Chương .:
Cố Thâm cậy mạnh chặn môi cô, ôm cô một đường đi về phòng ngủ.
Đôi chân thon thả trắng nõn của cô quấn trên hông anh, bị anh hôn đến không hô hấp nổi.
Hơi thở phóng khoáng bất kham của anh vây quanh cô, nồng nặc say lòng người.
Hương thuốc lá quen thuộc xen lẫn mùi bạc hà mát lạnh không ngừng đánh tới, khiến cô không có cách nào tự kiềm chế được.
Muốn anh...
Muốn anh đến vô cùng....
Nửa năm nhung nhơ trong chớp nhoáng này bùng nổ.
Anh cơ hồ là ném cô lên giường, nhanh chóng kéo rèm.
Nam Hạ liếc nhìn drap giường mềm mại, là cùng một loại với drap giường anh dùng ở Phồn Duyệt.
Anh đứng thẳng người ở mép giường, vươn tay nắm lấy hai cổ chân nhỏ nhắn của cô, khẽ dùng lực kéo xuống.
Cả người cô thuận theo anh trượt xuống, hai chân mở rộng, treo trên cánh tay anh.
Nam Hạ theo bản năng muốn rụt chân, đã sớm bị anh kéo lại.
Cố Thâm dùng một tay lật người cô lại, mượn lực nâng vòng eo cô lên, nhanh chóng cởi bỏ váy mềm trên người cô.
Động tác của anh mang theo chút thô bạo.
Cả người Nam Hạ lúc này đã nhuộm một tầng đỏ hồng, hai tay nhỏ chống trên nệm êm, cảm giác mình sắp hòa tan rồi.
Thanh âm của cô cũng mang theo chút nỉ non: "Anh... Sao anh không chịu nhìn em?"
Cô muốn nhướng người lên một chút, muốn xoay người đối diện với tầm mắt anh, lại bị Cố Thâm giữ chặt tư thế cũ.
Anh không lên tiếng, chỉ vài một động tác nhỏ đã giải phóng nơi đang bị kìm kẹp khó chịu.
Bàn tay ấm áp quen thuộc tìm tới nơi hút hồn nào đó.
Eo Nam Hạ không tự chủ được lớn mật vặn vẹo di chuyển một chút, xúc cảm đau đớn cùng trầm mê đột nhiên cùng nhau đánh tới.
Cô không nhịn được nắm thật chặt drap giường.
Mưa gió bão bùng không ngừng đánh tới, luật động cuồng nhiệt khiến người ta thật sự không ngừng mê đắm.
Thân thể Nam Hạ run lên dữ dội, thanh âm nỉ non mềm mại lúc này cũng như hụt hơi, hòa theo nhịp điệu trầm luân của anh, đón nhận những cơn sóng cuộn trào không ngừng đánh tới.
Cố Thâm yêu thương ôm lấy cô, vuốt ve làn da mượt mà, hôn trán cô một cái, để cô nằm xuống.
Nam Hạ nhắm hai mắt, toàn thân đều là mồ hôi.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay chỉnh lại mấy sợi tóc dính trên trán cô, chầm chậm trả lời: "Nhìn em, sẽ không kiềm chế được."
Không kiềm chế được?
Nam Hạ giống như vẫn đang thiếu dưỡng khí, thở dốc một hồi mới hiểu được anh muốn nói gì.
Thấy cô mãi không đáp, Cố Thâm có chút lo lắng chính mình xuống thay có hơi quá đáng, lập tức xoay người ngồi lên nhìn cô.
Cả người Nam Hạ nhuộm một tầng hồng đỏ, mi mắt khẽ chớp vô cùng mị hoặc.
Anh đưa tay chạm vào cô: "Mệt lắm sao?"
Nhớ cô nhiều như vậy, phóng túng thật sự có chút quá phận.
Bất quá trong lòng anh vẫn còn chừng mực, trong suốt quá trình vừa rồi anh luôn chú ý đến cảm nhận và phản ứng của cô.
Nam Hạ chuyển người, ôm lấy eo anh, khẽ lắc đầu.
Cả người cô như bị rút hết khí lực, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi tắm."
Lời đã nói khỏi miệng mà người động cũng không động, đợi anh ôm cô đi.
Cố Thâm cười một tiếng: "Nghỉ ngơi một lát đi đã rồi tính."
Nam Hạ không hiểu, giương mắt nhìn anh.
Cố Thâm lưu manh: "Đã xong đâu mà vội muốn tắm?"
"...."
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại truyenlol.com của nhà @fangshii ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.
Anh lật người, đặt tiểu thiên hạ non mềm dưới thân.
Lần này lại hoàn toàn mới mẻ, ôn nhu đến lợi hại.
Tay cũng đan lấy tay cô, hai chiếc nhẫn chạm nhau, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Anh trầm trầm hỏi: "Có nhớ anh không?"
Nam Hạ cắn môi, thanh âm rêи ɾỉ câu người theo cánh môi mọng thoát ra ngoài: "Nhớ.... Rất nhớ anh."
Cố Thâm luồn tay vào làn tóc đen mượt của cô: "Thật ngoan."
Lần này kết thúc, Nam Hạ thật sự không còn khí lực nữa.
Để mặc cho Cố Thâm ôm cô đi tắm, giúp cô sấy tóc.
Ngay cả quần áo cũng để cho anh giúp cô măc.
Sau khi hầu hạ chăm chút tiểu tổ tông xong, Cố Thâm ôm Nam Hạ đặt trên ghế sofa ở phòng khách. Anh tự mình đổi drap trải giường, đem cô trở lại phòng sau đó lại vào bếp nấu lẩu.
Nam Hạ nằm ở trên giường, liếc nhìn váy áo chỉnh tề trên người.
Da thịt lộ ra bên ngoài vẫn trắng nõn sáng bóng, không hề có bất kì dấu vết ám muội nào.
Nhưng những nơi tư mật khuất dưới lớp y phục thì toàn bộ đều là kiệt tác của anh.
Khó trách lúc học đại thường có người đùa dai nói hơi thở nam tính của anh mạnh như vậy, kỹ thuật chắc chắn sẽ rất tốt.
Cô nằm dính trên giường, Cố Thâm giống như người chính trực không hề làm chuyện gì xấu, nấu xong lẩu liền ôm cô đến bàn ăn.
Anh nhúng chín thịt bò, đưa đến bên miện cô.
Nam Hạ há miệng, chầm chậm nhai.
Cố Thâm cười cười: "Ngon không? Bồi bổ nhiều một chút."
Nam Hạ không trả lời.
Chủ yếu là không khí hiện tại giữa bọn họ đang vô cùng hòa hợp, hơn nữa cô cũng không còn khí lực để cùng anh đấu võ mồm.
Điện thoại Cố Thâm đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn, là của Tần Nam Phong gởi tới.
"Tối qua Hạ Hạ thức trắng cả đêm, nhớ thu liễm một chút."
Cố Thâm nhìn cô: "Đêm qua không ngủ sao?"
Nam Hạ vốn không muốn nói vì sợ anh lo lắng, lúc này đã vậy cô cũng không chối, chỉ gật đầu một cái.
Cố Thâm cau mày: "Sao không nói với anh?"
Trên khuôn mặt anh hiện lên nét đau lòng, Cố Thâm đi vòng qua bàn, đến bên cạnh cô.
Nam Hạ ngửa đầu nhìn anh, khéo léo nói: "Vì em cũng nhớ anh."
Thanh âm mềm nhũn, mang chút nũng nịu.
Cố Thâm xoa xoa đầu cô: "Về sau có chuyện gì cũng phải nói cho anh."
Cô lại hỏi: "Nếu em nói cho anh thì anh sẽ không làm sao?"
Cố Thâm cười một tiếng: "Hạ thủ lưu tình thôi."
Nam Hạ khẽ hừ nhẹ một tiếng, đổi đề tài: "Anh dùng ngày phép để đến đây sao? Có thể ở lại mấy ngày? Sao không ở khách sạn?"
Cô đoán chừng anh thấy khách sạn không tiện cho nên mới thuê nhà ở bên ngoài, cách nhà cô gần như vậy thì cũng sẽ tốt hơn một chút.
Cố Thâm dùng đầu ngón tay cuộn lấy đuôi tóc mượt của cô, nói: "Anh vừa tham gia đội đua xe của Tần Nam Phong, tạm thời sẽ không về nước."
Để một mình cô ở London thì anh cũng không an lòng.
Trong thời gian Nam Khải nằm viện, bọn họ chỉ có thể gọi điện thoại cho nhau.
Hai ngày Nam Khải phẫu thuật Nam Hạ vừa bận bịu vừa mệt mỏi, lại còn kèm theo sợ hãi và bất an. Chờ đến lúc bác sĩ cho ba mình xuất viện, cô liền đổ bệnh, lúc nói chuyện liền mang theo giọng nghẹt mũi nghiêm trọng.
Cố Thâm chỉ có thể nói chuyện điện thoại an ủi cô, cả người liền cảm thấy vô lực đến khó chịu.
Rõ ràng lúc cô cần anh nhất thì anh không có bên cạnh cô, cũng không thể thay cô chống đỡ, thay cô gánh vác bất cứ chuyện gì.
Chỉ có thể dùng mấy lời nói suôn lảm nhảm xem như là quan tâm.
Nhưng cô vẫn luôn thanh thuần tốt đẹp như vậy, cô còn an ủi anh, nói anh không cần phải lo lắng.
Sau lần đó, Cố Thâm liền hạ quyết tâm phải đến bên cạnh cô.
Anh gọi hỏi Tần Nam Phong yêu cầu tuyển thành viên của đội xe đua, cũng tìm gia sư ôn luyện lại tiếng Anh, đồng thời cũng sắp xếp an bài thỏa đáng công việc ở Khuynh Thành. Qua một đoạn thời gian, cuối cùng anh cũng đã đến London.
Cả người Nam Hạ chấn động một cái, chăm chú nhìn Cố Thâm: "Anh..."
Trong mắt cô mang theo lệ quang.
Từ lúc mới quen biết nhau cô đã biết anh ghét nhất chính là tiếng Anh, cũng không thích đồ ăn Châu Âu, phần lớn thời gian đi ăn nhà hàng Tây Âu đều là vì cô thích như vậy.
Nhưng bây giờ, anh vì cô, lại quyết định muốn ở lại London.
Trong mối quan hệ này, anh đã bỏ ra quá nhiều rồi.
Cô nhìn anh, muốn nói cám ơn nhưng lại cảm thấy mấy chữ này quá mức khách khí.
Nam Hạ dừng một lúc, khẽ cọ vào ngực anh: "Anh không sợ lạ chỗ sao?"
"Sợ muốn chết", anh lưu manh nói, "Cho nên em phải thường xuyên đến chăm sóc anh, nhanh để anh làm quen một chút."
Cái người này, chỉ có nói đùa là nhanh.
Nam Hạ lại nghiêm túc gật đầu: "Được."
Cô ôm lấy eo anh: "Thật tốt, lại có cơ hội nhìn thấy anh phấn khích lúc trên đường đua rồi."
Cố Thâm nhìn đồng hồ: "Mấy giờ em phải về?"
Nam Hạ suy nghĩ một chút: "Mười giờ rưỡi."
Bây giờ cô không bị cấm cửa nhưng về trễ thì Nam Khải vẫn sẽ lo lắng, đối với sức khỏe của ông sẽ không tốt.
"Còn sớm." Cố Thâm xoa đầu cô, "Ăn nhiều một chút, buổi tối sẽ làm cơm ngon cho em ăn."
Nam Hạ cười: "Còn chưa kịp khen anh, tay nghề cũng không tệ."
Thanh âm của Cố Thâm nhẹ bẫng: "Có học qua một chút."
Cô hỏi: "Anh không mệt sao?"
Chuyến bay quốc tế kéo dài hơn mười tiếng, anh vừa đến đã muốn gặp cô.
Cố Thâm: "Không có chuyện gì, đã ngủ trên máy bay rồi."