêm túc: "Ừ thì... Có thể anh là nhặt được từ bãi rác?"
Cố Thâm liếc nhìn: "Thích sỉ vả anh đúng không?"
Trong phòng bệnh nhàm chán, Nam Hạ thi thoảng cũng sẽ đùa anh một chút, chọc anh vui vẻ.
Anh biết ý cô, rất phối hợp mà hưởng ứng.
Một tuần sau, Cố Thâm được xuất viện, bác sĩ dặn dò anh phải về nhà tiếp tục dưỡng thương, mỗi tuần đến bệnh viện kiểm tra một lần.
Nam Hạ theo anh trở về căn nhà anh đang thuê.
Vừa vào nhà không bao lâu, Nam Khải đã gọi điện thoại tới, nhắc cô tối nay phải về nhà.
Nghe giọng điệu của ông, Nam Hạ biết sự kiên nhẫn của ba mình đã đạt tới cực điểm, cô ngoan ngoãn đồng ý.
Sau khi giúp Cố Thâm thu thập ổn thỏa, cô đỡ anh về giường, nói: "Vậy em về nhà đây, ngày mai lại đến thăm anh."
Cố Thâm gật đầu: "Nhớ không được cãi nhau với ba em."
Nam Hạ: "Em biết."
Cố Thâm cười cười: "Không định hôn tạm biệt sao?"
Nam Hạ đi tới, cúi người hôn anh một cái, dừng lại một chút mới xoay người rời đi.
Về đến nhà, cô thật sự hơi bất ngờ, Nam Khải không nổi giận.
Ông chỉ nhìn cô một chút: "Mau đi tắm rửa, đầu bù tóc rối như thế kia mà cũng dám ra đường sao?"
Mấy ngày nay bận bịu chiếu cố Cố Thâm, cô thật sự không thu thập tốt chính mình.
Tắm rửa sấy tóc xong, Nam Khải cũng không gọi cô, đã tự mình trở về phòng ngủ.
Chắc là do mấy ngày qua cô không về nhà đã làm ông tức giận đến chẳng thèm nói.
Sáng hôm sau, Nam Hạ tự tay xuống bếp làm bữa sáng cho ba, xem như là bồi tội.
Tần Nam Phong còn đang ngủ, anh từ trước tới giờ dậy rất muộn cho nên cũng ít khi ăn sáng.
Nam Khải ngồi trước bàn ăn, chân mày vốn nhíu chặt lúc này mới buông lỏng mấy phần. Thấy Nam Hạ bận rộn chuẩn bị cơm hộp trong bếp, ông buông đũa: "Ra đây."
Nam Hạ dừng việc đang làm, đi tới.
Nam Khải nén giận: "Ăn sáng rồi làm tiếp."
Nam Hạ nói: "Ba, con không đói, để con chuẩn bị cơm hộp trước đã, người bệnh nên ăn cơm đúng giờ."
Nam Khải trầm giọng: "Chờ thêm nửa tiếng cũng không chết đói được, ăn xong rồi làm."
Nam Hạ cũng không muốn chọc giận ba mình, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh ông, bắt đầu dùng bữa sáng.
Nam Khải lên tiếng giáo dục cô: "Muốn chăm sóc được người khác thì phải tự chiếu cố bản thân mình thật tốt trước đã. Con, cái đứa nhỏ này cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng làm người ta lo lắng, lại còn muốn chiếu cố cho người khác."
Mặc dù là khiển trách nhưng thanh âm của ông cũng hòa hoãn hơn mấy phần.
Nam Hạ dạ một tiếng.
Sau đó Nam Khải cũng không nói thêm gì, một bữa cơm an bình trôi qua.
Chờ đến lúc Nam Hạ chào ông muốn ra cửa, Nam Khải mới lên tiếng.
"Hạ Hạ"
Ông hơi dừng lại, như là có chút bất đắc dĩ, thở dài.
"Chờ hắn tốt lên thì mang hắn tới nhà một chuyến."
Nam Hạ sững sốt.
Một lúc lâu sau mới phản ứng được, không dám tin nhìn ông, cơ hồ là mừng đến chảy nước mắt: "Dạ, ba."
Một câu này của Nam Khải giống như đã đồng ý chấp nhận mối quan hệ của cô và Cố Thâm.
Nam Hạ vui vẻ vô cùng nhưng không biết tại sao trong lòng lại có chút chua xót.
Cô quay đầu, nhào vào lòng Nam Khải: "Cám ơn ba."
Nam Khải cũng lộ ra vẻ xúc động.
Chỉ nhớ lúc đứa con gái nhỏ này thích nhào vào lòng ông là một tiểu cô nương bé xíu, chỉ chớp mắt đã trưởng thành như vậy rồi.
Ông khe khẽ vỗ vai cô, thấp giọng nói: "Đi đi."
Ngoài cửa sổ là ánh nắng vàng chói chang.
Cố Thâm mặc quần áo ngủ rộng thùng thình nằm trên giường, khẽ hí mắt.
Nghe dưới lầu có tiếng động, anh thoáng dùng sức ở eo, chống người đứng dậy, đi ra ngoài.
Cánh tay tuy vẫn còn đau nhưng cũng đã khôi phục chút ít khí lực.
Nam Hạ đem một hộp giữ ấm đi tới, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Bình thường cô cũng rất hay mỉm cười nhưng không giống hôm nay, cả người đều sáng bừng vẻ vui mừng hạnh phúc.
Cố Thâm cười cười đi tới gần cô: "Hôm nay có chuyện gì vui vậy?"
Đi hai bước anh mới phát hiện tướng đi của cô có chút không đúng, hai chân có chút khập khiễng.
Anh cau mày: "Trẹo chân sao?"
Nam Hạ ngẩng lên, gật đầu: "Dạ, ban nãy lên bậc thềm vô tình bước hụt, cũng may không bị đổ hộp giữ ấm."
Nói bóng gió chính là cô vừa té ngã.
Trên mặt vẫn còn nét cười cong cong, xinh đẹp rạng rỡ.
Cố Thâm chăm chú quan sát cô, Nam Hạ mặc một chiếc váy hoa, trên người cũng không có vết thương rõ ràng nào.
Anh hỏi: "Có bị thương không?"
Nam Hạ nói: "Chỉ trật chân thôi, cùi chỏ cũng trầy da một chút."
Tay Cố Thâm không tiện, ra hiệu cho cô đến ghế sofa: "Đi lấy cồn sát trùng vết thương trước đã."
Nam Hạ lắc đầu, bày bữa sáng cho anh, vui vẻ nói: "Anh ăn trước đã, để em tự làm được."
Cố Thâm không động đến đồ ăn, đi theo cô, nhìn cô sát trùng xong mới không nhịn được nói: "Té đến ngu người rồi sao? Đau chân mà còn cao hứng như vậy?"
Hai tay anh quấn băng vải vừa dày vừa nặng, không khác gì như tay gấu trắng.
Có chút khả ái đến buồn cười.
Ngoài cửa sổ đột nhiên có sấm chớp.
Bầu trời vốn trong sáng trong nháy mắt tối sầm.
Gió từ cửa sổ thổi vào, rèm cửa xám tro cũng bị thổi lên.
Ánh chớp xuyên tới, chiếu rọi lên khuôn mặt thanh thuần của Nam Hạ.
Trong mắt cô chứa lệ quang, đột nhiên nhào tới, đưa tay ôm lấy bả vai Cố Thâm.
Cố Thâm khẽ đỡ cô, tay ngừng giữa không trung: "Thế nào đây? Hôm nay em sao vậy...."
Nam Hạ nói: "Ba em nói chờ anh khỏe lại thì mang anh về nhà ăn cơm."
Cố Thâm ngẩn ra, hô hấp cũng sâu mấy phần.
Một lát sau, anh cũng thở dài một hơi, cúi đầu hôn trán cô: "Quá tốt."
Nam Hạ bồi Cố Thâm ăn điểm tâm xong, thuận tiện đi pha cho anh một ly trà.
Cố Thâm ở trong phòng bếp bồi cô, thuận tiện nói chuyện với cô.
"Em đã nói gì với bá phụ vậy? Sao ông ấy lại đột nhiên đồng ý?"
Nam Hạ: "Chắc là thấy anh bị thương, liền... Thật không dễ dàng."
Cố Thâm ừ một tiếng: "Đúng là không dễ dàng gì, cực khổ cho Hạ Hạ chúng ta rồi."
Cố Thâm đoán chừng có lẽ Nam Khải thấy Nam Hạ cố chấp như vậy, lại xót con, thật sự là không ép buộc được, không thể làm gì khác hơn đành đồng ý.
Chờ Nam Hạ thu thập xong, hai người lại ngồi cạnh nhau trên sofa, cảm thấy có chút đang ở trong mộng.
Cố Thâm nhìn Nam Hạ: "Vậy... Có phải anh sẽ sớm cưới được em vào cửa không?"
Nam Hạ khéo léo không chạm vào tay đau của anh, tựa vào bả vai Cố Thâm, khe khẽ gật đầu.
Lúc này trong điện thoại vang lên tiếng tin nhắn WeChat.
Trần Toàn gởi tới.
"Hạ Hạ, Khuynh Thành vừa thông cáo báo chí, chính thức xin lỗi ba cậu kìa!"
"Trời ạ, sống lâu đến chừng này mới thấy được sự kiện chấn động như vậy."
Nam Hạ: "Ở đâu?"
Trần Toàn: "Weibo chính thức của Khuynh Thành."
Nam Hạ lập tức lên Weibo.
Tài khoản Weibo của Khuynh Thành đã đăng một thông báo, thành khẩn xin lỗi việc đạo nhái thiết kế của Nam Khải. Đồng thời còn công khai toàn bộ các tác phẩm Khuynh Thành từng đạo nhái, xin lỗi chính chủ, đồng thời đưa ra bồi thường, tổng số tiền bỏ ra đã đạt đến một con số rất lớn.
Nam Hạ kinh ngạc, cầm điện thoại di động cho Cố Thâm nhìn.
Cố Thâm cau mày.
Đã nhiều năm như vậy không hề có ý định công khai chuyện sao chép đạo nhái rồi, sao đột nhiên lại đổi tính như vậy?
Lại còn nguyện ý đưa ra bồi thường.
Cố Thâm im lặng suy nghĩ.
Qua một lát, Weibo của công ty Nam Khải cũng share lại bài thông báo kia, đồng ý giải hòa.
Cố Thâm lúc này mới hiểu ra được, hai trưởng bối nhất định đã nói chuyện qua lại, cuối cùng đã đi tới một quyết định nhất trí rồi.
Anh lập tức gọi cho Cố Tằng hỏi tình huống, Cố Tằng lúc này mới chậm rãi giải thích.
Lòng bàn tay trái lòng bàn tay phải đều là con trai của mình, Cố Tằng đương nhiên cũng xót con mình, cảm thấy đứa nhỏ nhà mình đã bỏ ra quá nhiều công sức, vì theo đuổi một người phụ nữ mà thiếu chút nữa mất mạng thì cũng quá là đau lòng rồi.
Một khắc kia nhìn thấy biển lửa hừng hực kia, ông thật sự sợ đến cực điểm, rất sợ mình sẽ không thể đối diện được với tin tức xấu. Sau đó cũng đau lòng, cảm thấy đã rất nhiều năm như vậy mình đã không để ý đến đứa con trai này, cũng nên làm chút chuyện gì đó. Vì vậy ông liền chủ động liên lạc với Nam Khải nói xin lỗi, còn tìm thêm mấy người có uy tín trong giới thời trang, nhờ họ hòa giải giúp.
Nam Khải sau khi nghiên cứu kĩ tài liệu liên quan đến Cố Thâm cũng hòa hoãn hơn chút ít. Ngày đó còn trông thấy Nam Hạ liều mạng xông ra khỏi nhà, vội vàng chạy đến bệnh viện, về sau lại không quản ngày đêm chăm sóc cho người kia, đáy lòng ông cũng không muốn cưỡng cầu. Cố Tằng thẳng thắn nói xin lỗi xem như cũng là một bậc thang, ông lập tức phối hợp bước xuống, không có tâm tư muốn làm khó dễ đối phương nữa.
Hai người cứ vậy đạt thành nhất trí.
Sau khi nghe xong, Cố Thâm dừng lại hai giây, nói: "Ba, cám ơn người."
Cố Tằng ách một tiếng, cảm giác như lần đầu tiên ông nghe được đứa nhỏ này nói ra mấy chữ như vậy.
Ông không nhịn được cảm khái: "Tốn một đống tiền mới có thể đổi được mấy chữ này, thật là đắt nha."
"..."
Cúp điện thoại, hai người cũng không nói gì, an yên ngồi cạnh nhau.
Cảm giác giống như giấc mộng chất chứa trong đáy lòng thật lâu cuối cùng cũng đã thành sự thật, có chút cảm giác mơ hồ không thật.
Nam Hạ cọ cọ chóp mũi vào cằm anh, khóe môi không ngừng cong lên.
Cố Thâm ôm cô: "Thích ngôi nhà này không? Anh mua lại nói nhé?"
Nam Hạ gật đầu: " Được."
Hai tháng sau, Cố Thâm cuối cùng cũng hoàn toàn bình phục.
Diện tích phỏng có chút lớn nhưng cũng may không quá sâu, bác sĩ quyết định chữa trị bằng thuốc, không cần cấy da.
Nam Hạ nhìn mấy vết sẹo dữ tợn trên tay anh, trong lòng có chút khó chịu.
Vốn là đôi cánh tay rất tốt...
Tâm tư của cô trước mặt anh vốn là trong suốt.
Cố Thâm nâng mặt cô: "Chẳng lẽ tay anh khó nhìn đến phát khóc sao?"
Lúc nào rồi mà còn muốn ghẹo cô.
Nam Hạ mấp máy môi, nâng tay anh lên, ôn nhu hôn lên.
Cố Thâm có chút nhồn nhột, đáy lòng cũng nảy lên.
Nam Hạ nói: "Em đã mua thuốc lành sẹo tốt nhất rồi, anh phải chịu khó bôi một chút, khả năng trở lại như ban đầu là rất cao."
Cố Thâm cười: "Đàn ông có chút sẹo cũng không có vấn đề gì đâu.", anh chớp mắt, "Bất quá vì em thích thì anh sẽ cố gắng một chút."
Nam Hạ gật đầu một cái: "Thích."
Không thích anh lưu lại sẹo.
Cố Thâm nhéo nhéo má cô: "Được."
Hai người cùng nhau trở về nhà.
Từ Nam Khải ngầm thừa nhận giữa hai người, Nam Hạ liền dứt khoát cả ngày dính lấy Cố Thâm, chẳng qua là không dám lớn mật ở qua đêm mà thôi.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau nghỉ trưa một chút.
Trong mơ mơ màng màng, một nụ hôn mềm mại từ bên cổ truyền tới, mang theo tê tê ngứa ngứa.
Nam Hạ tưởng đâu anh muốn thức dậy, khẽ ư một tiếng.
Thanh âm này lại mang theo nũng nịu mềm mại như là làm nũng.
Cố Thâm xoay người đặt cô dưới thân, bàn tay to rộng cũng không an phận.
Nam Hạ vẫn còn buồn ngủ, nhỏ giọng nói: "Em còn buồn ngủ."
Cố Thâm lưu manh nói: "Ừ, em cứ ngủ đi, để anh làm được rồi."
"...."
Anh cứ như vậy thì làm sao mà cô ngủ được.
Nam Hạ hí mắt, ôm cổ anh: "Tay anh vẫn chưa lành hẳn đâu, đợi thêm một thời gian..."
Còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của anh nuốt trọn.
Anh nói: "Còn muốn đợi để anh có thể hầu hạ em thật tốt sao? Tiểu tham lam."
Thanh âm của anh nhiễm một tầng sắc dục khó nhịn, gợi cảm mê người.
Rèm cửa sổ vẫn chưa kéo lại hết, ánh nắng lấp lánh len lỏi chiếu soi khắp căn phòng.
Nam Hạ nghiêng đầu, nhắc anh: "Rèm cửa."
Cố Thâm khẽ cười: "Không phải em vẫn đang đắp chăn sao? Có chăn che rồi."
Nam Hạ không nhịn được, nhấc chân đá về phía anh, vừa vặn bị Cố Thâm bắt lấy cổ chân.
Anh kéo chăn, nhìn thấy mắt cá chân nho nhỏ xinh xinh nõn nà, ám chỉ: "Cũng đúng, xem ra cũng không quá thuận tiện, bất quá phải thử mới biết được."
Gian phòng trong nháy mắt tối lại.
Nam Hạ giống như bị anh ném vào giữa những đám mây bồng bềnh không có điểm tựa, ở khoảnh khắc đỉnh điểm kia mới bỗng nhiên nhận thức được, cái người này nói không thuận tiện là có ý gì.
Cô ôm chặt cổ anh, cả người treo trên thân hình nóng hổi của anh, sau lưng là rèm cửa sổ lụa mang theo hơi lạnh từ lớp kính lạnh lẽo, truyền đến cảm xúc tê dại đối lập.
Móng tay cô như muốn khảm sâu vào da thịt anh.
Sau lưng Cố Thâm là một tầng mồ hôi, chậm rãi ôm cô trở lại giường.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở chầm chậm.
Cố Thâm vuốt ve mái tóc có chút rối của Nam Hạ, thay cô chỉnh tóc vào nếp, bàn tay to rộng chầm chậm trượt dài trên tấm lưng trơn bóng.
Một lúc lâu sau, Nam Hạ mới từ từ bình tĩnh lại, hô hấp khôi phục bình thường.
Cố Thâm cười cười: "Thế nào, tay anh như vậy có khỏi hẳn chưa?"
Nam Hạ lại đá tới một cước.
Mềm nhũn không chút khí lực, chạm vào người anh không khác gì gãi ngứa.
Anh đem cô vào ngực: "Cuối tuần này anh đến nhà em nhé?"
Nam Hạ gật đầu, vô cùng ỷ lại vào vòng ôm vững chãi của anh.
Mười giờ sáng chủ nhật, Cố Thâm mang theo không ít quà tặng tới cửa.
Nam Hạ vốn muốn ra cửa đón anh, nhưng dưới ánh mắt áp lực của Nam Khải, cô đành ngồi quy củ ngay ngắn bên cạnh ông.
Đợi anh vào phòng khách, Nam Hạ mới cùng Nam Khải đứng lên đón người.
Nam Khải vẫn luôn giữ vững phong thái đĩnh đạc từ trước tới nay.
Áo sơ mi cùng tây trang ủi phẳng không có nếp nhăn, lộ ra nét ưu tú sắc bén.
Tầm mắt ông rơi vào người thanh niên trước mặt, gật đầu: "Tới rồi sao."
Giọng nói cũng không có cương quyết nghiêm khắc như tưởng tượng.
Cố Thâm thở phào một hơi, đem một đống quà lỉnh kỉnh đưa tới: "Chào bác trai, con gởi biếu bác một chút quà ra mắt."
Nam Khải nói: "Sau này không cần khách khí như vậy."
Ông ra hiệu cho người giúp việc nhận quà, để cho Cố Thâm ngồi xuống.
Lần ra mắt này thuận lợi ngoài ý muốn, Nam Khải không làm khó dễ Cố Thâm, nói chuyện cũng rất thoải mái, chỉ hỏi chuyện hồi phục vết thương của Cố Thâm, cùng một chút vấn đề sinh hoạt khác biệt đơn giản.
Cố Thâm ăn xong cơm trưa lại ngồi thêm một lúc, Nam Khải để lại không gian cho hai người bọn họ, tự mình lên lầu nghỉ ngơi.
Cố Thâm cảm thấy có chút bất ngờ: "Anh còn tưởng rằng bác trai sẽ hỏi vặn mấy câu."
Nam Hạ cũng không nghĩ tới dễ dàng như vậy: "Em cũng nghĩ thế."
Cố Thâm hỏi: "Anh họ đi rồi sao?"
Nam Hạ gật đầu, nói Tần Nam Phong đã ổn, người cũng đã sớm về nhà.
Cố Thâm vẫn đợi đến ăn cơm tối xong mới rời đi.
Nam Hạ muốn đứng dậy tiễn anh, lại theo bản năng nhìn Nam Khải một cái, không dám động.
Nam Khải lên tiếng: "Thay ba tiễn khách về đi, ba không tiện ra ngoài. Sau này có rảnh thì cứ tới chơi."
Cố Thâm lễ phép đáp ứng.
Nam Hạ lúc này mới đi tới bên cạnh Cố Thâm, đưa anh ra ngoài, đợi ra khỏi cửa lớn mới dám nắm tay anh.
Hai người dắt tay nhau đi một đoạn đường, ăn ý cười một tiếng.
Nam Hạ nói: "Ba em nói anh có thể thường tới chơi."
Cố Thâm ừ một tiếng, cười cười nhìn cô: "Anh nhất định sẽ làm theo."
Nam Khải đứng ở thư phòng nhìn qua cửa sổ, thấy bóng lưng hai người, cũng không nói gì.
Phương bá đem hộp quà quý nhất trong chỗ quà tặng của Cố Thâm đưa tới: "Là bạch chi ngọc, xem ra cũng tốn không ít tâm tư."
Nam Khải cúi đầu quét mắt, khối ngọc ôn nhuận sáng bóng.
Ông nói: "Không tệ."
Suốt hai tháng sau đó, mỗi cuối tuần Cố Thâm đều ghé đến nhà Nam Khải, anh cùng Nam Khải càng lúc càng quen thuộc, ở chung cũng dần dần tự nhiên hơn.
Một buổi tối mùa thu tháng , bọn họ vừa cùng nhau dùng xong bữa tối, Cố Thâm đang cùng Nam Hạ và Nam Khải ở trong vườn hoa nói chuyện phiếm.
Nam Hạ nhận được WeChat, khẽ reo lên với anh:" Bình Trác nói cuối tháng anh ấy và Hoa Vũ sẽ kết hôn. Còn hỏi em có thời gian rảnh không thì trở về Nam thành làm dâu phụ một chuyến."
Cố Thâm nhướng mày, nhìn cô: "Vừa nãy cũng có hỏi anh muốn rể phụ không."
Nam Hạ đã thật lâu không được gặp bọn họ, cũng có chút nhớ nhung. Cô nghiêng đầu hỏi anh: "Hay chúng ta trở về một chuyến?"
Cố Thâm cười: "Được."
Nam Khải đột nhiên hỏi: "Là bạn của hai đứa con sao?"
Cố Thâm nói: "Dạ, là bạn cùng học đại học."
Nam Khải gật đầu một cái, hỏi: "Vậy hai đứa con thì sao? Tính toán thế nào?"
Tim Nam Hạ khẽ run lên, nhìn Cố Thâm một cái.
Cố Thâm sợ Nam Khải còn chưa đồng ý, đã đau đầu tính toán muốn nhắc đến chuyện này một thời gian. Hôm nay nghe được ông hỏi vậy, lập tức nói: "Nếu bác trai đồng ý, con hi vọng cuối năm nay..."
Anh dừng lại, cảm thấy cuối năm nay có chút vội vàng, nói thêm, "Hoặc sang đầu năm sau."
Nam Khải giống như không có ý kiến gì, hỏi tới: "Định tổ chức ở nơi nào?"
Cố Thâm nói: "Ở London cũng rất tốt, con dự định mua căn nhà ở kế cận, để cho Hạ Hạ đứng tên. Sau khi cưới bọn con sẽ ở đó, ngay bên cạnh, thuận tiện chăm sóc cho bác trai."
Thành ý của anh được biểu lộ rất rõ ràng.
Nam Khải lại hỏi: "Vậy là định ở lại London lâu dài sao? Ba con định thế nào?"
Cố Thâm nói: "Ông ấy ở lại trong nước, hơn nữa bọn con cũng định sẽ thường xuyên trở về thăm ông ấy, hoặc nếu sức khỏe của ông ấy tốt, bọn con sẽ đón người sang đây chơi."
Nam Khải gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Chuyện này coi như cứ vậy mà quyết định.
Trưởng bối hai bên cũng gặp mặt, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn lễ.
Đối với chuyện Cố Thâm muốn định cư ở London, Cố Tằng mặc dù không hài lòng nhưng cũng không nói gì nhiều.
Hôn lễ vốn được ấn định sẽ tổ chức vào ngày tháng , nhưng Nam Hạ lại muốn làm áo cưới cho chính mình cho nên liền đẩy tới tháng năm sau.
Thương lượng xong ngày cưới, Nam Hạ tiễn Cố Thâm ra cửa.
Hai người lại cùng nhau tản bộ một đoạn.
Trời thu London có chút lạnh lẽo ẩm ướt.
Hai bàn tay bọn họ quấn quýt không rời.
Nam Hạ cảm thấy thật không tưởng tượng nổi, mới năm ngoái lúc này cô còn chưa về nước, không nghĩ tới chưa đến một năm bọn họ đã cùng nhau định ra ngày cưới.
Vốn còn đang suy nghĩ miên man, bàn tay trái của cô đột nhiên có chút lạnh.
Cô tròn mắt nhìn xuống.
Cố Thâm bình đem một chiếc nhẫn kim cương màu lam nhạt lồng vào ngón tay áp út của cô.
Khóe môi anh cong cong, cà rỡn nhìn cô: "Cất giữ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể tặng cho em rồi."
Hôm nay là Tết tiễn ông Công ông Táo về Trời rồi, mọi người đã dọn nhà xong chưa? Đã sắm sửa, chuẩn bị gì cho Tết chưa á?
Tui vẫn đang quay cuồng dọn nhà mọi người ạ :)))
Dọn ngu người luôn huhu :))